Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần còn lại của tuần thật khó khăn đối với Hermione. Cô ấy không thể ăn hay ngủ sau cơn ác mộng và cô ấy từ chối nói chuyện với Giáo sư Black, cố gắng ra khỏi 2 tiết đầu bằng cách giả ốm nhưng cuối cùng Neville đã kéo cô ấy đến lớp học của mình, điều mà cô ấy ghét.

Một tuần đã kết thúc và cuối cùng cô ấy cũng có thể thư giãn, cũng như những gì bạn bè đã muốn để cho cô ấy. Sáng sớm thứ bảy, Hermione đang ăn sáng thì Ron đến gần cô.

Ron: "Này Mione, mình và Harry muốn bồ giúp"

Harry và Ron muốn đặt một loạt các Dungbombs vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin trong khi Neville đang đánh lạc hướng chúng vào bữa sáng hôm sau và công việc của Hermione là đánh lạc hướng giáo sư McGonagall vì cô ấy là giáo viên đang đi tuần vào sáng hôm đó.

Ron đã đi theo cô ấy cả ngày để cầu xin cô ấy giúp đỡ, cuối cùng cô ấy đã đồng ý. Sáng hôm sau, kế hoạch đã hoàn thành. Mọi thứ diễn ra tốt đẹp, hơi quá tốt. Đầu tiên Neville quyết định đánh lạc hướng các Slytherin bằng cách bắt đầu một cuộc chiến đồ ăn, diễn ra không quá suôn sẻ. Neville đã bị đánh bại bởi các Slytherins. Ron và Harry cũng không làm tốt lắm. Slytherin năm nhất, người đã cho họ mật khẩu đã nói dối và họ không thể vào phòng sinh hoạt chung. Và Hermione không tìm thấy giáo sư McGonagall ở đâu cả. Cuối cùng cô quyết định đi tìm Ron và Harry để nói với họ rằng hãy dừng việc này lại. Khi cô đến phòng sinh hoạt chung của Slytherin, Ron và Harry đã cố gắng hối lộ một năm nhất khác để cho họ vào. Bằng cách nào đó, các cạm bẫy đã được khởi động. cô nhìn thấy các Slytherin chạy khỏi phòng sinh hoạt chung của họ, cô quyết định quay lại và rời đi, nhưng sau đó cô bị cô nắm lấy vai và đẩy vào tường.

Giáo sư Black: "Chào buổi sáng, Granger, trò có thể VUI LÒNG cho tôi biết trò đang làm gì ở đây không"

Hermione có thể cảm thấy sắc mặt cô ấy không tốt. Một lần trong đời, cô không biết phải làm gì hay phải nói gì. Cô thậm chí không thể nói dối. Tất cả những gì Hermione thực sự có thể tập trung là mùi hương của Giáo sư Black, giống như một khu rừng sau cơn mưa đêm và một chút hương quế. Hermione đã bị mê hoặc bởi điều này, Hermione có thể nói giáo sư Black rất tức giận, đôi mắt thâm quầng và vẻ mặt hằn học. Mặc dù giáo sư Black không nhìn vào mắt Hermione, cô có thể nói rằng cô ấy sẽ nhận được sự phẫn nộ hoàn toàn của các Giáo sư. Sau khi Hermione không nói gì, giáo sư Black cuối cùng cũng kéo Hermione đi khi giáo sư giáo sư McGonagall đến. Hermione thấy mình ở nơi mà cô cho là phòng của Giáo sư Black. Căn phòng ấm áp, cả về ngoại hình và nhiệt độ. Hermione có thể nhìn thấy một lò sưởi trên bức tường cách xa nhất được bao quanh bởi một tủ sách đồ sộ chiếm toàn bộ bức tường. Các bức tường có màu xanh của rừng với đồ nội thất làm bằng gỗ sồi màu hạt dẻ và các chi tiết bằng bạc ở khắp mọi nơi trong phòng. Hermione không có cơ hội để nhìn xung quanh nhiều hơn. Hai phù thủy cách nhau vài inch khi Hermione bị xô vào một bức tường khác.

Giáo sư Black: "Tốt hơn hết là trò nên bắt đầu nói cho tôi biết trò đang làm gì trong nhà chung Slytherin trước khi tôi mệt mỏi và kéo trò đến văn phòng của cụ Dumbledore"

Hermione: "Em đang cố gắng tìm kiếm giáo sư."

Hermione biết lời nói dối đã bị lật tẩy khi giáo sư Black bắt đầu cười khúc khích

Giáo sư Black: "Thật không may, cả trò, Weasley và Potter đều phải gặp giáo sư Snape sáng nay"

Trái tim của Hermione trùng xuống. Khi thoát ra khỏi điều này, cô ấy sẽ cảm nhận được chúng. Hermione xấu hổ khi bị bắt quả tang nói dối và cô ấy không chịu nhìn giáo sư Black.

Hermione: "vậy, em có gặp rắc rối gì không?"

Giáo sư Black: "Không, nếu tôi muốn trò gặp rắc rối, tôi đã gửi trò đến văn phòng hiệu trưởng cùng với Weasley và Potter"

Hermione: "Tại sao không?"

Giáo sư Black rời khỏi Hermione và ra hiệu cho cô ngồi xuống. Bây giờ Hermione rất bối rối, nhưng cô không thể từ chối. Cô đi đến chiếc ghế dài một cách chậm rãi. Giáo sư Black đã đi vào một căn phòng khác, mà Hermione đoán là một căn bếp nhỏ cách âm tiếng ồn. Giáo sư Black trở lại sau vài phút với hai tách trà. Giáo sư Black ngồi trên chiếc ghế dài đối diện với Hermione. Giữa họ có một chiếc bàn cà phê bằng kính. Bên phải Hermione là lò sưởi, cô ấy đang cố gắng suy nghĩ xem ai là người trong những bức ảnh khi giáo sư Black nói.

Giáo sư Black: "Trò định nói cho tôi biết trò đã làm gì trong căn hầm nhà Slytherin chưa?"

Hermione nghĩ đến việc nói dối giáo sư Black một lần nữa nhưng khi cô nhìn lên mụ phù thủy, cô nhận ra chẳng có ích lợi gì.

Hermione: "Em phải đánh lạc hướng giáo sư McGonagall trong khi Harry và Ron đưa Dungbombs vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin"

Black: "Vậy đó là những gì đã đưa Neville vào bệnh xá"

Hermione: "GÌ. Chuyện gì đã xảy ra, cậu ấy ổn chứ"

Hermione đặt cốc xuống và đứng lên.

Giáo sư Black: "Trò ấy đánh Parkinson bằng một chiếc bánh của shepherd , sau đó Zabini và Draco đánh trò ấy vì nó"

Hermione: "Họ đã bỏ đi sau đó?"

Hermione đang bốc khói. Cô biết giáo sư Black là người đứng đầu nhà Slytherin và sẽ làm bất cứ điều gì để tránh cho họ gặp rắc rối, cũng như đảm bảo cháu trai của cô tránh xa rắc rối.

Giáo sư Black: "Trò thực sự nghĩ rằng tôi xấu xa như vậy à?"

Hermione im lặng. Cô ấy trừng mắt nhìn giáo sư Black và giáo sư có thể nói với Hermione không ngoại trừ điều đó như một câu trả lời.

Giáo sư Black: "Thật không may là họ đã không bỏ đi"

Hermione:" "Thật không may" "

Giáo sư Black: "Tôi là một Slytherin đầy kiêu hãnh, tất nhiên tôi sẽ phát điên lên khi học sinh của mình gặp rắc rối"

Hermione: "Giáo sư thật buồn cười"

Giáo sư Black: "Ồ, bây giờ, ít nhất tôi không bị lôi kéo vào những kế hoạch ngu ngốc có thể khiến tôi gặp rắc rối nếu ai đó không cứu tôi"

Hermione thở dài và ngồi xuống

Giáo sư Black: "Tôi không đưa trò đến chỗ Minerva hôm nay vì tôi biết cô ấy sẽ thất vọng như thế nào với trò, và thành thật mà nói tôi cũng vậy, tức giận nhiều hơn thất vọng"

Giáo sư Black: "Nhưng ít nhất chúng ta có thời gian để trò chuyện như bây giờ. Trò đã không nói chuyện với tôi trong một tuần"

Hermione: "Giáo sư nhận thấy điều đó?"

Giáo sư Black: "Ồ, tất nhiên là tôi đã để ý"

Hermione: "Giáo sư đã ở trong cơn ác mộng của em"

Giáo sư Black ngồi thẳng dậy và giờ đang hoàn toàn chú ý đến Hermoine, chiếc cốc của cô ấy bị bỏ quên cho đến khi Hermione nói tiếp

Hermione: "Wendigo đã có tiếng nói của giáo sư"

Giáo sư Black không mong đợi điều đó, cô cho rằng đó sẽ là một loại ác mộng khác. Bella biết không có nhiều học sinh sợ cô ấy, thực sự thì chỉ có Draco và điều đó là đáng tranh cãi nhất. Bella cho rằng Hermione rất sợ Bella, bởi vì cô ấy là Bella.

Giáo sư Black: "Chà, không ổn đâu"

Hermione: "Giáo sư nghĩ sao?"

Cuối cùng Hermion cũng nhìn lên và Giáo sư Black có thể nhìn thấy đôi mắt cô ấy ngấn lệ. Black không biết phải làm sao, điều này chưa bao giờ xảy ra với cô. Thường là Minerva hoặc Poppy xử lý các vấn đề về cảm xúc, cô ấy thường thấy những người tình cảm thật phiền phức và tổng thể là một mớ hỗn độn nhưng khi nhìn Hermione như vậy cô ấy lại cảm thấy khác. Giáo sư Black nhanh chóng thoát ra khỏi điều này

Giáo sư Black: "Trò nên đi kiểm tra Longbottom, tôi khá chắc chắn rằng trò ấy đã bất tỉnh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro