十四

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cái tên này một chút cũng không xa lạ.

Kim Jisoo dừng một chút, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười của người đó, lông mi nhướng lên, ký ức lưu lại ở năm mười lăm tuổi ngây thơ.

Jung Soojung ngồi đối diện không nói tiếng nào, cô vẫn tiếp tục uống cà phê, lén đưa mắt quan sát sự thay đổi trên gương mặt Kim Jisoo qua vành cốc. Cho đến khi Kim Jisoo cười lạnh và ngả người ra sau, cả người dựa vào ghế sô pha và nhướng mi nhìn Jung Soojung. Kim Jisoo nuốt nước bọt để kìm nén cảm xúc của mình hết mức có thể, ngước mắt lên và ôm lấy cánh tay.

Đối phương lập tức quay đi sau khi bắt gặp ánh mắt của chị, rõ ràng Jung Soojung rất rõ ràng về khúc mắc giữa chị và Bae Joohyun, và mục đích đến đây hôm nay hẳn không đơn giản như vậy.

"Chỉ có điều kiện này thôi sao?" Sáu năm đã có quá nhiều thay đổi, Kim Jisoo không dám đảm bảo đối phương vẫn là nữ sinh tiền bối không có ý xấu, theo bản năng trở nên cảnh giác, thẳng lưng nhướng mày nhìn Jung Soojung, và âm thanh kết thúc được cố tình kéo dài.

Jung Soojung cúi đầu khẽ cười một tiếng, nhanh chóng vén lọn tóc bên phải tán loạn ra sau tai, ngước mắt gật đầu với Kim Jisoo, đợi đối phương buông lỏng cảnh giác mới tiếp tục nói:

"Đúng, chỉ với một điều kiện này, chỉ cần sắp xếp Bae Joohyun đến phim trường là được." Jung Soojung nhấp một ngụm cà phê, liếc nhìn chiếc cốc sứ màu trắng có in một dấu son môi nhỏ bên trên, đặt nó vuông góc trước mặt.

Kim Jisoo trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, ánh mắt dán chặt vào Jung Soojung, hơi nghiêng đầu nhìn nghiêng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng dò xét.

"Chị cũng chỉ thuận tay giúp đỡ mà thôi, không có ý gì khác."

Jung Soojung lấy văn kiện hợp tác từ trong túi ra, đặt thẳng trước mặt Kim Jisoo, cây bút được quay qua, Jung Soojung nhẹ nhàng đặt nó lên hợp đồng thỏa thuận hợp tác rồi đưa tới.

Mặc dù Kim Jisoo luôn thích đối tác rất quan tâm đến việc hợp tác, nhưng bây giờ rõ ràng là không thoải mái, bên kia đã chuẩn bị từ lâu và đàm phán tất cả các điều kiện khó từ chối, đặc biệt là về điều kiện tối đa hóa lợi ích của đối tác. Cảm giác bị áp bức giả tạo này mang lại cho Kim Jisoo một cảm giác không mấy dễ chịu.

Kim Jisoo ngửa cổ ra sau một chút, cân nhắc từng lời nói của Jung Soojung trong đầu, khoanh tay trước mặt, đảo mắt và ngẩng đầu lên,

"Tôi muốn cùng chị ta gặp mặt một lần."

Nhiệt độ ở Seoul dạo gần đây giảm mạnh, giờ đã xuống dưới 0. Mùa đông có tuyết rơi, những cô gái lãng mạn luôn quen với việc trốn trong vòng tay người yêu vào mùa đông, trao thân nhiệt cho người yêu để sưởi ấm mà không gặp bất cứ rào cản nào. .

Mùa đông này, nàng muốn cùng chị ăn dưa hấu mát lạnh trong phòng điều hòa 27 độ C, muốn trốn trong vòng tay chị không kể trời trăng, muốn nắm tay chị khi tuyết rơi, tóm lại, nàng nhớ chị.

Kim Jennie thở ra một hơi, nỗi nhớ nhung Kim Jisoo cũng theo đó mà tràn ra không khí.

Quá trình quay phim của đoàn diễn ra suôn sẻ, các cảnh quay của Kim Jennie về cơ bản đã kết thúc, hôm nay là cảnh quay cuối cùng, do thời tiết thay đổi đột ngột nên đoàn phim đã bị hoãn lại một thời gian dài ở Seoul, phải đến giữa tháng 12 mới quay được. Việc quay phim bị hoãn hết lần này đến lần khác. .

"Cậu định về nước sao?" Trong lúc Kim Jennie thu dọn hành lý, Chahee gõ cửa, hai tay nhỏ bé chắp sau lưng đi vào phòng, nhón chân vươn cổ nhìn sang.

Kim Jennie vốn luôn dễ dàng sợ hãi, bị đối phương thanh âm dọa cho giật mình, toàn thân run lên, vỗ ngực một hồi, mới xoay người, nghiêng đầu mỉm cười đối mặt với Chahee, "Đúng vậy!"

"Tôi định cho chị ấy một bất ngờ." Khuôn mặt cô gái tràn đầy hạnh phúc, đôi gò má ngượng ngùng ửng hồng, ngước mắt nhìn người đối diện, nở nụ cười hở nướu rạng rỡ như mặt trời trong mùa đông ấm áp.

Chahee mím môi, cố tỏ ra thờ ơ, học giọng điệu của một người bạn và mở miệng trêu chọc, "Có bạn gái như Jennie, Kim tổng thật đáng ghen tị." Cho rằng hiện tại mình và đối phương chỉ là bạn bè, Chahee cố gắng hết sức để che đi tia sáng trong mắt.

Kim Jennie chống tay lên chiếc bàn bên cạnh, uể oải ngồi dựa vào mép góc, nàng hạ tay xuống để giải phóng toàn bộ áp lực trên cơ thể, hơi ngẩng đầu lên mím miệng một lúc rồi nhìn phía bên kia một cách trang trọng.

"Không, phải nói rằng tôi thật may mắn khi được ở bên Kim Jisoo."

Trong sáu năm, tất cả những gì nàng có thể khẳng định là ngày càng nhớ chị nhiều hơn.

Chahee nuốt nước bọt trong cổ họng, và cổ họng cô có thể cảm thấy rõ ràng sự khô khan, Chahee không nói gì, nhiệt độ của máy điều hòa trong phòng này quá cao, cô nghĩ.

"Vậy, khi nào Jennie định quay lại?" Người duy nhất cảm thấy không thoải mái khi nói về Kim Jisoo với Kim Jennie sẽ là chính cô, vì vậy cô chỉ đơn giản bỏ qua quá khứ để khiến bản thân cảm thấy tốt hơn.

"Chỉ cần đặt chuyến bay gần nhất là được rồi."

Những chiếc vali đặt trên mặt đất đã được chất đầy, chiếc vali da nặng trĩu vì quá đầy đã bật ra ngoài, Kim Jennie không còn nhiều sức lực nên ngồi xổm xuống và giơ hai tay lên ấn, khuôn mặt dùng sức nhìn theo động tác của đôi tay. Bị ép thành quả bóng, để lộ khuôn mặt tròn trịa.

Chahee nghiêng người ngồi xổm bên cạnh Kim Jennie, dùng những ngón tay mảnh khảnh ngoan ngoãn đóng lại chiếc vali, mùi nước hoa the mát từ tóc Chahee lan vào hơi thở của Kim Jennie, khiến Kim Jennie lầm tưởng rằng nàng đang ở bên cạnh Kim Jisoo, nếu nàng quên rằng Kim Jisoo không thích xức nước hoa.

Nhìn nghiêng mặt như thế này, thoạt nhìn, quả thực khuôn mặt nghiêng của Chahee có phần giống với Kim Jisoo, với các góc cạnh và đường xương hàm sắc nét giống nhau, Chahee quả thực là một mỹ nhân xét về khía cạnh thẩm mỹ.

Nhìn như vậy, Kim Jennie lại bắt đầu nhớ Kim Jisoo, chỉ cần tiếp xúc với sự giống nhau với chị, nàng không thể không dành cho Kim Jisoo nhiều hơn một chút tình yêu.

"Vậy thì ngày mai đi, dù sao công việc ở đây cũng đã hoàn thành, ngày mai hãy quay lại đi." Sau khi kiểm tra thông tin chuyến bay, Chahee thở dài, giải thích mọi chuyện cho Kim Jennie trước khi rời đi.

Kim Jennie là một con mèo sẽ không bao giờ thuộc về cô ấy, vì cô ấy đã được định sẵn là không thể có được nàng, thà đổ sức mà chúc cho nàng hạnh phúc.

"Được."

Ngay khi vừa xuống máy bay, Kim Jennie, người rất muốn gặp người yêu của mình, đã gọi điện cho Kim Jisoo nhưng đầu dây bên kia không bắt máy, mặc dù trong mắt nàng có chút thất vọng nhưng nàng vẫn lo lắng cho Kim Jisoo lại bận rộn với công việc có phải hay không lại càng lo lắng hơn khi nàng về nước mà không báo trước sẽ doạ đến chị.

Trước mặt người yêu, mèo con dù kiêu hãnh đến đâu cũng sẽ cảm thấy tự ti.

Kim Jennie cất điện thoại di động, nâng chiếc khẩu trang trên mặt lên cố gắng che mặt để không gây sự chú ý, dù sao cũng là chuyến đi riêng tư, nghệ sĩ cũng cần có không gian sống.

Kim Jisoo trong cuộc họp luôn lơ đãng, nhìn chằm chằm vào tài liệu trên bàn, lông mày hơi cau lại, môi mím chặt, hai má phồng lên rồi lại hóp lại, không ai có thể hiểu được tâm tư của chị.

Cây bút trong tay chị xoay và đóng lại, âm thanh lanh lảnh báo hiệu sự im lặng kết thúc, những cổ đông khác trong phòng nhìn nhau ngẩng mặt lên, sắc mặt giãn ra sau khi nghe Kim Jisoo nói "Cứ như vậy đi".

Sải bước đi vào văn phòng, vừa vào cửa, đầu còn chưa kịp phản ứng, một con mèo con đã nhảy lên người, mềm mại vùi vào cổ, Kim Jisoo theo bản năng muốn đẩy ra, lại cúi đầu ngửi ngửi, mùi nước hoa quen thuộc chỉ thuộc về Kim Jennie.

Kim Jisoo chưa bao giờ quen với nước hoa xộc vào mũi, nhưng chị thích ôm Kim Jennie và ngửi mùi hương độc quyền của nàng, đó là mùi nước hoa ngọt ngào trên da nàng.

"Có nhớ em không?"

Người trong ngực thò cái đầu nhỏ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm nhe răng cười, ngẩng đầu nhìn Kim Jisoo, hai mắt sáng ngời, khiến chị mê mẩn.

Kim Jisoo cưng chiều cười ra tiếng, suy nghĩ trong đầu trừ Kim Jennie ra tất cả đều bị quăng tới sau ót, hai tay nâng lên ngắt mặt nàng.

Nàng gầy đi rồi, rõ ràng là đã lâu rồi không gầy đi nhiều như vậy, xem ra đoàn làm phim vất vả thật rồi, ngón tay đang đặt trên má người đang ôm nàng dừng lại ở khóe miệng người kia, và đôi mắt của chị quét xuống từ trán của người kia để nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kim Jennie.

Nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc vào mặt Kim Jennie, Kim Jisoo trên mặt tràn đầy ý cười,

"Từ khi cách xa em mỗi ngày đều nhớ."

Kim Jennie trong lòng mừng rỡ, nghiêng đầu dùng má cọ cọ cằm Kim Jisoo, hai tay ôm chặt eo đối phương, cùng chị làm nũng, hai mắt mở to, muốn khắc hình dáng của Kim Jisoo vào trong xương, không chớp mắt, " Thật không?"

Đôi tay đang ôm eo đối phương nâng lên đỡ lấy khuôn mặt Kim Jennie, cong mi cười cười, cúi đầu đặt đôi môi trái tim lên môi đối phương cẩn thận liếm láp, sau đó Kim Jennie nghe thấy tình thoại phát ra bằng giọng nói lạnh lùng.

"Nghiêm túc hơn bao giờ hết."

Mãi cho đến khi nàng đến công ty để tận mắt nhìn thấy Kim Jisoo, trái tim của Kim Jennie mới lắng xuống và nàng thực sự nhận ra rằng cuộc sống của mình còn hạnh phúc hơn vô số người trên thế giới này.

Kim Jennie nhìn chị trách móc, nàng dùng tay phải vỗ vỗ vai Kim Jisoo, hốt hoảng nhìn ra ngoài, dù sao vẫn đang ở trong công ty, quan hệ giữa mình và đối phương vẫn chưa nên bại lộ, Kim Jennie phải luôn cẩn thận.

Hoàn hảo, cửa phòng làm việc đã khép lại.

"Sợ cái gì, công ty này là của chị." Kim Jisoo vòng tay qua eo Kim Jennie, thấy nàng còn đang mím môi giương mắt nhìn mình trách cứ, sau đó nhẹ nhàng hôn phớt lên trán dỗ dành Kim Jennie đang đu trên người. "Em cũng là của chị."

"Em biết, nhưng mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa thể công khai, em sợ rằng..."

"Yên tâm đi, có chị ở đây, em không cần làm bất luận cái gì không muốn."

Kim Jisoo nắm tay đối phương và kéo nó vào túi áo khoác ấm áp của mình. Chiếc vali vẫn còn trên bàn cà phê, tay nàng vẫn còn lạnh, có vẻ như nàng vừa vội vã từ sân bay đến.

Trán của hai người nhẹ nhàng áp vào nhau, Kim Jisoo khẽ nhắm mắt ôm lấy Kim Jennie, ôm nàng vào lòng, cho nàng cảm giác an toàn tuyệt đối.

Kim Jisoo biết chính xác những gì Kim Jennie đang lo lắng, một trong số họ là chủ tịch trẻ tuổi và đầy triển vọng của một công ty điện ảnh và truyền hình, còn người kia là một ngôi sao lớn có thành tích xuất sắc trong làng giải trí, bất kể ai là người công khai mối quan hệ của họ, cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán của mọi người sau bữa tối, huống chi là để mọi người biết rằng người tình của mình là một cô gái đồng giới, hay vẫn là Kim Jisoo, đó chỉ đơn giản là "tin tức bùng nổ".

Tình yêu đồng giới khác với sự giễu cợt với bạn bè xung quanh, nếu công khai mối quan hệ cho dù dư luận có phát triển thế nào thì cả Kim Jisoo và Kim Jennie đều đứng trên bờ vực thẳm.

Đây là kết quả mà Kim Jennie không muốn nhìn thấy, nàng không muốn Kim Jisoo bị cuốn vào vòng xoáy, nàng đang chờ đợi, và muốn chờ cơ hội thích hợp để bộc lộ tính hướng của mình công khai tình yêu với Kim Jisoo.

"Lisa, mau ra đây! Theo chị đi dạo phố!"

Giáng sinh sắp đến, Kim Jennie muốn mua một số đồ mùa đông để trang trí nhà cửa, khi nàng gọi điện cho Kim Jisoo, đầu dây bên kia nói rằng chị có cuộc họp vào buổi chiều, không thể rời đi và không thể đi mua sắm cùng nàng, vì vậy chủ ý liền hướng lên người em Lisa.

Lisa với Park Chaeyoung còn nằm trong lòng ngực, đã nhấn nút trả lời ngay khi điện thoại reo, cô đã cố gắng đưa Park Chaeyoung vào giấc ngủ, cô không muốn người trong vòng tay của mình bị quấy rầy bởi bất cứ điều gì khi nghỉ ngơi.

Cô nhìn biệt danh của cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại hai lần, dụi mắt để xác nhận đó là Kim Jennie, sau đó hạ giọng và hỏi nhỏ điều gì đó, giọng nói quá nhỏ so với Kim Jennie ở đầu bên kia điện thoại để nghe rõ,

"Ê, Lisa, em câm hả? ! Nói chuyện đi."

Park Chaeyoung, người đang dựa vào vai cô, rõ ràng đang cử động cổ và cau mày, Lisa cúp điện thoại trước khi đánh thức người bên kia, đứng dậy và bế Park Chaeyoung đang ngồi dưới đất trở lại phòng ngủ, đắp chăn cho em rồi bước ra phòng khách.

Mặt đất hỗn độn, những chai bia bày la liệt, bàn cà phê vẫn còn vết rượu nhớp nháp, Lisa mở rèm cửa, dụi mắt với ánh nắng trong khi lấy điện thoại di động trong túi quần ra để gọi cho Kim Jennie, cô quăng những chai bia rỗng đã được nặn thành nhiều hình dạng khác nhau trên mặt đất vào thùng rác.

"Sao vậy?" Có lẽ là do cả đêm tình nguyện ở bên cạnh Park Chaeyoung an ủi nên giọng cô khàn đi, phát ra tiếng nào cũng cảm thấy cổ họng đau rát.

"Tại sao giọng em lại khàn quá vậy?"

"Không sao, chị tìm em có chuyện gì sao?" Lisa rót một cốc nước ấm để làm ẩm cổ họng.

Có một chút ngọt ngào trong giọng nói của Kim Jennie, "Giáng sinh gần đến rồi, đi mua sắm với chị và mua một cái gì đó để trang trí nhà đi."

"Cuối cùng là trang trí nhà của chị hay của Kim Jisoo?!" Lisa cười phá lên, chị gái này nghĩ mình là con nít dễ bị lừa sao?!

"Không có việc gì thì mau ra đây! Địa chỉ sẽ lập tức được gửi tới cho em."

Lisa chưa kịp nói hôm nay cô không rảnh, Kim Jennie đã cúp điện thoại, gửi vị trí đến điện thoại di động của Lisa với tốc độ cực nhanh không cho cô cơ hội từ chối.

Đó là con mèo con kiêu hãnh mà cô biết, Lisa mỉm cười, nghĩ rằng dù sao thì Park Chaeyoung cũng vừa mới ngủ và em sẽ không thức dậy quá sớm, và ngôi nhà có vẻ hơi đơn điệu.

Em là cô gái đầy tình cảm, nếu vì Chaeyoung làm chút chuyện lãng mạn sẽ làm em rất vui đi.

Nghĩ đến đây, Lisa thu dọn thùng rác, mặc áo khoác đi gặp Kim Jennie, cô muốn tạo bất ngờ cho Park Chaeyoung chứ không phải cùng Kim Jennie đi mua sắm.

Con gái khi yêu luôn rất lãng mạn và muốn gửi đến người yêu của mình nhiều điều bất ngờ.

"Chị đã nghĩ rằng chị sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại em trong đời."

Đây là những gì người ngồi bên trong đã nói khi Kim Jisoo bước theo sau người phục vụ vào căn phòng này.

Khi cánh cửa đóng lại, Kim Jisoo ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú tự nhiên của đối phương dù không trang điểm cũng đủ sáng sủa, đôi mắt to long lanh, sống mũi cao. Cùng với tính cách lạnh lùng và xa cách có được, Bae Joohyun sẽ không phải là người bị người khác lãng quên trong ký ức của những người từng gặp.

Kim Jisoo không đáp, qua khóe mắt chị thấy ánh mắt đối phương đang nhìn chằm chằm, nhưng chị không lên tiếng. Kim Jisoo bình tĩnh ngồi xuống, trên bàn bày đủ loại món ăn, tất cả đều cay.

Kim Jisoo thích ăn cay, Bae Joohyun không bao giờ quên.

Trong phòng riêng im lặng khó xử, Bae Joohyun muốn nói chuyện, nhưng đối phương lại mặt không chút thay đổi không ngẩng đầu nhìn cô, vẻ đờ đẫn đắm chìm trong đôi mắt đờ đẫn của Kim Jisoo cũng bị cô phá vỡ.

"Chị rốt cuộc muốn cái gì?" Kim Jisoo ngồi thẳng, ngẩng đầu từ trong ánh mắt nhìn Bae Joohyun, từ đôi môi trái tim thanh âm lạnh lùng phát ra, trên mặt không có nụ cười, phảng phất chưa từng quen biết.

Đôi mắt của Kim Jisoo giống như một gáo nước lạnh dội vào người Bae Joohyun, những mong đợi trong lòng cô như bị cắt nát, Bae Joohyun ngồi đối diện cố ý cười nói: "Chị chỉ muốn đến thăm em một chút."

"Không cần, chúng ta không cần gặp mặt." Kim Jisoo lập tức nói, không cho đối phương cơ hội thở dốc, giống như đang vội vàng kết thúc cuộc họp càng sớm càng tốt.

"Jisoo, trước đây là lỗi của chị, chị không biết, còn lầm tưởng rằng em đồng ý với kết cục của chúng ta nên mới ở bên người khác." Bae Joohyun càng nói càng kích động, cúi người nắm cả hai tay Kim Jisoo, "Jisoo, chị biết mình sai rồi, hãy tha thứ cho chị được không?"

Lòng bàn tay của đối phương đặt trên mu bàn tay của mình, lòng bàn tay của Bae Joohyun đầy mồ hôi, Kim Jisoo có thể cảm nhận được điều đó, sau khi hai người chạm vào nhau, Kim Jisoo vô thức cau mày, ngước mắt lạnh lùng nhìn người đối diện, và rút tay ra.

"Bae tiểu thư, cô quá đánh giá cao bản thân rồi, những chuyện đó tôi đã sớm không để ý, tha thứ hay không cũng không cần nói."

Kim Jisoo cười lạnh, dựa vào lưng ghế, cố ý giữ khoảng cách với Bae Joohyun.

Ký ức chôn sâu trong đáy lòng lại trỗi dậy, Kim Jisoo gặp Bae Joohyun ở tuổi mười sáu, lúc không biết gì về tình yêu. Vì vậy, sau khi yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô gái trẻ Kim Jisoo đã khẳng định tính hướng của mình theo đuổi khốc liệt hoa khôi cùng lớp Bae Joohyun, cùng Bae Joohyun trải qua nhiều mùa trong sự chế nhạo của bạn bè xung quanh.

Theo tin đồn trong khuôn viên trường, khởi đầu của Kim Jisoo và Bae Joohyun bắt nguồn từ màn tỏ tình hào phóng bằng hoa trên sân chơi của Kim Jisoo, và kết cục của họ kết thúc bằng việc tốt nghiệp và rời trường, nhưng sự thật ẩn sau đó thì hiếm ai biết được.

Đó là kỳ nghỉ hè sau khi yêu nhau hơn ba tháng, không nhớ nguyên nhân vì sao mà hai người lại cãi vã, chiến tranh lạnh, trên đường đi tìm Bae Joohyun, Kim Jisoo bị tai nạn xe hơi. May mắn thay, chị ngồi ở ghế sau, hệ thống an toàn của xe cũng tốt, tai nạn đó chỉ khiến Kim Jisoo bị thương ở lưng và phải nghỉ học một thời gian để hồi phục sức khoẻ.

Khi Jisoo từ bệnh viện tỉnh dậy, lập tức mở điện thoại lên để tìm người đứng đầu, nhưng sau khi mở máy, giao diện trò chuyện chỉ còn lại dòng chữ " Kim Jisoo, chúng ta chia tay đi."

Nước mắt lưng tròng tràn ra, Kim Jisoo không cam lòng, lúc muốn thuyết phục cô ở lại, lại phát hiện mình đã bị đối phương chặn lại, không còn chỗ để động thủ.

Khi đó, cô bé Kim Jisoo đã khóc lóc thảm thiết vì thất bại trong tình cảm. Với một tia hy vọng trong lòng, chị ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ và chăm sóc cơ thể của mình, khi quay lại trường tìm Bae Joohyun sau hai tháng, lại biết được rằng đối phương đã đồng ý lời tỏ tình của một nam sinh khác cùng lớp.

Mối tình yêu sớm của Kim Jisoo vội vàng kết thúc, chị buộc phải nuốt giọt nước đắng dâng lên trong lồng ngực, để tình yêu của mình bị lãng quên.

Kim Jisoo không cắn một miếng nào trong các món ăn được đặt trước mặt trên bàn, thậm chí còn chưa nhấc đũa kể từ khi vào cửa.

"Vậy tại sao lại dùng danh nghĩa tập đoàn Jung để ép vào đội ngũ của công ty tôi?"

Bae Joohyun mỉm cười, nhai nuốt miếng thịt vừa nhét vào miệng, sau đó ngẩng đầu mở túi tài liệu trên tay, bên trong là đầy ảnh, ảnh của Kim Jisoo và Kim Jennie.

"Jung Soojung là bạn của chị, chị đã giúp cô ấy trước đây, lần này cô ấy chỉ muốn trả ơn chị." Bae Joohyun nhấp một ngụm rượu vang đỏ, liếc nhìn những bức ảnh được chụp bí mật và tiếp tục tinh nghịch,

"Kim Jennie, bạn gái hiện tại của em? So với chị thì thế nào? Chị chỉ muốn xem ai có thể chiếm trọn tình yêu của em."

"Trên thế giới này không có một người có thể có được tất cả tình yêu của tôi."

Kim Jisoo không nói dối, không ai sống chỉ vì tình yêu cả.

Lần lượt uống mấy ly rượu, Bae Joohyun đã buồn ngủ rồi, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, hai bên má chảy ra những giọt nước màu trắng pha lê, khó phân biệt là nước mắt hay mồ hôi nóng.

Bae Joohyun đứng lên xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, chỉ ngón trỏ vào mu bàn tay của đối phương và nắm tay Kim Jisoo.

"Jisoo, hãy chia tay với cô ấy và ở bên chị đi."

Kim Jisoo nhét những bức ảnh trở lại túi hồ sơ, niêm phong toàn bộ túi hồ sơ và trao lại cho Bae Joohyun, với giọng nói sắc bén phát ra từ đôi môi trái tim,

"Cách xa em ấy một chút."

Người còn có thể gặp rất nhiều sao, mà tôi chỉ có một vầng trăng sáng.

"Em có nghĩ Jisoo sẽ thích cái này không? Còn cái này thì sao? Còn cái này?"

Nhìn thấy đủ loại đồ dùng cho lễ Giáng sinh của các cặp đôi trong trung tâm mua sắm, Kim Jennie không khỏi muốn xem qua, liên tục quay đầu hỏi ý kiến ​​của Lisa.

Ngồi trên ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi, Lisa vươn cổ trợn mắt nhìn Kim Jennie, "Em không biết chị ta có thích hay không, nhưng nếu chị cho phép em đấm chị ta một lần nữa, em nhất định sẽ thích."

Kim Jennie còn đang chọn một cây thông Noel nhỏ lập tức bị lời nói của đối phương làm cho nản lòng, nàng ngồi xuống vỗ vỗ đùi Lisa, chu miệng nói: "Không thể hòa thuận hơn sao, gặp mặt nói chuyện ngày xưa cũng tốt, vì sao luôn muốn dạy cho nhau một bài học?"

"Hồi tưởng ngày xưa? Bây giờ chủ đề giữa em và chị ta ngoài Park Chaeyoung thì là chị, chị có nghĩ chủ đề này sẽ rất thú vị không?!" Lisa khoanh tay sau đầu và ngả người ra sau để cố gắng thả lỏng cơ thể.

Vấn đề của Park Chaeyoung luôn ở trong tâm trí của Kim Jennie, nàng không có gì để nói, vì vậy nàng chỉ cúi đầu và thầm thở dài. Lisa mặc dù tính cách vô tư, nhưng cô rất tế nhị trong cách cư xử với mọi người. Vô thức thoáng thấy Kim Jennie phồng má, khoé mắt có lệ quang, cô cố ý vươn eo để chuyển chủ đề

"Này! Kim đại tiểu thư, đi cùng với chị lâu như vậy, phải thưởng cho em một chút!"

Tiếng "báo động" vang lên đúng lúc, Lisa nhìn Kim Jennie xoa xoa cái bụng phẳng lì đói khát của mình, Kim Jennie lập tức hiểu ra, không nhịn được cười nói: "Em đó, cả ngày chỉ biết có ăn!"

Kim Jennie khoát khoát tay đứng lên, mím môi nói: "Đi thôi, chị dẫn em đi ăn chút gì đó bồi bổ!"

Lisa đặt được mục đích nhảy lên với nụ cười nhếch mép, ghé sát vào tai Kim Jennie, "Là chị nói đó, chị trả tiền! Đi thôi!"

Lisa kéo Kim Jennie từ trung tâm mua sắm đến nhà hàng trên lầu, không ngờ cô lại nhìn thấy Kim Jisoo ở thang máy bằng kính trong suốt cách đó không xa trên thang cuốn, và cô gái trong lòng chị.

"Kim. . . Kim Jisoo?"

Góc nghiêng độc nhất vô nhị đó đích thật là Kim Jisoo, ngay cả khi ở trong đám đông, chị cũng sẽ không dễ bị nhầm với vẻ ngoài thanh tú của mình.

Kim Jennie sẽ không bao giờ nhận lầm Kim Jisoo.

Không phải nói đi họp sao, không phải nói không thể đi cùng nàng sao?

Kim Jisoo, chị muốn tôi tin chị như thế nào?

Khi thang cuốn đi lên, thang máy bằng kính chạy xuống dần biến mất khỏi tầm mắt, cả Kim Jennie và Lisa đều có thể thoáng thấy bàn tay của Kim Jisoo đặt trên eo cô gái trước khi người kia rời đi với cô gái trong vòng tay.

Kim Jisoo ôm cô gái vào lòng, cảnh tượng trong thang máy in sâu trong tâm trí nàng, Kim Jennie hai mắt nhìn thẳng đối phương đi xa, lồng ngực đè nén không cách nào phát tiết ra cảm xúc.

"Đm!"

Lisa nắm chặt tay, cơn tức giận vô cớ từ lồng ngực dồn lên não, cô quay người lập tức chạy xuống thang cuốn đuổi theo bóng Kim Jisoo.

Nhìn thấy người chung quanh chạy tới, nàng sững sờ tại chỗ, tiến lên một bước đứng trên bục lầu bốn, hai chân khuỵu xuống như bị đổ chì. Có những giọt nước mắt trong mắt mèo con, nhưng nó không thể rơi xuống.

Móng tay phải bấu chặt vào cổ tay trái, véo mạnh thậm chí còn nặn ra những vết đỏ, ở trong góc không thể giải tỏa cảm xúc, Kim Jennie chỉ có thể tự làm đau mình trong lòng để giải tỏa nỗi đau trong lòng.

Kim Jisoo, chị còn muốn lừa dối tôi như thế nào nữa?

Nước mắt lăn dài trên khóe mắt, Kim Jennie thở dài.

Lisa không đuổi kịp bóng của Kim Jisoo, nắm đấm trong tay cô rơi vào không trung, và điều khiến cô lo lắng hơn nữa là Kim Jennie đã biến mất.

Chính Chahee đã tìm thấy Kim Jennie sớm hơn Lisa một bước.

Người đại diện nhận được bức ảnh chụp lén cảnh Kim Jennie say xỉn vào đêm khuya đòi tiền của cánh săn ảnh nên lập tức thông báo cho trợ lý Chahee đến quán bar để đưa Kim Jennie say xỉn trở về an toàn.

"Jennie, Jennie." Trong quán bar ồn ào, Chahee khó khăn lắm mới lách qua cửa và thấy Kim Jennie vẫn đang uống một ly rượu trên ghế sô pha.

Chahee nghiêng người, chặn bàn tay vẫn đang rót rượu của Kim Jennie, cau mày nhìn xung quanh, "Jennie! Đừng uống nữa."

Ly rượu bị đối phương giật đi, Kim Jennie quay mặt nhìn sang, lại phát hiện người tới không phải người mình nhớ nhung, hy vọng trong lòng đã bị băng giá làm tan chảy. Giọng nàng trở nên thờ ơ cùng với cơn đau xuyên thấu trong lồng ngực.

"Không cần cậu quan tâm."

Kim Jennie lại dùng ngón tay cầm ly đầy rượu lạnh trên bàn, Chahee khom tay ngăn cản nhưng lại chọc giận đối phương.

"Cút"

Kim Jennie gầm lên một tiếng, duỗi thẳng tay hất hết ly rượu trên bàn xuống đất, mọi ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn về phía nàng, trước khi mọi người tìm thấy Kim Jennie, Chahee đã cúi người che chiếc mũ bóng chày mà cô ấy đang đội trên mặt Kim Jennie, đưa nàng ra khỏi khu vực nguy hiểm này.

Có một khách sạn gần đó, và Kim Jennie say đến mức Chahee phải thuê một căn phòng và đưa nàng đến ở.

"Tại sao... Tại sao chị lại nói dối em?"

Vừa vào cửa, Kim Jennie đã ngồi xổm bên giường, nước mắt không ngừng rơi xuống, khuôn mặt đỏ bừng, hốc mắt ướt át, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm một mình, ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất. , cơ thể cuộn tròn của nàng vẫn còn nhẹ run rẩy.

Chahee chưa bao giờ nhìn thấy một Kim Jennie mỏng manh và nhạy cảm như vậy, kể từ khi gặp nhau, đối phương luôn là một sự tồn tại kiêu ngạo, và cô chưa bao giờ nhìn thấy nỗi buồn đằng sau chiếc mặt nạ của nàng.

Chahee nghiêng người và quỳ xuống bên cạnh Kim Jennie, đặt tay phải lên vai nàng và vỗ về an ủi.

Kim Jennie say rượu ngẩng đầu lên, mái tóc dính nước mắt dính vào má, đôi mắt mờ đi trong nước mắt nhìn những người xung quanh, và nàng nhìn thấy khuôn mặt của Kim Jisoo.

"Kim Jisoo?"

Kim Jennie nghiêng người ôm lấy người bên cạnh và ấn cô xuống đất, môi tùy ý phủ lên mặt cô.

"Jennie, tớ là Chahee." Đôi môi của người kia đặt lên chính mình, Chahee mê mẩn, trước khi ý thức biến mất, cô vội vàng đẩy Kim Jennie ra, nhưng đối phương đã chồm tới và ôm chặt lấy cô.

Chiếc áo sơ mi trên người là do Kim Jennie tự tay cởi cúc, làn da mịn màng cọ sát vào tấm chăn thô ráp dưới đất khiến lưng nàng khó chịu, đầu óc say khướt mơ hồ, khuôn mặt người đó đều hiện ra trước mắt. , vì vậy Kim Jennie đã hiến dâng toàn bộ cơ thể mình.

"Kim Jisoo. . . "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro