Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đầu tựa vào bờ vai nặng trĩu, đem sức nặng cả người tựa vào nàng, hai má người kia áp lên bờ vai vuông góc của nàng, nước mắt chảy ra ướt đẫm da thịt.

Kim Jisoo hình như là khóc rồi.


"Jennie, tôi rất nhớ em."


Sáu năm qua trong đêm tối những nhung nhớ mãnh liệt, được chị biểu lộ qua giọng nói khàn khàn, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng. Kim Jisoo lén lau đi nước mắt nơi khóe mắt, dùng lưỡi liếm liếm bờ môi run rẩy, buông đôi tay đang ôm lấy người trước mặt, ngước mắt lên nhìn Jennie với ánh mắt u sầu.

"Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa rồi."

Kim Jisoo ánh mắt ảm đạm xuống,  chị cúi xuống để nước mắt rơi xuống đất, Kim Jennie đến gần từng bước muốn đi an ủi bị Kim Jisoo giơ tay lên đẩy ra. . Bộ dáng như vậy Kim Jisoo rõ ràng vẫn cùng từ trước một dạng, dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ ở trước mặt Kim Jennie nơi này bộc lộ điểm yếu, cũng chỉ có nàng mới thấy được sự mong manh sau lớp mặt nạ của chị.

Đúng vậy, giữa chúng ta dường như thực sự không thể quay đầu.

Đôi mắt Kim Jennie ửng hồng, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Kim Jisoo, ngón trỏ và ngón cái rụt rè kéo góc áo của chị, sợ hãi nói "Jisoo, thật xin lỗi."

Trên thực tế, rõ ràng cái chết của mẹ chị không nên hoàn toàn đổ lỗi cho Kim Jennie, nhưng không may nó đã xảy ra, nỗi đau vẫn còn đó, và không ai có đủ can đảm để đi đầu trong việc phá vỡ rào cản này.

Kim Jisoo mỉm cười, nở một nụ cười cay đắng với khóe mắt ngấn lệ. Đáng buồn thay, đó không phải là do cái chết của mẹ, mà là nỗ lực quên đi nàng sáu năm qua của Kim Jisoo đã tan vỡ sau cuộc chạm mặt tình cờ này.

Trong trí nhớ của Kim Jisoo, Kim Jennie giống như ánh sáng, cho dù không đẹp đẽ đến vậy, trong lòng chị Kim Jennie vẫn là ánh sáng rực rỡ. Đó là tình yêu, cũng là ngọn nguồn của sự đau khổ của chị.

"Jisoo, chúng ta.."

"Đã khuya lắm rồi, tôi nên đưa em trở về thôi."

Lời nói chưa kịp thốt ra của nàng đã bị người trước mặt cắt ngang, Kim Jennie biết rằng bây giờ Kim Jisoo không thể đối mặt với nàng, và nàng không thể nói gì khác, vì vậy nàng chỉ có thể gật đầu, ngước mắt nhìn vào ánh mắt của Kim Jisoo, trên gương mặt đó đã sớm không còn rạng rỡ như xưa nữa.

Tài xế đưa Kim Jennie về an toàn theo địa chỉ mà nàng cung cấp, Kim Jisoo cũng theo đi xuống xe, trước khi tách biệt chị có lời muốn nói.

"Hôm khác nói chuyện kịch bản đi, em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt." Kim Jisoo nhấc tay đưa tới kịch bản, ánh mắt cũng không có nhìn nàng, thanh âm nhàn nhạt nghe không ra tâm tình. Thật ra thì rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, thật là đến gặp nhau giờ khắc này lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Kim Jennie hít một hơi thật sâu và mím môi, cân nhắc lời nói trong lòng rồi mạnh dạn tiến lên, "Jisoo..."

Tiếng lòng đang dang dở thì bị tiếng mở cửa cắt ngang, khi quay lại thì Lisa bước ra khỏi cửa trong bộ đồ ngủ và một chiếc chăn mỏng, có lẽ cô đã nghe thấy tiếng xe ô tô nên chạy ra đón nàng, lời nói của Kim Jennie đã bị chặn một lần nữa.

Bầu không khí giữa cả ba rất vi diệu, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Kim Jennie và ánh mắt lạnh lùng của người bạn cũ Kim Jisoo, Lisa đã có một linh cảm xấu, ở trong lòng một vạn lần hối hận mở ra cánh cửa này. Bây giờ nửa bước khó đi, cũng không thể quay trở lại cửa và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, muốn cùng bạn cũ lên tiếng chào hỏi lại bị ánh mắt sắc như dao của đối phương nhìn chằm chằm làm sợ hãi, Lisa không còn cách nào khác đành phải đưa mắt nhìn Kim Jennie, hai tay ôm chặt lấy khóe chăn mỏng.

Kim Jisoo mỉm cười, sự xem thường thoáng qua một giây lại bị khuôn mặt lạnh lùng che dấu. Tình yêu nhớ nhung vẫn còn đó đã tiêu tan ngay lúc nhìn thấy Lisa, ký ức bấy lâu nay lại hiện về, Kim Jisoo cố nén lửa giận, thanh âm cũng lạnh như băng, không khó để nghe thấy sự bất mãn của chị.

"Cô từ trước đến nay cùng em ấy ở cùng một chỗ?" Kim Jisoo xoay mặt nhìn về phía Kim Jennie, mang trên mặt lửa giận.


Kim Jennie đột nhiên nhớ tới sự việc năm đó, trong mắt lóe lên tia do dự cùng bất an, tất cả đều bị Kim Jisoo bắt gặp và hiểu lầm.

"Lisa ở cùng với em vì em ấy không thể về nhà vì một số việc, đừng hiểu lầm em mà." Kim Jennie vội vàng nắm lấy cánh tay Kim Jisoo, dùng đôi mắt mèo nhìn vào mắt người kia, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại bị chị phớt lờ.

Hóa ra suốt thời gian qua họ vẫn ở bên nhau, dường như từ đầu đến cuối đều do chị tự cho mình là đúng.

Kim Jisoo khóe miệng nhếch lên, cúi đầu gỡ lấy bàn tay đang nắm chặc mình, lui về phía sau từng bước giữ một khoảng cách.


"Cô Kim, cô không cần phải giải thích đời tư của mình cho tôi nghe. Tôi chỉ mong cuộc sống tình cảm của nghệ sĩ sẽ không bị paparazzi bắt gặp làm ảnh hưởng đến công ty của tôi."

Chị không gọi nàng là Jennie nữa, giọng nói lạnh lùng của Kim Jisoo lúc này như mỉa mai, Kim Jennie muốn giải thích nhưng người bên kia chỉ trừng mắt nhìn lại Lisa rồi hất tay nàng ra và lên xe rời đi.

"Không phải, không phải như thế, Ji..Jisoo!"

Đuổi theo phía sau xe, tiếng kêu của nàng cũng không đến tai người nọ, Kim Jennie xoay người cau mày tiện tay vò mái tóc rối của mình, dẫm mạnh xuống đất, cảm thấy rất khó chịu.

Đứng ở cửa Lisa cúi đầu không biết nói gì để an ủi nàng, ngước mắt cùng Kim Jennie liếc mắt nhìn nhau, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đứng trong gió lạnh một lát, cô tiến lên ôm chầm lấy Kim Jennie đang thở dài, đưa nàng vào nhà.

Thật ra chị cũng không thật sự rời đi, Kim Jisoo để tài xế lái xe quay lại, cách cửa kính nhìn thấy Lisa dìu Kim Jennie vào nhà, trong lòng chị rất khó chịu.

Chiếc xe màu đen dừng ở đây một lúc, tài xế quay đầu lại hỏi, Kim Jisoo nhìn chằm chằm vào cửa nhà Kim Jennie, cho đến khi nhìn thấy đèn trên lầu vụt tắt, Kim Jisoo mới thở dài.

"Đi thôi."


Trong lúc họp, Park Chaeyoung luôn lơ đễnh, mấy lần xuất thần, Kim Jisoo nhìn thấy tất cả , hít một hơi thật sâu và gọi người bên kia đến văn phòng sau khi cuộc họp kết thúc.

"Chuyện tối ngày hôm qua là do em không đúng, em quá tuỳ hứng, không nên cùng chị tranh cãi về những chuyện đó." Ngay khi cửa văn phòng vừa đóng lại, Park Chaeyoung từ phía sau ôm chặt lấy chị, không cho Kim Jisoo có cơ hội nói. Em sợ đối phương bỏ đi nên nắm lấy quyền chủ động, dù cho không thể yêu nhưng Park Chaeyoung cũng không muốn buông tay.

"Jisoo, đừng bỏ em một mình, được không?"

Những ngón tay của Kim Jisoo đặt lên bàn tay đang ôm lấy eo mình của người kia, chị từ từ thả chúng ra trước khi quay lại để nhìn vào ánh mắt của Park Chaeyoung.

Hoa hồng nhỏ của chị khóc rồi, nước mắt chảy dài trên mặt, Kim Jisoo đưa tay lên lau đi, đặt lên trán em một nụ hôn.

"Được."

Sáu năm trước, chính Park Chaeyoung là người mang lại hy vọng cho Kim Jisoo, người đang trong nghịch cảnh, giờ chị không đủ tư cách để bỏ lại em. Đối mặt với Park Chaeyoung, Kim Jisoo sẽ mềm lòng và đau khổ, muốn ôm em vào lòng để đối phương không bị tổn thương, sáu năm qua Kim Jisoo đối với em càng cảm thấy tội lỗi hơn.

"Jisoo, chị sẽ không quay lại với Kim Jennie chứ?" Park Chaeyoung, người đã phục hồi cảm xúc trước khi đẩy cửa bước ra, vẫn quay đầu lại và hỏi, ánh mắt háo hức mong chờ một câu trả lời thỏa đáng.

Đứng trước bàn làm việc bàn tay đang tra tài liệu của Kim Jisoo dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Park Chaeyoung, đôi môi trái tim nở một nụ cười.

"Sẽ không."

Park Chaeyoung cúi đầu và nở một nụ cười, sau đó nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra đêm qua vô lý như thế nào, em nên tin vào Kim Jisoo.

"Kim Jennie còn ở bên ngoài."

"Không việc gì."

Kim Jisoo đã quá chén đứng dậy, cúi đầu áp sát vào người em, đôi môi trái tim đi dần lên trên, Park Chaeyoung quay mặt qua chỗ khác cố ý không có để cho người phía trên được như ý. Kim Jisoo sững sờ một lúc, đứng thẳng thắt lưng, phả hơi thở ấm áp lên má Park Chaeyoung,

"Sao vậy?"

Giọng nói dịu dàng của người bên kia không làm cho Park Chaeyoung đang khó chịu cảm thấy thoải mái hơn, Park Chaeyoung cắn môi, vòng tay qua cổ Kim Jisoo, nhẹ nhàng phun ra thanh âm ngọt ngào.

"Jisoo, chị đừng gặp Kim Jennie nữa, có được không?"

Đôi mắt khép hờ vì say của Kim Jisoo hé ra, buông tay Park Chaeyoung, xoay người ngồi xuống mép giường, ấn huyệt thái dương.

"Cô ấy chỉ là diễn viên của chị thôi."

"Vậy còn em? Em là gì của chị? Bạn bè? Người yêu? Hay là ..."

Park Chaeyoung không thể tiếp tục, mối quan hệ của họ không có gì chống đỡ, thậm chí không có một lời hứa từ Kim Jisoo. Thật quá khổ khi nhìn người yêu rung động trong giây phút đau lòng như vậy, Hoa hồng nhỏ cũng chỉ muốn một câu cam kết để an lòng mà thôi, mà Kim Jisoo chưa từng thốt ra lời nào.

"Em bình tĩnh một chút đi."

Khóc trước mặt Kim Jisoo chỉ đổi lấy được câu nói này, trái tim của Park Chaeyoung xoắn vào nhau như bị vô số chim bồ câu rỉa vào. Không ai phát ra tiếng động trong không gian im lặng luôn là thế này, mỗi khi có xung đột, Kim Jisoo sẽ không lựa chọn cãi nhau với em, chẳng qua là lẳng lặng đợi tại chỗ chờ, bộ dạng như chuyện không liên quan đến chị. Áp lực như vậy đã bị Park Chaeyoung đè nén quá lâu rồi.

Lúc đẩy cửa đi ra ngoài nhìn thấy Kim Jennie đứng ở cửa, bất kể đối phương có hay không nghe cái gì, Park Chaeyoung cũng không muốn biết. Bây giờ, em chỉ muốn một người an tĩnh một lát.


Suy nghĩ quay trở lại, sau một đêm suy nghĩ, Park Chaeyoung vẫn không thể lựa chọn ra đi, sáu năm ở bên Kim Jisoo đã trở thành một phần cuộc đời của em, em không thể để mất Kim Jisoo, cho dù phải nhún nhường cầu xin chị. Một ngày nào đó, Kim Jisoo sẽ quay đầu lại nhìn thấy em, chỉ cần Kim Jisoo sẽ không cùng Kim Jennie ở bên nhau.

"Vậy thì tốt."

Park Chae Young đẩy cửa rời đi, Kim Jisoo đặt đống tài liệu trên tay xuống, bước đến cửa kính phòng làm việc nhìn ra ngoài, thời tiết hôm nay u ám, tuy không có ánh nắng nhưng vẫn ngột ngạt đến khó chịu. Trời mưa khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Sáu năm tình cảm cũng không thể nói buông tay liền buông đi, huống chi là mình thật có lỗi với em.


Lisa ra khỏi studio chụp ảnh và định về nhà nhưng không ngờ lại gặp phải cơn mưa như thế này, trên người cô mang theo một túi máy ảnh và một ba lô đựng các tác phẩm nhiếp ảnh. Vì tránh thiết bị của cô bị ướt vì trời mưa, Lisa không thể làm gì khác hơn là tạm thời phải trốn trong một cửa hàng tiện lợi.

Cửa hàng tiện lợi này là siêu thị gần nhà Kim Jisoo nhất, khi Park Chaeyoung cầm ô đi vào mua thức ăn cho chó, lúc trả tiền đúng lúc thấy Lisa đang ngồi ở một bên, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau sau đó Park Chaeyoung vẫn là đi tới.

"Tại sao lại ở chỗ này?"

Trên quần áo của Lisa vẫn còn nước mưa nên không khó để nhìn ra bộ dạng ướt như chuột lột làm cô chán nản đến thế nào. Park Chaeyoung liếc nhìn Lisa từ trên xuống dưới, em cảm thấy bộ dạng chán nản của người bên kia có chút đáng yêu nên không khỏi mỉm cười.

Lisa liếc em một cái, cố chấp trợn mắt lên, bĩu môi nói: "Tình cờ thôi, không ngờ lại mưa to như vậy."

"Cô không thèm xem dự báo thời tiết trước khi ra ngoài sao?" Lisa không nói nên lời và không thèm biện hộ cho mình, phồng má và tiếp tục lấy khăn giấy lau nước mưa trên túi đựng máy ảnh, trông rất đáng yêu và hài hước. Park Chaeyoung giơ đồng hồ trên tay lên liếc mắt nhìn thời gian, bàn tay vỗ vỗ vai Lisa .

"Đi thôi, tôi đưa cô trở về."

Dù gì cũng từng bên nhau, vì lòng tốt cũng không thể để cô một người đáng thương ở chỗ này chờ mưa tạnh đi. Ngay cả Park Chaeyoung cũng không có chú ý tới lúc em nói lời này trên mặt là một nụ cười.

Vừa lên xe, Lisa đã mở túi đựng máy ảnh ra kiểm tra kỹ càng rồi lau nắp ống kính bên trong, may là trên nắp chỉ dính chút nước mưa, không có ảnh hưởng tới ống kính, này cũng coi như là vô cùng may mắn đi.

Park Chaeyoung đang cầm vô lăng liếc mắt nhìn Lisa đang thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn túi xách bên kia mang theo, cười nói: "Cô thật sự trở thành nhiếp ảnh gia?"

Lisa ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Park Chaeyoung, "Ừ." Nhớ lại lần các cô tụ tập quanh ban công để hét lên ước mơ của mình ở trường trung học, lúc ngồi cùng bàn Lisa cũng có nói sau này muốn trở thành nhiếp ảnh gia, sau lại vì bố mẹ phản đối bất đắc dĩ phải đi học âm nhạc và nhảy. Lúc đó chỉ có người bạn cùng bàn Park Chaeyoung ủng hộ cô học nhiếp ảnh, cô đã nghĩ sau này sẽ từ bỏ ước mơ này nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gắn bó với nó đến tận bây giờ.

"Dù không được sự ủng hộ của gia đình như cậu, nhưng tớ vẫn sống sót cho đến tận bây giờ." Lisa cất thiết bị máy ảnh của mình một cách cẩn thận.

Park Chaeyoung sinh ra trong một gia đình luật sư, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, ước mơ trở thành luật sư, việc theo đuổi ước mơ của em cũng luôn dễ dàng và suôn sẻ.

"Tôi nghĩ rằng cô đã từ bỏ nhiếp ảnh từ lâu rồi." Khi nghe tin Lisa đang theo học khoa âm nhạc tại trường đại học, Park Chaeyoung thực sự nghĩ rằng cô ấy sẽ không bao giờ nghĩ đến giấc mơ trung học của mình nữa.

"Tớ cũng nghĩ rằng cậu đã từ bỏ Kim Jisoo từ lâu rồi."

Lisa quay đầu nhìn chằm chằm Park Chaeyoung cẩn thận quan sát biểu hiện của đối phương, đối phương hiện lên vẻ không hài lòng, nụ cười dần dần biến mất, ánh mắt nhìn về phía trước tập trung lái xe.

Sáu năm trước, cô rõ ràng đã bảo em tránh xa Kim Jisoo, nhưng người này không nghe lời. Bên kia ngừng nói, Lisa quay mặt đi, tựa vào cửa kính nhìn cảnh vật bên ngoài, cơn mưa dường như cũng nhẹ đi một chút.

Qua kính chiếu hậu có thể thấy hai túi lớn đựng thức ăn cho chó ở băng ghế sau, được Park Chaeyoung đặt ở đó trước khi lên xe, Lisa nhớ trước đây Park Chaeyoung không thích chó.

"Sao bây giờ lại có ý định nuôi chó rồi?" Lisa là người đầu tiên phá vỡ thế bế tắc của sự im lặng.

"Jisoo nuôi, chị ấy thích chó."

Quay lại nhìn túi thức ăn cho chó, Lisa cười lạnh một tiếng, "Park Chaeyoung, cậu có thể làm bất cứ điều gì chỉ vì ý thích của người đó sao?!"

Thanh âm ngọt ngào trầm mặc trong tiếng ồn ào kẹt xe, Lisa dựa đầu vào cửa kính, thở gấp với sắc mặt không tốt, ở trong lòng cô Park Chaeyoung từ trước đến nay kiêu ngạo không nên như vậy.

Một lúc lâu sau, Lisa lại nói, "Cậu sẽ không hạnh phúc khi ở bên chị ấy đâu."

Park Chaeyoung cúi đầu cười khổ một tiếng, "Chẳng lẽ lại phải nói cùng cô ở chung một chỗ tôi sẽ vui vẻ sao?"

"Cậu không thử một chút làm sao biết? !"

Park Chaeyoung sững sờ một lúc, em có thể nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Lisa, em không thể biết mình có cảm động hay không, nhưng điều đầu tiên em nghĩ đến là Kim Jisoo.

"Đến rồi." Theo chỉ dẫn của Lisa, hiện tại đã đến được nơi cô sống, và hành động tử tế của em có thể coi là đã hoàn thành.

"Cậu có thể đến gặp tớ bất cứ lúc nào nếu cậu muốn!" Lisa để lại thông tin liên lạc của mình trước khi bước ra khỏi xe, và sau khi đi được nửa đường, cô quay lại và gõ cửa kính lái của Park Chaeyoung, nở một nụ cười rất tươi với em,

"Chaeyoung, mùi nước hoa của cậu hôm nay rất dễ chịu."

Park Chaeyoung nhìn theo bóng lưng của Lisa đến mất hồn, em đã quên mất từ ​​khi nào mình từ một người không thích dùng nước hoa, vô thức mỗi ngày em sẽ thêm một lớp hương hoa hồng, hình như là từ khi Kim Jisoo ở quầy bán đồ chuyên dụng nói rằng mùi nước hoa này rất hợp với em. Lâu đến đã thành thói quen, quen với mùi nước hoa hồng này trên người mình.

Trong ấn tượng của em, Kim Jisoo đã không nhận thấy những thay đổi của bản thân trong những năm qua, nhưng ngược lại Lisa quan tâm đến bản thân nhiều hơn.


"Chị Jennie, ở đây nè!"

Kim Jennie sau khi nhận được cuộc gọi từ trợ lý mới Chahee, đã cố gắng tắm rửa, trang điểm nhanh nhất có thể chạy tới công ty điện ảnh của Kim Jisoo. Vì đạo diễn và biên kịch phải thảo luận với một số diễn viên chính nên Kim Jennie, người đảm nhận vai nữ chính thứ hai, không thể vắng mặt.

"Em đã nói nhiều lần rồi, cứ gọi em là Jennie, đừng quá xa lạ." Kim Jennie cầm túi, sắp xếp quần áo trên người, tháo kính râm đen ra và mỉm cười.

"Ồ được rồi, Jen... Jennie." Chahee nuốt khan cổ họng, ngước mắt lặng lẽ nhìn Kim Jennie, Chahee vỗ vỗ khuôn mặt hơi ửng hồng của mình, khuôn mặt mèo đáng yêu hấp dẫn như vậy, làm sao ai có thể cưỡng lại được ?!

"Sao còn đứng yên, đi thôi." Kim Jennie nghịch ngợm vỗ Chaehee một cái, cười trêu chọc cô, thầm nghĩ cô trợ lý do người đại diện thuê này thật sự rất đáng yêu, giúp bản thân thu xếp mọi việc cũng không tồi. Một người bạn tốt, ngoại trừ việc đôi khi rất dễ trở nên ngốc nghếch.

Bận rộn xong công tác đã là năm giờ rưỡi chiều, giờ tan việc vừa đúng nhìn thấy Kim Jennie cùng Kim Jiwon đám người vây ở chung một chỗ đi họp, vừa nói vừa cười. Kim Jennie trên mặt lộ ra nụ cười hở lợi tiêu chuẩn, cho dù ai nhìn cũng cảm thấy khả ái, gương mặt thịt đầy đặn, làm cho người ta nhìn thấy liền muốn sờ một cái.

Cách cửa kiếng Kim Jisoo ở bên trong ngồi nhìn gò má Kim Jennie mê mẫn, môi trái tim không tự chủ nở ra nụ cười, nhớ tới trước kia Jendeukie của chị trong quá khứ dễ thương và lanh lợi như thế nào.


Trợ lý Lim Hae nhìn theo tầm mắt của Kim Jisoo, nuốt khan cổ họng, mở môi, "Kim tổng, có vấn đề gì không?"

"Không có chuyện gì." Kim Jisoo hít sâu nhìn lại Lim Hae, "Được rồi, anh đi làm trước đi, kêu tài xế đợi tôi ở bãi đậu xe."

"Vâng?" Trợ lý Lim Hae giật mình, đây là một trong số ít lần Kim Jisoo phải ở lại công ty làm thêm giờ, Lim Hae gật đầu rời đi không dám hỏi thêm câu nào, rốt cuộc là ai mà không muốn tan làm sớm một chút đâu.

Buổi thảo luận diễn ra suôn sẻ, dưới sự hướng dẫn và phân công của biên kịch ban đầu, vai trò của các diễn viên chính được phân chia hợp lý. Khi nhìn lại, bên ngoài trời đã tối, đạo diễn đề nghị cùng nhau ăn tối và mọi người đã sẵn sàng đồng ý.

Kim Jiwon, người ngồi bên cạnh, quay lại nhìn Kim Jennie và vỗ nhẹ vào chân nàng, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào, "Jennie, chị có muốn đi cùng nhau không?"

"Không được rồi, mọi người đi đi, tôi còn có việc phải làm." Kim Jennie khoát tay, trên môi nở một nụ cười khéo léo. Đừng thấy Kim Jennie mang vẻ chị đại, thật ra, cô mèo nhỏ rất sợ xã hội, lại không quen chơi cùng với một nhóm người lạ mà nàng mới gặp nên đã rụt rè từ chối yêu cầu đi dự bữa tiệc.

Vị đạo diễn nhiệt tình đứng bên cạnh nghe thấy tiếng liền đến thuyết phục Kim Jennie thả lỏng và muốn kéo nàng đến dự tiệc, Kim Jiwon nhìn Kim Jennie thì đã hiểu ý, liền nhanh chóng đứng dậy nói chuyện thay nàng, thúc giục đạo diễn đi trước với một nụ cười.

"Được rồi, Jennie có chuyện cần làm đừng làm phiền chị ấy, chúng ta vui vẻ thoải mái, chờ Jennie lúc rảnh rỗi đi chơi cùng cũng không muộn! Được rồi, đi thôi, em đói quá!" !" Kim Jiwon vừa kéo kéo người bên cạnh suy luận diễn rời đi, vừa quay đầu lại hướng Kim Jennie làm mặt quỷ cười xấu xa, Kim Jennie gật đầu một cái cũng nở nụ cười cảm tạ.

"Đi thôi!" Kim Jennie kiễng chân lên, hơi nhắm mắt và vươn vai, xoay người lại nhìn Chahee.

"Được." Chahee cất tập kịch bản và ghi chú rồi đi theo sau lưng Kim Jennie với chiếc túi đeo trên lưng. Kim Jennie nhìn lại cô ấy, người bên kia có vẻ mặt rụt rè và ngại đến gần, Kim Jennie mỉm cười cái đưa tay khoác lên trên vai Chahee.

"Được rồi, chỉ là vẻ ngoài của em có vẻ hung dữ, nhưng không phải người xấu đâu!" Kim Jennie liếc sang Chahee với một nụ cười. "Đừng rụt rè như vậy, chúng ta là bạn."

Chahee mặt mũi ửng hồng, ngẩng đầu nhìn Kim Jennie, "Được rồi, Jennie!"

Chahee ngượng ngùng cười cười, để người đối diện ôm mình, dùng chóp mũi ngửi mùi nước hoa hảo hạng trên người Kim Jennie, tình cảm u mê sinh trưởng, cô cẩn thận chôn chặt tình cảm của mình trong lòng.

"Jennie!"


Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên sau lưng, Kim Jennie vô thức quay đầu nhìn lại, bắt gặp đôi mắt ám muội kia, dường như đối phương đã không còn tức giận nữa.

Kim Jisoo từ phía sau đi tới, nhìn chằm chằm tay Kim Jennie đang vòng qua vai Chahee liếc mắt một cái, Kim Jennie lập tức hiểu ra, liền rụt tay lại vén tóc, ngẩng đầu tinh nghịch nhìn Kim Jisoo. Lời vừa định thoát ra đã bị sự hiện diện của người thứ ba nuốt chửng, Kim Jennie liếc nhìn Chahee bên cạnh rồi mím chặt môi phát ra giọng Âu Mỹ lười biếng.

"Kim tổng, vẫn chưa tan làm à ?!" Hay là chị cố tình đợi nàng ở đây?? Nửa câu sau nói ngại vì Chahee tồn tại Kim Jennie không có nói ra, mang mắt mèo nhìn về phía Kim Jisoo, nhìn Kim Jisoo với nụ cười ngọt ngào trên môi.

"Ừ, tôi vừa làm xong." Kim Jisoo liếc nhìn Chahee, sau đó quay sang nhìn nàng, nói chuyện nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, rất êm tai.

Vậy nên, chị thật sự không phải đợi nàng?! Kim Jennie mím môi, nhướng mày, quay lại bĩu môi.

"Đúng lúc, nếu cô Kim không có việc quan trọng nào khác vào lúc này, cô có phiền ăn tối với tôi không? Lần trước tôi đã hứa sẽ giúp cô phân loại cốt truyện, hôm nay cô có rảnh không? " Kim Jisoo giơ tay lên liếc nhìn giờ trên đồng hồ rồi chậm rãi phun ra mấy chữ.

Dáng vẻ nghiêm túc của Kim Jisoo khiến Kim Jennie cảm thấy có một chút đáng yêu, khóe miệng bất giác mím lại thành một đường, cố nén cười nói: "Thôi được, vậy thì tôi sẽ làm phiền Chủ tịch Kim."

Kim Jennie xoay người hướng về phía Chahee nhẹ giọng mở miệng, "Chahee, chị trở về đi, em cùng Kim tổng còn có việc phải làm nên em sẽ tự lái xe về nhà."


Kim Jennie giọng nói rất nghiêm túc, Chahee không thể làm gì khác hơn là gật đầu, một mặt cảm thán nghệ sĩ công tác khổ cực, một mặt không ngừng nhìn bóng lưng Kim Jennie, cho đến đối phương đi theo Kim Jisoo sau lưng rời đi mới ngầm thở dài.


    "Đi chỗ nào?"


Cho đến khi lên xe Kim Jisoo, Kim Jennie mới nhẹ nhàng mở miệng, Kim Jisoo xoay mặt nhìn thẳng vào cặp mắt mèo, ngón tay thon dài mảnh khảnh ngắt nhéo một cái khuôn mặt thịt đô đô nhỏ nhắn của Kim Jennie.


"Về nhà." Rất hiển nhiên cái nhà này trở về chính là nhà Kim Jisoo.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, một con chó con lông trắng muốt chạy đến gần, quấn lấy bắp chân Kim Jisoo vẫy đuôi. Nhìn kỹ hơn thì là một chú chó Maltese, gầy và dễ thương.

Kim Jisoo  ngồi xổm xuống và ôm lấy con chó con, Kim Jennie đi theo sau và vui vẻ dùng ngón tay chạm vào đầu con chó con, vuốt ve lớp lông tơ trắng như tuyết của nó.

"Cô Kim về rồi! Dalgom đã được đón về rồi. Cô Park chiều nay đến và mang theo hai túi thức ăn cho chó. Vốn muốn giữ cô ấy ở lại ăn tối, nhưng cô Park hình như có việc phải làm nên rời đi trước rồi. . " Một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi bước ra khỏi bếp, đeo tạp dề và đứng sang một bên để nói chuyện với Kim Jisoo, thỉnh thoảng lại đưa mắt sang Kim Jennie, người đang đứng sau Kim Jisoo.

Kim Jisoo ôm Dalgom quay đầu nhìn về phía người nọ, lễ phép đáp lại với khuôn mặt tươi cười "Thôi, được rồi, không sao đâu, hôm nay Chaeyoung có việc, không sao, phiền dì Seo."

Dì Seo gật đầu, liếc nhìn Kim Jennie phía sau bên kia, Kim Jennie gật đầu với nụ cười lịch sự, "Cô ấy tên là Kim Jennie." Kim Jisoo dẫn đầu giúp Kim Jennie bớt ngượng ngùng.

"Ồ, cô Jennie" Suy nghĩ của dì Seo vẫn chưa quay về, bà chỉ cười hiền từ.

"Gọi con Jennie là được rồi."


Dì Seo là người giúp việc của gia đình. Trừ những ngày cuối tuần, về cơ bản, bà ấy ở đó hàng ngày, nấu ăn và dọn dẹp cho Kim Jisoo. Bà ấy cũng giúp chị những việc lớn nhỏ trong gia đình, chẳng hạn như đến bệnh viện thú cưng để đón chú chó Dalgom, mỗi ngày buổi tối đúng giờ tan việc về nhà cũng sẽ không ở lâu. Dì Seo là người tốt, tính tình cũng cùng tốt, cùng Kim Jisoo một nhà cũng hợp, chung đụng vẫn rất hoà thuận.

Vì sự xuất hiện đột ngột của Kim Jennie, dì Seo chỉ chuẩn bị bữa ăn cho một người nên đã thêm một đôi bát đũa trước khi chào và rời đi. Sau khi cơm nước xong Kim Jennie ngồi chồm hổm xuống nhìn con chó nhỏ màu trắng trên ghế sa lon, trên mặt tất cả đều là nụ cười đáng yêu, bàn tay nhẹ khẽ vuốt ve đầu Dalgom, xoa cho nó.

"Nó tên gì? Dalgom sao?"

"Ừ, Dalgom." Kim Jisoo thu dọn xong chén đũa cũng cùng nhau ngồi chồm hổm xuống kế bên Kim Jennie nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy cưng chìu.

"Thực ra Dalgom rất sợ người, nhưng có vẻ không sợ cô lắm."

"Thật sao?"

Kim Jennie bật cười thành tiếng, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Kim Jisoo, khuôn mặt người kia quá đỗi dịu dàng và xinh đẹp, sống mũi cao và đôi môi trái tim không lúc nào là không toát lên quyến rũ. Đôi mắt dưới ánh đèn ấm áp, nhìn vào mặt của nàng mèo con, Kim Jisoo thừa nhận rằng mình đã động tâm một lần nữa.

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí giữa hai người, Kim Jennie định thần lại và đứng dậy bắt máy. Là Lisa gọi điện thoại, đã rất muộn, nàng đã lâu không có về nhà, bên kia rất lo lắng, đặc biệt gọi điện thoại xác nhận an toàn.

Nhìn thấy tên Lisa trên màn hình điện thoại di động của người bên kia, với tâm trạng không được tốt lắm, Kim Jisoo đứng dậy dựa vào ghế sô pha, một tay ấn huyệt thái dương, một tay nhìn xuống chạm vào đầu Dalgom.

Thu hồi điện thoại di động Kim Jennie nói muốn rời khỏi, lần sau có rảnh rỗi lại đến thảo luận kịch bản vấn đề, Kim Jisoo đảo mắt, không có nụ cười nào trên khuôn mặt, giọng nói lạnh lùng đầy giễu cợt,


"Đi tìm Lisa?"


"Không phải!" Sợ đối phương hiểu lầm, Kim Jennie tiến lên từng bước cắn môi cau mày, lôi kéo Kim Jisoo ống tay áo cùng chị giải thích, "Lisa thật sự là bởi vì trong nhà nguyên nhân cho nên mới tạm thời ở lại chỗ em, bọn em không có gì cả, thật mà!"

Kim Jisoo chẳng qua là ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái không có trả lời. Có một số việc quả thật nên cùng Kim Jisoo giải thích rõ, nhưng là bây giờ còn chưa được, Kim Jennie còn chưa nghĩ ra như thế nào cùng chị giải thích chuyện trước kia mẹ chị đến tìm nàng.


"Chờ một ngày em sẽ đem tất cả mọi chuyện cũng giải thích cho chị nghe có được hay không?"


Giọng Âu Mỹ của mèo con không nhận lại được hồi đáp, Kim Jennie thở dài trong lòng, bàn tay đang kéo tay áo Kim Jisoo cũng buông thõng xuống, nàng xoay người định rời đi, nhưng lại bị cánh tay bên kia kéo lại, chị kéo nàng và ôm lấy vòng eo thon thả của Kim Jennie, lật người đè nàng xuống ghế salon.

"Hay là, đêm nay em đừng đi?"

Giọng nói lạnh lùng chậm rãi phun ra, hơi thở ấm áp lướt qua khuôn mặt Kim Jennie mới cảm nhận được sự chân thật.

"Ý của tôi chính là, hay là em dọn đến đây ở cùng với tôi đi?"

——————

từ chap này về sau mỗi chap gốc toàn 5-6k chữ trở lên 🥹 gặp thêm trang truyện gốc nó hay lỗi ko cho vào, ngồi gõ lại word gốc xong mới trans đc nên fic chắc còn lâu mới end nha mng 🥲🥲 nhưng mình sẽ cố tranh thủ lấp xong cái hố này 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro