十五

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cửa phòng là bị người một cước đá văng ra.

Trên giường là hai thân thể ôm nhau, hình ảnh đó in sâu vào tâm trí Kim Jisoo.

Lisa đứng phía sau Kim Jisoo nhìn thấy cảnh này thì chợt hoảng hồn, cán cân trong lòng cô lúc này như mất đi sức nặng, cô không biết nên nghiêng về bên nào.

"Kim Jisoo. . ."

Con mèo con áo đã bị ném xuống đất vẫn đang mơ mơ màng gọi tên Kim Jisoo, và Kim Jisoo là người di chuyển đầu tiên trước khi Lisa nhìn thấy.

Hai tay Kim Jisoo nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đẹp đẽ mới được cắt tỉa hai ngày trước cứa vào lòng bàn tay như lưỡi dao cắt thịt, để lại dấu vết của những vết đao. Người đang hồi phục, Chahee chưa kịp mở miệng thì Kim Jisoo đã kéo cô ra khỏi giường, mạnh mẽ ném cô vào tường, dùng tay đấm mạnh vào mặt người kia.

"Cút!"

Kim Jisoo kiêu ngạo đứng ở đối diện, hai mắt đỏ hoe, tràn ngập oán hận cùng nước mắt, ngay cả tiếng rống cũng là thở hổn hển, phát ra run rẩy tiếng kêu.

Người bị ném xuống đất hình như mới tỉnh lại, đầu nặng nề áp vào tường, bàn tay trầy trụa ấn sau gáy, lắc lắc đầu, đứng dậy định tới gần Kim Jisoo nhưng lại bị Lisa kéo đi.

Lisa là một cô gái sinh ra đã có sức mạnh to lớn, lạnh lùng nhìn biểu cảm của Kim Jisoo, nhanh chóng nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất, quấn quanh người Chahee và bế cô ra khỏi phòng.

Lisa biết phần còn lại của vấn đề là chuyện riêng tư giữa Kim Jisoo và Kim Jennie, không ai có quyền can thiệp.

Chiếc chăn được Kim Jisoo vén lên hoàn toàn, thân thể Kim Jennie lộ ra ngoài không khí, làn da trắng nõn non nớt lộ ra trước mắt Kim Jisoo, gò má nóng bỏng vẫn còn nóng hổi, ​​Kim Jennie vặn eo, hai chân nàng vô thức kẹp chặt vào nhau, một đôi mắt mèo mờ nhướng lên nhìn Kim Jisoo, nhưng không khơi dậy được chút hứng thú nào ở đối phương.

Kí ức quay về mùa hè năm đó sáu năm trước, hình ảnh Kim Jennie và Lisa ôm nhau trong ký túc xá cứ hiện lên trong tâm trí Kim Jisoo, giống như bây giờ.

Vì vậy, Kim Jisoo phát điên.

"Jisoo." Mặt hồng hồng, ngước cổ tiến lại gần Kim Jisoo, hai tay mềm nhũn leo lên cổ người kia như không còn chút sức lực.

Kim Jisoo ánh mắt nghiêm nghị, không chút nhân từ đẩy ra cái ôm của Kim Jennie, dùng tay phải nắm lấy cổ họng mèo con, dùng sức đè cái người có vẻ ngoài yếu ớt xuống giường.

Kim Jisoo không có ý định buông tay, những đường gân nhô ra ở hai bên hổ khẩu, và đôi lông mày căng thẳng càng nhíu chặt hơn khi khuôn mặt của Kim Jennie đỏ bừng.

"Kim. . ."

"Khụ!

Dần dần tỉnh lại, đồng tử hoảng sợ giãn ra, Kim Jennie dùng hai tay vỗ vào cánh tay Kim Jisoo, hoảng sợ kêu cứu

"Jisoo... buông tay!"

Đôi mắt Kim Jennie ngân ngấn nước, những giọt nước trong suốt từ khóe mắt chảy xuống chiếc gối trắng, vì đau đến ngạt thở, đôi mắt Kim Jennie đỏ ngầu, mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ ảo.

Kim Jisoo quỳ trên giường và nhìn chằm chằm vào Kim Jennie một cách hung dữ như vậy, tiếp tục dùng lực trên tay, nước mắt trên người chị chảy ròng ròng như thể muốn theo Kim Jennie đi.

Chị muốn tự tay giết người mình yêu nhất, người yêu chưa từng tồn tại sẽ không bao giờ phản bội.

"Ji..soo.."

Cuối cùng, chị vẫn không thể nhẫn tâm, và bàn tay nổi gân thở phào nhẹ nhõm và từ từ rời khỏi cổ Kim Jennie.

Kim Jennie nghiêng người quay mặt đi, khuôn mặt ửng hồng còn chưa phai, thở hồng hộc, cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim đang đập nhanh.

Kim Jisoo khuôn mặt đầy tức giận, trước mắt đỏ lên một mảnh, chị nắm lấy cánh tay gầy guộc của Kim Jennie bằng đôi tay mạnh mẽ tự nhiên của mình, lật nàng lại và đè lên mặt đối phương, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mình.

"Kim Jennie, em nhìn cho kĩ!"

Kim Jisoo cúi người ưỡn người, ba ngón tay dùng sức thẳng tiến vào trong cơ thể Kim Jennie, hung hăng xông vào trong cơ thể, cơn đau khô khốc kéo căng dây thần kinh của Kim Jennie.

"Kim. . Kim Jisoo!"

Kim Jennie muốn đẩy đối phương ra, và chống đôi tay yếu ớt của mình lên vai Kim Jisoo để giữ khoảng cách, nhưng bên kia càng xâm chiếm dữ dội hơn.

Những ngón tay uốn cong để khiêu khích va chạm, Kim Jennie buộc phải rơi nước mắt, cho dù nàng có cầu xin tha thứ bao nhiêu, bên kia cũng không nghe, nàng chưa bao giờ thấy Kim Jisoo điên như vậy.

"Cùng người khác làm còn gọi tên tôi, tình yêu em dành cho tôi như vậy muốn tôi cảm ơn thế nào đây?"

Những ngón tay càng dùng lực hơn, giọng nói lạnh lùng đầy châm chọc văng vẳng bên tai, xé nát trái tim của Kim Jennie, cho đến khi Kim Jisoo trút giận xong, Kim Jennie mới thoát khỏi thảm cảnh.

" Kim Jennie, em chỉ có thể là của tôi."

---

Khi bước vào cửa công ty, không phải là không thấy kim mao đang mỉm cười vui vẻ xách túi giúp Park Chaeyoung ở cửa. Khoảnh khắc chạm mắt, chính Kim Jisoo là người dẫn đầu nhắm mắt lại.

Có một số điều mà Lisa không nên biết.

"Chào buổi sáng!" Kim Jisoo cũng quên tại sao mình lại mở miệng.

Trong không gian thang máy chật hẹp chỉ có hai người Kim Jisoo và Park Chaeyoung, khi Kim Jisoo nhặt tập tài liệu mà Park Chaeyoung vô tình làm rơi trên sàn vì đang chạy ra đón thang máy, Kim Jisoo nhìn lên, đôi môi hình trái tim nhếch lên, dường như có sự áy náy trong mắt chị.

"Ừm, chào buổi sáng." Park Chaeyoung sững sờ một lúc, cố ý giữ khoảng cách bằng tập hồ sơ câu hỏi, gật đầu khi bắt gặp ánh mắt của Kim Jisoo.

Giọng nói ngọt ngào vang vọng trong không gian kín, chiếc áo khoác ngoài màu trắng của đối phương ôm chặt lấy cơ thể em, Park Chaeyoung là bông hồng nổi loạn giấu trong xương, em không bao giờ thích ăn mặc ngoan ngoãn, kể cả áo khoác thu đông, cũng phải hở eo, nay người này sẵn sàng quấn gọn gàng khóa kéo của áo khoác ngoài, chính là lo lắng của Lisa mà không cần suy nghĩ.

Ở trong tình yêu, hai người đều phải học tập mài dũa bản thân, đạo lý này Park Chaeyoung hiểu được sớm hơn Kim Jisoo.

Không ai nói chuyện trong không gian kín, trước khi tới chỗ vẫn là Park Chaeyoung là người cúi đầu trước.

"Jennie có khỏe không?"

Sau khi Lisa mặt dày lấy nhiều cớ để chuyển đến sống cùng Park Chaeyoung, cả hai nói đủ thứ chuyện, sau khi bị tổn thương, Park Chaeyoung rất nhạy cảm trong một thời gian dài, vì dành trọn tình cảm cho em, Lisa sẽ không giấu giếm bất cứ điều gì, tất nhiên cũng bao gồm mọi thứ đã xảy ra với Kim Jennie.

Kim Jisoo dừng một chút, khuôn mặt Kim Jennie thấp giọng van xin khi bị đột ngột kéo về nhà đêm qua hiện lên trong đầu chị.

"Hmm." Có lẽ giờ nàng ổn rồi đi.

"Mặc dù mọi chuyện đã kết thúc, nhưng nếu chị nghĩ về nó một cách cẩn thận, có vẻ như chị ta yêu chị nhiều hơn em." Khi em nói, Park Chaeyoung cười gượng với đầu cúi xuống, và giọng nói ngọt ngào của em từng chút một vang lên khi em mở lời. Tới khi em mở mắt ra và nhìn vào mình, Kim Jisoo mới mỉm cười, ý tứ hàm chứa sự mỉa mai, nghe có vẻ cay đắng.

Park Chaeyoung quá hiểu tính tình của Kim Jisoo, một khi biết bị người yêu phản bội thì chị sẽ không thể chịu nổi, phản bội là không thể chịu nổi.

"Đừng trách chị ấy, hãy đối xử với chị ấy tốt hơn." Lời nói của Park Chaeyoung cũng khiến Kim Jisoo không ngờ tới.

"Kim Jennie mười tám tuổi có đủ can đảm đứng trước mặt mẹ chị nói ra sự thật rằng chị ấy yêu chị, điều mà ngay cả hôm nay em cũng không thể làm được." Đôi mắt của Park Chaeyoung trong sáng đến mức Kim Jisoo cảm thấy như thể em ấy đã trở lại thành cô gái ngày đó mà cô gặp ở cổng trường.

"Em nói cái gì?"

Park Chaeyoung mím môi, trong lòng âm thầm nổi giận trước khi nói ra bí mật mà Kim Jennie đã giấu kín sáu năm.

"Năm đó chị phải nhập viện. Một lần khi em đến gặp chị, em tình cờ bắt gặp Kim Jennie đang nói chuyện với mẹ chị ở cửa phòng bệnh. Mãi cho đến cách đây một thời gian, em mới biết được từ Lisa rằng mẹ chị đang cố ngăn cản chị yêu đương."

Park Chaeyoung thở dài, nhìn người trước mặt đang sững sờ, tiếp tục giải thích: "Đó là lý do tại sao Kim Jennie cố tình tạo ra cảnh tượng ở bên Lisa để lừa dối chị, vì hạnh phúc của chị, chị ấy thà chọn một mình chịu đựng mọi thứ"

Park Chaeyoung quay sang nhìn Kim Jisoo, và phản ứng của người bên kia, người đã đóng băng tại chỗ, không nằm ngoài dự đoán của em. Park Chaeyoung mở túi xách đeo chéo của mình, lấy ra một chiếc chìa khóa và đưa cho Kim Jisoo. Đó là chìa khóa nhà của Kim Jisoo.

"Nên để vật hồi nguyên chủ rồi."

Cửa thang máy mở ra, Park Chaeyoung là người đầu tiên bước ra, sau hai giây dừng lại, em quay đầu lại cười với Kim Jisoo,

"Kim Jisoo, hôm nay là ngày cuối cùng của năm rồi, chúc mừng năm mới!"

Sáu năm qua, đều là em ở bên cạnh chị, giờ là lúc để chị quay về với Kim Jennie, sau này chị sẽ có mèo con, em cũng sẽ yêu ánh nắng chỉ thuộc về một mình mình.

Kim Jisoo, chỉ cần chị hạnh phúc là tốt rồi.

Ngày cuối cùng của năm.

Đúng vậy,đều sắp qua năm mới rồi.

Năm nay là năm thứ bảy chị và Jendeukie quen biết nhau.

Kim Jisoo ngẩng mặt lên, đáp lại Park Chaeyoung bằng nụ cười trên đôi môi trái tim, chị chưa kịp nói thì đối phương đã quay lưng bước đi không quay đầu lại, giống như sự vội vàng của chính chị khi lần đầu gặp mặt.

Chỉ có điều lần này, Park Chaeyoung ngẩng cao đầu, ưỡn ngực rời khỏi tầm nhìn của Kim Jisoo.

Bông hồng nhỏ tôi từng yêu, chúc mừng năm mới.

"Jennie?"

Khi về đến nhà, căn phòng tối đen như mực, Kim Jennie không bật đèn, mãi đến khi Kim Jisoo bật tất cả đèn trong nhà, chị mới nhìn thấy con mèo con trong phòng ngủ.

Kim Jennie cuộn tròn trên giường và cuộn mình thành một quả bóng, giống như một con mèo con bị thương, trốn trong góc một mình và khóc lặng lẽ.

Kim Jennie là một con mèo bị Kim Jisoo nhốt trong lồng, hoặc là nên nói Kim Jennie đã bị giam cầm ở đây, kể từ khi Kim Jisoo đưa nàng trở lại nhà của mình vào đêm qua, Kim Jennie đã không thể bước ra khỏi ngôi nhà này.

Kim Jisoo đã tìm người canh giữ Kim Jennie và không bao giờ cho phép nàng rời đi, chị thậm chí còn lấy điện thoại di động của Kim Jennie và khiến nàng mất liên lạc với thế giới bên ngoài, ngay cả khi nàng muốn nhờ Lisa giúp đỡ cũng không thể liên lạc được với cô.

"Tôi mua cho em rất nhiều quần áo." Kim Jisoo thanh âm lạnh lùng hồi lâu không có đáp lại.

"Hãy để em đi đi."

Sau khi Kim Jisoo cẩn thận đặt túi đồ trong tay xuống, thân thể run rẩy trên giường mở mắt ra, quay lưng lại nói chuyện với Kim Jisoo một cách thờ ơ.

Từ tối qua đến giờ, Kim Jennie thực sự thất vọng về Kim Jisoo. Ngoài vô vàn tổn thương, Kim Jisoo chẳng mang lại được gì cho Kim Jennie.

Kim Jisoo thở dốc, cởi áo khoác rộng, đi đến bên giường, từ phía sau ôm lấy Kim Jennie, mặc dù Kim Jennie muốn thoát ra nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hoàn toàn khác với con người điên cuồng cuồng loạn đêm qua.

"Tại sao trước đây em không nói cho tôi biết chuyện mẹ tôi ngăn cản em gặp tôi?" Kim Jisoo đè thấp giọng lại, hai tay từ phía sau ôm chặt lấy eo Kim Jennie, nhẹ nhàng dụi đầu vào vai nàng.

Kim Jennie không bao giờ nghĩ rằng Kim Jisoo sẽ biết sự thật năm đó, tay nàng ngừng giãy giụa, suy nghĩ lập tức bình tĩnh lại, nàng lập tức nhớ lại thời đi học của hai người, nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Dù đã bao lâu nhưng khoảng thời gian ở bên Kim Jisoo là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với Kim Jennie.

Người trong vòng tay thút thít, Kim Jisoo cũng không kìm được nước mắt, vòng tay ôm chặt lấy Kim Jennie, "Jendeukie, mai là năm mới rồi."

Trong bóng tối, vào giây phút cuối cùng trước mười hai giờ, Kim Jisoo ôm lấy Kim Jennie, nước mắt lăn dài hai bên má, rơi xuống vai Kim Jennie.

Kim Jennie có thể cảm nhận được sự mong manh của người phía sau lưng mình, Kim Jisoo nghẹn ngào và nhỏ giọng khóc, ngay cả giọng nói của cũng run rẩy.

Một ác ma chỉ biết tổn thương đến nàng như vậy Kim Jennie không muốn tới gần, mà hết lần này đến lần khác người đó lại là Kim Jisoo, là người mà dù cho Kim Jennie vô luận có quay đầu lại bao lần cũng không thể làm tổn thương được.

Kim Jisoo, tại sao chị lại quay đầu khi tôi vừa quyết định từ bỏ, chị muốn tôi đối mặt với chị như thế nào?!

Giọng nói của Kim Jisoo trở nên đau đớn hơn khi khóc, nắm tay của chị véo quần áo quanh eo Kim Jennie vò thành một cục, Kim Jennie biết rằng chị thực sự cảm thấy đau.

Cuối cùng, nàng vẫn không thể chịu đựng được, sau khi Kim Jennie tự thuyết phục mình lần thứ 10.000 trong lòng không được mềm lòng, nàng vẫn nắm tay Kim Jisoo, quay lại bắt gặp ánh mắt mơ hồ của Kim Jisoo, rồi hai cơ thể run rẩy ôm chặt lấy nhau.

"Chúng ta đừng làm tổn thương nhau nữa, được không em?"

Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, có được không?!

————

huhu dù định end fic trước tết nhưng tôi bận sml nên ko có thời gian 🥲 thêm cái chap này nó ko có bản word nên tốn khá nhiều thời gian để trans nữa 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro