WE COULD BE STARS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Part 4 of You're Not A star, You're The Whole Firmament series)

Author: So_real

Translator: _AmyYoo191

Link to original Story: https://archiveofourown.org/works/24476257


Hongjoong được thừa kế một ngôi biệt thự bên bờ biển, anh gần như không muốn lấy nó. Vì thành thật mà nói, căn biệt thự dường như là một không gian quá lớn đối với chỉ San và anh. Hongjoong đã cân nhắc việc bán và quên nó đi, vẫn tiếp tục ở trong căn hộ nhỏ của mình mà nó hầu như lại không vừa với anh, Yunho bảo anh hãy nghĩ về tất cả không gian nhà bếp mà Hongjoong sẽ có nếu anh chuyển đến căn biệt thự mới, và chỉ không đầy hai tháng sau, Hongjoong đã hoàn thành việc dán những tấm bùa bảo vệ cuối cùng lên tường cho căn biệt thự.

Những tháng đầu tiên trong căn nhà mới hơi cô đơn, chỉ có anh, San, và những lọ thuốc phép thuật mà anh cố gắng tạo ra. Yunho đến thường xuyên nhất có thể, và ba người họ sẽ đi khám phá biển, nhặt những nguyên liệu mà họ nghĩ có thể hữu ích sau này.

"Thật tuyệt nếu chúng ta có thể đi dưới nước," Yunho rên rỉ vào một ngày nọ. "Có rất nhiều điều thú vị và chưa được khám phá dưới đó."

Hongjoong gật đầu, và bắt đầu cố gắng tạo ra một câu thần chú cho phép anh làm điều đó.

Anh đã gặp Seonghwa vào khoảng thời gian đó.

« « « « « «

Sáu hoặc bảy tháng sau khi Hongjoong chuyển đến căn biệt thự, vào một buổi chiều tháng Tám buồn tẻ, Hongjoong đã đi xuống vịnh nhỏ ở lối vào từ căn biệt thự, nước ngập đến vai khi anh cố định mình để đi dưới bề mặt nước, nhìn vào những dòng chữ viết nguệch ngoạc trên cánh tay của mình một cách nghi ngờ.

Đây là lần thử thứ tư của Hongjoong, và tất cả các biến đổi trước đó của câu thần chú đã kết thúc với việc anh ho ra nước muối và thở hổn hển. Lần này nó sẽ thành công, anh tự nhủ và hít một hơi thật sâu trước khi lặn xuống làn nước mát lạnh.

Lúc đầu, anh nhắm mắt, tập trung, trước khi giải phóng toàn bộ không khí trong phổi thành một chuỗi bong bóng. Mục đích của câu thần chú là dễ dàng khiến Hongjoong có thể thở dưới nước. Tuy nhiên, quá trình hoàn thiện nó không quá nhiều. Anh nhắm mắt lại, đợi cho đến khi phổi nóng bừng, và cuối cùng, hít một hơi thật sâu.

Anh lập tức hối hận.

Nước đầy miệng và ngay lập tức anh cảm thấy muốn nôn ra. Mắt Hongjoong mở to và anh cố gắng đứng lên trên mặt nước một lần nữa, chân tay khua khoắng xung quanh, nhưng sóng biển đã kéo anh xuống dưới, và anh khó cử động trong khi ngực co thắt vì đau. Anh cảm thấy mắt mình cay xè vì muối trong nước, và tầm nhìn của Hongjoong bắt đầu mờ đi khi anh ở trong đó lâu hơn.

Anh tung một cú đá vô ích cuối cùng trước khi cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mất đi, và từ khóe mắt, anh nhìn thấy một bóng đen đang bơi về phía mình với tốc độ chắc chắn không phải là con người. Một con cá mập, anh tự nhủ, nhưng anh đã đi quá xa để làm bất cứ điều gì. Hongjoong chỉ cầu nguyện rằng anh sẽ bất tỉnh trước khi nó đến với anh, tầm nhìn của Hongjoong mờ dần thành màu đen và anh mất ý thức với thế giới.

Anh tỉnh dậy với một tiếng thở khò khè, nước bắn tung tóe khắp người, cơn đau trên ngực vẫn còn đó, nhưng âm ỉ hơn, và đầu anh như bị ong đốt. Lưng của Hongjoong tựa vào thứ có cảm giác giống như một tảng đá ẩm ướt, và một sức nặng đè lên ngực anh đã tự loại bỏ khi anh ưỡn người về phía trước để nằm trên bề mặt nước, và Hongjoong đột nhiên có cảm giác rằng anh không hề đơn độc.

Anh mở mắt ra, thở gấp gáp và thấy một cặp mắt kinh hãi khác đang nhìn chằm chằm vào anh. Người sở hữu đôi mắt có làn da vàng sáng, mái tóc đen dài xõa ngang vai và xõa xuống lưng như lụa, có lẽ là người đẹp nhất mà Hongjoong từng thấy.

Một thiên thần, anh nghĩ, bộ não vẫn chưa hoạt động hoàn toàn, và sau đó anh mở miệng để nói vài điều, cảm ơn chàng trai kia, nhưng đôi mắt của cậu ấy lại đầy kinh hãi, và cậu lao ngay xuống biển.

Hongjoong chỉ có thể nhìn thấy phần cuối của một chiếc đuôi cá màu đen lốm đốm với những chiếc vảy trắng. Vị cứu tinh của anh rốt cuộc không phải là một thiên thần, mà là một thứ nguy hiểm hơn, nếu anh đánh giá qua những câu chuyện mà anh đã từng nghe.

Anh cố gắng leo xuống khỏi tảng đá mà chàng tiên cá đã đặt anh vào, rồi nửa đi bộ, nửa bơi trở lại bờ, lê mình lên biệt thự, anh ngã xuống giường và không đứng dậy được gần một tiếng. Hôm sau, San đến ngủ với anh và nép vào cằm anh để giúp anh bớt cô đơn.

Nếu nói rằng Hongjoong đã bị ám ảnh bởi chàng tiên cá là một cách nói hơi quá. Sau ngày đầu tiên đó, anh đi xuống vịnh mỗi ngày, với hy vọng gặp lại chàng trai kia, để cảm ơn cậu, để làm quen với cậu, và dành mọi thời gian có thể để nghiên cứu về người cá, cố gắng tìm ra thứ gì đó có thể giúp anh trong nhiệm vụ của mình.

Anh sẽ ngồi trên cùng một tảng đá mà chàng người cá đã đặt anh trên đó, chờ đợi hàng giờ, đảo mắt trên biển để tìm kiếm bất kỳ tia hy vọng nào, nhưng tất cả đều vô ích. Chàng trai đó không bao giờ đến. Hongjoong nghĩ về sự sợ hãi trong đôi mắt cậu khi cậu nhìn anh, và cảm thấy có gì đó quặn thắt trong ruột, cảm giác tương tự như cảm giác tội lỗi, nhưng anh không thể biết được lý do.

Phải mất một vài tuần trước khi anh thu thập đủ can đảm để thử lại câu thần chú dưới nước của mình. Khi thực hiện nghiên cứu về người cá, anh đã tìm thấy một số dấu hiệu ma thuật hữu ích, và anh nghĩ những dấu hiệu đó, nếu kết hợp với những chữ anh đã có, có thể thành công lần này. Vì vậy, vào một buổi chiều giữa tháng Chín vẫn còn ấm áp, anh lại đi xuống vịnh nhỏ, và thay vì ngồi trên tảng đá như mọi khi, anh cởi giày và đi thẳng xuống nước, mát mẻ nhưng không quá lạnh, giống như sự bắt đầu của mùa Thu đang dần đến.

Anh từ từ tiến vào bên trong lòng biển cho đến khi nước ngập đến gần ngực anh, và ở yên đó, để cho sóng đá làm anh dịu đi một lúc. Anh đã nghĩ rằng, sau lần trước, anh sẽ sợ biển hơn, nhưng cảm giác nước xung quanh anh lại tiếp sức cho anh một cách kỳ lạ.

Hongjoong kéo một ngón tay cái qua những chữ ma thuật chạy trên cẳng tay trái của mình, và anh hít một hơi thật sâu, nhấn chìm mình trong nước một lần nữa. Anh vẫn nhắm mắt, giống như lần trước, nhưng lần này, anh giữ chân mình đặt chắc trên lớp cát mềm bên dưới, đồng thời giải phóng không khí trong phổi. Anh dừng lại, ngập ngừng chỉ một giây, trước khi hít vào, nhỏ hơn lần trước, và mắt anh mở to khi phổi không chứa đầy nước, như anh mong đợi, mà là không khí. Anh bật ra một tiếng cười sảng khoái, thích thú, và hít một hơi khác, lớn hơn lần trước, phấn khởi khi không bị nghẹt thở mà còn cảm thấy lồng ngực của mình nở ra cùng với nó.

Đó là khi anh nhìn thấy bóng người lơ lửng chỉ cách mình vài mét, đang nhìn anh với sự xen lẫn sợ hãi, bối rối và kinh ngạc. Mắt họ chạm nhau, và Hongjoong đã nhìn thấy nỗi sợ hãi tương tự trong đôi mắt đó trước khi chàng trai kia quay đi và bắt đầu bơi theo hướng ngược lại, về phía biển khơi.

"Chờ đã!" anh gọi, nhưng giọng nói của anh phát ra trong một bong bóng lớn. Chàng người cá vẫn đang bơi đi, và Hongjoong, vì một lý do nào đó, có cảm giác rằng đây sẽ là cơ hội cuối cùng để nói chuyện với cậu ấy và cảm ơn chàng trai người cá vì đã cứu mạng mình.

Vì vậy, anh đã làm điều duy nhất có thể nghĩ đến lúc này là bắt đầu bơi theo cậu ấy.

Điều đó khá ngu ngốc, bởi vì, ngay từ đầu, chàng người cá được sinh ra để di chuyển dưới nước, còn Hongjoong thì không, và cuối cùng thì, Hongjoong cũng không phải là một vận động viên bơi lội, những cú đánh tay của anh vụng về khi anh nhìn chàng người cá càng ngày càng xa . Công bằng mà nói thì thật là ngu ngốc, nhưng Hongjoong chính xác không có thành tích về việc đưa ra những quyết định thông minh trên biển, hay bất kỳ khía cạnh nào khác trong cuộc sống của anh.

"Chờ đã!" anh gọi một lần nữa, với tất cả sức mạnh của mình, khi chàng người cá gần như khuất dạng. Giờ đây, Hongjoong hoàn toàn có thể nhìn thấy đáy biển, và anh bắt đầu cảm thấy sợ hãi. "Tôi không muốn làm tổn thương cậu!"

Anh dừng lại, cố gắng tiếp tục bơi khi dòng nước đẩy ngược lại anh, và Hongjoong hét lên một tiếng khi một cơn sóng đặc biệt mạnh khiến anh ngã nhào. Hongjoong thở hổn hển, cố gắng giữ yên trong khi nước đã hất tung anh, và tự nguyền rủa bản thân vì không bao giờ chịu học bơi. Ít nhất thì bây giờ anh không chết đuối, nhưng sẽ chẳng ích gì nếu anh không quay trở lại bờ và cuối cùng trở thành bữa tối của một con cá mập. Anh cố gắng nhớ xem có loài cá mập nào sống ở vùng biển này không thì một con sóng khác ập đến đánh anh và anh va chạm với một thứ gì đó rắn chắc.

Tiếng hét của anh có lẽ rất chói tai nếu nó được phát ra trên bề mặt nước, nhưng dưới nước, nó chỉ thể hiện thành một luồng bong bóng cố gắng đi theo quỹ đạo mà anh không theo được. Anh nhắm mắt lại, cuộn mình và chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất thì xuất hiện một đôi tay đến ôm chặt lấy ngực anh, và đột nhiên, anh bị kéo lên trên với một sức mạnh mà anh chưa bao giờ có thể nghĩ tới.

Đầu anh nhô lên khỏi bề mặt nước và anh ngay lập tức cố gắng lấy cánh tay mình để nâng đỡ bản thân nhưng vô dụng, bởi vì cánh tay người kia đang ôm chặt lấy anh.

"Anh có thể ngừng di chuyển được không ?!" một giọng nói vang lên bên tai anh, và Hongjoong vẫn đứng yên, chỉ sau đó đặt hai tay lại với nhau. Anh quay đầu, khẽ xoay người trong cái ôm của người kia, và lại bắt gặp đôi mắt đó, đen láy và có hàng mi dày, lần này đang nhìn chằm chằm vào anh với vẻ không bằng lòng. "Ở Yên đó!" chàng người cá ra lệnh, và Hongjoong xác nhận rằng họ đang di chuyển theo hướng bờ biển.

Chàng người cá đã ôm Hongjoong vào ngực khi cậu đang bơi trên sóng nước, và Hongjoong nhìn ra xa khuôn mặt cậu để tập trung vào đường viền của chiếc đuôi bên dưới anh, màu đen như mực và có những đốm trắng nhỏ rải rác xung quanh. Nó gần giống như bầu trời đêm, và Hongjoong nghĩ rằng có điều gì đó thật trớ trêu về một người đã cứu anh hai lần với vẻ ngoài mơ hồ như vậy.

"Tại sao cậu lại giúp tôi?" anh dám hỏi, và chàng người cá khẽ càu nhàu.

"Đừng nói chuyện" cậu trả lời và Hongjoong im lặng, để bản thân bị lôi đi như một con cào cào. Anh cảm thấy bất lực, nhưng đã có lần, anh hoan nghênh cảm giác không cần phải chiến đấu để có thể nổi trên mặt nước.

Ngay sau đó, nước đã bớt tối hơn, và Hongjoong có thể nhìn thấy mặt biển một lần nữa. Anh quay lại trong vòng tay của chàng người cá và lại lên tiếng

"Tôi muốn cảm ơn cậu trước khi cậu chạy trốn khỏi tôi một lần nữa," - anh nói trong một hơi thở - "Cho lần này, và cho lần trước nữa. Tôi sẽ chết nếu không có cậu."

Chàng trai kia không nhìn anh. "Đáng lẽ tôi nên để cho anh chết đuối."

"Nhưng cậu đã không," Hongjoong cười nói. "Và tôi sẽ không bao giờ có thể nói lời cảm ơn đủ cho cậu."

"Đừng làm những điều ngu ngốc rồi bắt tôi phải cứu anh, thì tôi sẽ coi như mình đã được đền đáp," chàng người cá đáp trả, trước khi đột ngột dừng lại.

Cậu thả tay ra khỏi Hongjoong, và anh cảm thấy mình ngã xuống cho đến khi chân chạm đất, nước ngập đến ngay dưới hàm của anh. Hongjoong hoàn toàn quay sang nhìn chàng người cá, và cuối cùng đã có thể nhìn cậu một cách đàng hoàng. Trí nhớ của Hongjoong thực sự không giúp anh đánh giá, nhưng sau đó, anh chỉ nhìn thấy chàng trai kia trong một vài giây ngắn ngủi, trong thời gian não anh không ở trạng thái tốt nhất. Tóc của chàng người cá như đuôi của cậu ấy vậy, bồng bềnh xung quanh cậu như một đám mây đen, và đôi mắt của cậu sâu hơn làn nước mà chàng trai đã kéo Hongjoong đến. Khuôn mặt và vai của cậu lấm tấm những đốm tàn nhang nhỏ, và đôi môi đầy đặn của cậu lại cau có cúi xuống khi nhìn chằm chằm vào Hongjoong như thể chính bản thân Hongjoong đã sai khiến chàng người cá chỉ vì sự tồn tại của anh.

"Tôi xin lỗi?" anh cố gắng, mặt nhăn lại thành một cái nhăn nhó hối lỗi. "Hãy để tôi tự bào chữa, cậu sẽ không phải cứu tôi lần này nếu cậu không bỏ chạy và để cho tôi nói lời cảm ơn."

Chàng người cá thở ra một hơi. "Anh nghĩ tôi sẽ để anh đến bất cứ nơi nào gần tôi sao?"

Hongjoong đã đưa cho cậu một ánh nhìn. "Theo đúng nghĩa đen, cậu đã cứu tôi những hai lần."

"Nó khác nhau!" Chàng người cá kêu lên, và Hongjoong đã nhìn chằm chằm cậu, gần như cảm thấy thích thú, khi một số màu sắc xuất hiện trên má của chàng trai kia.

"Bởi vì tôi sắp chết?" Hongjoong nhẹ nhàng hỏi. Chàng người cá đã bày ra một khuôn mặt thất vọng. "Tôi đã nghĩ rằng Người Cá thì không thể quan tâm đến cuộc sống của một con người."

Vẻ mặt nhăn nhó của cậu ngày càng tăng. "Hãy chỉ nói rằng không phải tất cả những người tôi biết đều có thể cứu anh."

Hongjoong đã nhận ra rất nhiều điều, đó là lý do tại sao anh bị ám ảnh bởi việc tìm lại chàng trai kia, để hỏi cậu tại sao. "Và tại sao cậu làm vậy?"

Vai của chàng trai kia gập lại. "Tôi không nên nói chuyện với anh," cậu nói, và dường như cậu lại muốn rời đi.

"Chờ đã!" Hongjoong đã phản ứng mà không cần suy nghĩ và đưa tay ra nắm lấy cổ tay cậu. Đôi mắt của chàng người cá mở to khi cậu nhìn chằm chằm vào Hongjoong với sự xen lẫn bối rối và sợ hãi.

"Anh nghĩ anh đang làm gì vậy?" cậu hỏi, thấp giọng, và Hongjoong không nghi ngờ gì khi anh có thể gãy tay trong tích tắc nếu muốn.

"Đừng đi," Hongjoong cầu xin, một thứ gì đó trong mắt chàng người cá vỡ ra. "Tôi đã tìm kiếm cậu suốt thời gian qua."

"Tại sao?" Chàng người cá hỏi, đôi mắt sợ hãi hơn là tức giận, "Anh muốn gì?"

Và Hongjoong đã mỉm cười với cậu ấy, rất vui vì cậu đã hỏi lại. "Chúng ta có thể kết bạn được không?"

Khuôn mặt của chàng người cá được tô màu bất ngờ, mắt chữ a miệng chữ o vì ngạc nhiên. "Anh nói gì ?!?"

"Hãy là bạn của tôi," Hongjoong nói, với niềm tin tưởng hơn. "Tôi cực kỳ tò mò về cậu và tôi muốn làm quen với cậu."

"Anh chỉ mới gặp tôi hai lần," Chàng người cá chỉ ra, rõ ràng là không thỏa hiệp với đề xuất của Hongjoong. Cậu dường như đã quên mất bàn tay của Hongjoong vẫn đang nắm lấy cánh tay của mình, và Hongjoong sẽ không chỉ ra điều đó.

"Chính xác! Gặp lại nhau nhé! Hãy cho tôi biết cách mọi thứ hoạt động dưới nước! Và tôi sẽ chỉ cho cậu những phép thuật mà tôi nghĩ ra! Không phải điều đó sẽ rất vui hay sao?" Hongjoong thực tế đã rất vui mừng với viễn cảnh đó.

"Làm sao tôi biết đây không phải là một cái bẫy và anh sẽ chờ tôi cùng với một loạt những người đàn ông khác để chặt tôi thành nhiều mảnh?" Chàng người cá hỏi, và Hongjoong cảm thấy mình chần chừ trước ý tưởng đơn thuần về điều đó.

"Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó!" anh đã khóc. "Đó có phải là những gì cậu nghĩ về tất cả con người đều như vậy?"

Chàng trai kia bĩu môi, nhìn sang chỗ khác. "Có những câu chuyện..."

"Được rồi, vậy chúng ta hãy viết một câu chuyện mới! Cậu đã từng nghe về câu chuyện người cá gặp phù thủy loài người và họ trở thành bạn của nhau chưa? Tôi nghe nói họ gặp nhau ở bãi biển và trao đổi những câu chuyện" anh nhấn mạnh, và Chàng người cá lại ngước nhìn anh, đôi mắt có chút hy vọng. "Đừng nói với tôi rằng đó sẽ không phải là một câu chuyện hay."

"Tôi ... tôi đoán vậy."

Hongjoong cười rạng rỡ với cậu, có lẽ họ đang tiến bộ một chút nào đó. "Cho nên?"

"Hm?"

"Đừng chơi trò ngu ngốc!" cậu cười, và lo lắng không biết mình có nên thận trọng hơn không. Tất cả những cuốn sách về người cá đều cảnh báo về bản chất vô hình của con người, về việc họ không bao giờ giống với hình ảnh người cá có thể nhìn thấy thật sự, nhưng Hongjoong vẫn đứng nhìn chàng người cá trước mặt mình, và tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được là một làn sóng trung thực, đúng đắn, thân thuộc. Và cậu đã học cách tin tưởng vào bản năng của mình từ lâu. "Cậu có muốn làm bạn với tôi không?"

Chàng người cá nhìn anh một lúc lâu, trong khi đó Hongjoong bắt đầu đếm những nốt tàn nhang trên má cậu. "Tôi cho rằng tôi có thể thử."

Mắt Hongjoong sáng lên. "Có thật không ?!"

"Th-Thật mà !?" đôi má của chàng người cá ửng hồng.

Hongjoong cười rất tươi, khiến má anh rất đau. Anh sẽ vỗ tay nếu anh không cần tay của mình để giữ cho bản thân không bị trôi đi.

"Quá tuyệt!" thay vào đó anh lại lên tiếng, và sau đó, "Nhân tiện, tôi là Hongjoong."

Chàng người cá ngạc nhiên nhìn anh trong một giây. "Tôi là Seonghwa."

Xinh đẹp quá, Hongjoong nghĩ, nhưng anh không nói điều đó thành tiếng.

"Được rồi, Seonghwa," anh thử gọi tên cậu, và không bỏ lỡ cách chàng trai kia có vẻ bối rối hơn. "Cậu có muốn đi chơi không?"

Khuôn mặt Seonghwa lại nhăn lên vì bối rối. "Đi chơi?"

"Cậu biết không, hãy dành thời gian cho nhau?" Hongjoong giải thích.

"Ồ!" Seonghwa thốt lên. "Tại sao lại gọi như vậy?"

Hongjoong cười lớn. "Thành thật mà nói thì tôi cũng không rõ lắm."

"Lạ ghê cơ." Seonghwa lẩm bẩm, nhưng vẫn theo sau Hongjoong khi anh bắt đầu bơi đến những tảng đá mà cậu đã đặt anh lên lần đầu tiên.

Điều đó đã đánh dấu sự khởi đầu của tình bạn giữa họ.

» » » » » »

Ban đầu nó không hề dễ dàng. Họ nhảy múa xung quanh nhau, không chắc chắn về đâu là giới hạn, về những gì phải nói, về những gì là quá nhiều. Họ từ từ tìm hiểu nhau, bắt đầu và dừng lại, trong quá trình thử đã thỉnh thoảng mắc sai lầm khi không hiểu nhau, nhưng cả hai đều cố gắng tiến về phía trước.

Bởi vì Hongjoong vô cùng tò mò về bất cứ điều gì liên quan đến Seonghwa và người cá, còn Seonghwa thấy tất cả những gì Hongjoong nói với cậu đều hấp dẫn. Anh rất nghiêm túc, Hongjoong đã tìm hiểu, luôn luôn canh cánh trong lòng và hỏi những câu hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng của một người không nên cảm thấy tò mò về người cá, nhưng anh không thể làm được.

Và Hongjoong đã phát hiện ra rằng Seonghwa vi phạm khá nhiều nguyên tắc khi gặp anh ở bờ biển vào buổi chiều, và anh đã bày tỏ sự lo lắng, nhưng Seonghwa chỉ lắc đầu, nói với anh rằng điều đó là xứng đáng. Hongjoong trở về nhà trong cảm giác đặc biệt ấm áp vào ngày hôm đó, không thể ngừng mỉm cười trong suốt thời gian chuẩn bị bữa tối.

Cảm giác đó chỉ lớn dần theo thời gian, cùng với tình bạn của họ, và Seonghwa bắt đầu thoải mái hơn khi ở bên Hongjoong. Cậu sẽ mang cho anh những thứ từ đại dương mà cậu nghĩ rằng Hongjoong sẽ thấy thú vị, chàng người cá sẽ say mê lắng nghe và yêu cầu các minh chứng khi Hongjoong nói với cậu về bất kỳ phép thuật mới nào mà anh đang thực hiện. Seonghwa thích học về phép thuật, ngay cả khi cậu không thể tự mình biểu diễn bất kỳ thứ gì, và Hongjoong đều rất vui khi được dạy cho cậu tất cả những gì anh biết, anh bị cuốn hút bởi sự nhiệt tình của cậu.

Hongjoong sẽ chơi với mái tóc của Seonghwa, và chàng người cá sẽ để anh tết tóc, kể với anh về tục lệ để tóc dài giữa các người cá là như thế nào, và đó cũng là điều mà nhiều người cá tự hào, nhưng cũng khiến cậu phải bận tâm.

"Thật khó chịu vì nó bị rối ở khắp mọi nơi," cậu nói.

Hongjoong gật đầu, tập trung vào những sợi tóc trên tay và tự hỏi liệu cậu có cân nhắc việc cắt nó hay không.

"Nó thật là kỳ quặc," Seonghwa trả lời với một nụ cười khúc khích. "Tôi không nghĩ rằng bất cứ ai đã làm điều đó trước đây."

"Cậu có thể là người tạo ra xu hướng," Hongjoong nói đùa khi nhìn vào bím tóc mà anh vừa hoàn thành một cách đầy tự hào.

"Hừm," Seonghwa ậm ừ, hơi quay người lại để nhìn Hongjoong và chàng phù thủy nghiêng đầu về phía cậu với vẻ tò mò. "Tôi phải thừa nhận rằng tôi thích mái tóc của anh."

Hongjoong cảm thấy mình nóng bừng lên. "Điều đó nghĩa là gì?"

"Anh cắt tóc cho tôi được không?" Seonghwa hỏi, và Hongjoong tròn mắt nhìn cậu.

"Thật hả?"

Chàng người cá gật đầu, cười nhẹ. "Ừ. Ừ, tôi nghĩ tôi muốn thử."

"Tôi chưa bao giờ cắt tóc cho ai trước đây," Hongjoong cảnh báo. Đã gần một năm kể từ khi họ trở thành bạn bè, và anh cảm thấy bối rối rằng Seonghwa đang tin tưởng anh với một thứ như thế này.

Seonghwa cười lớn với anh, mắt cậu biến thành một nếp gấp nhỏ. Mọi thứ về cậu khiến Hongjoong nhớ đến bầu trời đêm, từ cái đuôi tuyệt đẹp đến mái tóc đen và đôi mắt đen của cậu dường như vẫn tỏa sáng hơn cả những vì sao, nhưng chính trong khoảnh khắc đó, Hongjoong đã nhận ra Seonghwa có lẽ là sinh vật hấp dẫn nhất anh từng gặp.

"Không sao đâu," Seonghwa nói, và Hongjoong buộc bản thân phải thoát khỏi những suy nghĩ của riêng mình. "Tôi tin anh."

"Ừ, được rồi," anh lắp bắp, cảm thấy ngượng ngùng khi có thể cảm thấy má mình rực lửa. "Tôi sẽ thử."

Nụ cười của Seonghwa có thể dễ dàng làm bừng sáng cả mặt trời bắt đầu lặn sau lưng anh. "Cảm ơn anh."

Hôm sau cậu nhìn thấy Hongjoong với cây kéo làm bếp trong tay mà trong bụng rối loạn.

"Cậu có chắc về điều này không?" anh hỏi đến lần thứ n, Seonghwa chỉ gật đầu và đảm bảo với anh rằng nó không sao, giống như những lần trước. "Nếu tôi chỉ cắt một chút lúc đầu và sau đó cậu xem thử có thích hay không, rồi thì tôi -"

"Hongjoong," Chàng người cá ngắt lời anh. Hongjoong đã luôn nghĩ rằng có điều gì đó gần như du dương về cách Seonghwa gọi tên mình, điều gì đó về cách cậu ấy làm cho từng âm tiết vang lên theo một cách riêng biệt mà không ai khác có thể làm được. "Sẽ ổn thôi. Chỉ cần cắt tất cả."

Hongjoong thở dài. "Được rồi, lại đây." Và, với Seonghwa đang ngồi giữa hai chân anh trên bờ biển, những con sóng buổi chiều ấm áp đập vào đầu gối, anh dùng một tay gom hết tóc, tay kia đưa kéo. "Sẵn sàng?"

"Tôi sẵn sàng nếu anh cũng sẵn sàng," Seonghwa trả lời, dễ dàng như thở vậy.

Hongjoong hít một hơi thật sâu và cắt những sợi tóc trên tay mình.

Từ từ, từng sợi từng sợi, tóc của Seonghwa bắt đầu rơi xuống quanh ngón tay của Hongjoong, những lọn tóc đen sẫm hơn bầu trời đêm rơi xuống như lụa khi anh đan kéo qua chúng. Đến khi làm xong, anh có một mớ tóc dài đen nhánh dài gần bằng chân. Anh nhìn chằm chằm vào nó, bị mê hoặc, trong một giây, trước khi Seonghwa di chuyển đến trước mặt anh.

"Xong chưa?" Chàng người cá hỏi, và Hongjoong đã nhìn lên từ mái tóc trên tay mình về phía cậu. Phần tóc còn lại ôm lấy khuôn mặt của Seonghwa theo kiểu cắt bob không đều, những phần tóc dài nhất chỉ đến dưới cằm.

"Wow," Hongjoong thở ra, thậm chí không nhận ra mình đã làm vậy. Đó là một sự thay đổi mạnh mẽ so với những lọn tóc màu đen thông thường trên vai và lưng của Seonghwa. Nó khiến cậu trông trẻ hơn, gần như nam tính, và Hongjoong đã muốn nhét tóc vào sau tai để xem liệu nó có ở nằm yên ở đó không.

"Tệ vậy sao?" Seonghwa hỏi, đưa tay lên vuốt tóc, và Hongjoong lập tức cố gắng trấn an.

"Không! Không, trông rất tuyệt! Cậu trông rất khác," anh nói với cậu, và Seonghwa gật đầu, kéo vài sợi tóc sau tai. Chúng đã nằm yên ở đó.

"Tôi nghĩ đây là mái tóc ngắn nhất của tôi kể từ khi tôi bốn tuổi," cậu nói, cười vui vẻ. "Xấu mà thích sao?" – Anh nghịch ngợm hỏi.

Hongjoong lại cười nhẹ với cậu. "Ý tôi là, chính cậu là người muốn cắt nó."

"Ừ," Seonghwa cũng cười.

"Cậu biết đấy, điều đó vẫn còn được coi là lâu đối với một cậu bé con người," Hongjoong thông báo với cậu. Seonghwa chuyển sự chú ý sang anh.

"Thật không? Có phải tất cả các chàng trai loài người đều để tóc ngắn như anh?" cậu hỏi, nhìn vào mái tóc của Hongjoong, đã khá ngắn trong một thời gian dài.

"Không hẳn, đa số chỉ để dài hơn một chút, như thế này" - anh đưa một ngón tay lên trán ra hiệu về độ dài - "người khác cứ cạo hết đi." Seonghwa phát ra một âm thanh hơi ngạc nhiên. "Một số người cũng để mặc nó rất lâu, như thế này, hoặc thậm chí lâu hơn, như cậu đã từng để nó trước đây."

"Các người cá khác sẽ tôn trọng họ lắm đây," Seonghwa nói, nghiêm túc gật đầu.

Có điều gì đó đã xảy ra trong não của Hongjoong. "Điều đó có nghĩa là cậu sẽ không làm như vậy nữa?"

"Có thể," Seonghwa nhún vai thừa nhận. Cậu không từng làm điều đó trước khi gặp Hongjoong, nhưng họ đã bắt đầu xem xét cách cư xử của nhau. "Tôi không đặc biệt quan tâm đến nó nữa."

Hongjoong lắc đầu, mặc dù thích thú. "Cậu là một thiểu số."

"Thiểu số của cái gì chứ?" Seonghwa hỏi, đầu tò mò nghiêng sang một bên.

Hongjoong chớp mắt với cậu vài giây trước khi mỉm cười. "Không, điều đó có nghĩa là cậu phải tiếp nhận rất nhiều thứ, hoặc cậu khó xử lý."

"Ồ," Seonghwa lẩm bẩm. "Vậy điều đó tệ lắm sao?"

"Không phải trong trường hợp này," Hongjoong đã hứa với cậu. Seonghwa cười đáp lại.

"Được rồi!" cậu đã chấp nhận nó như thế, giống như hầu hết những điều mà Hongjoong đã nói với chàng người cá. "Hongjoongie?"

Hongjoong cảm thấy má mình nóng lên trước lời gọi đáng yêu đó. "Sao thế?"

"Tôi cắt tóc ngắn giống anh được không?" Seonghwa đặt câu hỏi, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt mở to và dịu dàng.

Hongjoong đã vuốt một tay qua mái tóc xù của mình. "Tôi sẽ cần một chiếc máy khác cho việc đó, nhưng tôi sẽ cố gắng cắt nó ngắn nhất có thể, nghe ổn chứ?"

"Ổn mà."

Nếu cắt tóc bob mà Seonghwa sẽ đánh Hongjoong, thì điều đó chẳng là gì so với cái cách mà trái tim anh như muốn đập ra khỏi lồng ngực khi Seonghwa quay đầu lại với mái tóc ngắn của mình, tóc mái xõa nhẹ trên đôi mắt lấp lánh tất cả các vì sao. Mái tóc ngắn khiến các góc cạnh trên gương mặt cậu trông rõ nét hơn, gò má cao hơn, quai hàm sắc nét, nhưng nụ cười vẫn ngọt ngào như ngày nào và ánh mắt vẫn ẩn chứa vẻ hiền lành khó che giấu.

"Nó trông thế nào?" Chàng người cá hỏi, vẻ mặt nghiêm túc và tò mò, và Hongjoong cần một giây để thu thập suy nghĩ của mình.

"Đ-đẹp lắm, trông cậu rất đẹp," anh lắp bắp, sợ phải xem xét nội tâm quá nhiều về cảm giác đang chiếm lấy lồng ngực anh.

Seonghwa cười thật tươi đến nỗi mắt cậu biến thành một ánh trăng khuyết, những nếp nhăn nhỏ xuất hiện bên cạnh, và nó đập vào mắt Hongjoong, khoảnh khắc đó, cậu xinh đẹp đến nhường nào. Anh đã rất ngạc nhiên về điều đó mặc dù anh thậm chí không nhận ra Seonghwa đã di chuyển cho đến khi anh đột nhiên nhận được một cái ôm từ chàng người cá.

"Cảm ơn anh rất nhiều," Seonghwa ghé sát tai anh thì thầm. Cậu có mùi như đại dương, mặn và sắc bén, Hongjoong khẽ rùng mình trước khi đưa cánh tay lên và ôm lại cậu, bàn tay đặt trên làn da mềm mại.

"Không có gì đâu," anh lẩm bẩm, và cảm thấy dũng cảm, vùi mặt vào vai Seonghwa, cảm thấy trái tim mình như đang đập mạnh trong lồng ngực.

Họ cứ như vậy một lúc, im lặng ôm nhau, cho đến khi mặt trời bắt đầu lặn, Seonghwa dẫn Hongjoong về nhà, bảo anh ăn uống và nghỉ ngơi như mọi khi. Hongjoong nhìn cậu bơi đi, không có đám tóc đen nào đi cùng với chiếc đuôi đen dài của cậu, và cảm thấy có gì đó chuyển đổi bên trong anh.

San đã đợi Hongjoong khi anh về đến nhà, đôi chân dài duỗi thẳng và cậu khoanh tay dựa vào khung cửa bếp. Trong hình dạng con người, hầu như không còn lại bất kỳ đặc điểm mèo nào của cậu bé, chỉ có con ngươi thẳng đứng của đôi mắt xanh lục và sọc trắng trên mái tóc đen nơi San, và Hongjoong biết điều gì đó sắp xảy ra, bởi vì San hầu như không bao giờ thay đổi từ hình dạng mèo sang con người.

"Vậy là anh đã yêu anh ấy rồi phải không?" Là điều đầu tiên cậu cất tiếng, trước khi Hongjoong thậm chí cố gắng nói lời chào với cậu.

Hongjoong cảm thấy bản thân trở nên bối rối, đầu tai nóng ran. "Em đang nói cái gì vậy?"

San đảo mắt. "Anh luôn luôn quên rằng chúng ta có mối liên kết với nhau."

Đúng. Hongjoong đã quên đi thứ tình cảm gắn bó đó. Hầu hết mọi lần, San thậm chí không cần sử dụng nó, cậu đủ giỏi để nói những gì Hongjoong đang cảm thấy, vì vậy cậu thường chỉ bỏ qua nó, nhưng khi có cảm xúc mạnh, cậu phải nói với Hongjoong, cậu không thể không đẩy nó ra.

"Anh ... anh phải làm gì đây, Sannie?" anh hỏi, và người quen thuộc của anh chỉ lắc đầu, kéo anh vào một cái ôm. Hongjoong ghét việc cậu ấy cao hơn anh khi ở dạng người, nhưng anh phải thừa nhận rằng điều đó khiến những cái ôm của cậu bé trở nên thú vị hơn.

"Nếu anh thực sự thích anh ấy, chỉ cần nói với anh ấy," cậu nói qua mái tóc của Hongjoong. "Nhưng chỉ khi anh sẵn sàng cam kết với một mối quan hệ như thế."

"Đó là giả sử cậu ấy cũng thích anh," Hongjoong lẩm bẩm, bị bóp nghẹt bởi áo sơ mi của San.

Con mèo phát ra âm thanh nhỏ. "Làm ơn đi. Làm sao anh ấy có thể không?"

Điều đó làm cho Hongjoong cười một chút. "Em thật tốt, mèo con."

"Em chỉ nói sự thật," San đáp lại, và Hongjoong có thể nghe thấy vẻ bĩu môi trong giọng nói của cậu bé mèo. "Chỉ cần nghĩ về nó, được không? Và nói với anh ấy rằng nếu anh ấy làm tan nát trái tim của anh, em sẽ xuống đó và bắt anh ấy lên. Và em sẽ biết nếu anh ấy thực sự làm vậy!"

Hongjoong cười to hơn. "Làm như em đã từng đến gần mặt nước vậy."

San không cãi lại với anh.

Đêm đó, khi nằm trên giường với San cuộn tròn dưới chân, anh đã nghĩ về điều đó. Về ý nghĩa của mối quan hệ với Seonghwa. Đó là thứ mà anh muốn, anh nhận ra rằng, có lẽ anh đã muốn từ lâu, nhưng điều đó không làm cho nó trở nên khó khăn hơn một quyết định.

Nó có hoạt động không? Hay thực tế lại quá khác nhau? Liệu Hongjoong có thể chịu được khi biết Seonghwa đang ở đâu đó trong đại dương bao la, làm những việc mà chỉ có Chúa mới biết, và luôn có khả năng cậu không quay trở lại với Hongjoong? Liệu anh có thể sống sót khi chỉ nhìn thấy Seonghwa vài giờ mỗi tuần, luôn cảm thấy như thời gian chống lại họ?

Anh không biết. Nhưng anh biết anh sẵn sàng tìm hiểu.

Bởi vì Seonghwa khiến anh cảm thấy như không có ai làm được như vậy, giống như bất cứ điều gì đều có thể xảy ra khi cậu ở bên anh, như anh là bất khả chiến bại, miễn Seonghwa ở bên cạnh Hongjoong. Và Hongjoong muốn ở bên chàng người cá mọi lúc. Anh nghĩ về mọi việc sẽ diễn ra như thế nào, nắm tay Seonghwa, luồn những ngón tay qua mái tóc ngố của cậu, vuốt ve làn da mịn màng trên đôi má đầy tàn nhang, hôn lên đôi môi mềm mại của cậu ... Anh bị mắc kẹt ở đó, với ý tưởng về đôi môi dịu dàng của Seonghwa nằm trên đôi môi của anh. Cậu có lẽ sẽ có vị như đại dương, như muối và ánh sáng, và Hongjoong cảm thấy chóng mặt khi chỉ tưởng tượng ra nó.

Sau đó, anh quyết định rằng anh sẽ chấp nhận rủi ro, bởi vì có rất ít điều anh vẫn chưa làm cho Seonghwa, và anh chỉ hy vọng Seonghwa cũng cảm thấy như vậy về anh.

Tuy nhiên, có vẻ như ngay sau khi Hongjoong quyết định thổ lộ tình cảm của mình với Seonghwa, thì vũ trụ đã quyết định rằng anh sẽ không có cơ hội.

Anh tỉnh dậy với một cơn sốt vào ngày hôm sau, đầu đau nhức và tim đập thình thịch, chân tay có cảm giác như được làm bằng chì. Anh thậm chí không thể rời khỏi giường mà không có cảm giác như sàn nhà bị lấy cắp từ dưới chân mình, chóng mặt đến nỗi Hongjoong thậm chí không thể bước được hai bước mà không gục xuống. San đã chuyển sang chế độ con người để chăm sóc, chuẩn bị cho anh các loại trà và súp nóng, tắm nước ấm cho anh khi cơn sốt của Hongjoong tăng cao vào ngày thứ hai, vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh và thì thầm an ủi khi anh quá yếu không thể làm gì hơn ngoài việc thút thít thảm thiết.

Hongjoong đã dành tổng cộng năm ngày trên giường, bất tỉnh và không thể tỉnh táo khi San chăm sóc anh, và sau đó là hai ngày nghỉ ngơi bị áp đặt, San tuyên bố anh vẫn còn quá yếu để ra khỏi nhà. Nhìn chung, Hongjoong đã dành cả tuần ở căn biệt thự mà không xuống vịnh, không thể nói cho Seonghwa biết lý do tại sao, và anh đã sợ hãi điều tồi tệ nhất xảy ra khi bước chân lên cát vào ngày thứ tám.

Làn nước ấm áp với những con sóng đầu tiên ập vào chân anh, và anh không mất thời gian bước vào đại dương, mắt điên cuồng tìm kiếm mặt nước xung quanh. Đó là khoảng thời gian Seonghwa và anh gặp nhau vào mỗi buổi chiều, nhưng không có dấu hiệu của chàng người cá ở đâu cả, Hongjoong bắt đầu thực sự lo lắng.

Nước ngập đến vai khi anh bắt đầu hết hy vọng. Thông thường, Seonghwa đã đến tìm anh rồi, một bóng người mờ ảo phá vỡ bề mặt nước để lộ ra một nụ cười chói mắt và đôi mắt đẹp. Bây giờ không có gì cả, chỉ có nước và mặt trời đang hừng hực trên người anh. Hongjoong cảm thấy tim mình quặn thắt trong lồng ngực. Anh thất vọng. Anh đã làm một điều mà Seonghwa luôn yêu cầu anh đừng làm: anh đã biến mất. Đành rằng đó không phải là cố ý, nhưng Seonghwa không cách nào biết được điều đó. Anh thở dài, đưa bàn tay ướt vuốt tóc xẹp xuống, nhắm mắt và chuẩn bị quay lại, lầm lũi bước về biệt thự, trốn trên giường và than khóc vì mất đi thứ mà anh chưa bao giờ thực sự có được.

Đó là khi một lực tấn công anh, khiến Hongjoong hụt chân và ngã ngửa xuống biển.

Bản năng đầu tiên của Hongjoong là hét lên, nhưng bất cứ thứ gì tấn công vào anh đều đã đánh bay tất cả không khí trong phổi của anh, vì vậy anh chỉ thở được một tiếng trước khi lao vào sóng biển, sức nặng của kẻ tấn công đẩy anh xuống dưới một cách nhanh chóng. Anh không biết mình sẽ thấy gì khi mở mắt, nhưng chắc chắn đó không phải là mái tóc đen ngắn trên ngực anh, và làn da ngập tràn ánh nắng bên dưới nhường chỗ cho một chiếc đuôi màu đen được bao phủ bởi những đốm trắng giống như những vì sao trên bầu trời đêm.

Seonghwa đã đến với anh.

Vòng tay của chàng người cá ôm chặt lấy eo anh khi cậu giấu mặt vào ngực của Hongjoong, và Hongjoong ngay lập tức đáp lại cái ôm, cánh tay của anh đặt trên vai của Seonghwa khi tay anh vùi vào tóc của cậu. Đầu của Seonghwa hướng lên, mắt chạm vào Hongjoong, và phù thủy cảm thấy trái tim mình lộn nhào trong lồng ngực trước đôi mắt đen đẹp đẽ của Seonghwa khóa chặt vào anh và không để chúng rời đi.

"Tôi xin lỗi," Hongjoong nói với cậu, nhưng lời nói đó phát ra thành hai bong bóng nổi lên trên. Phép thuật của anh vẫn chưa cho phép anh nói chuyện dưới nước. Seonghwa có vẻ hiểu anh, mặc dù vậy, khuôn mặt chàng người cá lại trở nên buồn bã, và cậu đã giấu nó trong áo của Hongjoong một lần nữa.

Hongjoong nhẹ nhàng dỗ dành để họ nổi lên trên, và cho đến khi cả hai nổi ở một vị trí thẳng đứng, anh để cơ thể mình quấn quanh Seonghwa, chân vòng qua eo cậu khi anh đặt má mình lên đầu chàng người cá rồi ôm chặt cậu. Chúa ơi, Hongjoong đã nhớ cảm giác Seonghwa ở gần mình. Vòng tay Seonghwa ôm chặt lấy anh và họ cứ lơ lửng như vậy một lúc, cả hai đều không muốn buông người kia ra.

Cuối cùng, khi họ nổi lên, họ chỉ tách nhau ra một chút, vừa đủ để nói chuyện, để Hongjoong có thể tự giải thích.

"... và sau đó Sannie đã không để tôi rời đi thêm hai ngày nữa," anh nói, tay luồn qua tóc Seonghwa. Bây giờ anh đã bắt đầu chạm vào cậu, anh không thể dừng lại, nhưng Seonghwa dường như không bận tâm. "Tôi xin lỗi," anh lặp lại.

Seonghwa lắc đầu, tay túm vải áo sơ mi của Hongjoong. "Đừng xin lỗi," cậu lắc đầu. "Đó không phải là thứ anh có thể kiểm soát."

Ngón tay của Hongjoong lần theo tai cậu, thanh tú và hơi nhọn. "Tôi biết, nhưng tôi vẫn cảm thấy như chết tiệt vì không thể nói với cậu."

"Ít nhất thì anh vẫn ổn," Seonghwa nói với anh, đôi mắt to, nghiêm túc và xinh đẹp. "Tôi rất sợ hãi vì nghĩ rằng có điều gì đó đã xảy ra với anh."

"Tôi xin lỗi vì để cậu phải lo lắng," Hongjoong nói, gạt tóc mái ra khỏi mắt.

"Mọi chuyện ổn rồi," Seonghwa trấn an và mỉm cười một nụ cười tuyệt đẹp. "Anh vẫn ổn và ở đây, vậy là đủ rồi."

"Seonghwa?" Hongjoong lẩm bẩm, tự nhủ phải can đảm nói ngay lúc này hoặc không bao giờ. Anh sẽ không bao giờ có được cơ hội tốt hơn thế này. "Tôi muốn nói với cậu một điều."

Đôi mắt của chàng người cá lấp lánh đầy tò mò. "Điều đó là gì?"

Hongjoong dùng tay ôm lấy khuôn mặt và nhìn xuống mắt cậu. "Những ngày qua, và cả trước đó nữa, anh đã suy nghĩ về điều đó và anh muốn nói với em," anh thở phào. Môi Seonghwa hơi hé mở khi cậu bám vào từng lời Hongjoong đã nói, và Hongjoong chưa bao giờ cảm nhận về bất cứ ai theo cách mà anh cảm nhận về Seonghwa. "Anh đã yêu em mất rồi."

Mắt Seonghwa mở to, và môi của cậu cũng vậy, hé mở vì ngạc nhiên, "ohhhh."

Hongjoong ngay lập tức bắt đầu biện minh cho bản thân. "Anh chỉ nghĩ rằng anh sẽ cho em biết, bởi vì em xứng đáng được như vậy. Không cần phải thay đổi bất cứ điều gì, anh vẫn hạnh phúc khi chỉ cần có em ở bên cạnh, trong bất kỳ khả năng nào em cho phép. Nếu em muốn chỉ là bạn, anh có thể làm điều đó, và anh hứa điều đó sẽ không làm tổn thương anh dù chỉ là nhỏ nhất," - Hongjoong nói trong một hơi thở. Seonghwa vẫn sợ hãi nhìn anh - "Nhưng nếu em muốn thử một điều gì đó khác biệt, nếu em muốn tiến xa hơn, anh sẽ rất vinh dự nếu em cho phép anh yêu em, Seonghwa."

Anh ngậm chặt miệng, hơi thở có chút không đều khi trái tim anh như đập mạnh trong lồng ngực, anh nhìn Seonghwa, chờ cậu nói điều gì đó. Chàng người cá đang nhìn anh như thể đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Hongjoong, đôi mắt mở to và đen lay láy, và Hongjoong hơi sợ rằng cậu sẽ làm quá lên, nhưng Seonghwa vẫn chưa đẩy anh ra, vì vậy anh đã để cho mình chứa đựng những điều nhỏ nhặt nhất của tia hy vọng bên trong lồng ngực.

Cuối cùng, Seonghwa hít thở sâu và nói.

"Hãy nói với em rằng anh đang rất nghiêm túc về việc này," cậu nói, giọng khàn khàn và gần như không có tiếng thì thầm. "Bởi vì em sẽ giết anh nếu anh không."

Hongjoong cười khúc khích, hơi nghẹn ngào. "Anh nghiêm túc," anh hứa. "Anh yêu em và anh muốn dành những ngày còn lại của mình để làm như vậy, nếu em cho phép."

"Hongjoong," Seonghwa thở phào, cái tên được thốt ra không khác gì một lời cầu xin. "Anh là tất cả những gì em muốn bấy lâu nay."

Hongjoong bật ra một tiếng cười ướt át khi giọt nước mắt đầu tiên chảy dài trên má. "Thật tuyệt khi nghe điều đó."

Seonghwa lắc đầu với anh, nụ cười rạng rỡ như những vì sao. Cũng có những giọt nước mắt rơi trên má, và Hongjoong đã lau chúng đi bằng ngón tay cái của mình.

"Em yêu anh," cậu tỏ tình, và Hongjoong cảm thấy như mình có thể chết chỉ cần nghe những lời đó thốt ra từ miệng chàng trai xinh đẹp trước mặt.

"Anh hôn em được không?" anh hỏi, nhìn xuống Seonghwa đầy ngưỡng mộ.

"Chưa có ai làm điều đó với em cả," Seonghwa trả lời, và Hongjoong cảm thấy như mình vừa bị đánh vào ngực.

"Vậy thì em sẽ để anh là người đầu tiên của em chứ?" anh hỏi. Seonghwa gật đầu, mắt sáng rực.

"Chính là anh."

Hongjoong thở vào, cố gắng thuyết phục bản thân rằng điều này đang thực sự xảy ra, và anh từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng nghiêng mặt Seonghwa bằng tay cho đến khi môi họ chạm nhau nhẹ nhàng.

Anh đã đúng. Đôi môi của Seonghwa không chỉ là thứ mềm mại nhất mà Hongjoong từng cảm thấy, chúng còn có vị như muối khi anh di chuyển chúng trên môi của mình, nhẹ nhàng và vụng về, nhưng ngọt ngào đến mức Hongjoong nghĩ rằng anh sẽ khóc một lần nữa. Seonghwa ôm chặt lấy anh, tay chạm vào vải áo sơ mi của anh khi Hongjoong hôn anh một cách nhẹ nhàng và không vội vàng, cố gắng tận hưởng khoảnh khắc này nhiều nhất có thể.

Khi họ dứt ra, đôi môi kéo vào nhau và hơi thở đan xen, Hongjoong đặt trán mình lên Seonghwa, hụt hơi và cảm thấy như huyết quản của mình tràn đầy ánh sáng.

"Đó là nụ hôn tuyệt vời nhất mà em từng có," Seonghwa lẩm bẩm, và Hongjoong không thể không cười.

"Đồ ngốc," anh mắng yêu. "Đó là nụ hôn duy nhất mà em từng có."

"Hmm," Seonghwa lý luận. "Vậy tại sao anh không thay đổi điều đó?"

Hongjoong lại cười, cảm thấy bản thân bất khả chiến bại, và nối lại đôi môi của cả hai.

Khi Hongjoong trở về nhà vào buổi tối hôm đó trước nụ cười tự mãn của San, anh cảm thấy như trái tim mình không còn ở bên anh nữa mà đang đợi chàng người cá bên bờ biển. Tuy nhiên, ý tưởng đó không làm anh sợ hãi, bởi vì anh biết nó đã nằm trong tay của sinh vật xinh đẹp, chu đáo và đáng yêu nhất mà anh từng gặp, anh biết giờ đây anh cũng đã nắm giữ được trái tim của chàng trai đó khi anh cố gắng hoàn thành kế hoạch mà anh đã nuôi dưỡng trong suốt một khoảng thời gian rất dài, trái tim của Seonghwa.

The End.

- - - -

2022.04.03 HAPPY SEONG HWA DAY !!!

Một chiếc Fic ngọt ngào được ra đời nhân dịp sinh nhật lần thứ 25 của Seonghwa.

Chúc anh cả đáng yêu của Ateez và Atinys luôn luôn hạnh phúc, khỏe mạnh. Hãy mãi mãi bên cạnh chúng tớ nhé.

OUR BRIGHTEST STAR, PARK SEONGHWA !!!

Happy Birthday To You.

#BrightStarSeonghwaDay

#우리의_별_성화야_생일축하해

WE LOVE YOU, SEONGHWA YAH ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro