NẾU NHƯ HỌ ĐƯỢC TỰ DO 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ băng qua đường cái, xem xét tình hình. Khi đã hòa vào dòng người đang đi bộ trên đường, họ giờ đây cũng giống như những nam sinh bình thường khác ban đêm hay chạy ra ngoài chơi, đi dưới tán cây hay trên đường sẽ không có ai nhìn họ, chỉ thầm cảm thán một câu trong lòng "đứa trẻ này đẹp trai ghê". Giờ phút này bọn họ đã không còn ánh hào quang, chỉ là những đứa trẻ bình thường như bao người khác.

"Anh em tốt anh em tốt."

"Yêu các anh, yêu các anh, moa moa, yêu các anh."

Vẫn là em út Lưu Diệu Văn cầm điện thoại báo tin cho các anh, trong thanh âm không giấu được vẻ vui mừng. Các anh đã vì họ mà đánh lạc hướng tư sinh, nhưng thù lao chỉ là khi nào về nhớ mang theo một ít đồ ăn, cái gì cũng được, chỉ cần họ vui là quan trọng nhất. Lưu Diệu Văn cảm ơn Trùng Khánh đã giúp mọi người được tụ họp lại với nhau, có thể dành cho đối phương tình cảm tha thiết nhất, và còn có những người bạn chân thành cả một đời.

"Không phải anh thích ăn đồ lòng sao, ăn đi ăn đi, cho anh hết nè, không giành với anh đâu, hộ thực"

"Phát ngôn nguy hiểm."

"Em nói đùa thôi."

Lưu Diệu Văn gắp hết đồ ăn mà anh trai thích vào bát của cậu, còn gắp cả những món mà nó thấy ngon, thanh âm mang theo vẻ cưng chiều, giống như một đứa trẻ được người lớn mua cho món đồ chơi mới liền mang đi chia sẻ với người bạn tốt nhất của mình vậy. Em kể anh nghe hết những câu chuyện về ẩm thực Trùng Khánh, khóe miệng cũng bất giác cong lên, biết anh thích ăn nên sẽ cho anh hết, bởi vì anh thích, em luôn sẵn lòng.

"Đợi lát nữa đi chơi bóng rổ nha, chơi bóng rổ anh sẽ gặp được rất nhiều bạn, em thích chơi bóng rổ ban đêm lắm, em thấy cảm giác lúc đó rất tuyệt."

Lưu Diệu Văn rất thích chơi bóng rổ. Ở ký túc xá nó cũng thường xuyên ôm trái bóng rổ đi khắp nơi mà dằn,bóng, dằn đến lầu trên lầu dưới đều vang tiếng ầm ầm, sau đó sẽ lớn tiếng gọi Tống Á Hiên mau nhìn nó, khi ánh mắt anh trai lia tới, nó sẽ bày ra một tư thế ném rổ rất ngầu rồi nhảy lên, cuối cùng là tư thế khi đáp đất cũng phải thật đẹp trai mới được.

Đêm ở Trùng Khánh cũng rất được, Lưu Diệu Văn có thể ăn tối xong rồi hẹn ba bốn đứa bạn, ôm trái bóng chạy một đường đến sân, người qua đường đều sẽ ngưỡng mộ sức sống của nó, không có tư sinh, không có ống kính, sân bóng có lẽ cũng sẽ không có đèn, hoặc cũng có thể đèn hư rồi, bọn họ sẽ va vào nhau, giành bóng trong tay chuyền tới chuyền lui, cuối cùng là ném tới vòng rổ sẽ phát ra âm thanh va chạm, nếu ném vào sẽ có tiếng vỗ tay khen ngợi, nếu không ném vào sẽ có vẻ hơi ghét bỏ mà nói tiếc thật. Nó sẽ chảy cả mồ hôi, nó sẽ được chạy, nó sẽ nhảy lên, nó sẽ cười thật lớn, nó được tự do.

"Ầy không có người, bọn em đang ăn ngon lành đây."

"Đợi lát nữa sẽ mang về cho các anh."

Bọn họ đặt đồ ăn mà các anh lớn thích vào đĩa, còn tranh chấp với nhau xem món này ai thích, ai không thích. Bọn họ nghĩ rằng khi các anh ra khỏi thang máy sẽ phải đối mặt với không ít người, sẽ có rất nhiều đèn flash chiếu vào mắt các anh, trong nhóm có tin tức, các anh nói hai đứa cứ chơi vui vẻ, thật sự rất vui, nhưng cũng rất muốn khóc. Bọn họ thỏa sức tận hưởng sự ấm áp của làn gió phố núi vào ban đêm, các anh lại chờ họ trở về dưới ánh đèn nhà, mang về đồ ăn khuya, mọi người cùng tụ họp lại ở phòng khách, chia sẻ với nhau những câu chuyện khuấy động của hôm nay, có mất mát, cũng có tức giận, nhìn dáng vẻ khoa tay múa chân của nhau, kể đến khúc gây cấn liền đứng lên múa máy tay chân, tiếng cười rơi trên mặt đất, Trùng Khánh vẫn đẹp đẽ như cũ.

"Thích ghê, không có tư sinh theo vô cùng thoải mái."

"Hôm nay trên trời cũng không có sao."

"Em lên cầu vượt mải nghệ nha, đàn hát."

"Hôm nay cũng không có mặt trời."

"Buổi tối cần gì mặt trời."

Đừng vội, hãy để chúng ta tạo ra một giấc mộng. Nếu như không có tư sinh, nếu như đêm nay có những vì sao, nếu như ánh nắng chiều còn chưa phai đi, nếu như có một cây guitar và micro, nếu như bọn họ chỉ là những người bình thường.

Bọn họ lắp xong micro, âm hưởng khỏe mạnh, đàn guitar trên lưng, bọn họ cúi đầu điều chỉnh âm lượng, người đi bộ trên cầu vượt ngừng lại xem bọn họ, cũng có người lấy điện thoại ra quay rồi chia sẻ lên friendlist rằng "xem kìa có một tiểu soái ca đang hát". Đêm nay có những vì sao, rất nhiều, chiếu sáng cả bầu trời lấp lánh, ánh trăng ẩn sau tầng mây, rồi cũng sẽ có lúc bay qua đây, phía chân trời đường nét tia nắng chiều mơ hồ, chính là một màu tím nhạt. Lưu Diệu Văn lấy điện thoại ra, hướng về các thiết bị ở dưới đất chụp một tấm, rồi cũng đăng lên friendlist, nói "đang mải nghệ ở cầu vượt", bạn bè của nó nhấn like kèm theo những bình luận khen ngợi, còn nói sẽ lập tức đến xem ủng hộ.

Bọn họ hát 《 Sơn Hải 》, thấp giọng ngân nga, đầu ngón tay lướt trên dây đàn, thanh âm của hai người hòa quyện, nghe vào cảm giác rất hưởng thụ. Gió bắt đầu nổi lên, thổi vào quần áo trên người bọn họ, âm thanh uốn lượn theo cơn gió, người đi bộ dưới cầu vượt cũng dừng chân ngẩng đầu nhìn họ vài lần. Thanh âm của thiếu niên lắp đầy màn đêm ở phố núi, là niềm hy vọng tự do, cùng ánh hào quang.

Cậu hiểu, nó hiểu, hiểu rằng không thể làm được, bèn quay người hướng về phía núi mà đi.

Tỉnh dậy thôi, đều là giấc mơ cả. Chúng ta trở về với thực tại. Bọn họ chỉ sóng vai tựa vào lan can nói một chút về tưởng tượng, bầu trời không có những vì sao, cũng nói bừa rằng không có mặt trời, làm gì có mải nghệ đàn hát, chỉ là giả vờ mà thôi. Có thể ngâm nga, không có ai nhìn bọn họ, nhưng cũng sẽ không giống trong truyện, sau khi mải nghệ xong thu lại tiền, sau đó được ăn một bữa thật ngon. Có những điều tốt đẹp thường chỉ tồn tại trong ảo tưởng.

"Bác tài, đi thôi."

"Ah ah ah ah sao mà mười một giờ rồi còn muốn chơi bóng rổ vậy."

"Cậu ấy nói mấy bạn cùng lớp đều ở đó."

"Còn có mấy chị khác."

"Chính là tư sinh."

"Vậy thì thôi, em về nhà"

Lại làm thêm một giấc mộng nữa, khi đó nó sẽ được dẫn anh trai đi chơi bóng rổ cùng bạn bè.

Lần này, tài xế đã đưa họ đến sân bóng, bạn bè đều ở đó, cũng có các bạn nữ cùng lớp đến. Mọi người bắt tay cụng vai, nói đã lâu không gặp. Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên đứng phía sau đến bên cạnh giới thiệu, nói đây là đồng đội của tớ, Tống Á Hiên. Mọi người liền ồn ào lên, nói "hiểu rồi hiểu rồi", tâm tư nhỏ của người trẻ tuổi thì không nên phá vỡ. Mọi người đều rất nhiệt tình, giới thiệu tên rồi sẽ thành bạn bè cả. Chia nhóm, Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên, nói "chúng ta một nhóm, xem bọn tớ ăn ý sẽ đánh bại các cậu", mọi người lai ồn ào lên.

Chuyền bóng, ném rổ, nó chỉ cần vung tay lên thì liền hiểu. Bọn họ phối hợp ăn ý, bóng đến một người tiếp, một người ném. Các bạn nữ ngồi một bên đều vỗ tay reo hò. Bọn họ đã thắng, các bạn học chịu phạt, phải hít đất. Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên ngồi bệt dưới đất uống nước, đôi gò má đều hồng hồng, mồ hôi chảy thẳng một đường xuống cằm rồi nhỏ xuống mặt đất, lớn tiếng đếm "một, hai", còn chơi xấu mà đếm lặp lại vài số, cuối cùng mọi người đều ầm lên náo loạn cùng nhau.

Nhưng thực tại, bọn họ lại đang ngồi trên taxi, trên đường trở về nhà.

Tống Á Hiên chụp ảnh cho Lưu Diệu Văn, là một bức ảnh động. Ngọn đèn bên ngoài di chuyển trở thành hư ảnh. Xe xóc nảy một chút, Lưu Diệu Văn trong ống kính cũng đung đưa theo. Rất lãng mạn, cũng rất thích. Càng lúc càng gần nhà, dường như đã nghe được tiếng ồn ào dưới lầu truyền đến. Niềm vui của hôm nay kết thúc rồi, lần sau không biết đếnkhi nào mới tìm được.

Hôm nay chạy thoát thân, chưa tròn 24 tiếng, nhưng cuộc chạy trốn lãng mạn lại kéo dài cả đời.

Nếu như họ được tự do, có phải gió Trùng Khánh sẽ trở nên nóng lên?

Nếu như họ được tự do, có phải những con đường ở phố núi sẽ trở nên dài ra?

Nếu như họ được tự do, có phải trời đêm sẽ có những vì sao?

Nếu như họ được tự do, có phải sẽ có một cây đàn guirtar, cùng nhau đàn hát?

Nếu như họ được tự do, có phải trên sân bóng sẽ có bọn họ nô đùa?

Nếu như họ được tự do, có phải khi không có ống kính mới là chân thật nhất?

Nếu như, tất cả những điều này là sự thật, họ bên nhau sẽ càng thêm lãng mạn.

Hết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vănhiên