Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Đào Dương nằm trên sô pha, giống như một con mèo ăn no ngủ đủ, lười biếng nhìn Vu Tiểu Hoài bận rộn trước sau.

"Vừa ăn cơm xong đừng nằm, lúc thì bụng trướng lên không thoải mái."

[ Cần em quan tâm đến tôi sao? ] Đào Dương liếc xéo cậu một cái, quay đầu không để ý.

"Em mặc kệ anh đang dỗi ai. Em xoa xoa bụng cho anh, để không thì lát nữa khó chịu lại tìm em trút giận."

[ Nói cái gì đó! Tôi là loại người vô lý vậy sao? ]

Đào Dương tức giận, tát một cái vào tay của Vu Tiểu Hoài: "Sờ cái gì sờ, bên trong cũng không có con của em đâu."

Vu Tiểu Hoài híp mắt nghi hoặc: "Ý của anh là... là muốn sinh cho em một đứa nữa?"

Cậu không nói ra lời này còn tốt, vừa nói xong Đào Dương liền tức giận: "Có một đứa mà em còn ngại mình chưa chịu đủ giày vòà? Muốn sinh thì tự thân mà sinh! Tránh xa tôi ra!"

"Có chuyện gì sao? Em thấy anh không vui từ ngày hôm qua rồi."

Vu Tiểu Hoài ngồi lên sô pha ôm anh vào lòng, thỉnh thoảng lại hôn nhẹ sau tai anh vài cái. Tuy nói Đào Dương từ sau khi kết hôn bị cậu sủng lên trời, nhưng cũng sẽ không đến nỗi dỗi vô cớ như vậy, cứ như quả bom nổ chậm vậy.

Có lẽ là cái ôm phía sau có chút quá mức thoải mái, hoặc có lẽ là nụ hôn khẽ ở vành tai quá mức triền miên, trong đầu Đào Dương bắt đầu sinh ra loại ý nghĩ, không thì nói rõ với cậu để cậu dỗ dành anh.

Nhưng ngay lúc anh rối rắm, điện thoại của Vu Tiểu Hoài vang lên.

"Alo, sư gia?"

Thanh âm của Vu Tiểu Hoài trầm ổn hơn bọn họ lúc mới hợp tác không ít. Mỗi lần Đào Dương nghe được, trong lòng đều không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm. Nhớ lúc trước khi hai người bọn họ vừa ở cùng một chỗ, Vu Tiểu Hoài cảm thấy mình không xứng với sư thúc, còn bắt cóc con nuôi mà sư gia yêu thương nhất, chột dạ không chịu nổi, thấy sư gia liền toát mồ hôi lạnh, sư gia gọi đều phải dập đầu nửa ngày.

Nhưng từ khi bọn họ kết hôn, có con, thằng nhóc nhỏ hơn anh ba tuổi này nhanh chóng trưởng thành, cam nguyện làm hậu phương kiên cường cho anh ở bên ngoài theo đuổi lý tưởng, đồng thời còn có thể đem công việc và gia đình chăm sóc chu toàn. Bình thường, ngoại trừ hát hí khúc, nói tướng thanh ra thì anh hầu như không cần quan tâm cái gì, được cưng chiều nên càng ngày càng giống một đứa trẻ.

Đào Dương quay đầu nhìn Vu Tiểu Hoài đã sớm mất đi cái cằm U-line thời còn niên thiếu, nghe cậu nói với sư phụ rằng mình mệt mỏi, có cậu chiếu cố rồi, người không cần lo lắng. Đào Dương nhịn không được để cho ý cười từ từ hiện ra trên khóe miệng.

"Vâng, sư gia. Qua hai ngày nữa chúng con sẽ cùng nhau đi thăm ngài. Hả? Có chuyện gì với tiểu nha đầu nhà con sao?"

Nhưng chỉ trong nháy mắt, thanh âm của Vu Tiểu Hoài liền hóa thành mật: "Làm sao đó tiểu bảo bối? Nhớ cha rồi à? Cha đương nhiên cũng nhớ con..."

......

[ Tôi vừa rồi không nghĩ cái gì hết. ]

Đào Dương mặt không chút thay đổi thoát khỏi vòng tay Vu Tiểu Hoài.

[ Nghe cái giọng này đi, mật ong giả hết hạn à? Thấy gớm! ]

"Tối nay con sẽ ở nhà Quách gia gia? Được rồi, chơi với ông đi, hôm nay ông ấy còn khen con à... Vậy con nhớ phải nghe lời, biết không? Ừm... Bái bai..."

Vu Tiểu Hoài cúp điện thoại, mới phát hiện trong ngực thiếu gì đó, duỗi cánh tay, kéo Đào Dương trở về: "Đúng lúc, rốt cục cũng có thể cùng đại bảo bối của em trải qua thời gian tốt đẹp của hai người rồi."

"Cắt, em bớt làm những chuyện vớ vẩn chọc cười tôi đi, nhìn mức độ dính như sam của cha con hai người, cũng sắp chê tôi vướng víu, làm phiền hai người chứ gì?"

Đào Dương nghiêng đầu, nhỏ giọng lầm bầm, nhưng Vu Tiểu Hoài ở ngay sau lưng anh, làm sao có thể không nghe thấy.

"Anh nói ra mấy lời này, lương tâm của anh vứt đi rồi à? Lúc trước anh đi diễn kịch, có thể ném em và con gái ở nhà gần nửa tháng, em còn chưa nói gì đâu!"

Vu Tiểu Hoài bị ủy khuất, ngậm vành tai nhỏ nhắn của Đào Dương, nghiến nghiến răng.

Đào Dương tự biết đuối lý, nhưng vẫn không muốn dễ dàng chịu thua, hừ hừ trong miệng, không muốn ôm Vu Tiểu Hoài. Đột nhiên, anh giống như hiểu ra, xoay người lại hướng về phía Vu Tiểu Hoài phân tích: "Chờ đã, không phải là em giận tôi, cho nên cố ý thân cận với con gái chọc giận tôi chứ?"

Vu Tiểu Hoài bất đắc dĩ cười cười: "Không phải, cái này..."

Nhưng khi nhìn vẻ mặt Đào Dương viết rõ ràng dòng chữ: "Em đừng nói nữa, tôi đã sớm đoán được", cậu vẫn nuốt vế sau trở về.

"Được được được được, em thừa nhận, lúc ấy anh mỗi ngày đều không về nhà, em sắp khổ sở đến chết rồi, cho nên mới nghĩ ra một chiêu làm anh ghen như vậy."

Đào Dương không nghi ngờ có cậu, chỉ lo dương dương đắc ý: "Vu Tiểu Hoài, em bao nhiêu tuổi mà còn làm trò này, quỷ ấu trĩ."

Người bị cười nhạo là ngây thơ cũng không phản bác, chỉ cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của anh: "Chiêu cũ hay mới không quan trọng, hữu dụng là được, ít nhất còn có thể giúp em xác định địa vị trong lòng anh một chút, cái này là đủ khiến em thỏa mãn rồi."

Hai người cứ như vậy dựa vào nhau trong chốc lát, Đào Dương đột nhiên nghiêng đầu nhìn Tiểu Hoài: "Em khiến anh giận như vậy, anh cho em một cơ hội đem công chuộc tội, có muốn hay không?"

"Hả? Cái gì?"

Từ góc độ này, cậu có thể nhìn thấy con ngươi lấp lánh của Đào Dương, cùng với chóp tai đỏ bừng.

"Anh muốn có một kỳ nghỉ dài, khoảng một năm. Nhiệm vụ của em chính là hầu hạ anh cho tốt trong kỳ nghỉ này, hiểu chưa?"

Vu Tiểu Hoài không rõ nguyên nhân, chớp chớp mắt.

"Hơn nữa nếu em biểu hiện tốt, anh còn có phần thưởng." Nói xong, Đào Dương kéo tay cậu lại, nhẹ nhàng đặt ở trên bụng mình.

Đáp lại anh là một tràn ôm hôn tới tấp của Vu Tiểu Hoài: "Em làm mà anh còn không yên tâm sao?"

Đào Dương bị dỗ dành vui vẻ quả nhiên tâm tính mềm mại đi không ít, thậm chí còn đuổi theo hôn tiếp khi môi vừa rời đi, ngọt ngào đến mức khiến trái tim của Vu Tiểu Hoài cũng tan chảy.

Tay mò vào trong quần áo còn mang theo chút lạnh lẽo, Đào Dương nhỏ bé run rẩy một chút: "Còn chưa đến buổi tối, như thế nào, Vu tiên sinh đây là muốn ban ngày tuyên dâm?"

Tuy nói như vậy, Đào Dương lại đem cánh tay vòng lên cổ Vu Tiểu Hoài, nhu thuận lại quyến rũ người khác.

"Vậy Vu phu nhân nói thử, nên làm cái gì bây giờ?"

Đầu lưỡi Vu Thiến Hoài vẫn không rời khỏi hai cánh môi bị mình gặm cắn đến sưng lên, thanh âm trầm trầm.

"Chồng anh không đợi được buổi tối đâu."

"Tiền đồ của em đâu rồi?"

"Tiền đồ của nhà chúng ta đều là anh kiếm được, em có anh là đủ rồi..."

Vu Tiểu Hoài gặm vành tai đo đỏ của Đào Dương, thành công nhận lại được vài tiếng thở dốc mang ý cự tuyệt, lại như nghênh đón.

"Em đó, tính dẻo miệng này là học theo ai?" Đào Dương không nhẹ không nặng liếc mắt nhìn người phía sau một cái.

"Sao lại gọi là dẻo miệng? Đây đều là chân tình thực ý xuất phát từ nội tâm, vừa nhìn thấy anh, em liền quản không được cái miệng này. Nếu anh không thích, không bằng giúp em quản nó đi." Vu Tiểu Tiểu mặt dày tiến lên đòi hôn, lại bị đẩy thành mỏ vịt.

"Cái đức hạnh gì của em đây?"

Cậu vẫn không chịu buông tha, dán môi lên cổ trắng trắng của Đào Dương, cúi đầu liếm liếm tuyến sau gáy, động tác nhẹ nhàng như lông vũ khiến Đào Dương cười: "Đừng, nhột... Đừng nháo nữa..."

Đào Dương nghiêng đầu né tránh, cười đến mắt híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngay cả cái răng nanh bình thường không có cơ hội thấy mặt trời kia cũng lộ ra, bất luận là gì, ở trong mắt Tiểu Hoài đều là phong cảnh mê người. Cậu dứt khoát dùng sức ôm người lên, sải bước đi về phía phòng ngủ.

Omega sau khi sinh con sẽ không hoàn toàn bị chi phối bởi tình dục và pheromones như trước đây, điều này cũng cho Đào Dương nhiều năng lượng để trêu chọc Vu Tiểu Hoài. Ngược lại, cha của đứa nhỏ đã bốn tuổi lại gấp gáp như một tiểu tử mới lớn, động tác cởi quần áo thoạt nhìn một chút cũng không còn thành thạo như trước.

[ Đây mới là tiểu tử ngốc trước kia. ]

Ánh mắt Đào Dương cong thành trăng khuyết. Bộ dáng khi cười của anh thật sự khiến người ta mềm lòng, Vu Tiểu Hoài không khỏi tiến lại gần hôn mặt anh: "Cười cái gì?"

"Cười em ngốc."

Vu Tiểu tức giận, không nặng không nhẹ vỗ cái mông nhỏ: "Dám cười chồng của anh sao?"

Đào Dương không cam lòng yếu thế, nhấc chân muốn đạp: "Vu Tiểu Hoài, em có bản lĩnh rồi, gan cũng lớn hơn không ít! Cả sư thúc cũng dám đánh!"

Thay vì nói là lên án hành vi đánh sư thúc, nói là làm nũng càng thích hợp hơn. Nhưng anh còn chưa đụng được người nọ thì mắt cá chân đã bị nắm lại. Vu Tiểu Hoài dùng một phương thức cực kỳ thiếu trong sáng hôn lên khớp xương mắt cá tinh xảo trong tay một cái: "Không chỉ dám đánh, em còn dám "làm" sư thúc nữa."

Đào Dương giật mình một cái, vội vàng rút chân về: "Em biến thái! "

"Vậy anh không phải cũng muốn sinh cho tên biến thái này thêm một đứa nhỏ sao?" Vu Tiểu Hoài nâng anh ngồi lên người mình, từ dưới đi vào, hài lòng nghe được hai tiếng thở dốc. Tư thế này làm cho khoang sinh sản của Đào Dương dễ mở hơn, mỗi một chút động đều khiến hắn run rẩy rất nhỏ.

Đào Dương cứ như vậy bị lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại cả buổi chiều, khoang sinh sản bị rót đầy. Anh nâng cái bụng phồng lên một chút, lấy đôi mắt đỏ bừng trừng tên tiểu tử đang ôm anh vào trong ngực. Sau khi bĩu môi cự tuyệt nụ hôn lấy lòng, Đào Dương phải để lại một dấu răng thật sâu trên ngực người nọ mới coi như bỏ qua.

Vu Tiểu Hoài đem sư thúc mềm nhũn đang giận dỗi từ trong phòng tắm rửa sạch sẽ ôm trở về giường, đem người nhét vào trong vòng tay, cảm thán khoảng thời gian của riêng hai người đã lâu rồi mới có, tuy rằng tương lai không lâu sau, sẽ lại có một thằng nhóc phá vỡ điều tuyệt vời này.

Đào Dương nghe cậu cảm thán, tuy rằng cũng hưởng thụ khoảng thời gian như thuở mới yêu này, nhưng cũng biết, cha ngốc nhớ con gái cưng rồi.

"Được rồi, ngày mai dậy sớm đi đón tiểu tình nhân của em về đi. Anh cũng không muốn trở thành tội nhân, dùng gậy đánh uyên ương nữa."

"Em không có tình nhân." Vu Tào Hoài đột nhiên chống người lên nghiêm túc nhìn Đào Dương trong ngực.

"Kiếp trước không có, đời này càng không có khả năng."

"Chỉ có yêu một người, kiếp trước có lẽ là anh ấy, rất may mắn đời này cũng là anh ấy."

Câu cuối cùng kèm theo nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi Đào Dương.

"Em hy vọng kiếp sau vẫn là anh ấy."

–Hoàn chính văn–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro