D-13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi ăn xong, Sehun khăng khăng giành rửa bát đĩa. Jongin nhìn đồng hồ rồi đồng ý, hắn nói mình phải đi tắm ngay nếu không thì có thể sẽ đi làm muộn.

Sehun rửa bát xong xuôi thì quay trở về phòng ngủ của bọn họ. Y nhìn lướt qua một số đồ đạc trong phòng và dễ dàng nhận ra Jongin là huấn luyện viên bóng rổ ở một trường đại học - đấy chính là lý do giải thích tại sao hắn lại có thân hình đẹp như vậy.

Còn về phần Sehun, y tìm thấy một vài bức ảnh và tài liệu, đủ để có thể nhận ra rằng bản thân đang là người viết kịch bản cho một trong những bảng tin hàng đầu, y cũng là một nhà văn tự do nữa.

Phát hiện này khiến Sehun nhoẻn miệng cười, y biết Sehun của tương lai đã đạt được cả hai ước mơ của mình. Tuy nó không phải là thứ gì đấy vĩ đại nhưng điều đó vẫn khiến Sehun cảm thấy vô cùng hạnh phúc để tiếp tục cố gắng.

Quá bận rộn để xem qua các tập tài liệu trên bàn nên y đã không để ý thấy Jongin đi ra khỏi phòng tắm. "Hôm nay em có đi làm không?" Jongin hỏi.

Sehun quay sang định trả lời nhưng lại đóng băng ngay lập tức khi nhìn thấy Jongin chỉ đang mặc độc mỗi cái quần lót, y nhanh chóng đảo mắt.

"Tôi nghĩ hôm nay mình sẽ báo ốm." Sehun nói. "Tôi sẽ dành thời gian cho cuốn tiểu thuyết sắp đến." y nói dối.

"Em vẫn thấy không khỏe sao?" Jongin hỏi.

"Không hẳn nhưng hôm nay công ty cũng ít việc thôi." Sehun hy vọng là vậy, bởi vì nếu không y sẽ cảm thấy rất tồi tệ vì đã không đi làm.

Khi Sehun ngước lên nhìn Jongin lần nữa, hắn đã mặc quần jean vào nhưng vẫn còn để trần phần trên. "Bé, tối nay anh sẽ về trễ đấy. Em có ổn không ?" chồng y hỏi.

Oh... như thế thì Sehun sẽ có đủ thời gian để tóm tắt sơ qua được vài ý chính những gì đang diễn ra trong cuộc sống của bản thân hiện tại. Nghĩa đen.

"Tất nhiên là ổn rồi, khoảng mấy giờ thì anh về?"

"Anh không chắc nữa nhưng anh hứa sẽ về nhà trước nửa đêm." Đấy là một cơ hội hoàn hảo.

"Không vấn đề." Sehun nói.

Jongin đột nhiên dừng lại khi đang chọn ra một chiếc áo từ tủ quần áo của bọn họ. Hắn nhìn sang Sehun, nhướng mày. Y ngay lập tức tự hỏi liệu có phải mình vừa nói ra chuyện gì đó sai không. "Em có chắc là mình không bị bệnh không thế?"

"Tôi ổn mà, sao anh lại hỏi thế?"

Jongin chọn ra một chiếc áo màu xám rồi nhìn Sehun. Trời ạ, tại sao dáng hắn đẹp quá vậy?! Người nọ tiến lại gần và Sehun gần như hoảng loạn. Jongin vòng tay quanh eo Sehun rồi kéo y lại gần cho đến khi cơ thể bọn họ áp vào nhau. "Vì em lúc nào cũng bảo anh phải về nhà càng sớm càng tốt hết. Bé, em không sợ ở nhà một mình à?" Hắn tinh nghịch hỏi.

Sehun nhẹ nhàng, cố đẩy Jongin ra nhưng hắn không chịu nhúc nhích. Tiếp xúc gần gũi hiện tại khiến y đỏ mặt như điên vậy. Mặc dù không phải là Sehun chưa bao giờ làm thế này với Chanyeol nhưng y không quen làm chuyện này với một người khác.

"Thế tối anh về nhà rồi tự tìm hiểu xem." Sehun liều lĩnh trả lời.

Jongin siết chặt eo y, Sehun phải cố gắng lắm mới không vặn vẹo cả người. "Ah, thì ra bé đang cố dụ anh ngoài để có thể làm gì đó mờ ám à? Ví dụ như... chuẩn bị quà sinh nhật cho anh?"

Sehun lúng túng mỉm cười.

Không, sự thật là tôi chỉ muốn anh ra khỏi nhà bởi vì tôi cần phải tự mình tìm hiểu mọi chuyện.

"Từ từ rồi anh cũng sẽ biết," y nói.

Jongin cúi xuống định hôn Sehun nhưng y theo bản năng che miệng mình lại, lắc đầu. "Tôi... tôi chưa đánh răng." y lắp bắp.

"Em làm như em không hôn chụt chụt để đánh thức anh dậy mỗi khi *ứng nừng nưng lúc 2 giờ sáng vậy." Jongin khịt mũi.

Sehun thật sự muốn chui xuống lỗ sau khi nghe câu nói đó. Y đã thay đổi đến mức nào trong mười năm qua thế? "Nhưng...." Sehun lẩm bẩm. Jongin nới lỏng vòng tay. Sehun hôn lên lòng bàn tay của mình rồi khẽ đặt nhẹ nó trên môi Jongin. "Thế này được không?"

Jongin cười thích thú. "Bé vẫn cứ dễ thương như hồi xưa nhỉ." hắn nói, xoay người đi lấy túi xách của mình. "Giờ anh phải đi làm đây, nhắn tin cho anh nếu em cần gì nhé."

Sehun theo sau Jongin đến gara. Căn nhà rất đẹp và bọn họ còn có một chiếc Audi. Chắc hẳn là cả hai đang sống một cuộc sống rất tốt. "Nhưng mà chính xác là tại sao anh về nhà muộn thế?" Sehun hỏi khi Jongin lên xe.

"Phải tập luyện thêm cho giải mở rộng rồi anh phải đi ăn tối với mấy huấn luyện viên khác nữa." Jongin trả lời.

Sehun gật đầu. "Được rồi, hẹn gặp lại anh tối nay."

Jongin hôn lên má Sehun trước khi ngồi vào xe. Y cứng nhắc vẫy tay khi hắn lái xe đi. Khi Jongin đã đi khuất, Sehun vội vã chạy vào nhà.

Vẫn còn thời gian để bắt kịp với tình hình hiện tại, nếu y tìm thấy được những gì có ích.

Sehun kiểm tra điện thoại của mình một lần nữa rồi lướt qua phần danh bạ. Y thấy một loạt cả những cái tên quen thuộc và những cái tên mới. Sehun thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy một cái tên rất quen thuộc.

Joy! Sehun vẫn là bạn với Joy, tạ ơn trời đất. Và nhìn sơ qua thì y vẫn còn là bạn thân với cô nàng. Bọn họ quen nhau từ thời trung học. Sehun chắc chắn sẽ phải gọi cho cô nàng thật sớm, nếu có bất cứ ai mà Sehun muốn gặp để kể hết sự tình trong cái tình huống quái gở này, đó là Joy.

Y xem qua thư viện ảnh rồi profile của mình trên các MXH. Tất cả những bài đăng trong quá khứ của Sehun với Chanyeol đều thực sự biến mất đã và được thay thế bằng những tấm ảnh gia đình đẹp đẽ, dễ thương cùng với Jongin.

Có những bức ảnh chụp bọn họ trong những buổi hẹn hò, những chuyến du lịch, một bức chụp trong đám cưới cả hai và Sehun thậm chí còn không đếm nổi số ảnh mà y thấy mình đang hôn Jongin và ngược lại.

Sehun kéo đến bức ảnh đầu tiên khi cả hai chính thức trở thành một cặp. Khi đấy bọn họ vẫn còn học đại học vì Sehun vẫn đang mặc đồng phục của trường trong khi Jongin thì mặc đồng phục bóng rổ của trường hắn. Xung quanh bọn họ là những thành viên đội bóng của Jongin. Sehun nhìn vào ngày đăng, tháng 9 năm 2014.

Y vẫn còn hẹn hò với Chanyeol cho đến năm 2013. Sehun cần phải tìm hiểu ra khi nào và tại sao mà bọn họ chia tay. Đấy có phải là lỗi của y không? Có phải y thực sự đã xiêu lòng trước những lời tán tỉnh của Jongin? Có phải trận cãi nhau của bọn họ trở nên tồi tệ hơn và Jongin đã lợi dụng chuyện đó?

Sehun vẫn không thể đưa đến kết luận được, y cần phải cố gắng tìm kiếm thêm những câu trả lời.

Sehun tìm trong tủ đồ của mình để xem có thể tìm ra dấu vết nào của Chanyeol không, kết quả là không thể tìm ra được gì. Sehun hẳn phải hoàn toàn quên đi anh ấy khi y quyết định vứt hết tất cả đồ đạc liên quan đến Chanyeol như vậy.

Hiện tại thì Sehun đang kiểm tra tủ quần áo dùng chung của mình với Jongin thì bất chợt tìm thấy một chiếc hộp nhung đặt ở trong góc. Y tò mò mở nó ra và ngay lập tức hối hận.




.

/mini game số 1, đố mọi người trong cái hộp đấy có gì lol =))). ai đoán trúng nhanh nhất có quà nhaaa =)))/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro