Chương 30 (Có H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào căn nhà này một lần nữa, từ sâu trong tiềm thức của Trần Lập Ba vẫn ẩn chứa một sự lo lắng vô hình. Ở nơi công cộng, cậu có thể cố gắng giữ bình tĩnh để lờ đi cảm giác độc chiếm mạnh mẽ của người đàn ông này. Thế nhưng khi chỉ có hai người trong một căn phòng khép kín, Trần Lập Ba lại có cảm giác e dè.

Nguyên liệu nấu ăn được giao đến tận nơi, có đầy đủ mọi thứ từ nguyên liệu nấu lẩu đến dụng cụ nấu ăn, thậm chí có cả một cái nồi hai ngăn dùng để ăn lẩu.

Trong lúc đợi nước sôi, Trương Trạch Nghị chủ động đề cập đến vấn đề của phiên tòa vào ngày mốt. Anh phát hiện, chỉ cần anh nói đến sở thích hay nói về những lĩnh vực chuyên môn của Trần Lập Ba thì cậu sẽ trở nên thoải mái hơn.

- "Phiên tòa ngày mốt, em có thể chọn có mặt tại tòa hoặc không. Nếu như em không thích xuất hiện trên tòa thì tôi sẽ toàn quyền thay mặt em giải quyết tất cả mọi chuyện."

- "Tôi muốn ra tòa."

Không phải chỉ muốn tận mắt nhìn thấy tên giao hàng nhận hình phạt thích đáng theo pháp luật mà cậu còn muốn vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng.

Kể từ sau vụ án của Bùi Tư, Trần Lập Ba mang tâm lý sợ hãi khi đứng trước tòa, thậm chí cậu còn muốn chạy trốn, chạy càng xa càng tốt.

Nhưng bây giờ cậu đã quyết định đi lại con đường này, cậu phải vượt qua được nỗi ám ảnh đang đeo bám dai dẳng ấy.

- "Ừm."

Trương Trạch Nghị đứng dậy đi vào phòng sách và mang ra một xấp tài liệu đặt lên bàn: "Tất cả đều là những tài liệu cho vụ kiện ngày mốt, mọi thứ đều rất có lợi cho chúng ta."

Trần Lập Ba cúi đầu nhìn xuống, một lần nữa cậu lại ngưỡng mộ sự chuyên nghiệp của đối phương. Tài liệu kiện tụng trước mặt cậu vô cùng đầy đủ và rõ ràng, thậm chí nó còn đạt đủ tiêu chuẩn để cho mọi người tham khảo.

- "Đợi về nhà rồi từ từ xem. Ăn trước đi đã." Trương Trạch Nghị bỏ một ít thịt và rau vào nồi sau đó anh đứng dậy đi lấy một ít đồ uống trong tủ lạnh.

Ăn lẩu thì nhất định phải uống bia. Anh không suy nghĩ gì nhiều nên đã rót cho bản thân và Trần Lập Ba mỗi người một ly.

- "Hi vọng mọi thứ tốt đẹp sẽ diễn ra vào ngày mốt, và cũng hi vọng rằng con đường phúc lợi cộng đồng trong tương lai sẽ có một khởi đầu thuận lợi." Trương Trạch Nghị nâng ly với người đối diện, Trần Lập Ba hơi do dự một lúc nhưng cuối cùng cậu vẫn cầm ly của mình chạm vào ly của người kia.

Cậu chỉ uống hết một ly và không chịu uống tiếp. Trương Trạch Nghị cũng không ép, anh vừa ghép đồ ăn vừa nói: "Trong tủ lạnh có đồ uống, em tự đi lấy đi."

Trong tủ lạnh ngoài bia còn có một số đồ uống khác và cả những loại cocktail được bạn bè tặng. Trần Lập Ba cầm ra một chai, trên thân chai được viết bằng tiếng nước ngoài nhưng nhìn chất lỏng bên trong màu đỏ cam, cậu đoán đây có thể là một loại nước trái cây nào đó.

Trương Trạch Nghị đang bận rộn chuẩn bị rau nên không để ý đối phương mang đến loại đồ uống nào. Người kia mở chai và rót ra hơn một nửa: "Đây là gì thế? Ngọt thật!"

- "Chắc nước trái cây. Tôi nhớ lúc trước có nhờ trợ lý mua một ít nước trái cây tươi."

- "Em thích uống thì lấy thêm đi."

Loại nước trái cây này có vị chua chua ngọt ngọt, một hương vị tuyệt vời. Trần Lập Ba hơi tham lam, bởi vì bản thân cậu yêu thích đồ ngọt nên không cưỡng lại được mà uống hơn nửa chai còn lại. Sau khi uống hết chai này, cậu còn khui thêm một chai mới.

Một lúc sau, đầu óc đột nhiên quay cuồng, lúc này cậu mới phát hiện có điều gì đó không ổn. Không phải là nước trái cây sao? Sao uống nước trái cây mà lại có cảm giác lân lân thế này?

- "Tôi chóng mặt quá." Trần Lập Ba lẩm bẩm trong miệng. Mặt cậu đỏ bừng lên, sau đó gục đầu lên bàn và nhìn người bên cạnh bằng một đôi mắt mơ màng.

Đến lúc này, Trương Trạch Nghị mới nhìn sang "chai nước trái cây" trong miệng mình, đó hoàn toàn không phải là nước trái cây mà là một loại cocktail tương đối mạnh. Mới uống vào sẽ có cảm giác ngọt nơi đầu lưỡi nhưng nồng độ cồn lại khá cao.

Trần Lập Ba đã uống gần hết hai chai, ngay giờ phút này, cả người cậu có cảm giác bồng bềnh giống như vừa được ném vào trong mây sau đó lại như lắc lư trên không trung.

- "Tôi buồn ngủ quá, còn muốn đi tắm nữa."

Chỉ mới ăn một ít lẩu nhưng cả người Trần Lập Ba lại đổ đầy mồ hôi. Lúc này đầu óc cậu không còn tỉnh táo, chỉ muốn lao đầu vào phòng tắm nhưng chân vừa bước loạng xạ được hai bước đã bị Trương Trạch Nghị ôm vào lòng.

- "Tôi giúp em đi vào trong."

Trời đất chứng giám! Trương Trạch Nghị thực sự không có những suy nghĩ không đứng đắn kia nhưng người đàn ông trong ngực anh mềm nhũn cứ trượt lên trượt xuống, toàn thân lại nồng nặc mùi rượu mà anh cũng không phải là bậc chính nhân quân tử để có thể ngồi yên không làm gì. Hiện tại bị đối phương trêu chọc như thế, anh chỉ cảm thấy máu toàn thân dường như đang dồn hết về phía bên dưới.

Hai người loạng choạng bước vào phòng tắm. Trần Lập Ba mở vòi sen, nước từ trên cao đột ngột xối thẳng xuống người. Toàn thân cậu lạnh ngắt nên vội nhào về phía Trương Trạch Nghị.

Nếu anh còn tiếp tục nhịn nữa, anh chắc chắn không phải là đàn ông!

Hai môi chạm vào nhau. Chiếc áo ướt sũng nước của Trần Lập Ba được anh vén từ dưới lên và vứt ngay xuống nền. Trương Trạch Nghị đưa đối phương đến chiếc giường lớn trong phòng của mình.

Trần Lập Ba cảm thấy mọi vật xung quanh như đang chao đảo, trần nhà có cảm giác đang chuyển động lắc lư. Đột nhiên trước ngực như có thứ gì đó mềm mại cọ vào nên cậu dùng tay che lại theo bản năng, đồng thời eo cũng ưỡn về phía trước.

- "Ưm..."

Một điểm trên ngực bị mút mạnh và đầu lưỡi ướt át xoa tròn quanh hạt đậu nhỏ. Bên dưới bất ngờ lạnh ngắt, lòng bàn tay nóng như lửa đốt bao trọn hai cánh mông.

Dưới sự kích thích của rượu, Trần Lập Ba nhạy cảm hơn bao giờ hết. Sau vài lần đụng chạm, bộ phận bên dưới của cậu đã có dấu hiệu tỉnh giấc.

Hốc mắt của Trương Trạch Nghị cũng trở nên đỏ ửng, anh ngẩng đầu lên nhìn người phía trước và hỏi: "Biết tôi là ai không? Hửm?"

Trần Lập Ba dùng sức mở to đôi mắt đang mơ màng của mình để nhìn khuôn mặt của người đối diện. Càng nhìn lại càng cảm thấy đau đầu vì thế cậu liền thẳng tay tát một cái vào mặt đối phương. Thế nhưng cái tát mềm yếu này lại chẳng khác gì một hành động dụ dỗ khơi dậy sự thích thú của người kia.

- "Tôi chóng mặt."

- "Em nhìn tôi đi, nói tôi là ai." Trương Trạch Nghị tiếp tục dỗ dành. Phần thân dưới của anh đã căng cứng đến mức muốn nổ tung nhưng anh không muốn ép buộc nếu như người này không nhận ra anh là ai.

Anh muốn nhận được sự chấp thuận từ đối phương, thậm chí là nhận cả trái tim của người ấy.

Trần Lập Ba không nói gì và cậu lại nhắm mắt một lần nữa. Sau đó miệng hé mở, một luồng khí nóng hòa lẫn mùi rượu nồng xộc thẳng vào mặt Trương Trạch Nghị.

Cả hai đều đã sẵn sàng nhưng Trương Trạch Nghị vẫn lo phục vụ đối phương trước. Số lượng ngón tay tăng dần từ một ngón đến hai ngón rồi cuối cùng là cả ba ngón ấn sâu vào trong.

Cả người Trần Lập Ba bị kích thích đến mức toàn thân cong lên, hai bên đùi cũng vô thức kẹp chặt lại và phần đỉnh của bộ phận sinh dục cũng nẩy lên nẩy xuống như thể trong vài giây tiếp theo là cậu sẽ đạt được cực khoái.

- "Em nhìn tôi đi. Em mở mắt ra nhìn tôi đi. Chỉ nhìn một cái thôi." Trương Trạch Nghị vẫn không từ bỏ chút tâm tư này của anh. Anh vừa dụ dỗ vừa hôn liên tục lên đôi môi của người bên dưới.

Trần Lập Ba thở hổn hển, cậu không thể kiểm soát được những phản ứng của cơ thể mình được nữa vì thế chỉ còn cách mở miệng cầu xin: "Anh đừng.... Trương Trạch Nghị!"

- "Em gọi tôi là gì?" Trương Trạch Nghị hưng phấn cúi đầu hôn một cái lên vành tai của Trần Lập Ba đồng thời động tác tay bên dưới cũng đột ngột dừng lại, các ngón tay ấn lên một điểm bên trong rồi giữ yên như thế.

Lúc này, Trần Lập Ba giống như đang được ném lên không trung rồi bỗng nhiên nút tạm dừng bị nhấn một cái. Dục vọng thôi thúc không ngừng nghỉ khiến cậu đành phải mở mắt nhìn người đàn ông đang ở trên người mình.

- "Ngoan! Nói tôi nghe, tôi là ai?" Trương Trạch Nghị gượng người chống đỡ cơ thể để rút những ngón tay ra bên ngoài. Lúc này, đỉnh đầu anh lại cọ xát ở lối vào, lớp thịt mềm mại co rút liên tục như đang thèm khát ngậm hết tất cả.

Đây là một cuộc chiến tâm lý, hai bên đều đang chiến đấu với nhau, không ai chịu nhường ai.

Trần Lập Ba bị dục vọng dày vò, bên trong trống rỗng nóng như lửa đốt nhưng lại không muốn vứt bỏ mặt mũi mà chịu khuất phục. Cậu chỉ biết đưa tay che lên mí mắt, nước mắt lăn dài trên khóe mi.

Khi Trương Trạch Nghị nhìn thấy đối phương như thế này, anh không còn muốn tiếp tục trận chiến này nữa. Anh vội vàng cúi xuống dỗ dành cậu và bộ phận bên dưới cũng được đẩy thẳng vào trong. Miệng nhỏ bất ngờ bị nhồi chặt cứng khiến nó tê dại một lúc.

Nhưng chỉ vài giây sau đó, Trương Trạch Nghị vì đã quen đường quen lối mà có thể dễ dàng tìm đến điểm nhạy cảm để làm thỏa mãn đối phương. Anh liên tục thúc mạnh vào một điểm, chỉ sau vài lần đâm sâu cũng đủ làm người đang nằm dưới thân anh đạt đến cực khoái.

Cả người Trần Lập Ba trở nên đỏ bừng, bộ phận bên dưới không ngừng run rẩy bắn ra một dòng tinh dịch đặc sệt màu trắng đục. Bàn tay to lớn của Trương Trạch Nghị nhào nặng điên cuồng hai cánh mông căn tròn của người bên dưới, đồng thời bộ phận đang cương cứng của anh như đóng cọc đẩy mạnh vào nơi sâu nhất. 

Trương Trạch Nghị kéo bàn tay đang che mắt của đối phương ra để ép buộc cả hai đối mắt nhìn nhau. Trần Lập Ba cụp mắt không dám nhìn thẳng vào mắt anh nhưng cằm lại bị người kia nắm lấy và dỗ dành: "Em nhìn tôi một chút đi. Chỉ nhìn một cái thôi."

Trên môi là những lời nài nỉ van xin nhưng phía dưới vẫn điên cuồng đưa đẩy. Lúc này, Trương Trạch Nghị lại sử dụng chiêu cũ. Anh lần mò đến điểm nhạy cảm của đối phương rồi lại không chịu động đậy eo để đánh vào. Trần Lập Ba thật sự không chịu nổi sự tra tấn này nên chỉ còn cách nhướng mày cầu xin:

- "Nhanh lên!"

Giọng nói khàn khàn vì rượu nhưng khi được rót vào tai Trương Trạch Nghị nó lại chẳng khác gì một loại thuốc kích dục mạnh nhất thế giới.

Đường ruột lại bắt đầu co thắt và cắn chặt. Trương Trạch Nghị biết đối phương lại sắp bùng nổ. Anh lập tức rút bộ phận sinh dục của mình ra và lật sấp người bên dưới lại. Sau đó hai tay nâng chiếc eo mềm nhũn của cậu lên cao rồi đẩy mạnh vào cái miệng ướt át đang mấp máy kia một lần nữa.

Cú đâm này sâu đến mức khiến Trần Lập Ba không còn kiểm soát được tiếng rên của mình. Thế nhưng người bên trên không còn thương xót cậu nữa, anh giữ chặt eo cậu và bắt đầu chạy nước rút.

Cả hai đều có men trong người nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Trần Lập Ba cắn chặt các khớp ngón tay để chịu đựng từng cơn thúc mạnh của người phía sau. Bộ phận sinh dục của cậu lại bắt đầu cương cứng mà không cần bất kỳ sự kích thích nào. Với động tác đưa đẩy bên trên, đỉnh đầu liên tục cọ xát với ga giường.

- "Tôi sắp tới rồi. Em sao rồi?" Trương Trạch Nghị vừa nói vừa thở hồng hộc. Anh đung đưa một lúc rồi đột nhiên tăng tốc. Lực đẩy mạnh đến mức như muốn nhét hết tất cả vào bên trong cơ thể Trần Lập Ba.

Cứ như thế, Trần Lập Ba lại bị đánh bại. Phía dưới nhớp nháp, tinh dịch bắn ra đầy giường. Trương Trạch Nghị đưa tay chạm vào, anh biết rằng người kia vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn vì vậy anh lại tiếp tục cuộc đua cuối cùng.

- "Em gọi tên tôi, gọi cho tôi nghe đi." Trương Trạch Nghị vẫn không từ bỏ. Anh dùng răng cắn lên vùng cổ sau gáy của Trần Lập Ba và không ngừng thủ thỉ bên tai cậu. Dương vật vừa to vừa cứng không ngừng ra vào giữa hai mông khiến miệng huyệt đỏ ửng lên vì bị ma sát.

Làm sao Trần Lập Ba có đủ mặt mũi để gọi tên anh. Bên dưới chỉ biết co rút một cách mạnh mẽ và thầm cầu nguyện cho đối phương mau mau tới lẹ, chỉ như thế mới có thể kết thúc "sự tra tấn" này.

Vào khoảnh khắc cao trào, ngay cả những ngón chân cũng không kìm được mà cong hết lên. Lỗ nhỏ phía sau bị đâm đến mềm nhũn. Lúc bộ phận sinh dục được rút ra đã kèm theo một dòng tinh dịch trắng đục chảy theo.

Trương Trạch Nghị đứng dậy trước để chuẩn bị bước ấm trong phòng tắm sau đó quay lại phòng ôm người trên giường đi vào trong.

Uống rượu đã khiến cơ thể cậu mệt mỏi, thế mà lại vừa trải qua một trận chiến căng thẳng nữa, lúc này Trần Lập Ba thậm chí còn không đủ sức để nhấc nối mí mắt của mình. Ngay cả khi ngón tay của người kia đưa vào cậu cũng không còn chút sức lực nào để phản kháng.

Chỉ có thể để mặc người kia ăn sạch một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro