Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lập Ba nghe rõ tiếng gọi của người phía sau nhưng cậu giả vờ không nghe thấy. Hai chân vội bước thẳng về phía nhà bếp. Tuy nhiên, Trương Trạch Nghị làm sao có thể buông tha dễ dàng như thế, anh nhanh chóng đứng dậy đi thẳng đến trước mặt Trần Lập Ba để chặn cậu lại.

- "Bảo cậu quay lại đó, cậu điếc à?"

Trương Trạch Nghị nhìn chằm chằm vào đối phương. Bộ đồng phục đang mặc trên người Trần Lập Ba dường như giúp cậu tôn lên vóc dáng cân đối và vòng eo nhỏ nhắn của mình. Thậm chí, chỉ một nửa cánh tay săn chắc vô tình lộ ra cũng đủ làm cho người đối diện cảm thấy hấp dẫn và say mê.

Tên trai thẳng ngu ngốc này cũng được quá nhỉ!

Đương nhiên Trần Lập Ba cũng nhận thấy ánh mắt dò xét của đối phương, lúc này, cả người cậu đều dâng lên cảm giác khó chịu, cậu chỉ muốn mau chóng thoát ra khỏi người đàn ông này.

- "Nếu cậu không chịu hợp tác, tôi sẽ gọi quản lý của cậu."

Trần Lập Ba liếc mắt với Trương Trạch Nghị khi nghe thấy điều này. Lúc nãy, quản lý đã nói với cậu tiền lương một ngày là hai triệu và tiền tip của khách sẽ thuộc về cậu. Chỉ vì hai triệu tiền lương mà Trần Lập Ba buộc phải đứng yên và làm theo yêu cầu của Trương Trạch Nghị.

Hai triệu tiền lương có thể giúp Tiểu Hổ có thức ăn trong một tuần!

- "Anh cần gì?" Trần Lập Ba hơi nhíu mày nhìn đối phương. Ánh đèn mờ ảo trong quán bar chiếu lên gương mặt của Trần Lập Ba càng làm tăng thêm sự hấp dẫn của cậu.

- "Hóa ra không phải bị điếc nhỉ! Mấy loại rượu này là gì? Cậu đến bàn giới thiệu cho tôi đi."

Trương Trạch Nghị tìm đại một lý do để nói. Hôm nay, anh cùng người của đội kỹ thuật hẹn nhau để thảo luận vấn đề. Lúc này, người phụ trách đang nhìn về phía hai người họ.

Trần Lập Ba biết rõ người này đang cố tình kiếm chuyện với cậu. Anh ta đã gọi sẵn rượu lại còn yêu cầu giới thiệu rượu. Nhưng nghĩ đến cuộc điện thoại lúc chiều, cậu không thể không đi theo anh ta trở lại bàn.

Giữa chiều hôm nay, Trần Lập Ba đã gọi điện cho người của chính quyền thành phố để hỏi về vấn đề hỗ trợ và bên kia đã nói rằng, sau khi doanh nghiệp đủ điều kiện tham gia đàm phán thì tất cả mọi quyết định sẽ do bên doanh nghiệp tư nhân tài trợ vốn quyết định.

Nói cách khác, việc sở thú của cậu có được nhận tài trợ hay không sẽ phụ thuộc vào lời nói của Trương Trạch Nghị.

Anh ta không lừa cậu.

Có điều, thái độ lần trước của cậu không tốt, phải nói là cực kỳ tệ, liệu tên luật sư kia còn có thể chấp nhận tài trợ cho cậu sao?

Trần Lập Ba có trí nhớ rất tốt, sau khi liếc nhìn tất cả những loại rượu có trên bàn, cậu giới thiệu lần lượt tên của từng loại rượu cũng như mùi vị của nó. Giọng nói rõ ràng, mạch lạc khiến những người của đội kỹ thuật đều gật gù lắng nghe.

- "Giới thiệu xong rồi, quý khách còn cần gì nữa không?"

Trương Trạch Nghị mất hứng, rốt cuộc bản thân anh đang làm cái quái gì thế? Chỉ là một tên đàn ông ngốc nghếch, chỉ cần nhìn cũng đủ biết cậu ta chẳng có hứng thú gì với những chuyện này, tại sao anh lại tự biến mình thành một thằng ngu như thế chứ!

- "Đi đi." Nghĩ đến đây, Trương Trạch Nghị phất tay với cậu sau đó trở về chỗ ngồi của anh.

Người quản lý của đội kỹ thuật cầm ly rượu lên uống một ngụm nhỏ sau đó đặt lại xuống bàn. "Luật sư Trương, Vương Tổng của chúng tôi nói chuyện của sở thú ở ngoại thành từ nay về sau sẽ tùy thuộc vào sự sắp xếp của anh."

Nghe thấy hai từ "sở thú" được phát ra từ miệng người đàn ông kia, hai chân của Trần Lập Ba dừng lại. Cậu muốn lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người này.

- "Còn lảng vảng ở đây làm gì?" Trương Trạch Nghị liếc mắt với Trần Lập Ba sau đó anh dựa người ra sau lưng ghế. 

- "Cái này, luật sư Trương...." Trần Lập Ba nuốt nước miếng, cậu đang suy nghĩ nên sắp xếp câu từ như thế nào cho phù hợp.

- "Có chuyện gì?" Trong lòng Trương Trạch Nghị thầm cười, anh chỉ thích nhìn thấy người này lúng túng trước mặt anh.

- "Bỏ đi. Anh tiếp tục cuộc trò chuyện đi." Sau khi Trần Lập Ba nói xong, cậu cúi đầu chào sau đó xoay người đi về phòng bếp. Hiện tại không phải lúc, ngày mai cậu sẽ đến gặp anh ta, tạm thời gác lại những "ân oán cá nhân" của cả hai, nhất định phải giành được tài trợ!

- "Hả? Cậu!"

Chết tiệt! Cậu ta đang cố ý chơi mình sao? Tại sao lại nói một nửa rồi dừng lại? Trương Trạch Nghị không còn tâm trạng ngồi nói chuyện với đội kỹ thuật nữa, dù sao sau này bọn họ cũng phải nghe theo lời của anh.

Trương Trạch Nghị vội vàng đứng dậy đuổi theo, khi nhìn thấy Trần Lập Ba đang bê một khay trái cây từ phòng bếp đi ra, anh lại bước đến chặn cậu lại.

- "Vừa nãy cậu muốn tìm tôi để nói cái gì?" Anh cố tình hỏi cậu.

Trần Lập Ba đang định mở miệng nói thì một vị khách nào đó đang vẫy tay gọi phục vụ. Nghĩ đến tiền lương, cậu không dám lơ là với khách: "Anh đợi tôi một chút."

Trương Trạch Nghị mở to mắt nhìn người trước mặt. Ha! Rốt cuộc thì ai là người cầu xin ai? Có điều, khi nhìn thấy bóng lưng của người kia, nhìn thấy phần eo thon lấp ló sau lớp áo, ngọn lửa trong lòng anh lại một lần nữa được dập tắt.

Bao nhiêu tư thế đều hiện lên trong đầu anh, càng nghĩ lại càng không thể dừng lại được.

Trần Lập Ba đi đến bàn có nhiều người phụ nữ đang ngồi. Từ lúc cậu bước ra từ phòng bếp, ánh mắt của những người này đều dính chặt lên cậu. Cuối cùng, khi nhìn thấy Trần Lập Ba đi đến gần, có người còn đưa tay ra trước mặt cậu.

- "Chàng trai, chúng ta kết bạn nhé!" Người phụ nữ này khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi. Mặc dù trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn nhưng sức hấp dẫn vẫn không hề giảm. Trần Lập Ba rót một ly rượu, người phụ nữ nâng ly rượu một cách quyến rũ, những ngón tay sơn đỏ cố tình chạm lên cánh tay săn chắc của Trần Lập Ba. 

Cậu lùi về sau một bước, dùng thái độ chuyên nghiệp của một người phục vụ nói với người phụ nữ kia: "Quý khách còn có yêu cầu gì nữa không?"

- "Có yêu cầu. Em trai có thể đáp ứng không?" Người phụ nữ nói xong thì nở một nụ cười e thẹn, những người ngồi bên cạnh ai nấy đều cười vui vẻ.

Biểu hiện trên gương mặt của Trần Lập Ba hơi thay đổi, những tình huống như thế này đều rất phổ biến trong quán bar. Nếu là những người khác, có lẽ họ sẽ đồng ý một cách lấp lửng, dù sao người phụ này nhìn có vẻ là một người hào phóng.

- "Thật xin lỗi, nếu như không còn việc gì nữa, tôi xin phép rời bàn." Trần Lập Ba nói xong thì định rời đi nhưng cánh tay lại bị người phụ nữ giữ lại.

- "Đừng đi vội. Cậu phải cho tôi chút mặt mũi chứ. Cậu làm cho các chị em của tôi chê cười tôi kìa!"

- "Uống hết ly này, tôi sẽ để cậu đi."

Trần Lập Ba liếc mắt nhìn ly rượu trên bàn. Hình như chỉ là một ly cocktail bình thường. Khi cậu cầm lên định đưa vào miệng thì có một bàn tay bất ngờ đưa ra ngăn tay cậu lại.

- "Đợi đã!"

Là Trương Trạch Nghị.

- "Trong giờ làm việc, cấm uống rượu." Sau khi nói xong, anh kéo Trần Lập Ba đi thẳng vào phòng vệ sinh. Cổ tay của cậu bị đối phương nắm chặt lôi đi khiến cậu không đủ sức để thoát khỏi.

Phòng vệ sinh không có người, Trương Trạch Nghị buông tay ra, anh vuốt mái tóc của mình sau đó tức giận nhìn người người trước mặt: "Cậu bị ngốc đúng không? Trong quán bar, rượu của khách đưa mà cậu cũng dám uống sao?"

Lúc đầu, Trần Lập Ba không suy nghĩ theo hướng này, nhưng khi nhìn thấy thái độ của đối phương, cậu mới hốt hoảng phản ứng.

Trong ly rượu vừa nãy chắc đã bỏ thứ gì đó!

Mặc dù biết người kia có ý tốt giúp đỡ mình nhưng bất kỳ ai khi bị người khác chỉ thẳng vào mặt và bị chửi ngu ngốc đều không cảm thấy thoải mái. Trần Lập Ba cũng như thế, cậu trừng mắt nhìn chằm chằm vào Trương Trạch Nghị.

- "Nhìn tôi làm gì? Vẫn không tin sao?" Trương Trạch Nghị cởi cúc áo vest một cách tức giận, sau đó anh chống hai tay lên eo nhìn lại người kia.

- "Phải rồi." Đột nhiên Trần Lập Ba nhớ đến chuyện của sở thú. Lúc này trong phòng vệ sinh không có người, là cơ hội tốt để cầu xin anh ta!

- "Ừm?"

- "Chuyện tài trợ..."

Trương Trạch Nghị nhướng mày, tốt nhất là cậu ta nên mở miệng trước, nếu không bản thân anh cũng không đủ kiên nhẫn để tự mình đề cập đến chuyện này.

- "Anh có thể cho sở thú của tôi một cơ hội không? Tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ tài liệu để gửi cho anh. Chúng tôi thật sự rất cần sự hỗ trợ này." Trần Lập Ba chân thành cầu xin Trương Trạch Nghị. Sở thú là cả cuộc đời của Bùi Tư và nó không thể bị hủy hoại trong tay của cậu.

Cậu không thể ngồi nhìn sở thú bị phá hủy.

- "Chuyện này à!" Trương Trạch Nghị cố tình thể hiện sự do dự. Sau đó anh sờ cằm của mình và nhướng mày nói: "Chuyện này chẳng phải phụ thuộc vào cậu sao?"

Trần Lập Ba hiểu rõ ý định của anh, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng. Đúng là không nên kì vọng gì về tên luật sư khốn nạn này!

Một tên rác rưởi!

Trần Lập Ba định rời đi, trong lòng cậu thầm nghĩ ngày mai nhất định phải gọi điện báo cáo tên luật sư đê tiện này! Trương Trạch Nghị bực mình trước thái độ của Trần Lập Ba. Chuyện gì chứ? Cậu ta có thể nở nụ cười với những người phụ nữ lớn tuổi kia, nhưng lại trưng bộ mặt căm thù khi đối diện với mình!

- "Cậu đứng lại!"

Trần Lập Ba dừng chân, Trương Trạch Nghị bước vài bước đứng trước mặt cậu. Anh nheo mắt nhìn thẳng vào mắt người kia: "Cậu không hiểu rõ tình hình hiện tại của mình đúng không?"

- "Có biết người ngồi uống rượu cùng tôi ngày hôm nay là ai không? Là quản lý của đội kỹ thuật."

- "Đó là đội kỹ thuật sẵn sàng san bằng sở thú yêu quý của cậu thành đống rác thải."

Trần Lập Ba lập tức thay đổi thái độ, cậu nắm lấy cổ áo của đối phương sau đó hung dữ nói với người kia: "Anh muốn làm gì? Nếu anh dám, tôi sẽ giết chết anh!"

- "Ồ, lớn giọng quá nhỉ!" Trương Trạch Nghị tách từng ngón tay đang nắm chặt cổ áo của mình ra sau đó dùng tay vuốt thẳng những nếp nhăn.

- "Việc sở thú của cậu có được giữ lại hay không, chỉ cần một lời nói của tôi."

- "Hiểu chưa?" Nói xong, Trương Trạch Nghị đưa tay vỗ nhẹ lên một bên má của Trần Lập Ba. Một cảm giác mềm mại bao lấy lòng bàn tay của anh.

Tên ngốc này có làn da đẹp thật!

- "Rốt cuộc anh muốn gì?" Trần Lập Ba nghiến răng nghiến lợi nói.

- "Tám giờ tối mai. Phòng 1515. Tại Continental Grand Hotel."

- "Đúng tám giờ tôi không thấy người. Cậu đợi mà thu dọn đống rác kia đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro