Phiên ngoại 1 (Có H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lập Ba có một chuyến công tác ở thành phố khác.

Nhờ đề xuất của Quách Tử Nhân mà Luật bảo vệ Động Vật chính thức được đưa vào chương trình nghị sự. Hiện tại vẫn còn rất ít những trường hợp như thế ở đất nước này và đã số những vụ án nổi bật đều do Trần Lập Ba đảm nhận.

Đột nhiên cậu có chút căng thẳng. Mặc dù trước khi đi công tác, cậu đã chuẩn bị mười tập tài liệu một cách cẩn thận nhưng không hiểu sao khi ở sân bay và đặc biệt lúc gần đến giờ lên máy bay, Trần Lập Ba lại có cảm giác bản thân chưa sẵn sàng.

- "Đừng căng thẳng. Lần này đi đến đó là để nộp tài liệu. Nếu như có người hỏi, em cứ bình tĩnh trả lời."

Trương Trạch Nghị đưa tay vuốt ve dọc phần lưng của đối phương. Cả hai đang ngồi trong phòng chờ VIP và lúc này cũng chỉ có hai người họ trong phòng.

- "Làm sao em có thể không căng thẳng được? Cơ hội này vô cùng quan trọng. Nếu như em làm không tốt thì sao? Em có thể còn cơ hội thứ hai nhưng những con vật thì không."

Gương mặt của Trần Lập Ba rất nghiêm túc, cậu vô thức siết chặt lấy bàn tay của Trương Trạch Nghị. Đối phương kéo cậu lại gần và nghiêng đầu hôn lên môi cậu: "Em chắc chắn làm được."

- "Hơn nữa, còn có lão Quách mà. Nếu như anh ta đã đưa em đi, có nghĩa đã nắm chắc phần thắng."

Trần Lập Ba ngậm lấy môi dưới của đối phương trong vô thức. Từ lúc bước vào phòng chờ, trái tim của cậu không ngừng đập loạn xạ. Ngay giây phút này, cậu thật sự rất cần nụ hôn của Trương Trạch Nghị, sự tiếp xúc thân mật có thể giúp cậu thư giãn.

Trần Lập Ba cứ cắn chặt môi dưới như thế khiến Trương Trạch Nghị không thể hôn sâu vào được. Anh đưa tay vòng ra sau gáy của cậu để vuốt ve, khi này Trần Lập Ba mới dần dần bình tĩnh và mở miệng tiếp đón đầu lưỡi của đối phương.

Mãi cho đến khi bàn tay của đối phương dần trượt xuống dưới một cách không đứng đắn, Trần Lập Ba mới nhẹ nhàng đẩy anh ra.

- "Em phải đi rồi."

Trần Lập Ba đã không còn lo lắng như trước nữa. Trương Trạch Nghị lấy ngón cái chạm vào khóe môi của cậu và lau đi vệt nước mơ hồ kia.

- "Đến nơi thì gọi điện cho anh."

------

Chuyến công tác diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi. Trần Lập Ba bay về chuyến buổi sáng và cậu cố tình không thông báo cho Trương Trạch Nghị biết vì cậu sợ anh ấy sẽ xin nghỉ để "làm cái việc không đứng đắn kia."

Thế nhưng khi Trần Lập Ba vừa đẩy cửa đi vào nhà thì bắt gặp Trương Trạch Nghị đang ôm mèo con ngồi trên ghế sofa. Cậu kinh ngạc nhìn anh.

- "Sao anh lại ở nhà? Anh biết hôm nay em về?"

- "Anh có tình báo."

Trương Trạch Nghị đi tới siết chặt vòng eo của Trần Lập Ba và hôn lên môi cậu, sau đó đẩy đối phương vào phòng tắm.

- "Mimi..."

Phòng tắm là khu vực cấm của Mimi. Mỗi khi được bế vào trong là nó lại nhớ đến trải nghiệm bị ép tắm lúc trước và bây giờ nó đang kêu gào trong vòng tay của Trương Trạch Nghị.

- "Đừng quan tâm đến nó."

Trương Trạch Nghị buông tay, Mimi lập tức thoát khỏi vòng tay của anh và lúc này Trương Trạch Nghị cũng có thể dùng được cả hai tay.

Trần Lập Ba không quá thích trong phòng tắm. Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, cậu vội giục anh đi ra ngoài.

Mãi đến khi cả hai người nằm trên chiếc giường êm mái trong phòng ngủ, Trương Trạch Nghị mới thỏa mãn ôm người yêu vào lòng: "Nhớ em chết đi được!"

Nụ hôn dài vừa kết thúc.

Trần Lập Ba bị buộc phải quỳ hai chân lên giường, để lỗ nhỏ phía sau được phơi bày và đối phương có thể thực hiện việc bôi trơn.

Trương Trạch Nghị chỉ dùng hai ngón tay nên động tác ra vào rất dễ dàng. Trần Lập Ba mất kiên nhẫn quay đầu lại, cả người đột nhiên phát lạnh.

Có một thứ gì đó đã đi vào cơ thể cậu dọc theo những ngón tay thon dài của đối phương: "Anh mới đưa thứ gì vào đấy?"

- "Một thứ làm cho em cảm thấy sướng."

Lời nói này vừa dứt, thứ đó dường như đã phát huy tác dụng. Trần Lập Ba cảm thấy bên trong ruột vừa nóng vừa ngứa. Ngay lúc này, cậu chỉ muốn có thứ gì đó mau mau đẩy thật sâu vào trong cơ thể cậu.

- "Có cảm giác chưa?"

Trương Trạch Nghị nhào nặn bờ mông đầy đặn của người phía trước sau đó lấy hai tay tách sang hai bên. Trần Lập Ba co rút liên tục, miệng huyệt cũng dần đỏ lên. Trương Trạch Nghị càng nhìn thì thứ bên dưới của anh lại càng cương cứng lên.

- "Em yêu, em nhấc mông cao lên đi, để anh đút thức ăn ngon cho em."

Trương Trạch Nghị đang nói mấy lời bậy bạ, đột nhiên anh vỗ một cái mạnh vào bờ mông căng tròn kia.

Một dòng nước chảy ra từ lỗ nhỏ, Trương Trạch Nghị nuốt nước bọt.

Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng phát ra từ cổ họng của Trần Lập Ba. Thứ kia có tác dụng quá nhanh, lúc này cậu không còn suy nghĩ được điều gì khác ngoài việc lấp đầy miệng huyệt phía sau.

- "Mau lên, vào đi."

Mặc dù mấy đầu ngón tay đang run lên nhưng Trần Lập Ba vẫn ngoan ngoãn nâng người và kéo hai mông sang hai bên để lộ cái miệng nhỏ đang cực kỳ đói khát. Ánh mắt của Trương Trạch Nghị càng lúc càng tối đi, anh cầm dương vật của mình liên tục cọ xác vào cửa huyệt đang điên cuồng đóng vào mở ra như muốn nuốt chửng quy đầu của anh ngay lập tức.

Trần Lập Ba thật sự không chịu nổi sự khiêu khích này, cậu quay đầu dùng ánh mắt thúc giục người phía sau. Dưới sự giày vò của dục vọng, ngay cả khóe mắt cũng đỏ hoe.

Trương Trạch Nghị cũng không cầm cự thêm được nữa!

Anh ưỡn người về phía trước và chôn vùi thật sâu vào bên trong. Miệng nhỏ háu ăn nhanh chóng cắn chặt đồ ăn ngon. Trương Trạch Nghị còn chưa kịp hành động thì Trần Lập Ba đã nóng ruột thay anh.

- "Động đi chứ, đau này..."

Cậu đưa tay vòng ra sau bấu chặt eo Trương Trạch Nghị, đồng thời mông cũng chủ động nhấc lên cao, hình ảnh vừa phóng đãng lại vừa khiêu dâm.

Trương Trạch Nghị chết mê chết mệt bộ dạng như mời gọi của người này. Anh không nhịn được nữa, hai tay giữ chặt eo của Trần Lập Ba và vùi đầu cày cấy. Tốc độ ra vào mỗi lúc một nhanh, vị trí đẩy vào càng lúc càng sâu. Anh ngắm nhìn người yêu run rẩy và thở hổn hển vì những cú thúc tuyệt vời của bản thân.

- "Sướng không? Nhanh hơn nữa nhé?"

Trương Trạch Nghị hôn lên tấm lưng trần trước mặt. Hai tay anh vòng lên trước mân mê xoa đều hai điểm nhỏ trước ngực của cậu. Trần Lập Ba làm sao có thể chịu được sự trêu chọc này, cậu cúi đầu và hai má cũng đỏ bừng lên.

- "Anh muốn hôn nó."

Trương Trạch Nghị nhéo đầu ngực một cái sau đó thẳng thừng rút dương vật ra khỏi cơ thể đối phương. Anh nằm ngửa trên giường, bàn tay nắm lấy dương vật lắc lư trước mặt Trần Lập Ba và miệng không ngừng dụ dỗ cậu: "Em tự ngồi lên đi."

- "Ngoan!"

Trần Lập Ba làm sao có thể từ chối, ngay lúc này cậu chỉ muốn được lấp đầy, được chiếm hữu.

Thứ trước mặt vừa cứng vừa to, Trần Lập Ba phải căn chỉnh góc độ giữa đầu nhọn và lỗ nhỏ nhiều lần mới từ từ ngồi xuống dưới ánh nhìn rực lửa của người kia.

Miệng huyệt chỉ vừa ngậm lấy, người đang nằm trên giường đột nhiên ngồi thẳng dậy. Vị trí của dương vật bên trong đột nhiên thay đổi và nó lập tức chạm vào điểm G.

Cùng lúc đó, Trương Trạch Nghị đã có được đầu ngực như mong muốn.

Chiếc lưỡi vừa mềm mại vừa trơn trượt lướt qua lướt lại hạt đậu nhỏ. Điểm nhạy cảm phía được liên tục được liếm mút khiến cả người Trần Lập Ba trở nên mềm nhũn. Cậu lấy tay luồn vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh, thân thể không ngừng uốn éo và đầu ngực cứ thế được đẩy thẳng vào miệng anh.

Khoái cảm mãnh liệt đến mức chỉ cần được cắn liếm đầu ngực cũng làm cho Trần Lập Ba muốn bắn ra ngoài.

Bộ phận sinh dục cọ cọ lên bụng Trương Trạch Nghị đột nhiên nhói đau, cậu muốn dùng tay vuốt ve nhưng bị anh ngăn lại.

- "Bắn lên trước đi."

- "Anh muốn xem em bắn."

Trương Trạch Nghị đưa tay ra sau đầu Trần Lập Ba và cùng cậu ngã xuống giường. Anh cắn một cái vào tai cậu, sau đó lại liếm dọc vành tai khiến đối phương nổi da gà khắp người.

Tốc độ bên dưới càng lúc càng nhanh, cả cơ thể của Trần Lập Ba cũng lên xuống theo từng cú thúc của đối phương. Cậu chỉ có thể bấu chặt tấm lưng của anh mà chịu đựng sự va chạm kịch liệt ấy.

- "Không chịu được nữa."

Trần Lập Ba bắt đầu cầu xin sự thương xót nhưng Trương Trạch Nghị rõ ràng không có ý định dừng lại. Anh tiếp tục giữ eo cậu và nâng cơ thể lên cao. Tần suất va chạm tăng nhanh, mỗi cú đâm sâu đều kéo theo dòng nước rỉ ra ngoài. Sau một loạt những cú thúc mạnh mẽ như thế, cuối cùng Trần Lập Ba cũng bắn tất cả lên bụng anh.

Cơ thể căng cứng đột nhiên mềm nhũn, lúc này cậu nằm bệp trên giường thở dốc để mặt Trương Trạch Nghị tự mở rộng hai chân của mình. Anh đặt chân lên vai, ngón tay lại được đưa vào miệng nhỏ đang hé mở để khuấy động bên trong.

Vừa mới đạt được khoái cảm xong, bộ phận bên dưới lại bắt đầu co giật. Khi tốc độ ngón tay của Trương Trạch Nghị tăng lên, từ lỗ nhỏ của đỉnh đầu dương vật lại phun ra những dòng tinh dịch. Trần Lập Ba cảm thấy cơ thể mình như đang tan chảy, cảm giác vừa sung sướng vừa tê dại bao lấy cả người cậu.

Một lúc sau, miệng huyệt lại được kéo căng và lấp đầy trở lại. Trương Trạch Nghị ưỡn thẳng eo và ra sức đóng cọc thật sâu. Bên trong vừa trơn vừa nóng, cảm giác dương vật bị quấn chặt khiến anh cũng gần như muốn nổ tung.

- "Em yêu, em gọi cho anh nghe đi."

Trương Trạch Nghị lại cúi người ngậm lấy cái lưỡi ướt nhẹp của Trần Lập Ba và nhẹ nhàng hôn lên môi. Với tư thế này, cậu buộc phải gập người lại, toàn bộ thân dưới đều bị nâng lên cao. Tiếng nước nhóp nhép ở nơi giao nhau vang vọng cùng tiếng thân thể va chạm càng lúc càng lớn.

- "Gọi... gọi gì?"

Trần Lập Ba thậm chí còn không thể nói được một câu đầy đủ. Tiếng thở hổn hển kèm theo âm thanh rên rỉ không còn kìm nén liên tục phát ra từ miệng cậu. Ruột lại bắt đầu co thắt dưới những chuyển động của đối phương và lúc này cậu cảm thấy bản thân sắp bắn ra một lần nữa.

- "Gọi chồng ơi, bảo chồng làm em chảy thật nhiều nước đi."

Trương Trạch Nghị lại tiếp tục nói ra mấy lời xấu hổ kia thế nhưng bên dưới lại đột nhiên ngừng động đậy.

Trần Lập Ba biết đối phương đang cố ý nhưng cậu lại đỏ mặt không thể nói ra những lời này được. Cậu chỉ có thể siết chặt bên dưới để cầu xin anh.

- "Chỉ cần gọi một tiếng, anh sẽ cho em."

Trên trán của Trương Trạch Nghị cũng đã nổi gân xanh vì kìm nén. Cái miệng nhỏ của đối phương không ngừng cắn mút khiến anh sắp mất đi chút lí trí còn sót lại.

- "Trương Trạch Nghị!"

Trần Lập Ba tức giận hét lên. Trương Trạch Nghị lập tức tăng tốc độ đưa đẩy. Anh vừa chuyển động vừa thì thầm: "Chồng em ở đây."

Anh biết người yêu của anh da mặt mỏng nên không thể tiếp tục ép bức em ấy nữa.

Cao trào đi qua, hai người ôm chặt lấy nhau, mồ hôi nhễ nhại dính dính hai bên đùi. Trương Trạch Nghị nằm lên người Trần Lập Ba và gặm gặm cằm cậu một cách thỏa mãn.

Viên thuốc nhỏ thật sự có tác dụng đến đáng sợ. Khi Trần Lập Ba đi vào phòng tắm rửa, cảm giác ngứa ngáy ấy lại kéo đến, cậu buộc phải gọi người kia vào giúp đỡ một lần nữa.

Sau lần đó, Trương Trạch Nghị vất vả làm mọi cách để đảm bảo rằng viên thuốc này không có tác dụng phụ, nó chỉ giúp tăng thêm sự hưng phấn. Thế nhưng Trần Lập Ba đã trải qua cảm giác cơ thể như tách ra làm đôi, cậu cự tuyệt việc sử dụng lần thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro