Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Hạo Vũ tại cuộc đấu giá, Châu Kha Vũ đã nhận ra được sự đặc biệt của người này.

Không chỉ bởi ngoại hình nổi bật mà còn bởi tính khí bất phàm. Trong phòng đấu giá của những người say sưa ham muốn có vàng ngọc kim cương, có những kẻ bụng phệ, những kẻ tham lam và thiếu hiểu biết, và những kẻ nghiện tiền. Nhưng một người đàn ông có đôi mắt trong sáng như một con thỏ lại xuất hiện ở nơi mà cậu ta không nên ở. Điều này khiến Châu Kha Vũ vô cùng ngạc nhiên.

Sau đó, một cách tình cờ, anh đã tống cậu vào tù.

Châu Kha Vũ ngay từ đầu đã biết Doãn Hạo Vũ không thể là kẻ đồng lõa với đứa trẻ cầm súng chỉa vào anh lúc đó, nhưng anh thích cảm giác nhìn thấy những thứ đơn giản và đẹp đẽ bị phá hủy, giống như hồi nhỏ anh nhìn thấy những con cừu im lặng bị giết thịt vậy.

Châu Kha Vũ đặc biệt đến nhà tù tìm một ít phạm nhân quấy rầy Doãn Hạo Vũ, sau đó tìm một chỗ tốt để chiếu cố. Điều mà Châu Kha Vũ không ngờ là Doãn Hạo Vũ đã chống trả một cách tuyệt vọng trước sự tấn công của họ, ngay cả trong tình thế nhất định bị thua, cậu vẫn đứng lên và không hề nhân nhượng.

Tinh thần như chiến binh, máu như chó sói đơn độc này, quá đẹp. Hóa ra bề ngoài của cậu không ngoan ngoãn như một con cừu non.

Sau đó Châu Kha Vũ đưa Doãn Hạo Vũ về nhà.

Châu Kha Vũ trong thâm tâm biết rằng kỹ năng chiến đấu mà Doãn Hạo Vũ đã thể hiện không thể là của một người bình thường, có thể cậu là một kẻ giết người, hoặc có thể là một gián điệp. Nhưng cho dù danh tính của cậu là gì, nó cũng không thể che giấu được sự tò mò của Châu Kha Vũ về cậu.  Trực giác cho Châu Kha Vũ biết rằng Doãn Hạo Vũ và anh là cùng một kiểu người.

Anh liên tục kiểm tra điểm mấu chốt của Doãn Hạo Vũ, và nhiều lần muốn xé toạc làn da ngoan ngoãn của Doãn Hạo Vũ để xem cậu như thế nào dưới lớp mặt nạ.

Nhưng hành vi của Doãn Hạo Vũ quá là hoàn mỹ, cậu ấy che đậy con người thật của mình một cách hoàn hảo, hoàn hảo đến mức Châu Kha Vũ không tìm ra được khuyết điểm nào.

Lần đầu tiên Châu Kha Vũ, một người bất khả chiến bại trải qua cảm giác thất vọng vì người khác.

Sau đó, anh có thông tin về một điệp viên tên là AK.  Anh yêu cầu quản gia theo dõi mọi hành tung của Doãn Hạo Vũ và báo cáo cho anh ngay khi có động tĩnh.

Chắc chắn, ngay sau khi Doãn Hạo Vũ đi ra ngoài, thì có thông báo một người đàn ông có râu đến nơi ở của AK. Lần này, Châu Kha Vũ gần như có thể kết luận rằng danh tính của Doãn Hạo Vũ là một gián điệp khác.

Anh đến chỗ ở của AK và từ từ bước lên cầu thang.  Anh thích để con mồi vùng vẫy lâu hơn một chút trước khi bị săn, anh cảm thấy như vậy sẽ vui hơn khi cuối cùng chúng bị giết.

Nhưng tình hình rất khác so với những gì anh đã tưởng tượng. Cần phải nói rằng nó hoàn toàn vượt quá mong đợi của anh ấy.

Nhìn Doãn Hạo Vũ bị đánh đến kinh hoàng, nhất thời cảm thấy bản thân mình đã nhận định sai lầm. Điều đáng sợ hơn nữa là khi nhìn thấy Doãn Hạo Vũ như thế này, Châu Kha Vũ đã không thể kiềm chế được cảm xúc đau khổ của mình.

Để che đậy sự hoảng loạn trong lòng, hoặc để xác nhận suy đoán của mình, Châu Kha Vũ đưa khẩu súng cho Doãn Hạo Vũ. Điều khiến anh không ngờ tới hơn nữa đã xảy ra - Doãn Hạo Vũ không chút do dự mà bóp cò.

Rất hoàn hảo. Rất thú vị.

Châu Kha Vũ nhìn Doãn Hạo Vũ, cảm thấy người đàn ông bé nhỏ này có thể mang đến cho anh vô số bất ngờ.

Lần đầu tiên trong đời, Châu Kha Vũ có cảm giác kỳ lạ này, anh bắt đầu chú ý đến từng cử chỉ của Doãn Hạo Vũ, chỉ cần Doãn Hạo Vũ rời khỏi tầm mắt anh, anh sẽ cảm thấy khó xử. Anh thậm chí còn xé con cừu giấu trong lòng mình ra cho Doãn Hạo Vũ xem, chỉ để Doãn Hạo Vũ hiểu anh hơn, hoặc là vì anh không muốn Doãn Hạo Vũ ghét mình.

"Cậu là con cừu im lặng"  anh nói với cậu ấy.

Nhưng Châu Kha Vũ biết rằng Doãn Hạo Vũ không phải là đa số sẽ im lặng, và anh cũng tin chắc rằng những gì Doãn Hạo Vũ đang nghĩ vào lúc này cũng giống như anh.

Hãy cùng chờ xem Doãn Hạo Vũ, xem em có thể mang đến cho tôi bao nhiêu điều bất ngờ, và xem em có thể thoát khỏi tay tôi hay không.

Châu Kha Vũ hiểu rằng anh đã bị mắc kẹt trong Doãn Hạo Vũ và không thể tự giải thoát mình. Nhưng anh càng hiểu hơn rằng chỉ cần đó là điều anh ấy tin tưởng, anh sẽ có được nó bằng mọi giá.

Trong mắt Doãn Hạo Vũ, trò chơi này của hai người là vấn đề sinh tồn của quốc gia, nhưng trong mắt Châu Kha Vũ, nó chỉ là trò chơi mèo vờn chuột, và người chiến thắng cuối cùng sẽ là Châu Kha Vũ.

Không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng thức dậy từ bóng tối.

Cậu mở mắt và nhìn xung quanh. Chắc chắn, đó vẫn là khung cảnh ngày hôm qua, điểm khác biệt là Châu Kha Vũ không còn ở trong phòng nữa.

Doãn Hạo Vũ nhìn cánh tay của mình, xiềng xích và còng tay đã được tháo ra, những vết bầm tím trên cổ tay dường như nhắc nhở cậu về trải nghiệm nhục nhã đêm qua. Doãn Hạo Vũ âm thầm nguyền rủa sau đó định đi quanh phòng.

Nhưng vừa đứng thẳng dậy, cơn đau khắp người khiến cậu hít một hơi thật sâu. Cậu nhấc chăn bông lên, tất cả những vết bầm tím do Châu Kha Vũ tạo ra hiển hiện trên làn da trắng như tuyết của cậu.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy xấu hổ, vội vàng cầm lấy quần áo do người nào đó chuẩn bị ở bên giường mặc vào người.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, Doãn Hạo Vũ xác định rằng không có khả năng trốn thoát khỏi căn phòng này. May mắn thay, Châu Kha Vũ có nhã ý để lại cho cậu một số cuốn sách để cậu không cảm thấy nhàm chán khi bị giam ở đây.

Căn phòng không mở cửa sổ khiến Doãn Hạo Vũ không thể cảm nhận được thời gian trôi qua. Cậu chỉ có thể giết thời gian bằng cách đọc sách,  sau khi cậu đọc xong cuốn thứ ba, cánh cửa cuối cùng cũng chuyển động.

Doãn Hạo Vũ nhìn lên và thấy Châu Kha Vũ đã trở lại. Châu Kha Vũ cởi hai chiếc cúc áo sơ mi mà anh hiếm khi mặc, khuôn mặt anh cũng đỏ bừng lên.  Khi đến gần, Doãn Hạo Vũ lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc - Châu Kha Vũ đã uống rất nhiều rượu.

Doãn Hạo Vũ định mở miệng phàn nàn về sự ngu ngốc của anh, nhưng khi cậu nhận ra thân phận của mình không còn như trước đây, cậu không nói một lời và im lặng ngồi vào bàn.

Châu Kha Vũ đi thẳng về phía Doãn Hạo Vũ, anh nhìn Doãn Hạo Vũ đang ngồi cách đó không xa, sau đó tiến tới kéo lấy cổ áo của cậu.

Doãn Hạo Vũ hoảng sợ muốn đẩy Châu Kha Vũ ra, nhưng Châu Kha Vũ siết chặt tay cậu và đặt một nụ hôn đầy kiêu ngạo.

Cái lưỡi đầy mùi cồn liếm môi Doãn Hạo Vũ, Doãn Hạo Vũ quay đầu lại thì thào nói:

"Anh uống nhiều quá, buông ra...."

Nhưng Châu Kha Vũ sao có thể nghe thấy lời này, anh dùng đầu lưỡi cậy miệng Doãn Hạo Vũ, tách ra khe hở giữa hai hàm răng, "lái xe" thẳng vào miệng người kia lùng sục.

Doãn Hạo Vũ không thở được sau khi bị hôn, cậu nhẹ nhàng đẩy Châu Kha Vũ ra, nhưng hành động này chỉ khiến Châu Kha Vũ ôm cậu chặt hơn.

Khi hai người hôn nhau đến mức không thở được, Châu Kha Vũ lại ôm chặt lấy Doãn Hạo Vũ và lăn lên giường cùng cậu.

Châu Kha Vũ vùi đầu vào cổ Doãn Hạo Vũ, không khí yên tĩnh đến mức anh có thể nghe thấy nhịp tim của hai người họ. Doãn Hạo Vũ có thể nhìn ra Châu Kha Vũ hẳn là gặp phải chuyện gì phiền não, nhưng cậu không có tư cách an ủi Châu Kha Vũ, cũng không thể đối xử với anh bằng thái độ giống như trước.

Châu Kha Vũ nằm trên người Doãn Hạo Vũ và hít thở sâu. Mùi thơm hạnh nhân thật dễ chịu, thật thích.

Châu Kha Vũ thè lưỡi liếm cổ Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ cảm thấy ướt át và ngứa ran cổ đến mức không chịu được. Cậu vội vàng đẩy đầu Châu Kha Vũ ra.

Châu Kha Vũ khịt mũi vài cái bất mãn, lấy còng tay hôm qua ra, còng hai tay của Doãn Hạo Vũ ra sau lưng.

"Doãn Hạo Vũ, hôm nay anh đã nghĩ về điều này rất lâu..."

Châu Kha Vũ nói, anh vuốt ve khuôn mặt Doãn Hạo Vũ bằng ánh mắt yêu thương không nói nên lời:

"Hãy ở lại Usad và là của anh. Anh sẽ cho Celtic biết Patrick đã bị anh giết, vì vậy em không cần phải lo lắng về điều đó nữa."

Sự chân thành háo hức trong mắt Châu Kha Vũ là điều mà Doãn Hạo Vũ chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.

Cậu đã sống như một chiến binh từ quá lâu, kể từ khi mẹ cậu qua đời, cậu dường như chỉ sống để chiến đấu. Một người lính không cần tình yêu, và cậu không cần phải có tình cảm với ai, đây là điều Bá Viễn đã cảnh báo cậu từ ngày đầu tiên cậu vào doanh trại.

Nhưng kể từ khi gặp Châu Kha Vũ, cậu bắt đầu khao khát tình yêu mà những người bình thường có thể có được.

Trong một khoảnh khắc, cậu gần như đồng ý với yêu cầu của Châu Kha Vũ. Nhưng cuối cùng, cậu đã không thực hiện bước đi đó. Cậu cần phải trao cuộc sống của mình cho Celtic, mặc dù cậu ấy không thuộc về nơi đó, mặc dù nơi đó đã bỏ rơi cậu ở đây.

"Em không thể Châu Kha Vũ, anh biết em không thể."

Doãn Hạo Vũ muốn ôm Châu Kha Vũ, nhưng tay cậu không thể cử động.

"Em sẽ chiến đấu vì những người cần mình, người dân Celtic cần em ..."

"Nhưng anh cũng cần em!"

Đột nhiên Châu Kha Vũ gầm lên. Doãn Hạo Vũ mở to mắt nhìn Châu Kha Vũ đầy hoài nghi. Sau đó, một thứ gì đó ấm áp chảy trên xương quai xanh của Doãn Hạo Vũ. Đó là nước mắt, Châu Kha Vũ thực sự đã khóc.

Châu Kha Vũ không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tấm lưng hơi run rẩy biểu thị tâm trạng buồn bã của anh. Doãn Hạo Vũ cảm thấy trái tim mình quặn thắt.

"Em có phải là đồ ngốc không? Người Celtic không cần em nữa, có em thì cũng chẳng có ý nghĩa gì với họ. Nhưng anh ... nếu em rời đi..."

Châu Kha Vũ lúc này giống như một đứa trẻ bơ vơ.  Vẻ ngoài bất cần đời của anh khiến Doãn Hạo Vũ cảm thấy buồn và đau lòng. Cậu cắn chặt môi, cậu không muốn Châu Kha Vũ biết rằng nước mắt cậu đã trào ra. Cậu không muốn cho Châu Kha Vũ hy vọng nào cả. Doãn Hạo Vũ không hiểu tại sao nước mắt của mình lại bất giác rơi khi nghe Châu Kha Vũ nói cần mình.

"Ngủ đi. Anh say rồi."

Châu Kha Vũ tháo còng ray cho cậu, Doãn Hạo Vũ đưa tay xoa tóc Châu Kha Vũ, nở một nụ cười gượng gạo và phức tạp.

"Có lẽ, có lẽ anh thực sự say."

Châu Kha Vũ sau khi cởi xiềng xích cho Doãn Hạo Vũ, sau đó lại tiếp tục còng chặt hai tay phải của hai người để trước ngực.

"Anh là một người vô thần(*), nhưng đối với em, anh muốn cầu nguyện với Chúa."

(*) Vô thần : Theo nghĩa rộng là sự "thiếu vắng" niềm tin vào sự tồn tại của thần linh, theo nghĩa hẹp cụ thể thì chủ nghĩa vô thần là quan điểm cho rằng không hề có thần linh.

Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ cụng trán vào nhau, ánh sáng xung quanh dường như được ánh lên trên tay của họ. Châu Kha Vũ cúi đầu và nói một cách tôn kính và trìu mến:

"Thưa Đức Chúa Trời , Đấng đã tạo ra muôn loài, tôi khóc bằng máu ở đây, xin hãy tha thứ cho tội lỗi trong quá khứ của tôi và cho chúng tôi một tương lai trong lành và tươi sáng. Tôi sẵn sàng nhận tất cả mọi thứ vì điều này, Amen."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro