Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Hạo Vũ tâm trạng hôm nay không được vui vẻ.

Cậu đã đến trụ sở vào sáng sớm và có một cuộc họp kéo dài. Nếu cuộc họp này chỉ là báo cáo công việc thì không phải là không thể chấp nhận được, nhưng luôn có một số ông già cứng đầu không ngừng nói về bức thư Châu Kha Vũ đã viết cho cậu trong cuộc họp.

"Châu Kha Vũ thích đàn ông. Đây là thông tin quan trọng mà tôi có được khi tiếp với anh ta. Vì vậy, lựa chọn tiếp cận anh ta với tư cách là một người bạn trai không thể là lý do để nghi ngờ rằng tôi đã phản quốc."

Doãn Hạo Vũ nói điều này không đáng ngạc nhiên. Tất nhiên, cậu cũng biết rằng đây chỉ là một khía cạnh của câu chuyện. Hơn nữa, trong một đám người ở đây, cũng có một số người từ lâu đã muốn cậu từ chức, điều này khiến cho quá trình bào chữa của cậu càng thêm khó khăn.

Và vâng, cuộc họp hôm nay kết thúc một cách không hề vui vẻ.

Sau cuộc họp, Bá Viễn bước đến và vỗ nhẹ vào lưng Doãn Hạo Vũ, nói:

"Không sao cả, có anh ở đây bọn họ sẽ không làm gì cậu."

"Cảm ơn Đại tướng."

Doãn Hạo Vũ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó quay người đối diện với Bá Viễn nghiêm túc nói:

"Đại tướng, nếu có thể... Tôi muốn nói chuyện với Châu Kha Vũ một lần nữa"

"Tại sao?!"

Câu nói này khiến Bá Viễn sững sờ, anh nắm lấy vai Doãn Hạo Vũ lắc lắc:

"Cậu điên rồi sao?! Bây giờ đi gặp Châu Kha Vũ, đừng nói Châu Kha Vũ sẽ làm gì cậu, mà ngay cả những kẻ đang bày mưu tính kế kia, sẽ thừa nhận rằng sự phản nghịch của cậu là sự thật!"

Với vẻ mặt buồn bã trên gương mặt Doãn Hạo Vũ, cậu trả lời không chút do dự:

"Nhưng Lưu Chương ca vẫn còn ở Usad! Tôi đã đặt anh ấy vào vòng nguy hiểm, anh ấy không thể bị bỏ lại một mình.."

Bá Viễn sững sờ. Doãn Hạo Vũ và Lưu Chương là hai tài năng do anh tự tay trau dồi, tình cảm bao năm khiến anh coi hai đứa em này như ruột thịt. Sẽ là dối trá nếu anh ấy nói rằng anh ấy không cảm thấy có lỗi với Lưu Chương, nhưng nếu để Doãn Hạo Vũ chấp nhận rủi ro vì điều này, anh ấy không thể làm được.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Bá Viễn đưa ra đề nghị thỏa hiệp:

"Thế này, Patrick, anh sẽ nói chuyện với Châu Kha Vũ về Lưu Chương, anh sẽ cố gắng thoả thuận hết sức để anh ta thả Lưu Chương ra. Nếu đó không thể là biện pháp cuối cùng, anh sẽ cân nhắc để cậu đi, được không? "

Doãn Hạo Vũ gật đầu. Đề nghị này nghe có vẻ hoàn hảo, nhưng Doãn Hạo Vũ cảm thấy với tính cách của Châu Kha Vũ, rất có thể anh sẽ không thả người nếu không thể gặp mình.

--- 19h tối

Doãn Hạo Vũ lê thân thể mệt mỏi về nhà. Cậu gõ cửa, nhưng không có ai trả lời. Doãn Hạo Vũ cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì Vinia bình thường sẽ luôn ở sẵn trước cửa đợi cậu về. Cậu lần mò tìm chìa khóa, sau khi vào cửa, Vinia đã biến mất?

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Doãn Hạo Vũ lập tức trở nên căng thẳng. Cậu siết chặt khẩu súng ở thắt lưng và cẩn thận đi tuần quanh ngôi nhà.

Vừa bước lên lầu hai, Doãn Hạo Vũ phát hiện cửa kính ban công lầu hai bị vỡ, thủy tinh từng mảnh lớn nhỏ vương vãi khắp sàn. Trái tim của Doãn Hạo Vũ loạn nhịp, cậu vội vã đi đến cửa phòng của Vinia.  Cánh cửa mở toang, Vinia nằm bất động trên sàn nhà.

"Vinia? Em bị sao vậy?"

Doãn Hạo Vũ bước tới chỗ giường và lắc người Vinia. Mí mắt của Vinia cử động, nhưng cô ấy không mở ra.

Tốt rồi, vẫn còn ý thức.

Cậu bế Vinia lên giường và xuống nhà nấu cháo cho cô. Khoảng mười phút sau, Doãn Hạo Vũ bước lên lầu với bát cháo nóng hổi, ​​lúc này Vinia đã tỉnh dậy, cô ngồi trên giường mắt vô hồn nhìn về phía trước.

Thấy Vinia không sao, Doãn Hạo Vũ cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Cậu điều chỉnh lại nụ cười của mình, bước vào phòng của Vinia:

"Em tỉnh rồi à? Anh nấu cháo cho em, mong là được ..."

"Cút !!!!"

Trước khi Doãn Hạo Vũ kịp phản ứng, một chiếc gối đã bay về phía đầu cậu. Cậu cúi xuống trong tiềm thức, chiếc gối lệch khỏi đường ray hất đổ bát cháo trên tay xuống đất.

"A ......"

Doãn Hạo Vũ bị cảnh tượng đột ngột này làm cho bối rối, cậu nhìn thấy áo khoác đen của mình bị vấy cháo, trong lòng dâng lên một cảm giác bất bình khó tả.

"Anh còn đứng ở đây xấu hổ làm sao, Patrick, anh xấu hổ làm sao !!!"

Vinia hét vào mặt Doãn Hạo Vũ, giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô ấy ngay lập tức. Doãn Hạo Vũ kinh ngạc nhìn đôi mắt đẫm lệ và sưng đỏ của Vinia, có vẻ như cô ấy đã khóc rất lâu rồi.

"Tại sao em lại như này Vinia? Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, được không?"

Doãn Hạo Vũ đơn giản lau vết bẩn trên quần áo, ngồi bên giường Vinia kiên nhẫn nói. Vinia chế nhạo, cô nhìn nhìn Doãn Hạo Vũ, biểu hiện khiến cậu cảm thấy rất xa lạ.

"Anh với Châu Kha Vũ, là loại quan hệ gì?

Ngay khi những lời này thốt ra, trong phòng toát lên không gian im lặng chết chóc. Đồng tử của Doãn Hạo Vũ bất giác co rút lại, cậu mở miệng và kinh ngạc nhìn Vinia.

"Em tại sao lại ..."

"Em hỏi các người là quan hệ gì ?!! "

Một khoảnh khắc im lặng khác.

Vinia nhìn Doãn Hạo Vũ, cậu cúi đầu xuống khiến cô không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu. Nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng Doãn Hạo Vũ đang sốc và sợ hãi.

Vinia tiếp tục:

"Không nói được phải không? Các người đang ở bên nhau phải không? Không chỉ ở bên nhau mà còn làm chuyện bẩn thỉu như vậy!"

Doãn Hạo Vũ mở miệng, cậu muốn nói với Vinia rằng bọn họ không ở bên nhau, nhưng lại cảm thấy câu nói như vậy vào lúc này thật nhạt nhẽo và vô lực.

"Tại sao anh không nói gì, anh nói đi ?!!"

Vinia sắp gục xuống, cô ấy che mặt và bật khóc càng lớn hơn. Lông mày của Doãn Hạo Vũ như sắp quấn vào nhau, cậu ngẩng đầu lên, quyết định đối mặt với thực tế. 

"Anh không ở bên Châu Kha Vũ. Nhưng anh thừa nhận, anh có những suy nghĩ không đúng đắn với anh ấy."

Doãn Hạo Vũ nói, cậu nhìn thẳng vào mắt Vinia.  Vinia có vẻ không tin, cô lại giễu cợt nói:

"Được rồi, nếu anh không thừa nhận thì em sẽ để anh tự xem."

Cô lăn ra khỏi giường và bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trong phòng. Doãn Hạo Vũ đi theo sau cô, nhìn tốc độ của cô thay đổi từ ổn định sang từ từ bối rối.

"Chuyện gì đang xảy ra....Rõ ràng là ở đây..."

Vinia hoảng sợ, trước khi ngất đi, cô nhớ rõ máy ảnh vẫn còn ở bên mình, nhưng giờ cô không tìm thấy.  Cô tìm kiếm hầu hết mọi nơi có thể trong nhà, nhưng không tìm thấy gì. Chân của Vinia mềm đi và cô ấy lại gục xuống đất. Doãn Hạo Vũ muốn giúp cô, nhưng bị Vinia đẩy ra.

"Tại sao.... Doãn Hạo Vũ, em hỏi anh, tại sao..."

Vinia cố gắng đứng dậy, ôm chặt lấy trước ngực, như thể ôm chặt trái tim đang rỉ máu của mình.

"Anh tại sao có thể yêu người khác trong khoảng thời gian ngắn như vậy, vậy mà lại không nguyện ý yêu em, tại sao...."

Doãn Hạo Vũ cảm giác tội lỗi bắt đầu đã tràn ngập cơ thể cậu. Cậu không đành lòng nhìn Vinia đau, chưa kể nỗi đau là do cậu gây ra.

"Đúng như lời em nói, Vinia..."

Doãn Hạo Vũ hiểu rằng mình phải nói ra sự thật. 

"Vì đó anh ấy, nên yêu, chỉ thế thôi."

Sau khi Vinia nghe thấy câu này, biểu hiện của Vinia như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài.

Phải, vì đó là anh, nên yêu, cho dù đó là Doãn Hạo Vũ đối với Châu Kha Vũ, hay là chính bản thân cô Vinia đối với Doãn Hạo Vũ.

Tình yêu là 1 cái gì đó không có lý do. Tuy nhiên, cô luôn nghĩ rằng chỉ cần cô cố gắng, Doãn Hạo Vũ sẽ có thể chấp nhận cô và yêu cô.

Vinia nhìn Doãn Hạo Vũ, sự kiên định trong lời nói của cậu khiến cô như nhìn thấy con người cũ của chính mình. Nghĩ đến đây, cô chợt cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều:

"Vậy thì, em có thể hỏi một câu cuối cùng được không?."

Vinia lau nước mắt và hỏi với hy vọng cuối cùng:

"Anh đã từng nhìn em với đôi mắt như anh đã nhìn Châu Kha Vũ dù chỉ một lần chưa?"

Doãn Hạo Vũ hít một hơi thật sâu và nói bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng rất chắc chắn:

"Chưa từng".

Hy vọng của Vinia đã tan thành mây khói. Cô mỉm cười, lần này là cười chính mình. Cô đi tới trước mặt Doãn Hạo Vũ, ngẩng đầu đưa tay vuốt ve gương mặt cậu:

"Anh đó, thật sự là...ngay cả một câu nói dối để em vui anh cũng không muốn nói dối em"

Doãn Hạo Vũ nhìn vào mắt Vinia, cậu muốn nhìn thấy sự tức giận và hận thù trong mắt cô, nhưng cuối cùng cậu đã không nhìn thấy điều đó.

"Tuy nhiên, đây chính xác là điều em thích ở anh."

Nói xong, Vinia quay người bước ra phía cửa. Doãn Hạo Vũ quan sát cô, sau đó nở một nụ cười chân thành nhất kể từ khi họ thân thiết với nhau.

"Dây dưa không tốt, có lẽ anh không phải là lựa chọn tốt nhất của em, lẽ ra em phải biết điều đó. Đi nào Patrick. Dù sau này anh không ở bên cạnh em, em vẫn muốn anh hạnh phúc."

Sau đó, Vinia bước đi mà không quay đầu lại

"Vinia, anh cũng vậy, anh thành thật cầu chúc cho em hạnh phúc."

Doãn Hạo Vũ cúi đầu thật thấp về hướng về nơi Vinia rời đi, sau đó cậu cũng rời đi, quay người hoà vào màn đêm.

---- Một quán bar ở Usad.

Quán bar nằm trên con phố sầm uất nhất Usad, kể cả trong những năm tháng chiến tranh, sự ồn ào nơi đây vẫn luôn mang đến cho người ta một vẻ đẹp hư ảo.

Châu Kha Vũ ngồi ở giữa quầy bar, uống loại rượu đắt tiền nhất, trò chuyện và cười đùa với những người xung quanh.

"Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cậu có biết rằng gần đây tôi bị trừ lương nếu nghỉ làm trước mười hai giờ không?."

Oscar chửi rủa trong khi uống nốt một chai sâm panh thượng hạng khác.

Châu Kha Vũ cười mà không nói lời nào. Cũng không có ý định kể cho Oscar nghe, thật sự là vô đạo đức khi nói ra loại chuyện như gửi đoạn video thác loạn của mình cho một cô gái, Châu Kha Vũ không ngu đến mức kể những chuyện khốn nạn này như một trò đùa.

(Anh cũng biết là nó khốn nạn cơ à🥲)

"Đại tướng, có số điện thoại nói muốn gặp anh ở quầy lễ tân."

Một lính canh đi tới. Châu Kha Vũ nghĩ rằng có vẻ như sự việc đã xong, anh bước nhanh đến quầy lễ tân nhận điện thoại

"Thưa tướng quân, mọi việc đã xong"

Người ở đầu dây bên kia nói

"Tôi đã đột nhập vào nhà người phụ nữ và lấy bằng chứng đi. Máy ảnh đã bị phá hủy. Không cần dùng tiền hay bạo lực bởi vì tôi đã đột nhập vào thời điểm cô ấy bị ngất. Mọi thứ diễn ra tốt đẹp."

"Ôi, nữ thần may mắn đã chiếu cố tôi."

Châu Kha Vũ cười cười rồi cúp điện thoại.

Trở lại địa điểm, Oscar thấy rằng biểu cảm của Châu Kha Vũ bây giờ thậm chí còn phóng đại hơn. Điều này khiến Oscar, người đã quen nhìn vẻ ngoài băng giá của Châu Kha Vũ cảm thấy nổi da gà.

"Gì, lại xảy ra chuyện gì vậy?"

Oscar cố nén vẻ kinh tởm khi nhìn thấy trạng thái hiện tại của thằng bạn mình.

"Không có gì, chỉ là đập vỡ một chiếc máy ảnh thôi."

Châu Kha Vũ mỉm cười nheo mắt nói. Oscar gần như phun rượu trong mồm ra lần thứ hai vào tối nay:

"Cái gì?! Chỉ là cái gì? Cậu có biết máy ảnh đắt như thế nào không?. Đại ca, mày không chỉ là lãng phí tiền như vậy thôi đúng không?"

Anh uống hết ly rượu đỏ trong ly, uể oải nằm trên ghế sô pha, nói:

"Máy ảnh thôi mà, có gì mà lãng phí tiền."

Oscar đảo mắt bất lực, sau đó nhanh chóng bày ra vẻ tán gẫu và hỏi:

"Cậu tính đối phó với người tình Celtic bé nhỏ của mình như thế nào? Không phải là thực sự chờ đợi để nhìn thấy cậu ta trên chiến trường trong tương lai đấy chứ?"

Châu Kha Vũ trừng mắt nhìn Oscar, nhưng sau đó Oscar vẫn thúc giục Châu Kha Vũ nói nhanh với nụ cười trên môi. Châu Kha Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:

"Cậu ấy sẽ tự mình tìm đến tôi. Chỉ là tôi không thể kiểm soát được chuyện gì sẽ xảy ra sau khi cậu ấy đến tìm tôi."

"Không kiểm soát được? Trên đời này có chuyện gì mà cậu không thể kiểm soát được sao?"

Oscar còn muốn trêu chọc thêm vài câu, nhưng thấy Châu Kha Vũ không cao hứng, anh liền im lặng.

"Nếu như tôi chiếm đóng Celtic, có thể sẽ phản tác dụng. Nếu như đi đầu hàng thì.... Thôi quên đi, tôi không thể làm được."

Sau khi suy nghĩ, Châu Kha Vũ không tìm ra được cách giải quyết nào tốt nhất.

Có lẽ chỉ cần thực hiện từng bước một, Châu Kha Vũ đứng dậy, do uống hơi nhiều khiến anh có chút say cùng với suy nghĩ về tương lai không chắc chắn, Châu Kha Vũ và Oscar hai tên say hỗ trợ dìu dắt nhau và rời khỏi nơi ồn ào này

"Đúng rồi Oscar."

"?"

"Máy ảnh đã bị phá hủy, video trong đó có thể lấy lại được không?"

"Cậu nói cái gì ??"

"Quên đi, coi như tôi chưa hỏi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro