Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm trạng của Doãn Hạo Vũ rất phức tạp.

Châu Kha Vũ...Anh có muốn trao Celtic cho tôi làm của hồi môn không? Vậy thì tôi không phải là tội đồ của đất mẹ qua các thời đại sao?

Doãn Hạo Vũ nghĩ đến một từ, gọi là "mỹ nhân cùng thảm họa", tuy rằng không biết có thích hợp hay không, nhưng quả thực rất hợp với hoàn cảnh hiện tại của cậu.

Vừa rồi Châu Kha Vũ nói anh ấy có một nhiệm vụ và rời tháp đồng hồ trước. Doãn Hạo Vũ đi bộ về nhà cũng đã là mười giờ tối, lượng thông tin cậu nhận được hôm nay khiến não cậu buồn ngủ, cậu định sẽ đi ngủ sớm sau khi tắm rửa sạch sẽ.

Doãn Hạo Vũ lết tấm thân đang buồn ngủ đi qua hành lang dài, khi đi ngang qua cửa phòng của Châu Kha Vũ, cậu phát hiện cánh cửa đang rung nhẹ như có gió thổi. Vì tò mò, cậu nhẹ nhàng đẩy và cánh cửa mở ra.

Bây giờ bộ não đang ngái ngủ của Doãn Hạo Vũ ngay lập tức tỉnh táo. Cửa phòng Châu Kha Vũ chưa đóng... đây là một cơ hội tốt!

Sau khi xác nhận rằng tất cả những người hầu xung quanh đã đi nghỉ ngơi, Doãn Hạo Vũ rón rén đi vào phòng của Châu Kha Vũ. Căn phòng không khác so với mấy ngày trước khi cậu bước vào gặp Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ dùng trí nhớ lục tung đống tài liệu mà Châu Kha Vũ đặt trên bàn gần đây, nhìn qua một lượt, tim đập loạn xạ vì phấn khích.

Cuối cùng cậu ấy cũng thực sự tìm thấy một cái gì đó. Trên bàn của Châu Kha Vũ có một xấp tài liệu in dấu ấn của Đế quốc Usad, Doãn Hạo Vũ mở ra, bên trong dường như là bản tóm tắt nội dung của một cuộc họp. Cậu chăm chú ghi nhớ từng nội dung trên giấy

"Đầu tháng 12 .... Các hoạt động đột kích ... Do thượng tá Oscar chỉ huy..."

Doãn Hạo Vũ sững sờ khi nhìn thấy dòng cuối cùng, bởi vì có một câu do Châu Kha Vũ viết bằng nét chữ độc đáo của anh, đó là:

"Dự định sẽ chiếm gần hết phía Nam Celtic trong vòng ba tháng."

Ba tháng ?!

Doãn Hạo Vũ hoảng sợ, cậu đã cho rằng lời nói của Châu Kha Vũ "cống hiến thủ đô cho cậu" hôm nay chỉ là một trò đùa, nhưng cậu không ngờ rằng Châu Kha Vũ thực sự có kế hoạch chiếm thủ đô Celtic ở phía Nam trong vòng ba tháng.

Ba tháng... Nếu mình không thể truyền đủ tin tức cho Bá Viễn, Celtic thực sự có thể bị chiếm bởi tên điên cuồng chiến tranh này...

Doãn Hạo Vũ sốt ruột lục tung đống giấy trên bàn, hy vọng có thể tìm thấy những hồ sơ chiến đấu chi tiết hơn. Thật không may sau khi tìm kiếm một hồi, cậu không tìm thấy gì cả.

Những thứ quan trọng như vậy không thể được để trên bàn, đúng vậy... Trong phòng này nhất định phải có chỗ bí mật khác.

Sau khi đi đến kết luận này, Doãn Hạo Vũ mang theo đèn và tiếp tục mò mẫm trong phòng của Châu Kha Vũ. Cậu gõ vào các bức tường, tất cả đều chắc chắn.  Cậu lại chạm vào chiếc đèn được lắp trên tường của căn phòng, và có vẻ như cũng không có vấn đề gì. 

Doãn Hạo Vũ quay sang chỗ cái tủ sách chiếm cả một bức tường phía sau bàn làm việc của Châu Kha Vũ, trực giác nói với cậu rằng chắc chắn phải có thứ gì đó ở đấy.

Sau khi tìm kiếm gần hai mươi phút, Doãn Hạo Vũ nhìn thấy một thiết bị giống như một ổ khóa kết hợp phía sau cuốn sách. Cậu gõ xung quanh khu vực đó, và chắc chắn, nó rỗng.

Điều quan trọng nhất bây giờ là biết mật khẩu là gì.

Doãn Hạo Vũ đã cố gắng nhập sinh nhật của Châu Kha Vũ mà người quản gia đã nói với cậu trước đó, nhưng khóa mật khẩu không di chuyển. Cậu đã cố gắng nhập ngày nhậm chức của Châu Kha Vũ một lần nữa, nhưng nó vẫn không đúng. Cậu đang định thử lại thì cách đó không xa vang lên tiếng xe Rolls-Royce của Châu Kha Vũ, đó là báo hiệu Châu Kha Vũ đã trở lại.

Doãn Hạo Vũ dùng tốc độ nhanh nhất để khôi phục lại mọi thứ trong phòng, do dự một hồi mới rời đi, cũng không có đóng cửa phòng Châu Kha Vũ lại.

Ngay khi Châu Kha Vũ bước vào nhà, anh thấy Doãn Hạo Vũ đang thò đầu ra khỏi phòng và nhìn anh. Châu Kha Vũ đang muốn đi lên nói gì đó, lại đột nhiên nhớ tới tối vừa phải xử lý một vài người khả nghi, ước chừng toàn thân dính đầy mùi máu, anh không muốn Doãn Hạo Vũ ngửi thấy mùi như vậy.

Châu Kha Vũ lệnh cho quản gia đi ngủ trở lại, khi nào tắm rửa xong thì cho Doãn Hạo Vũ đến hầu hạ mình sau.

Sau khi Châu Kha Vũ ra khỏi phòng tắm, Doãn Hạo Vũ đang ngồi ở một bên ngủ gà ngủ gật. Châu Kha Vũ bất lực, một người hầu không đủ tư cách như này, nếu là người khác sẽ bị sa thải lâu rồi.

Anh đưa tay ra muốn đánh thức Doãn Hạo Vũ, nhưng vừa lúc bàn tay đến gần cậu, Doãn Hạo Vũ đột nhiên tỉnh lại, nhanh chóng lùi về phía sau một chút, cảnh giác nhìn về phía trước.

Sau khi phát hiện ra đó là Châu Kha Vũ, cậu nói một cách mơ hồ:

"Xin lỗi anh, hóa ra là anh."

Tinh thần cảnh giác cao, là quân tử thì sẽ rất tài giỏi. Châu Kha Vũ tự nghĩ.

Vì đi ra ngoài vội vàng nên Châu Kha Vũ chỉ quấn mỗi khăn tắm ở hạ thể của mình, thân trên trần trụi lộ ra trong tầm mắt của Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ nhìn cơ bụng của Châu Kha Vũ rồi xấu hổ quay đi. Tại sao mình không có cơ bắp đẹp như vậy sau bao nhiêu năm tập luyện chứ? Cậu cảm thấy bản thân mình hơi xấu hổ.

Châu Kha Vũ chú ý đến đôi mắt luôn đảo qua eo mình của Doãn Hạo Vũ. Anh nheo mắt, trong lòng nảy ra một ý nghĩ xấu xa. Anh đến gần Doãn Hạo Vũ và đặt tay lên gáy người kia.

Doãn Hạo Vũ không dám nhúc nhích, cậu sợ người trước mặt làm chuyện không thể chấp nhận được với mình. Cậu phải duy trì một nụ cười đã được lập trình sẵn, chờ đợi hành động tiếp theo của Châu Kha Vũ.

"Nếu cậu muốn nhìn thấy nó theo cách này, thì hãy lại gần đây một chút."

Doãn Hạo Vũ nghe được ý cười trong giọng điệu của Châu Kha Vũ, lập tức cảm giác được bàn tay đặt ở sau gáy mình đang từ từ phát lực ép đầu cậu xuống, trong tầm mắt, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng cơ bụng của Châu Kha Vũ

Doãn Hạo Vũ nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn nữa. Những ý nghĩ khiêu khích của Châu Kha Vũ càng bùng lên khi anh nhìn thấy Doãn Hạo Vũ đang nhắm mắt. Anh ghé vào tai Doãn Hạo Vũ và nói:

"Nhìn vậy đủ chưa? Vậy thì..."

Châu Kha Vũ nắm lấy cổ tay Doãn Hạo Vũ, người bên kia ngạc nhiên nhìn anh. Châu Kha Vũ không tránh khỏi đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm kia, anh hỏi:

"Có muốn sờ không?

Doãn Hạo Vũ cảm thấy rằng khuôn mặt của mình bây giờ phải là đang rất xấu hổ và đặc biệt đỏ. Doãn Hạo Vũ không biết tại sao mặt mình lại đỏ mặt, nhưng khi nhìn vào mắt của Châu Kha Vũ, cậu cảm thấy da đầu mình bất giác ngứa ran.

Những ngón tay chạm vào cơ bụng của Châu Kha Vũ, đó là một cái chạm vào ấm áp. Ngay lúc tiếp xúc với da bụng Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ cảm thấy một luồng nhiệt xông lên não, nóng bừng cả mặt.
'Chuyện ấy Châu Kha Vũ có giỏi không?. Đây có phải là lần đầu tiên anh ấy làm loại chuyện này không? Hay là chỉ cho mình cách làm? Fuck! Tại sao tôi lại nghĩ đến chuyện như vậy !!'

Doãn Hạo Vũ nghĩ trong đầu. Sau đó cậu dùng hết sức phản kháng, cứng đờ, chỉ có thể cúi đầu không ngừng lẩm bẩm :'Tôi thích con gái, tôi có vị hôn thê, tôi thích con, tôi có vị hôn thê.'

Cảm nhận được suy nghĩ tan nát của người trước mặt, Châu Kha Vũ tò mò hỏi:

"Cậu đang nói cái gì vậy?"

Ai biết rằng Doãn Hạo Vũ ngay lập tức hất tay Châu Kha Vũ ra và nói to trước khi anh kịp phản ứng:

"Tôi vừa nói! Tôi thích con gái! Và tôi có hôn thê, xin đừng ... "

Câu cuối cùng của Doãn Hạo Vũ gần như nghiến răng, cậu hét lên:

"Làm ơn đừng làm chuyện khiến tôi phiền lòng nữa !!"

Nói xong, Doãn Hạo Vũ chạy về phòng nhanh nhất có thể, tàn nhẫn đóng sầm cửa lại.

Châu Kha Vũ vẫn sững sờ ở vị trí cũ vừa rồi. Khi phản ứng được với tình hình hiện tại, anh không hề tức giận. Anh dùng khăn tắm che phần thân dưới đang có phản ứng một cách rõ ràng của mình lại, sau đó ngân nga một bài hát rồi trở về phòng ngủ với tâm trạng vui vẻ.

Ở phía bên kia, Doãn Hạo Vũ trốn dưới chăn bông và ném hết những bộ quần áo thường được xếp gọn gàng thành một quả bóng.

Cậu muốn ngủ để có thể quên đi những gì vừa xảy ra, nhưng ký ức về phòng tắm khiến cậu đỏ bừng mặt, không tài nào chợp mắt được. Doãn Hạo Vũ tức giận đập mạnh cái gối vài cái, cảm thấy khí huyết ở thân trên cùng khí huyết ở hạ thể đều không thể thỏa mãn, bồn chồn không yên.
__________

Chiếc xe Rolls Royce dòng Phantom mà anh Châu sử dụng thời đó đây. Bối cảnh fic là năm 1927, chiếc xe này được sx năm 1925.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro