14. Người nhà của Chính Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ra khỏi sảnh yến, tiếng trò chuyện giảm đi không ít.

Thái Hanh nửa người dựa vào Chính Quốc. Dường như y say hơn cả so với tưởng tượng. Lúc đầu còn tỉnh táo một chút.

Chính Quốc dù một giọt rượu cũng không dính nhưng trong không khí tràn đầy mùi mùi rượu nho thơm tinh khiết người cũng nhuộm mùi rượu.

Góc tường có người nôn mửa. Không phải uống quá chén mà ói, chỉ là chủ động thúc giục nôn ra cho dạ dày nhẹ nhàng. Vô luận là loại tình huống nào cũng không có chút tiết chế nào.

Mùi khó ngửi khiến Chính Quốc nhíu mày, dứt khoát cõng Thái Hanh lên, thật nhanh rời khỏi chỗ này.

Cả vũ trụ như đang lay động, phập phồng không mất đi sự trầm ổn. Sống lưng quen thuộc rộng rãi ôn hòa, trên người Chính Quốc tỏa ra mùi thơm thoang thoảng khiến người khác an tâm. Thái hanh chậm rãi mở mắt ra lại thỏa mãn nhắm lại.

Ánh trăng đậu trên lá cây nhún nhảy lập lòe, hoa viên giống như cảnh trong mơ.

Dường như qua thật lâu lại như chỉ vừa một cái nháy mắt, Thái Hanh cảm thấy cơ thể được chạm lên giường, đầu rơi vào gối mềm mại, thì ra họ đã trở về phòng rồi.

Chính Quốc vừa định xoay người rời đi, tay liền bị kéo lại.

"Đừng đi." giọng nói khản đặc so với ánh trăng ưu nhã càng dịu dàng bao nhiêu, tựa như giọng ca khó mà chống cự lại.

Y có biết dáng vẻ say rượu của mình có biết bao mê người chưa? Cặp mắt biết nói trong men say giống như mất đi tiêu cự, nhưng Chính Quốc chỉ cảm thấy cả người không chỗ nào không bị nhìn chăm chú. Cánh môi hơi mấp máy tràn ra mùi rượu nồng nặc hóa thành sóng biển mênh mông đánh tan bờ đê lí trí.

"Thiếu gia còn gì phân phó sao?"

Lại là giọng điệu cung kính này, lập tức kéo ra khoảng cách. Kim Thái Hanh nhớ mình nằm trên lưng Chính Quốc sự ôn nhu ấy không phải ảo giác, khiến y một lần nữa nhớ lại con đường lên núi đến rạp hát ngày hôm đó. Vì sao bây giờ muốn gần thêm chút nữa đối phương tức thì muốn trốn khỏi chứ? Đã từng có một thời khắc nào đó lòng Chính Quốc thẳng thắn dù là chỉ trong nháy mắt thôi, tuy không quá sáng tỏ rõ ràng nhưng ít nhất lộ ra chút sáng, mà bây giờ hình như cả ngày giống như sắp hết hoàng hôn, vĩnh viễn chỉ còn lại đêm tối.

Thời gian Thái Hanh tỉnh táo có lẽ phải cân nhắc hết lần này đến lần khác nhưng chỉ có thể mượn rượu mới có thể liều mạng nói ra khỏi miệng. Lồng ngực y như một con chim ra sức lảo đảo vỗ cánh, vừa lên tiếng lông vũ lác đác biến thành giọng điệu như vậy: "Chính Quốc vì sao lại đối xử với ta lạnh nhạt như thế?"

Một câu ra khỏi miệng cũng không còn thấy khó khăn như vậy nữa: "Cùng ta ở chung một không gian làm ngươi khó chịu như vậy sao? Rõ ràng người ở bên cạnh ngươi là ta, nhưng thật giống như ngươi thích ở bên Hào Tích ca hơn." Chính Quốc cùng Hào Tích ca lúc nói chuyện không hề mang phòng bị, dù khẩu khí không thể nào gọi là tôn kính nhưng với Chính Quốc mà nói là thể hiện thân mật. Vì để ý chuyện nhỏ này mà ghen tỵ, tầm thường mà u ám, khiến Thái Hanh phi thường chán ghét bản thân mình.

Tượng gỗ cũng không cho y xem. Thật đáng giận, tức giận vì chuyện này cũng rất nực cười đi.

Trong lòng Chính Quốc chấn động vì những lời của Thái Hanh. Vốn cho là một mình hắn nhẫn nhịn kiềm nén ý muốn tới gần, chỉ có hắn bởi vì kẽ hở giữa hai người mà cảm thấy mất mát.

Thế nhưng ngươi biết được tâm tư của ta sao?
Chỉ cần nắm chặt tay ngươi đã muốn hôn lên đó, chỉ cần ngươi nói chuyện thì liền không nghe thấy những tiếng động khác, chỉ cần nhìn ngươi trong đầu tức thì trống rỗng.

Ngươi ở bên ta không giống với ta tiếp cận ngươi, ta muốn ngươi trở thành của riêng ta, nếu không ta sẽ phát điên mà hủy hoại lẫn nhau.

Cho dù là như vậy ngươi còn muốn đưa tay ra với ta sao?

Thái Hanh nhịn xuống nước mắt đang chực trào ra, tầm mắt mơ hồ cho nên không thấy rõ biểu cảm của Chính Quốc. Chỉ có thể nắm chặt tay hắn như là sợ hắn chạy trốn.

Chính Quốc đã nếm qua tư vị mất đi người mình yêu thương. Hắn vẫn chưa quên vết thương lòng ngày trước, phụ mẫu ở trước mặt hắn mà hắn không thể giữ họ lại, yêu càng sâu đậm cuối cùng mất đi sẽ càng đau đớn khó lòng chịu đựng nổi, loại tê liệt khổ sở như vậy từng giây từng phút nhắc nhở hắn bé nhỏ yếu đuối đến mức nào, vô năng nhiều như thế nào, tuyệt đối hắn không muốn trải qua lần nữa.

Vào đêm ấy lúc Thái hanh phát sốt, cảm giác sợ hãi quen thuộc lại một lần nữa bao vây lấy hắn. Thái Hanh kêu đau, hắn đau gấp bội lần; nếu có một ngày Thái Hanh chết trước hắn, muốn hắn thế nào chấp nhận đây? Ý niệm này khác thường có khả năng, hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Cho nên hắn không thể tự khống chế mà lại tạo thêm cho mình sự uy hiếp nữa, không thể tạo một tử huyệt, một người dễ dàng đánh vào mạng môn của hắn nữa. Nồng nhiệt vui vẻ cùng bi thương tai hại với linh hồn khang kiện đều là những gì hắn muốn tránh khỏi, giả như tiếp tục theo đuổi tình cảm trong lòng hai người đều tránh cũng không thể thoát khỏi.

Hắn nhìn đôi mắt chờ đợi câu trả lời của Thái Hanh, mông lung lại vừa cố chấp. Nắm tay nhau liên tục truyền cho nhau hơi ấm.

Có lúc hắn thực sự mong Thái Hanh biến mất, hết thảy nguồn gốc của mọi sự nóng ruột, đau khổ của hắn sẽ đồng thời tan biến. Chỉ còn lại mình hắn trên đời này vô ưu vô phế (không quan tâm cũng không sợ hãi.)

"Ngươi say rồi."

Cho ngươi cơ hội chạy trốn cuối cùng.

Thái Hanh tủi thân: "Ta không có."

Tửu lượng của y không kém như vậy. Cho dù uống say cũng không giả bộ nói.

"Chính Quốc là người nhà."

"Ta biết, ngươi không giống như vẻ bề ngoài, ngươi có một trái tim nhiệt tình, lương thiện, chính nghĩa, thế giới này không thiếu người tốt, so với ngươi còn tốt hơn nhiều."

Nhưng ta thích ngươi, hơn bất kì người nào.

Thái Hanh nói xong rất loạn, y muốn dùng hết khả năng móc hết ra dù cho phải khoét ra có thể để cho Chính Quốc thấy được tim y cũng tốt.

Chính Quốc nghe xong đột nhiên lật bàn tay đang nắm của hai người mà bóp cổ Thái Hanh khiến y không thở được ho khan.

Nhìn mắt y dấy lên kinh sợ cùng khó hiểu, Chính Quốc càng bạo gan.

"Ngươi thì hiểu gì về ta? Đừng tùy tiện định nghĩa về ta! Ngươi mua ta thì ta liền biến thành người nhà của ngươi? Cho nên ta đáng đời phải toàn tâm toàn ý với ngươi? Ngươi cho rằng ngươi lấy ra chân tình chẳng qua chỉ là bố thí, bởi vì cho ngươi cảm giác từ trên cao nhìn xuống đi? Ta cho ngươi biết, ở bên cạnh ngươi mỗi phút mỗi giây cũng khiến ta cảm thấy bị giày vò."

Nghe thấy chưa, ta không phải người lương thiện như vậy.

Không nên nhìn ta nữa.

Không nên đối với ta có chờ mong.

..Cũng không nên đối với ta thất vọng.

Thái Hanh trợn trừng hai mắt, giống như y chưa nhận thức được giờ phút này hung dữ từ Chính Quốc đè ép trên người y, từng câu từng chữ giống như từng mũi trùy băng ghim vào lòng y, vừa lạnh lẽo vừa đau đớn như kim châm.

Nước mắt cứ như vậy chảy ra từ khóe mắt trống rỗng, hòa tan thấm vào từng sợi tóc trên gối.

Thì ra vẫn luôn chỉ có y một bên đơn phương.

Là y tự mình đa tình.

Là y ép buộc người ta.

Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào đây? Hay là từ phía bên kia? Ngay cả quý trọng cũng là giả sao?

Chính Quốc không hiểu sao đau khổ lại phiền não, hắn đưa tay che mắt Thái hanh. Không muốn thấy cặp mắt luôn chứa đựng vui vẻ hiện tại bởi vì hắn mà rơi lệ, cũng không muốn làm cho cặp mắt kia thấy hắn không giấu được nước mắt.

Che mắt đi chỉ lộ ra khuôn miệng đè nén bi thương mà thở dốc, một lần khó chạy trốn được vòng xoáy cửa địa ngục.

Trước mắt Thái Hanh tối sầm lại, không nhìn thấy trong mắt Chính Quốc vật lộn che giấu dịu dàng. Y chỉ cảm thấy môi mình phút chốc nóng lên sau đó đau đớn. Là bị cắn mạnh.

Chính Quốc vừa hạ xuống liền hôn y, một khắc dùng sức lại đem hôn chuyển thành cắn, hắn quá mạnh lại lo cắn y đau vì thế nhẹ nhàng mút mát một cái dùng đầu lưỡi liếm láp an ủi.

Hiện tại đang điều khiển hành động của hắn là yêu hay hận đã không cách nào phân biệt được rồi, chỉ là hết thảy đều rất mãnh liệt, cường liệt đến mức hắn đánh mất năng lực suy tư.

Cho nên tính chất liếm hôn mang tính chữa thương cũng dần biến chất. Chính Quốc đè lên môi dưới Thái Hanh, làm cho y hé miệng, sau đó tiến quân thần tốc liều lĩnh quấn lấy đầu lưỡi y như muốn gội sạch tất cả. Để cho ngươi vây quanh ta hoặc để ta bao bọc ngươi.

Mùi rượu quyện nước bọt ngòn ngọt từ đầu lưỡi đưa đến nhuộm toàn khoang miệng hướng lên trán ngây ngất nặng nề, tàn niệm tên là nỗi buồn phải chiếm đoạt làm vật sở hữu.

Hàm răng đều, hàm trên lại càng nhạy cảm thẳng đến yết hầu mềm mại.

Thái Hanh đẩy Chính Quốc ra, lấy tay che miệng lại ngăn lại muốn nôn ra.

...Hôn quá sâu suýt nữa thì phun ra.

Chính Quốc nhìn thấy động tác này bỗng bừng tỉnh. Hắn vừa làm cái gì vậy?

Dùng lực đẩy Thái Hanh ra, đồng dạng lôi kéo hắn không buông không cho hắn rời đi.

Còn tổn thương ý nguyện của y.

Cái này cùng cái kia có khác gì chán ghét?

Thật sự là quá kém cỏi.

Không biết từ lúc nào hôn lên môi Thái Hanh, nhắm mắt lại nhịn xuống nước mắt theo sống mũi trực chảy xuống. Chính Quốc đưa tay lau đi đứng dậy li khai.

Dừng ở đây đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro