lá thư thư tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào ngày cuối cùng của học kỳ, Renjun tìm thấy một lá thư được dán ở mặt sau cửa tủ đựng đồ của mình. Cậu chớp mắt nhìn nó vài lần trước khi nhận ra màu hồng quen thuộc của phong bì và mùi hương hoa hồng sến súa đó. Cậu nhanh chóng chộp lấy nó và mở nó ra, đầu đập thình thịch vì cáu kỉnh còn có cả sự tò mò.

~

'Và nếu tôi thống trị thế giới này

Tôi sẽ chiếm lấy em không ngần ngại '

Mặc dù tôi không xứng đáng,

Nhưng thật sự trái tim này chỉ dành cho em

Hãy lắng nghe nó lần cuối được không, hỡi em?

- Người thầm mến em

~

Renjun cau có với mấy dòng chữ trên tờ note. Cậu ấy không biết phải làm gì với nó nữa sau rất nhiều tuần im hơi lặng tiếng. Trên thực tế, cậu chẳng muốn đả động gì đến nó nữa. Nhưng trái tim yếu đuối của mình, vì một lý do đáng nguyền rủa nào đó, lại tan chảy..

Một lần cuối. Liệu cậu có thể mở lòng mình lần cuối?

Tuy nhiên, điều gây tò mò hơn là lời bài hát ở đầu nốt nhạc. Chúng là lời trong bài hát của The Future , bài hát mà ban nhạc biểu diễn hôm nay, mà cậu ấy chắc chắn không ai ngoài ban nhạc biết. Chính sách của Hyunjin luôn là giữ bí mật - vì muốn làm mọi người bất ngờ hoặc bất cứ điều gì khác.

Cậu thở gấp. Đó là người của ban nhạc.

Điện thoại của Renjun rung lên từng hồi trong túi quần sau - một tin nhắn từ Donghyuck trong cuộc trò chuyện nhóm. Sự đột ngột khiến Renjun thoát khỏi những suy nghĩ đang tràn ra khắp bộ não của mình và cậu đóng tủ, nhét lá thư vào túi. Cậu quyết định sẽ không nói với mấy đứa bạn của mình về điều này, nhưng sự nghi ngờ của cậu ấy tiếp tục tăng lên. Một khối u lớn dần trong cổ họng mà cậu không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với một lần nữa.

Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng này, Renjun muốn bản thân thật can đảm để đối mặt với tất cả mọi thứ có thể xảy ra.

Sau bài kiểm tra tiếng Anh vào buổi sáng, thời gian còn lại trong ngày sẽ rảnh rỗi và dành để luyện tập vào phút cuối. Cậu bước vào phòng thu một cách thận trọng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào từng thành viên trong ban nhạc. Cậu luyện tập hơi lơ đãng khi Renjun quá bận rộn để xem xét các thành viên trong nhóm của mình và liệu một trong những người này có thể là người thầm thích cậu bấy lâu nay hay không.

Cậu loại Chenle và Hyunjin một cách dễ dàng, bởi vì người phía trước chắc chắn là – không thể - còn người phía sau thì đã là hoa có chủ. Những thành viên còn lại của ban nhạc, kỳ lạ thay, cậu cũng lặng lẽ xem xét, bởi vì họ hoặc không phải người đồng tính, hoặc đã có người yêu, hoặc Heejin - người chắc chắn nhất biết Renjun không thẳng. Vậy sẽ là ai đây?

Ai có thể biết rằng kết cấu trong tủ đồ của Renjun, hay là ngày sinh nhật và cả lịch trình của cậu? Rằng cậu rất thích những bộ phim lãng mạn sến sẩm, sô cô la rẻ tiền và món tráng miệng làm bằng dâu tây? Ai có thể biết nhà cậu ở đâu và cả bài hát mà nhóm cậu đang chơi cho buổi biểu diễn tới đây nếu không phải là bạn bè thân thiết và những người trong ban nhạc của cậu?!

Khi Renjun tiếp tục suy ngẫm về tất cả các vấn đề, cậu mới bắt đầu nhận ra rằng, Chúa ơicậu thực sự có thể có một kẻ bám đuôi biến thái.

Hyunjin búng tay và kêu gọi cậu chú ý, cau có khi Renjun mất tập trung. Cậu ta lẩm bẩm điều gì đó trong miệng về việc điều này tốt hơn hết là phải đáng giá, khiến Renjun nheo mắt hướng về phía cậu ta. Nhưng để tránh bị các thành viên còn lại trong ban nhạc mắng mỏ, Renjun gạt suy nghĩ của mình sang một bên. Cậu lại bắt đầu đánh mất chính mình, và cậu sẽ không cho phép điều đó xảy ra thêm nữa!

Việc đó xảy ra trong quá trình lắp ráp.

Ban nhạc đang dựng lên sân khấu khi khán phòng bắt đầu chật kín sinh viên. Renjun đang cắm bass vào cái loa thì Chenle vỗ vào vai cậu. Một nụ cười ngớ ngẩn, xấu xa trên khuôn mặt thằng nhóc.

"Em vừa tình cờ gặp được ca sĩ bí ẩn của chúng ta." Cậu thốt lên, thực sự sắp bùng nổ ngay tại chỗ.

"Gì? Đó là ai?!"

Trước sự khó chịu của Renjun, Chenle lắc đầu. "Anh sẽ thấy thôi. Em nghĩ hyung sẽ thích ảnh á. "

Lời nói đó như đánh mạnh vào trái tim đang thổn thức cả ngày nay của cậu. Renjun nhận ra, đầu và tim đập thình thịch, rằng ca sĩ bí ẩn đó có thể là người thích thầm cậu.

Tất nhiên. Tất nhiên, sau tất cả những gì hắn ta kiếm được với vé xem phim, giày trượt và cái bánh chết tiệt, cả hai cũng sẽ có thể tiến sâu vào màn trình diễn này. Bất cứ đòn bẩy nào người đó có hoặc bất cứ điều gì mà hắn ta đồng ý làm cho Hyunjin đều phải có giá trị. Điều này. Ngày cuối cùng của học kỳ này, cơ hội cuối cùng này đối với hắn, phải rất xứng đáng.

Chỉ dành riêng cho một mình cậu.

Renjun suýt nữa tự đánh mình. Cậu đang làm điều đó một lần nữa, lại tự buông thả bản thân bị lung lay khi thực tế là cậu ấy đã bị chơi đùa tình cảm trong nhiều tuần. Nếu Donghyuck và Yangyang ở đây và hai đứa nó biết chắc chắn Renjun đã lúng quá sâu rồi.

"Renjun, cậu đã sẵn sàng chưa?" Giọng Hyunjin cắt ngang.

Renjun nhìn cậu một cách hồi hộp, lại có thứ gì đó như đang vặn vẹo lên trong bụng cậu, không chắc chắn. Hyunjin chớp mắt với cậu, người mà Renjun luôn luôn lo lắng sợ phải đối mặt trực tiếp, và vỗ vai Renjun.

"Cậu sẽ ổn thôi. Tớ hứa – cậu chắc chắn sẽ thích nó. "

Hiệu trưởng kết thúc bài phát biểu của ông ngay khi Renjun sắp phải thốt lên rằng cậu đã quá lo lắng để có thể tiếp tục cùng ban nhạc. Trái tim của cậu đã rơi xuống tận đáy của dạ dày. Hôm nay là quá nhiều cho sự dũng cảm ít ỏi mà Renjun đang có.

Chenle đến phía sau và đẩy cậu lên sân khấu. Những người bạn trong ban nhạc của cậu đều nhìn cậu một cách háo hức, và những người bạn của cậu cũng vậy, những người mà giúp cậu làm quen với đám đông – tất cả mọi người cậu đều quen thuộc.

Tất cả, ngoại trừ một người. Jaemin.

Renjun quay ngoắt sang phía bên kia của sân khấu, nơi Hyunjin và ca sĩ – Na Jaemin - tiến lại gần.

Jaemin.

Renjun cảm thấy bản thân rõ ràng là đã hơi chần chừ.

Jaemin.

Jaemin cười với cậu một cách đầy lo lắng khi bản thân đã đứng giữa sân khấu, liếm liếm môi. Anh ngăn bản thân không nhìn về phía Renjun nữa và nhìn về phía đám đông, lúng túng vẫy tay về phía Jeno, Donghyuck và Yangyang đang gào thét về phía anh.

Renjun chậm rãi nhìn xung quanh, hai tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, quanh cổ âm trầm. Chenle, từ phía đối diện của sân khấu, giơ ngón tay cái lên.

Cậu lại nhìn về phía Jaemin, người đang quay lưng lại, cúi đầu. Anh đang nhịp chân, một thói quen lo lắng khác, và Renjun bị giằng xé giữa việc muốn đẩy anh ra khỏi sân khấu hay chạy tới và ôm anh ấy vào lòng.

Giáo viên ra hiệu cho ban nhạc bắt đầu và sau đó Renjun không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Cậu giận dữ nhìn về cây bass khi Hyunjin bắt đầu chơi guitar, và cả nhóm đi theo hướng dẫn của cậu.

Và Jaemin bắt đầu hát.

Giờ đây anh lại như thế

Cảm thấy khó chịu vì tất cả mọi thứ

Cảm thấy khó chịu vì va phải trái tim em

Vì em

Chính em.

Renjun biết lúc này trông mình thật ngu ngốc, đang trố mắt nhìn Jaemin. Vì quá tức giận và giằng xé, khi cậu xem Jaemin hát, mọi thứ đều trở lại bình yên như cũ, như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cậu ngốc thật rồi. Thật sự ngốc nghếch. Một người biết tất cả mọi thứ về anh ấy, một người sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh ấy. Người mà đã ở đó mọi lúc.

Hình ảnh của vài tuần vừa qua thoáng qua trong đầu Renjun. Những bộ phim, khi Jaemin nói rằng anh sẽ đến tìm cậu, đúng như lời hứa trong lá thư lúc ấy. Sân trượt, nơi duy nhất có Jaemin, người đã ở đó, chờ đợi cậu. Cả cái hành vi kỳ quặc của Jeno đêm đó. Một Jaemin cứ mãi xin lỗi. Cả cái bánh chết tiệt.

Người duy nhất viết những bài thơ hay nhất, sến súa nhất trên thế giới.

Sau đó, nếu Donghyuck muốn đập vào đầu cậu, Renjun sẽ sẵn lòng để cậu làm điều đó.

Sau đó... sau đó...

Và nếu anh thống trị thế giới này

Anh sẽ làm cho mọi quốc gia đều niềm nở với em

Và nếu anh thống trị thế giới này

Anh sẽ chiếm lấy em mà không ngần ngại.

Renjun lúng túng đứng đó lắng nghe những lời hát cuối cùng, nhìn lên Jaemin chỉ để thấy người ta cũng đang nhìn chằm chằm lại. Đỏ mặt tức giận, Renjun cúi đầu nhanh chóng và tập trung vào bài hát, hai má như nặng trĩu và nóng bừng.

Renjun không thể nói cho bạn biết bài hát kết thúc từ khi nào. Tất cả những gì cậu có thể nghe thấy là tiếng vỗ tay ầm ĩ và Chenle huýt sáo rất lớn, tất cả những gì cậu có thể thấy, từ khóe mắt cậu, là Jaemin, đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cậu tiến một bước. Jaemin tiến một bước về phía cậu và Renjun thả cây bass xuống, chạy ra khỏi sân khấu và chạy ra khỏi nơi làm trái tim cậu thấy nặng nề này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro