Chương 1: Sự xuất hiện của các dấu hiệu sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note của author Luffymero:

Chào mọi người!

Sau một thời gian dài suy nghĩ về nó, cuối cùng tôi quyết định tự mình viết một fanfiction. Vì vậy, đây là fanfic đầu tiên của tôi ở đây trên trang web này, vì vậy xin đừng quá khắt khe với tôi. Ngoài ra, tôi không phải là người nói tiếng Anh bản ngữ, vì vậy có thể có một số lỗi. Tôi sẽ đánh giá cao nếu bạn có thể chỉ ra những sai lầm của tôi, để tôi có thể cải thiện.

Vì tôi là một fan hâm mộ của fanfic trong đó Luffy bị ốm và tôi nghĩ rằng hiếm có câu chuyện nào như vậy, nên tôi quyết định tự viết một câu chuyện. Ngoài ra, trước tiên, tôi muốn đề cập rằng, có thể tôi đã lấy cảm hứng từ những fanfic tương tự khác. Tín dụng đi đến chủ sở hữu của những câu chuyện này.

Trên thực tế, câu chuyện này là một ý tưởng trong trí tưởng tượng của tôi (và cũng ước hehe) về cách Chopper thực sự có thể thực hiện ước mơ lớn của mình. Theo ý kiến ​​​​của tôi, sẽ rất có ý nghĩa nếu cậu ấy phải chữa lành vết thương cho Luffy, thuyền trưởng của cậu ấy, người đã giúp cậu ấy có thể đi chu du khắp thế giới vì ước mơ của mình ngay từ đầu. Nhưng chúng ta sẽ phải chờ xem Oda-sensei đã nghĩ ra những gì để hiện thực hóa giấc mơ bác sĩ nhỏ của chúng ta.

Tôi hy vọng bạn thích câu chuyện và tôi sẽ rất vui khi nhận được phản hồi dưới bất kỳ hình thức nào. 

⚠️Cảnh báo: Có đề cập đến Máu và mô tả về Nôn mửa. Nếu bạn nhạy cảm với nội dung này, tôi khuyên bạn nên ngừng đọc vào thời điểm này. Và đối với những người không có vấn đề gì với nó, hãy vui vẻ! 

(Xem phần cuối của tác phẩm để biết thêm ghi chú.)

Note của liz:

Ùm thế đấy tôi cũng không biết phải nói sao nữa, tôi còn đang làm dở hai bộ truyện và đương nhiên rồi tôi lại lười. Tôi không phải là bí ý tưởng mà là tôi bị không biết phải viết như thế nào cho nó hay. Trong lúc đó, tôi đã có một ý tưởng đó là dịch truyện. 

Thật ra thì đây là lần đầu tiên tôi dịch truyện, nên đôi khi cái từ ngữ nó bị word by word (mọi người hiểu chứ?) ý là câu từ nó sẽ bị cứng ở đôi chỗ. Vậy nên mong thứ lỗi cho tôi. Vì tôi cũng chả giỏi trong việc dịch tiếng cho lắm, mượn sự trợ giúp từ các trang web dịch tiếng.

Vậy đó mình vô truyện thôi!

___________________________________________

Một cơn gió nhẹ thổi qua boong tàu Thousand Sunny yên tĩnh, làm lay động những chiếc lá của những cây quýt mikan. Chiếc xích đu nhỏ trên boong cỏ cũng bắt đầu đung đưa nhè nhẹ, tạo ra âm thanh lạo xạo nho nhỏ vang vọng khắp con tàu. Trời đã về đêm và các thành viên của băng hải tặc Mũ Rơm đã ngủ say trên giường của họ. 

Ừ thì, tất cả mọi người ngoại trừ một người cụ thể.

Giữa không gian yên tĩnh, một tiếng nghe giống như ho khan đột nhiên vang lên, sau đó là tiếng thở dốc. Vị thuyền trưởng với mái tóc đen nhánh loạng choạng trên đôi chân run rẩy và vẫn còn ngái ngủ trên boong về phía lan can, cố gắng chống đỡ bằng đôi tay run rẩy. Một tiếng ho ướt át khác và một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi môi của chàng trai trẻ 19 tuổi, trước khi cậu cúi xuống lan can với một động tác giật cục. Đột nhiên, một dòng chất lỏng màu đỏ đậm rơi xuống tàu và trộn lẫn với nước biển xanh thẫm bên dưới. 

Một vài giọt nước lướt qua mạn tàu khi chúng rơi xuống, làm bẩn nó. Ho nhẹ và khó thở, cậu cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, thất bại thảm hại khi một cơn co giật khác ập đến. Nhiều chất màu đỏ rơi xuống lan can và khiến cậu ta ho nhiều hơn vì một số chất màu đỏ làm tắc nghẽn đường thở của cậu. Ngay khi viên thuyền trưởng trẻ tuổi nghĩ rằng cơn co giật đang lắng xuống, một cơn chấn động dữ dội làm rung chuyển cơ thể cậu. Hầu như không thể đứng vững, anh ta giữ nguyên tư thế này trong vài giây, vài phút, cho đến khi đôi chân của cậu, vốn đã tê cứng, khuỵu xuống và cậu ngã quỵ xuống đất với một tiếng kêu nhỏ gần như không thể nghe thấy. 

Với rất nhiều nỗ lực, con người với mái tóc đen cố gắng ngồi thẳng và dựa vào lan can. Sau một lúc tưởng chừng như vô tận, bởi vì chân tay không muốn vâng lời cậu nữa, cậu đã làm được.

Hoàn toàn bất lực, cậu ngồi đó sụp xuống như một cái bao tải ướt. Với vẻ ngoài thảm hại mà cậu ta vừa tỏa ra, sẽ chẳng ai tin rằng cậu ấy chính là Luffy, thuyền trưởng vĩ đại của băng hải tặc Mũ Rơm, người mà mọi người luôn cho rằng là kẻ bất khả chiến bại. Trong chuyến hành trình dài của mình, Luffy đã gặp phải những tình huống nguy hiểm nhất mà không một người bình thường nào có thể sống sót và sống sót trở về, ngay cả khi hầu hết thời gian chỉ là vừa đủ. Nhưng bây giờ đây cậu ấy đang mắc phải một căn bệnh mà ngay cả cậu ấy cũng không biết làm thế nào để đánh bại.  

Vẫn còn thở hổn hển và hơi hụt hơi, Luffy quay đầu về phía bầu trời. Mặc dù cảm thấy khá chóng mặt, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra rất nhiều ngôi sao trên bầu trời đầy sao đêm đó và ánh sáng của chúng được phản chiếu trong đôi mắt đờ đẫn, mệt mỏi và gần như khép hờ của anh, đôi mắt đục ngầu, không tỏa sáng như mọi khi. Cảnh tượng này thường khiến cậu cảm thấy tốt biết bao, nhưng tất cả những gì anh có thể cảm thấy vào lúc đó là một cơn đau gần như không thể chịu đựng được khi nó lan khắp toàn bộ cơ thể cậu.

Có chuyện gì với anh ấy vậy? Tại sao cậu lại có cái cảm giác không hề dễ chịu như vậy? Cậu đã ăn đủ thịt rồi mà phải không? Vậy, tại sao cơ thể của cậu lại không thể phục hồi? 

Vì một số lý do không thể giải thích được, cậu ấy đã cảm thấy như vậy kể từ khi họ chạm trán với một số kẻ thù trên một hòn đảo mà họ đã đến thăm vài ngày trước. Lúc đầu, đó là sự mệt mỏi, đó là điều bình thường sau một số trận chiến. Trong cuộc chiến, cậu cũng đã phải nhận một vài cú đấm và trầy xước, tuy nhiên, đây không phải là điều mà Luffy không thể không vượt qua được.

_________________________________

*Flashback:

"Luffy, tớ sẽ để phần còn lại cho cậu nhé. Bọn tớ sẽ đến chỗ Sunny và chuẩn bị để lên đường. Thế nên, cậu nên nhanh lên!" Zoro hét lên vội vàng, quay sang thuyền trưởng của mình một lần nữa và đặt thanh kiếm của mình trở lại vị trí cũ. Một cái gật đầu nhanh chóng từ Luffy, như một dấu hiệu cho thấy cậu đã hiểu, vậy là quá đủ khi kiếm sĩ tóc xanh biến mất ngay sau đó cùng với Sanji và Nami.

"Tăng tốc lên một chút nào, hải quân sắp đuổi kịp tàu của chúng ta rồi!" Nami hét lên trong hoảng loạn và cô chộp lấy những chiếc túi đầy đồ dùng mạnh hơn, để không làm rơi chúng khi cô bắt đầu chạy nhanh hơn. Từ xa, mối nguy hiểm tiếp theo, sau bọn cướp, đã có thể nhìn thấy thứ đang rình rập, dần dần tiến đến hòn đảo mà bọn họ đang đứng. Một con tàu lớn với hình ảnh một con mòng biển trên cánh buồm. Đó thực sự là hải quân. 

Lực lượng hải quân chết tiệt cứ phải xuất hiện vào lúc bất tiện nhất như thế này. 

"Cứ để đó cho tớ, tớ có thể xử lý một cách chúng dễ dàng!" Luffy nói nhiều hơn với chính mình, vì bạn bè của cậu ấy gần như đã khuất bóng. Sau khi vị thuyền trưởng trẻ tuổi chắc chắn rằng tất cả các thành viên thủy thủ đoàn của mình đều an toàn trên đường trở về Sunny, cậu hướng sự chú ý của mình trực tiếp đến đống kẻ thù trước mặt. Cậu nhếch mép cười với bọn chúng khi chúng lao vào cậu với tiếng gầm rú và vũ khí rút ra, quyết tâm lấy bằng được cái đầu có số tiền thưởng lớn kia. Họ chỉ là những tên cướp đơn giản, rất khét tiếng trên hòn đảo này và được biết đến là người luôn gây rắc rối. Hầu hết chúng đều là những con mồi nhỏ mà Luffy có thể dễ dàng xử lý. Chỉ là ông chủ của bọn chúng là một vấn đề khá lớn mà thôi. Hắn ta cũng là một người sử dụng trái ác quỷ. Nó có vẻ giống như một số loại sức mạnh bò zoan.  

Tuy nhiên, đó hoàn toàn không phải là vấn đề đối với tên cướp biển trẻ tuổi. Luffy chỉ bị một vài vết trầy xước nhỏ ở đây và ở đó trong khi chiến đấu với những kẻ khó khăn hơn và cũng có một hoặc hai cú đánh vào bụng. Không có gì quá nghiêm trọng. Cậu vẫn có thể dễ dàng đứng dậy thêm một lần nữa. Bây giờ cậu cần nhanh chóng kết thúc cuộc chiến không cần thiết này càng sớm càng tốt. Không còn thời gian để cậu "chơi" nữa, bạn bè của cậu đang đợi cậu.

Luffy thực hiện bước tiếp theo và sử dụng Gear 2nd của mình ngay lập tức và có thể dễ dàng hạ gục những tên cướp còn lại. Ông chủ của bọn cướp thậm chí còn tức giận hơn khi thấy thuộc hạ của mình bị thương và bị đánh bại chỉ trong giây lát. 

"Ngươi sẽ hối hận đấy, Mugiwara! Không có kẻ nào được phép động vào người của ta đâu!" Tên trùm thổ phỉ giận dữ hét lên, trên mặt hiện rõ vài đường gân khí giận dữ. 

Sau đó, chẳng cần phải suy nghĩ đến lần thứ hai, Luffy đã thực hiện một tư thế chiến đấu đặc biệt và để kết thúc nó một cách nhanh chóng và dễ dàng, cậu cắn vào ngón tay cái của mình. 

"Gear 4, Boundman!" 

Trước khi tên trùm, lúc đó đã biến thành dạng bò tót, có thể tấn công, Luffy đã thực hiện một cú vung chuẩn xác với khẩu Kong Gun của mình và nụ cười chiến thắng nở trên khuôn mặt cậu. "Tôi không nghĩ vậy đâu!" Người tóc đen đáp lại lời nói khi nãy của kẻ kia, cậu sẵn sàng tung đòn tấn công của mình.

"Gomu Gomu no Kong Gun!"

Nắm đấm haki khổng lồ của Luffy bay thẳng vào mặt đối thủ, hất văng hắn ta và hất hắn bay vào rừng sâu phía sau. Luffy giận dữ nhìn anh bay xa, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện. Cậu từ từ chuyển từ Boundman sang dạng bình thường. 

Hoàn toàn kiệt sức sau cuộc chiến ngắn ngủi này, điều này rõ ràng là không bình thường đối với cậu, chàng trai trẻ khuỵu xuống một cách bất lực, chống cả hai cánh tay trên mặt đất. Đột nhiên tay và chân cậu như hóa cao su trạng thái lỏng. Rồi bất ngờ, cậu ngã úp mặt xuống đất khi đôi cánh tay không còn một chút sức lực nào nữa. 

"Ouch..." Cậu lẩm bẩm và nhăn mặt một cách đau đớn.

Điều gì đang xảy ra với cơ thể cậu vậy? Tại sao điều này xảy ra một lần nữa? Cậu lẽ ra đã không còn cảm thấy yếu ớt như lúc đó trong một thời gian dài, sau khi sử dụng các gear của mình. Cậu cảm thấy yếu ớt đến mức không thể cử động nổi một ngón tay. Chết tiệt, ngay cả việc mở mắt ra cũng là một nhiệm vụ khó khăn đối với cậu. Nó giống hệt như khi cậu chiến đấu với Doflamingo ở Dressrosa. Mọi người đã phải liều mạng chỉ để bảo vệ cậu cho đến khi cậu ấy có thể tiếp tục chiến đấu sau 10 phút.  

Nỗi sợ hãi lan khắp người cậu khi cậu nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Nhưng không, điều này không thể là sự thật, phải không? Cậu ấy đã hoàn thiện các bánh gear của mình trong một thời gian dài. Cơ thể của cậu vẫn đang ở trong tình trạng tốt nhất. Vậy tại sao cậu không thể di chuyển dù chỉ một inch?

Luffy nằm bất động trên sàn, hơi thở nặng nhọc. Tuyệt, bây giờ tầm nhìn của cậu cũng đã từ bỏ cậu và mờ đi từng giây một. Và thêm vào đó, tất cả những gì cậu có thể nghe và cảm nhận được ngay lúc này là tiếng đập bất thường trong lồng ngực. Gần như có cảm giác trái tim cậu đang co thắt một cách đau đớn trong lồng ngực, đồng thời khiến hơi thở của cậu bị tắc nghẽn. Cố gắng hết sức để hút một lượng oxy cần thiết vào phổi, cậu cố gắng hết sức để bình tĩnh lại với hy vọng rằng điều này sẽ giúp ích cho cậu bằng cách nào đó. Cậu chỉ cần đợi 10 phút mà thôi, nhưng dòng suy nghĩ đó của cậu là dành cho những người bạn của cậu, những người có lẽ đã phải lo lắng khủng khiếp cho cậu.

Chậm rãi nhưng chắc chắn, Luffy quay đầu sang một bên để nhìn thoáng qua con tàu của họ. Cậu có thể nhìn thấy nó, ngay cả khi nó có hơi méo mó. Nó thật gần mà cũng thật xa. Chàng trai với mái tóc đen vươn tay về hướng với nỗ lực hết sức như thể muốn phóng mình qua bằng Gomu Gomu no Rocket. Giá như cậu có đủ sức mạnh để làm như vậy ngay lúc này... 

Cậu tức giận nắm chặt tay và đấm mạnh xuống mặt sàn. "Haah...Chết tiệt...!" Cậu rủa thầm. Cậu vẫn chưa đủ mạnh. 

Sau một lúc, sức lực của cậu từ từ bắt đầu hoạt động trở lại và cậu dần dần cố gắng kéo mình về phía Sunny. Cuối cùng, khi chàng trai 19 tuổi đã có thể tự chống đỡ trên cánh tay của mình, cậu cẩn thận nhấc mình lên bằng đôi chân đang run rẩy và đau nhức của mình. 

"Cuối cùng thì...hahh...hahh...mình phải đi thôi...hahh" Cậu mệt mỏi nói.  

Hơi thở hổn hển không thể kiểm soát được vì cái nỗ lực đứng dậy một lần nữa, Luffy vội vã chạy nhanh nhất có thể với tình trạng hiện tại cho phép cậu để đến chỗ tàu Thousand Sunny, những người bạn của cậu.

Ngay lúc đó, trên thuyền Sunny

"Cậu ta ở chỗ quái quỷ nào vậy? Lẽ ra cậu ấy phải ở đây từ lâu rồi cơ chứ!" Nami hét lên có vẻ tức tối, nhưng sự lo lắng trong giọng nói của cô ấy có thể nghe thấy rõ ràng. Ánh mắt của cô ấy dán chặt vào hướng mà vị thuyền trưởng đầu óc đơn giản của cô ấy sẽ đến bất cứ lúc nào. Từng giây từng phút trôi qua nhưng không có ai xuất hiện cả và dần dần, một cảm giác khó chịu bắt đầu lan tỏa khắp người cô.

"Tôi chắc chắn rằng cậu ấy đang trên đường đến. Cậu ấy chắc chắn sẽ đến đây sớm thôi. Chúng ta phải đợi lâu hơn một chút thôi." Zoro trấn an người hoa tiêu, trong khi chống phá những quả đạn đại bác, đám hải quân đã bắt đầu bắn vào tàu của họ. Đám con trai cũng đang giúp anh một tay.

"Tớ hy vọng là vậy..." Nami cắn môi trả lời. "Đừng lo-" Usopp bắt đầu nhưng đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng hét lớn của cô gái tóc cam.

"Cuối cùng. Cậu ấy kia rồi! Anh ấy đang đến!" Nami thở phào nhẹ nhõm song một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt cô. 

"Luuuffyyy!" Mọi người đồng thanh hét lên.

"Xin lỗi nhé, tớ lại về trễ nữa rồi, shishishi!" Luffy xin lỗi và cười toe toét như mọi khi, như thể không có chuyện gì xảy ra. 

"Gomu gomu no Rocket!!!"

Ngay sau đó, cậu đã đáp xuống boong tàu Thousand Sunny, vẫn còn thở dốc và trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, cậu lập tức lấy tay áo lau đi để không ai để ý. 

"Cậu làm gì lâu thế? Chúng tớ đã thực sự lo lắng cho cậu đó! Nami mắng cậu và nhanh chóng đánh vào cái đầu cao su của cậu.

"Tớ nói xin lỗi rồi mà!" Luffy bĩu môi, xoa xoa vết sưng mới hình thành trên đầu. Trước khi bất kỳ ai khác có thể phàn nàn tiếp, một tiếng va chạm lớn đã cắt ngang không khí lúc đó và làm rung chuyển con tàu dữ dội. Luffy vốn đã kiệt sức không chịu được cơn rung lắc tốt lắm, bởi vì đồng thời cậu bị choáng ngợp bởi một làn sóng lâng lâng mạnh mẽ. Cậu không có thời gian để bám vào thứ gì đó gần mình khi cậu mất thăng bằng và tiếp đất khá mạnh bằng mông trên sàn cỏ. 

"Ư..." Cậu rít lên đau đớn rồi nhắm mắt lại trong vài giây, với hy vọng rằng cơn chóng mặt sẽ dịu đi nhanh như khi nó đến.

"Nào mọi người, giương buồm! Chúng ta cần phải ra khỏi đây thật nhanh!" Nami ra lệnh, nhìn lo lắng vào Log Pose trên cổ tay cô. 

"Aye, aye!"

Họ nhanh chóng di chuyển ra khỏi hòn đảo và cả lực lượng hải quân, sự chú ý của Robin đổ dồn vào vị thuyền trưởng trẻ tuổi, người vẫn chưa cử động một tỵ nào trên mặt đất và mí mắt thì vẫn đang mím lại. Hành động này thực lạ, vì vậy cô quyết định hỏi cậu với một chút lo lắng trong giọng nói của mình. 

"Cậu không sao chứ, Luffy?" 

Câu hỏi này đã thu hút sự chú ý của các thuyền viên khác, những người lúc này cũng quay sang trông cái bộ dạng đau khổ của Luffy. Mặt mũi họ bắt đầu tối sầm vào khi nhìn thấy thuyền trưởng của họ. Cậu ngay lập tức mở mắt ra và cố gượng dậy bằng những động tác cứng nhắc để đứng dậy. Điều cuối cùng cậu muốn lại là làm cho thủy thủ đoàn của mình lo lắng.

"Cái gì...uh...tớ ổn mà!" Cậu ấy trả lời, tự dưng lo lắng rồi mồ hôi bắt đầu túa ra nhiều hơn trên trán, là vì cậu đang nói dối hoặc ít nhất là đang cố gắng nói dối.

Cái người có màu tóc đen nhanh chóng nở một nụ cười gượng gạo, nụ cười của cậu không như thường lệ. Ngay khi cậu nhận ra rằng những người khác không tin lời nói dối của mình, cái bụng đang réo ầm ĩ của cậu đã cứu vãn tình hình cho cậu và đồng thời làm dịu tâm trạng của các thành viên trong băng Mũ Rơm. Một số người trong số họ không thể kìm được và thậm chí bắt đầu cười nhạo thuyền trưởng ngớ ngẩn của họ.

"Sanjiiii, tớ đói quá! Thịtttttttt" Luffy kêu lên, trong khi xoa xoa cái bụng trống rỗng đang gầm gừ của mình, phớt lờ sự thật rằng nó vừa đau một cách dữ dội vài phút trước. Lúc này, cậu hoàn toàn không hiểu cơ thể mình nữa. 

"Được rồi, được rồi, im lặng đi. Tôi sẽ chuẩn bị vài thứ cho tất cả chúng ta." Người đầu bếp tóc vàng thở dài và biến mất vào bếp. 

"Luffy, cậu đúng là đồ ngốc!" Nami khoanh tay trước ngực nói và lắc đầu không tin nổi. Nhưng ngay cả cô cũng không thể cưỡng lại việc mỉm cười một chút, vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu vẫn ổn và dường như đã trở lại như thường ngày. Luffy chỉ cười toe toét với cô ấy một lần nữa rồi đi đến nơi yêu thích của mình để đợi bữa tối.

Bất kể điều gì đang làm phiền cậu vào lúc này, chỉ cần chợp mắt một chút và ăn gì đó, thì cái cảm giác kỳ lạ trong cậu sẽ biến mất. Ít nhất đó là những gì mà cậu nghĩ... 

*End flashback.

_____________________________ 

 Ohh, cậu ấy đã quá sai lầm....

Dấu hiệu thứ hai cho thấy có điều gì đó không ổn với cậu ấy, đó là khi cậu bắt đầu ho. Nó chỉ mới bắt đầu vào ngày hôm qua, chỉ hai ngày sau các sự kiện trên đảo. Nhưng những gì ban đầu đang bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn và mạnh mẽ hơn khi thời gian trôi qua. May mắn thay, không ai để ý đến bất kỳ căn bệnh nào của cậu, vì cậu đã cố gắng che giấu nó đi, và thành công một cách đáng ngạc nhiên. Lần này cậu cũng không nghĩ ra được gì. Có lẽ một cái gì đó đã bị mắc kẹt trong khí quản của mình? Nó chắc chắn phải là như vậy mà, phải không? Bởi vì không có cách nào mà cậu có thể bị ốm cả. Cả đời cậu chưa từng bị bệnh, dù chỉ một lần cũng không, sao bây giờ lại phát bệnh?

Và dù thế nào đi chăng nữa, vị thuyền trưởng tóc đen vẫn từ chối gặp Chopper và quyết định che giấu bất kỳ dấu hiệu về căn bệnh của mình nào với đồng đội của mình. Dù cái "cảm giác kỳ lạ" này là gì, nó sẽ khác tự biến mất. Không nên để thuyền viên của cậu phải lo lắng thừa làm gì cả.

Một lần nữa, thật sai lầm...

Lúc này cậu mới nhận ra.

Rằng có điều gì đó không hề ổn một chút nào đối với cậu.

Luffy khẽ thở hổn hển khi cảm thấy một cơn đau đột ngột như dao đâm trong thời gian ngắn ở cánh tay và vùng bụng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu cảm thấy buồn nôn không thể tin được cùng với cảm giác nóng rát quen thuộc dâng lên trong cổ họng. Hơi hoảng hốt, cậu cố nuốt xuống, bất kể đó là gì, đang cố quay ngược trở lại. Cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân và hít một vài hơi thở nông. Thật không may, toàn bộ quá trình đó đã kích hoạt một cơn ho khác.

Âm thanh cậu tạo ra hãy còn quá lớn, đó là lý do tại sao lần này cậu quyết định bóp nghẹt âm thanh một cách yếu ớt bằng tay phải của mình. Cậu dùng hết sức áp lòng bàn tay vào miệng, với hy vọng rằng không ai bị đánh thức bởi tiếng thở khò khè đau đớn của cậu. Đây là điều tồi tệ nhất, có thể xảy ra ngay bây giờ. Cậu thậm chí không thể tưởng tượng được viễn cảnh cậu bị bất kỳ đồng đội nào của mình vạch trần, trong khi đang trong tình trạng ốm yếu như thế này. 

Cậu dùng tay còn lại ôm lấy cái bụng đang đau khủng khiếp của mình, cố gắng xoa dịu nó một cách tuyệt vọng. 

 Nó đau. Thực sự, thực sự rất đau...

Đó là điều duy nhất, đã đi qua tâm trí của cậu tại thời điểm đó. Cậu nhắm mắt lại và thầm cầu nguyện rằng cơn đau này cuối cùng sẽ dừng lại. Những giọt nước mắt nhỏ rơi ra từ khóe mắt nhắm nghiền của cậu ấy, có lẽ là do nỗi đau không thể chịu đựng được mà cậu ấy đang trải qua.

Cuối cùng cơn ho cũng dừng lại và cậu bỏ bàn tay đang run rẩy ra khỏi miệng, chỉ để thấy rằng bàn tay của cậu đã hoàn toàn dính đầy máu. Một số thậm chí bắt đầu rơi xuống chiếc quần đùi màu xanh của cậu. Không cần đắn đo suy nghĩ, cậu nhanh chóng chà nó lên chiếc áo sơ mi dài tay màu đỏ mà cậu đang mặc. Cậu cũng dùng tay áo lau đi vết máu còn sót lại trên môi. 

Điều này không tốt một chút nào.

Bất kể đây là gì, ngay cả một người không biết gì nhiều như Luffy cũng biết, khạc ra nhiều máu như vậy không thể là một dấu hiệu tốt. 

 Cậu hít vài hơi hổn hển rồi dựa đầu vào lan can, nhắm đôi mắt mệt mỏi. Nhưng thậm chí trước khi cậu kịp lấy lại hơi thở, mật lại bắt đầu dâng lên trong cổ họng cậu. Ngay lập tức, đôi mắt cậu ấy mở to và lần này cậu không có cơ hội cũng như sức lực để nuốt nó xuống lại một lần nữa.

Với một sức mạnh bất ngờ mới được tìm thấy, cậu đứng dậy một lần nữa trong khi vịn lấy lan can. Vị thuyền trưởng ốm yếu đã kịp lúc, may sao những thứ trong dạ dày trào ra khỏi miệng rồi rơi xuống biển. Cậu cố gắng lấy lại hơi thở gần như không tồn tại của mình trong lúc phập phồng dữ dội và một lần nữa, thật bất ngờ, lại thất bại nặng nề. Ngay khi cậu bắt đầu nôn nao và không cảm thấy gì trong bụng để nôn nữa, thì một cảm giác khác xâm chiếm lấy cậu.

Cơn chóng mặt trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết và đồng thời tầm nhìn của cậu bắt đầu mờ đi. Chàng trai 19 tuổi điên cuồng cố gắng nắm lấy lan can, nhưng hai chân cậu khuỵu xuống bên dưới và cùng với đó, cậu ngã gục xuống nền cỏ.

Điều cuối cùng cậu nhìn thấy, khi mí mắt dần khép lại, là bầu trời đêm đầy sao yên bình phía trên cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro