Chương 10: Chiến dịch giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note của author Luffymero:

Xin chào các độc giả yêu quý của tôi!

Tôi đã quay trở lại sau một thời gian dài rồi đây.

Chúng ta có nên ăn mừng hay không ta? Vì đã là chương thứ 10 rồi đó!

Tôi thực sự không thể tin được!

Ngoài ra, tôi vô cùng xin lỗi vì đã để các bạn đợi lâu như vậy, tôi đã gặp phải trở ngại trong khi viết. Tôi thậm chí còn đùa giỡn với ý tưởng vì tôi không biết phải làm gì. Tôi thực sự muốn tải cái chương này sớm hơn nhiều nhưng tôi không thể làm điều đó mặc dù tôi đã viết nó trong nhiều ngày.

Phew, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã ổn trở lại và hy vọng sẽ cập nhật các chương mới thường xuyên! 

Tôi hy vọng bạn thích chương này, ngay cả khi nó có lẽ không phải là chương hay nhất. Chương tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn! 

Tôi cũng muốn cảm ơn bạn một lần nữa vì đã đăng ký và nhận xét đáng yêu của bạn! Cảm ơn bạn RẤT NHIỀU vì sự ủng hộ của bạn!🧡🧡🧡 

Giờ thì, đọc vui vẻ nhé! 

_______________________________

Tay bắn tỉa của băng hải tặc Mũ Rơm toát mồ hôi lạnh, phải cố gắng nuốt nước bọt khi cố gắng xử lý những lời vừa nghe. Người bạn đồng hành bên cạnh anh ấy cũng cảm thấy như vậy, nỗi sợ hãi hiện hữu trong mắt ông ta. Nỗi sợ hãi, rằng điều gì đó đã thực sự xảy ra với các thành viên băng của họ. Đặc biệt là thuyền trưởng của họ, người đang rất ốm yếu. Khi Usopp đã thoát khỏi trạng thái sốc trong khoảnh khắc tiếp theo, anh quay lại, quyết tâm là phải làm gì đó với cái tình huống này. 

"Jinbei, chúng ta cần nhanh chóng nói với những người khác về điều này! Nào, chúng ta ra khỏi đây thôi!"

"Cậu nói đúng, nhưng khoan đã Usopp! Còn Robin và Chopper thì sao? Thủy quân lục chiến sẽ đuổi theo bọn họ ngay bây giờ!" Người cá đã chặn anh bằng cách nắm lấy cánh tay của anh trước khi anh có thể bắt đầu chạy. 

"Ừ nhỉ!" Usopp cân nhắc những lời của Jinbei, hoàn toàn quên mất hai người bạn của mình đang trên đường lên núi. 

"Tôi chắc chắn rằng họ có thể xử lý đám lính kia, dù sao thì họ cũng rất mạnh mà, nhưng vẫn cần phải có ai đó cho họ biết." Chàng trai 19 tuổi cắn môi dưới khi nghĩ. 

"Vậy thì, tôi sẽ đuổi theo họ, còn cậu đi vào thị trấn tìm Sanji và những người còn lại, được chứ?" Usopp không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận đề xuất đó, vì không có lựa chọn nào tốt hơn cho cả hai người. Anh ấy có thể sẽ chống lại các cuộc tấn công từ hải quân có thể xảy ra trên đường đi của mình, ít nhất là anh ấy hy vọng như vậy. 

"Được rồi, gặp nhau sau trên Sunny nhé!" 

Cùng lúc đó phía sau cánh cửa phòng giam của căn cứ hải quân, hoa tiêu của băng hải tặc Mũ Rơm bị đánh thức bởi một giọng trầm và tiếng đập thình thịch. Phải mất một lúc Nami mới hiểu được những tiếng động xung quanh khi cô nhướng đôi mi nặng trĩu lên. Cô đau đớn rên rỉ khi cảm thấy đầu đau nhói và ngay lập tức cảnh tượng trước khi cô ngất đi hiện lên trong tâm trí cô. Cô nhớ lại mình đã bị phục kích như thế nào. Đột nhiên Nami ngẩng đầu lên, cảnh tượng khủng khiếp lọt vào tầm nhìn của cô khiến tim cô như ngừng đập trong giây lát. 

Cô nhìn thấy Luffy đang quỳ cách cô không xa trong cùng một phòng giam, bị trói vào bức tường phía sau với cả hai tay trên đầu. Những phần da không được quần áo che phủ đầy vết thương còn áo sơ mi và quần đùi của cậu ta bị rách một phần. Nhìn chung, cậu ta trông thật khủng khiếp, cơn hoảng sợ của cô đột ngột dâng trào. 

 "Nào, nói cho bọn ta biết, các thành viên còn lại của ngươi đang ở đâu, Mugiwara!" Giọng nói trầm của người đàn ông đứng trước mặt Luffy vang lên một lần nữa. Nami nhận ra người đó là ông chủ của căn cứ hải quân này, Tetsuo. Luffy vẫn im lặng, khiến viên hải quân tức giận nổi gân xanh trên trán và lao tới dùng chân đá mạnh vào bụng Luffy.

Luffy cắn chặt môi dưới để ngăn không cho âm thanh đau đớn thoát ra khỏi môi, để không cho Nami - người mà cậu nghĩ là chưa tỉnh - nghe thấy được. Mặt khác, Nami vẫn đang kinh ngạc nhìn những gì đang diễn ra trước mắt mình, không một âm thanh nào thoát ra khỏi cổ họng đang thắt lại của cô. Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô. Cô biết chính xác rằng tất cả là lỗi của cô. Vì cô mà cả hai cùng gặp rắc rối lớn không lối thoát. Và đó chỉ là lỗi của cô ấy mà Luffy phải chịu đựng. Lại một lần nữa.

 Luffy chưa một lần ngước nhìn Tetsuo, đôi mắt của cậu ấy đã bị tóc mái che đi mất. Chỉ thấy một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên môi cậu ta khi thuyền trưởng của băng hải tặc Mũ Rơm nhổ một cách khinh thường vào giày của tên trùm trong khoảnh khắc tiếp theo, vẫn duy trì nụ cười toe toét của mình. Luffy phớt lờ cơn đau dữ dội chạy dọc khắp cơ thể, nó chỉ trở nên tồi tệ hơn sau mỗi cú đá hoặc cú đấm. Dù thể trạng yếu ớt vì bệnh tật, cậu vẫn cố gắng để mọi thứ lặng lẽ trôi qua. Miễn là Nami không làm sao, còn đâu mọi chuyện cậu chịu được.

"Đồ khốn kiếp, sao mày dám?!"

Bị Luffy nhổ nước bọt chỉ càng khiến Tetsuo nổi cơn thịnh nộ hơn. Một cú đá cực mạnh khác giáng xuống sườn Luffy, nếu cậu bé tóc đen không bị trói tay thì cậu đã ngã sang một bên do lực tác động. Một cú đá. Tiếp tục một cái khác nữa. Viên sĩ quan, vẫn còn bị cơn giận dữ chi phối, đơn giản là không thể dừng lại cho đến khi Nami cuối cùng cũng can thiệp được. 

"DỪNG LẠI ĐI!!!"

 Tetsuo ngạc nhiên dừng lại, đột nhiên ánh mắt của hắn, bao gồm cả ánh mắt của những người lính thủy đánh bộ bên ngoài phòng giam, hướng về người hoa tiêu trẻ tuổi. Mắt Nami chạm mắt với Luffy khi cậu cũng ngẩng đầu lên, kinh hoàng nhìn Nami.

"Nami...không!" Luffy hét lên cùng sự hoảng loạn lan khắp người cậu. Cậu không hề muốn chuyện này xảy ra, nhưng đã quá muộn, Nami đã thu hút sự chú ý của ông chủ. Tetsuo cười phá lên khi hắn cười toe toét với Nami. Nami không thích cách người đàn ông nhìn cô chút nào, cảm giác khó chịu trước đó tăng lên khi người đàn ông quay lưng lại với Luffy và bước về phía cô với những bước chân chậm rãi.

 "Ồ, nhìn kìa, con nhóc phiền phức cuối cùng cũng tỉnh dậy." Tetsuo nói, cúi xuống người thiếu nữ tóc cam, thô bạo nắm lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình. Nami cố gắng không để lộ ra nỗi sợ hãi, cố gắng thoát khỏi vòng tay siết chặt của hắn. Cô rất nhẹ nhõm vì Tetsuo đã quay lưng lại với Luffy, vì cơ thể của cậu chắc chắn sẽ không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự hành hạ nào nữa. Vì vậy, Nami thu hết can đảm của mình rồi cười toe toét vào mặt Tetsuo, điều này chỉ khiến hắn càng siết chặt cằm cô hơn.

"Con ranh láo toét-" Tetsuo bắt đầu, nhưng bị cắt ngang bởi Luffy, người đã dùng hết sức chống lại còng tay của mình, nhưng không may là chúng đã hấp thụ gần hết sức mạnh của cậu.

"Dừng lại, ngươi không được chạm vào cậu ấy! Vấn đề của ngươi là ta đây này, vì vậy hãy để cậu ấy ra khỏi chuyện này!" Luffy rít lên, đột nhiên trở nên vô cùng tức giận, ngược lại trước đó cậu không hề thốt ra một tiếng nào, đồng thời đôi mắt mệt mỏi của cậu bỗng toát lên sự căm ghét vô cùng. Nhưng dù Luffy cố tỏ ra đe dọa như thế nào đi chăng nữa thì Nami vẫn có thể nhìn thấy được sự tuyệt vọng và bất lực trong mắt cậu. Người hoa tiêu biết rõ bản năng bảo vệ của Luffy đối với đồng đội của mình mạnh mẽ như thế nào, nhưng cô ấy sẽ không để Luffy tự gánh lấy tất cả lần này, nhất là không phải khi cậu ấy đang ốm như vậy. 

"Nhưng cô a cũng là thành viên của ngươi mà, nên ta chắc rằng cô ả biết đồng đội còn lại của ngươi đang ở đâu." Tetsuo đáp lại, tiến lại gần mặt Nami, khiến cô gái tóc cam ngửi thấy mùi hôi thối trong hơi thở của hắn mà nhăn mặt kinh tởm. 

"Thích làm gì thì làm đi, chuyện sẽ không như ý ngươi muốn đâu, đồ cặn bã." Nami nhổ nước bọt và tặng cho người đàn ông nọ một nụ cười khiêu khích. Tetsuo không thích biểu hiện của Nami chút nào, liền bất ngờ tát vào mặt cô ấy, khiến đôi má non nớt của cô hoa tiêu bị bỏng và khiến cô ấy rơi nước mắt, nhưng cô ấy nhanh chóng chớp mắt để gạt đi. 

"Ngươi nên thể hiện bản thân một cách lịch sự hơn đi, đồ khốn, dù sao thì trước mặt ngươi là một viên hải quân cấp cao cơ mà!" Tetsuo đe dọa cảnh báo, không rời mắt khỏi Nami, người đang trừng mắt nhìn hắn đầy căm thù. 

"Nami!!! Để cậu ấy yên đi, đồ khốn kiếp!" Luffy hoảng sợ kêu lên, vẫn cố gắng giằng co, máu đã chảy xuống cánh tay khi còng ăn sâu vào da cổ tay, nhưng cậu không quan tâm. 

"Im đi, mày không thể ra lệnh cho tao được, Mugiwara!" Tetsuo gầm gừ đáp lại, ngay sau đó rút trong túi ra một con dao. Đôi mắt của Nami ngay lập tức mở to kinh hoàng, điều này chỉ khiến Tetsuo bật cười thích thú. 

"Vậy thì, để xem ai trong số các ngươi sẽ nói cho ta biết đồng đội của các ngươi đang ở đâu trước. Chúng ta bắt đầu nhé?" Viên sĩ quan thông báo cười thích thú, lại gần Nami. Cô hoa tiêu cảm thấy mũi dao lướt qua má mình. Nami nuốt xuống một cách khó khăn, ánh mắt của cô chuyển sang Luffy, người chỉ nhìn cô trong sự kinh ngạc. Nỗi tuyệt vọng ăn mòn cậu từ bên trong, nhưng cậu thiếu niên tóc đen chỉ có thể đứng nhìn. Nami trao cho thuyền trưởng của mình một nụ cười cổ vũ để đảm bảo với cậu ấy rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Cô chắc chắn rằng bạn bè của họ sẽ sớm đến đó. Cho đến lúc đó, họ đành chấp nhận ở lại chỗ này đôi chút.

__ 

Trong khi đó, Sabo và Koala đã neo đậu bên cạnh tàu Sunny và lên bờ. Cả hai nhanh chóng nhận ra rằng không có ai trên tàu của băng Mũ Rơm, điều này khiến Sabo thêm lo lắng.

"Họ không có ở đây Sabo. Có lẽ tất cả bọn họ đã lên bờ cùng nhau." Koala từ lan can của Sunny vọng nói, cô đã nhìn thoáng qua con tàu để chắc chắn, trước khi nhảy xuống từ đó với người đàn ông tóc vàng, người vẫn không rời mắt khỏi mảnh giấy nhỏ trên tay. Thẻ vivre vẫn đang cháy không ngừng và nhỏ dần theo từng giây, điều đó có nghĩa là họ không còn nhiều thời gian nữa. 

"Vậy thì nhanh lên, Koala! Thẻ vivre dẫn chúng ta đi sâu hơn vào hòn đảo." Sabo nói, quả quyết nắm chặt lấy thẻ sinh lực của Luffy rồi cùng bạn mình chạy vào rừng, hy vọng tìm thấy em trai mình càng sớm càng tốt. 

Đến ngã ba đường, hai nhà cách mạng dừng lại khi Sabo liếc nhìn tấm thẻ vivre một lần nữa để chắc chắn rằng họ đang đi đúng đường. Nhưng ngay lúc đó, hai người họ nhận thấy có ai đó đang chạy về phía họ. 

Khi trông kỹ hơn, người nọ trông khá quen thuộc với họ. 

 "Này Sabo, kia là..."

"Bạn của Luffy, Usopp!" Sabo kết thúc câu nói thay cho Koala và vẫy tay với Usopp, người đang tiến lại gần họ hơn, ngạc nhiên nhìn cả hai. Cậu bé mũi dài chắc chắn phải nhận ra hai người, bởi vì trước đó không lâu, họ đã từng gặp nhau.

"Sabo..haah...Luffy...Luffy gặp rắc rối to rồi! Cậu ấy và Nami...haah...đã bị hải quân bắt giữ!" Usopp cố lấy lại hơi khi đôi mắt của Sabo mở to trước lời nói kia. Nhưng anh biết chính xác đó không thể là lý do duy nhất khiến thẻ sinh lực của Luffy bốc cháy, vì nó đã xảy ra trong vài ngày rồi.

"Bị bắt, nhưng làm thế nào-" Koala muốn biết, nhưng cô ấy đã ngừng nói giữa chừng khi Sabo đột nhiên ngắt lời cô ấy.

"Usopp, nói cho tôi biết chính xác chuyện gì đang xảy ra ngay bây giờ. Lý do chúng tôi ở đây là vì thẻ sinh lực của Luffy đã bốc cháy trong nhiều ngày và nó không có ý định dừng lại!" Để làm rõ, Sabo đưa thẻ vivre cho Usopp. Người bắn tỉa giật mình khi thấy mảnh giấy trở nên nhỏ như thế nào và thậm chí còn hoảng sợ hơn khi nhìn thấy. 

Usopp sợ rằng mình thậm chí sẽ không có thời gian để giải thích chi tiết tình hình cho Sabo, vì vậy sau một tiếng thở dài, anh quyết định nói ngắn gọn. 

"L-Luffy...bị ốm nặng." Giọng Usopp run run, cậu ấy vẫn khó có thể nói thành lời. Thậm chí còn tồi tệ hơn khi anh ta nói với anh trai của Luffy. Anh ấy rất xấu hổ, mặc dù với tư cách là bạn của Luffy nhưng lại không thể bảo vệ cậu ấy khỏi căn bệnh như vậy, nhưng ít nhất họ có thể ngăn điều gì đó khác có thể xảy ra với thuyền trưởng của họ. Usopp thậm chí không dám nhìn vào mặt Sabo, phải hướng ánh mắt xuống dưới. 

 Sabo không muốn tiếp nhận thông tin này một chút nào, bởi vì trong khi Koala bên cạnh anh đưa tay lên che miệng vì sốc, Sabo dường như thấy thế giới đã dừng lại trong giây lát. Tất cả những gì vang vọng trong đầu anh là những lời của Usopp và nhịp tim thất thường trong lồng ngực anh.

Luffy bị ốm nặng.

Cho dù những lời này được lặp đi lặp lại trong đầu bao nhiêu lần đi chăng nữa, Sabo vẫn không thể tin được. Luffy là người anh em cuối cùng của anh ấy. Em trai yêu dấu của anh. Chẳng lẽ bây giờ anh cũng sẽ mất cậu? 

 Không.

Không, anh không chịu mất đi một người thân yêu khác, anh vẫn có thể ngăn cản điều đó!

Sabo chìm đắm trong suy nghĩ và đồng thời có rất nhiều ký ức từ thời thơ ấu với hai người anh em chạy qua tâm trí anh đến nỗi anh thậm chí không nhận thấy Usopp nắm lấy cổ áo anh và cố gắng hết sức để đưa anh ra khỏi trạng thái sốc. . 

"Sabo nghiêm túc đấy! Chúng ta phải nhanh lên! Luffy có thể chết đấy!" Koala lúc này cũng cố bắt chuyện với người bạn tóc vàng, lắc vai người nọ thật mạnh. Khi nghe đến từ "chết", Sabo đột nhiên trở về thực tại và ánh mắt của anh tập trung trở lại vào thẻ sinh mệnh của em trai mình khi Usopp và Koala cuối cùng cũng buông anh ra một lần nữa. 

"U-usopp điều đó là thật?" Sabo hỏi lại với giọng run run để chắc chắn rằng mình đã hiểu đúng, nhưng cậu bé mũi dài chỉ gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. 

"Vâng, đúng vậy. Luffy bị ốm và bây giờ hải quân đã bắt được cậu ấy. Ai biết được những điều khủng khiếp mà họ đang làm với cậu ấy lúc này!" Usopp xác nhận rõ ràng tuyên bố của mình. "Bây giờ chúng ta hãy nhanh chóng thông báo cho những người khác trong băng biết. Họ vẫn đang ở trong thị trấn." Tay bắn tỉa thêm vào và nắm lấy cánh tay của Sabo để kéo anh ta đi, nhưng ngay lập tức bị gạt ra bởi người đàn ông tóc vàng.

"Không, từ đã! Cậu đến gặp những người khác và báo cho họ biết, trong khi đó tôi sẽ đến thẳng căn cứ hải quân và cố gắng tìm Luffy!" Và trước khi Koala và Usopp có thể phản đối, Sabo đã bắt đầu chạy đi, theo hướng mà thẻ vivre chỉ. 

"Sabo đợi đã-" Usopp gọi anh trai của Luffy, nhưng bị Koala chặn lại. "Gọi theo anh ấy cũng vô ích thôi Usopp, anh ấy là thứ bướng bỉnh, sẽ không nghe lời cậu đâu." Nhà cách mạng trẻ tròn mắt, khó chịu vì hành vi thiếu chín chắn của đối tác. Cô đã quá quen với những hành động ương ngạnh của Sabo và không muốn dây dưa với anh thêm nữa. 

"Ồ...Được rồi nếu cô đã nói vậy thì đi thôi!" Usopp nói, quay lưng lại với hướng mà Sabo đã chạy, sau đó Koala gật đầu đồng ý, họ cùng nhau đi đến chỗ Sanji và những người khác. 

~Trong khi quay trở lại phòng giam~  

Nami cảm thấy toàn thân đau rát khó tả. Người cô đầy vết cắt, một số vết vẫn đang rỉ máu. Nhiều vết thương nhỏ cũng như lớn, tô điểm cho làn da mỏng manh của cô, nhưng không có gì đau đớn hơn trái tim cô vào lúc đó. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô khi cô nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động của thuyền trưởng. Đầu cậu ta rũ xuống, khuôn mặt cậu ta bị che bởi mái tóc đen như mực. Nami nghi ngờ rằng cơ thể yếu ớt của cậu ta không thể chịu đựng được sự tra tấn lâu, vả lại cậu ta đã bất tỉnh. 

Luffy đã không di chuyển dù chỉ một inch kể từ khi Tetsuo rời khỏi chỗ họ vài phút trước, khi hắn nhận ra rằng không ai trong số họ sẽ cung cấp thông tin, thay vào đó, hắn ta cử binh lính của mình đi tìm những người còn lại trong băng. Cơ thể của vị thuyền trưởng trẻ tuổi đang không ở trong tình trạng tốt, Nami lo sợ điều tồi tệ nhất khi cô không nhận được phản hồi hay thậm chí là phản ứng từ Luffy khi cô liên tục gọi tên cậu.

"Luffyyy! Cậu có thể nghe tớ không? Hãy nói điều gì đó đi!" Nami lại hét lên, tiếng hét tuyệt vọng của cô bị hai tên lính đứng gác bên ngoài phòng giam của họ cười nhạo. Hai tên lính hải quân cảm thấy rất buồn cười khi Nami và Luffy phải khổ sở chịu đựng.

"Cục cưng à, từ bỏ nó đi. Ngươi không thấy sao, hắn đã chết rồi!" Một trong hai người lính cười trong khi người kia chỉ cười theo kẻ nọ trong sự đồng tình. Nami nghiến răng tức giận, muốn quát tháo để hai tên kia ngậm họng lại, nhưng lại quyết định thôi và chuyển sự chú ý của mình sang Luffy. 

"Làm ơn đi Luffy, tỉnh dậy đi! Nói gì với tớ đi!" Nami tiếp tục cầu xin thuyền trưởng của mình, nguyền rủa chiếc còng tay trói cô vào tường khi mong muốn lao đến bên Luffy không rời bỏ cô. Cô tự trách mình rất nhiều, căm ghét bản thân vì đã để Luffy rời khỏi giường. Điều đó đã được Chopper nghiêm cấm, vì nó có thể dẫn đến cái chết của cậu. 

Nếu Luffy chết ở đây bây giờ, đó hoàn toàn là lỗi của cô ấy.  

Cảm giác tội lỗi này đang ăn mòn cô mỗi giây khi cô không nhận được một phản ứng nào từ Luffy. Nhưng ngay lúc cô tựa hồ dần dần từ bỏ hi vọng, gục đầu tiếp tục yên lặng khóc, bên tai truyền đến một tiếng gần như không thể nghe được, sau đó là một trận ho nhẹ.

"Luffy?!"

Nami nghĩ mình tự tưởng tượng ra, nhưng rồi cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn về phía thuyền trưởng của mình. Một nụ cười nhẹ nhõm hình thành trên môi cô gái tóc cam khi cô nhìn thấy Luffy cố gắng hết sức ngước nhìn cô để nở một nụ cười trên môi. Nụ cười của cậu, không kéo dài tới tận mắt như mọi khi, khiến ngực cô nhói đau. Nami biết rất rõ rằng đó chỉ là sự ép buộc để không làm cô ấy lo lắng, và cô ấy có thể nhìn thấu Luffy rằng cậu ấy không được khỏe chút nào, điều này cũng được phản ánh trong đôi mắt mệt mỏi của cậu ấy. 

Tầm nhìn của Luffy tiếp tục mờ đi khi ý thức của cậu có nguy cơ rời bỏ cậu một lần nữa. Cơ thể của cậu ta đã sử dụng các gear của mình để chống lại viên sĩ quan hải quân điều đó quả là quá sức, vì vậy cậu mới gục xuống rồi thua trận. Luffy ghét việc trở nên quá yếu ớt và không kiểm soát được cơ thể của mình, nhưng cậu biết rằng đó là do căn bệnh của mình, căn bệnh lại ập đến và giờ đã cướp đi toàn bộ sức lực của cậu, bởi nếu không thì cậu đã không ở trong tình trạng cực kỳ tồi tệ này. Từ khi nào mà một cuộc chiến nhỏ, việc đá và việc đấm lại là một vấn đề đối với anh ấy? Cậu thường thuần thục mấy cái này lắm mà. 

Nhưng bây giờ, sau tất cả sự tra tấn và những vết thương mà cậu ta đã nhận được, cậu cũng đã đến giới hạn rồi. Luffy có thể cảm thấy cơ thể của mình đang dần ngừng hoạt động, vì cậu đã không còn cảm nhận được một số bộ phận cơ thể của mình nữa. Vị thuyền trưởng trẻ cũng gặp khó khăn trong việc đưa không khí vào phổi vì ngực cậu nặng trĩu, cậu biết rằng phổi của mình lại có gì đó không ổn. Ngoài ra, cậu ấy có thể cảm nhận đau nhói khó chịu mỗi khi hít vào, đây không phải là một dấu hiệu tốt. Cảm tưởng nhiệt độ cùng máu đang rời bỏ cậu. Chất lỏng ấm áp và nhớp nháp của sự sống từ từ thấm qua các vết thương và tạo thành một vũng nhỏ dưới đầu gối cậu. 

Với chút sức lực cuối cùng mà Luffy có, cậu đã nở nụ cười tươi nhất với người hoa tiêu của mình trong tình trạng này, đồng thời cậu cũng cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy cô ấy trong tình trạng tồi tệ này. Đó là lỗi của cậu ấy. Cậu là một thuyền trưởng tồi, người thậm chí không thể bảo vệ thành viên của mình. 

Làm sao Luffy có thể tha thứ cho bản thân vì đã để một người bạn của mình bị thương? 

Ít nhất, tất cả những gì cậu ấy có thể làm trong tình trạng thảm hại mà cậu ấy đã tự đẩy mình vào, là cứu Nami khỏi hầu hết các đòn đánh bằng cách chọc tức Tetsuo thường xuyên đến mức hắn tá trút phần lớn sự tức giận của mình lên Luffy thay vì Nami. 

Luffy một lần nữa có thể cảm thấy mí mắt của mình có nguy cơ sụp xuống bất cứ lúc nào, cậu ấy cũng không thể giữ nụ cười của mình lâu hơn nữa, Nami nhận thấy ngay lập tức. 

"Luffy? N-Này, cậu có sao không? Tớ cần cậu phải tỉnh táo, cậu có nghe thấy tớ không vậy?" Nami lo lắng gọi thuyền trưởng của mình, cô bị ám ảnh bởi cảm giác rằng nếu cậu ta bất tỉnh một lần nữa thì mọi chuyện sẽ không kết thúc tốt đẹp. Viên hoa tiêu đơn giản là không thể và sẽ không tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra. Nami không thích cách Luffy bắt đầu yếu đi, đôi mắt đờ đẫn sắp cụp xuống rồi.

"T-tớ ổn mà, đ-đừng lo N-Nami." Luffy lắp bắp, cố gắng trấn an cô gái tóc cam rằng cậu không sao, mặc dù sự thật hoàn toàn ngược lại. Nami cũng nhận thức rõ điều đó. Nhưng Luffy không chịu bỏ cuộc và tiếp tục chiến đấu chống lại sự mệt mỏi đang trỗi dậy muốn bao trùm cậu trong bóng tối. 

 Sự mệt mỏi cùng với việc mất máu cũng gặm nhấm sức lực của Nami, nhưng cô biết mình có thể cầm cự cho đến khi có sự trợ giúp. Cô phải làm thế. Cô chỉ không thể để Luffy ngủ lúc này và hy vọng rằng nếu cô tiếp tục nói chuyện với cậu, cậu sẽ thức.

"Này Luffy, chờ thêm một chút nữa thôi! Tớ chắc rằng những người bạn của chúng ta đang trên đường đến! Họ sẽ sớm đến đây và rồi mọi thứ sẽ ổn thôi." Mặc dù Nami đã cố gắng giữ cho Luffy tỉnh táo và tiếp thêm sức mạnh cho cậu ấy, nhưng có vẻ như cô ấy chỉ đang cố thuyết phục bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Cô thực sự không muốn gì hơn là tin vào điều đó, đây đâu phải là tình huống vô vọng đầu tiên mà họ phải vượt qua.

Đối với Luffy, những gì Nami la về cậu nói thì dễ hơn làm(?), bởi sức lực của cậu ngày càng cạn kiệt và việc chiếc còng tay của cậu được làm bằng hải lâu thạch cũng chẳng khá hơn là bao. Chàng trai tóc đen chỉ khẽ gật đầu, vì đơn giản là cậu ta không đủ sức để làm nhiều hơn nữa. 

Luffy cũng chắc chắn rằng bạn bè của họ sẽ sớm đến. Vì vậy, cậu chỉ cần nán lại lâu hơn một chút và hy vọng rằng Tetsuo sẽ không quay lại trong thời gian chờ đợi. 

___ 

"Sanji!!!"

Người đầu bếp tóc vàng đang định trả tiền cho món rau mà anh ta đã chọn thì đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình.

Tiếng hét cũng thu hút sự chú ý của Brook, người đang đứng cạnh Sanji với tay cầm tất cả các túi mua sắm. Họ cùng nhau quay về hướng phát ra giọng nói và thấy Usopp đang chạy về phía họ cùng với một người phụ nữ xinh đẹp mà họ không quen biết. 

"Usopp, chuyện gì đang xảy ra vậy và ai mà xinh thế này-" Nhưng trước khi Sanji có thể bắt đầu nói về Koala với đôi mắt hình trái tim, Usopp đã nhanh chóng can thiệp với vẻ mặt nghiêm túc, khiến Sanji và Brook nhanh chóng hiểu rằng đó là một điều quan trọng. 

"Sanji, Brook nghe này, Luffy và Nami đã bị hải quân bắt giữ!" Usopp cố gắng giữ bình tĩnh trong khi giải thích, điều này hóa ra không dễ dàng như vậy, dù sao thì đây cũng là một cuộc chạy đua với thời gian. Sanji và Brook hy vọng rằng đó chỉ là một trò đùa ngu ngốc từ Usopp, vì món hàng của họ gần như rơi khỏi tay họ vì sốc. 

"Cậu đang đùa, phải không?" Sanji nói một cách hoài nghi và cười ngắn, nhưng khi Usopp tiếp tục nhìn anh với vẻ mặt không thay đổi, anh nhận ra rằng đó thực sự không phải là một trò đùa. Một cảm giác sợ hãi lấp đầy ắp của người đầu bếp. 

"Không, thật không may... Ngoài ra, anh trai của Luffy, Sabo cũng ở đây và đây là đồng đội của anh ấy, Koala từ Quân đội Cách mạng. Họ đi theo bọn mình vì thẻ sinh lực của Luffy bắt đầu cháy." Usopp tiếp tục giải thích, với Koala gật đầu xác nhận bên cạnh. 

"Mọi người, nó thực sự nghiêm trọng đấy! Thẻ vivre lúc này đã quá nhỏ nên chắc hẳn Luffy đang gặp rắc rối lớn. Vì vậy, nếu chúng ta không nhanh lên bây giờ thì sẽ quá muộn." Koala nói thêm, không dám nói to viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra. 

Đột nhiên, Franky và Zoro xuất hiện từ một quán bar phía sau Sanji và Brook, Franky mang theo một thùng lớn có dán nhãn cola. Cả hai ngay lập tức phát hiện ra bạn bè của họ và tiếp cận họ. Khuôn mặt nghiêm túc của các thành viên khiến họ có cảm giác khó chịu. 

"Này các cậu, tôi đã tìm thấy Zoro! Nhưng...này chuyện gì đang xảy ra thế này?" Franky hỏi, nhướn mày. "Ừ, các cậu trông như có chuyện gì tồi tệ đã xảy ra vậy." Zoro nói, hoàn toàn không biết về tin tức. 

"Ngươi đây rồi, đồ đầu rêu! Thật tệ làm sao, ta cứ tưởng ngươi đi luôn sẽ chẳng về nữa!" Sanji ngay lập tức chộp lấy kiếm sĩ. Zoro sau đó ném cho Sanji một cái nhìn dữ tợn và tất nhiên là để anh ta khiêu khích đầu bếp tóc vàng, nhưng trước khi nó có thể biến thành một cuộc tranh cãi giữa họ, Usopp một lần nữa nhắc nhở mọi người về tình huống khó khăn mà họ đang gặp phải. 

"Này, bây giờ không phải lúc để tranh cãi đâu! Hải quân đã bắt được Luffy và Nami, và chúng ta phải hành động nhanh chóng ngay bây giờ! Tôi không biết về Nami, nhưng thẻ sinh lực của Luffy sắp biến mất hoàn toàn, điều đó có nghĩa là cậu ấy có thể sắp chết!" 

Zoro và Franky cũng có phản ứng giống như Sanji và Brook trước đó, không thể tin vào tai mình những gì Usopp vừa nói. Và khi tất cả họ lại nghe rằng họ có thể mất Luffy, họ lại tập trung vào mức độ nghiêm trọng của tình hình. 

Không lãng phí thời gian quý báu nữa, Koala lên tiếng. "Tôi sẽ đề nghị chúng ta chia ra. Sabo đang trên đường đến căn cứ hải quân, vậy ai sẽ sẵn sàng đi theo tôi?" 

Không một chút do dự, Zoro, Sanji và Brook xung phong. 

"Được rồi, tôi sẽ cùng Franky đến Sunny và chuẩn bị khởi hành. Tôi chắc rằng lính thủy đánh bộ cũng sẽ ở đó, để đảm bảo rằng chúng ta không thể trốn thoát." Usopp nói và Franky đồng ý với anh ta. 

"Cậu nói đúng, nhưng hai chúng tôi có thể xử lý nó!" Người máy tự tin cười toe toét và giơ ngón tay cái lên. 

"Được rồi, nhanh lên nào! Hãy cẩn thận, những người lính có thể ẩn nấp ở bất cứ đâu bây giờ!" Usopp cảnh báo đồng đội của mình, trước khi họ gật đầu hiểu ý và chia thành hai nhóm khi chạy ngược chiều nhau vào giây phút tiếp theo. 

___ 

Sabo không thể kiểm soát được bản thân khi anh bước vào căn cứ hải quân chỉ với một mục tiêu duy nhất là cứu em trai mình, hạ gục mọi thứ trên đường đi của anh. Chừng nào tính mạng của người em trai yêu dấu của mình còn bị đe dọa, anh ta sẽ không dừng lại và từng bước tiến vào khu nhà tù của căn cứ.

Không một lính thủy đánh bộ nào có thể sánh ngang với anh ta và hỏa lực của anh ta, vì vậy anh ta tìm được đường vào khu nhà tù tương đối nhanh chóng. Chỉ có điều anh ta gặp vấn đề lớn là còi báo động đã rền rĩ, báo động cho ông chủ của căn cứ này. Sabo biết rằng anh phải nhanh lên, vì anh sẽ không còn nhiều thời gian nữa trước khi tên trùm xuất hiện ở đây và gây rắc rối. Sabo không thể lãng phí thêm thời gian với một cuộc chiến không cần thiết với anh ta. 

Vì vậy, Sabo tiếp tục kiên quyết chạy qua những hành lang tối tăm, lần theo thẻ sinh lực của Luffy. Tim anh đập thình thịch như điên trong lồng ngực, anh càng ngày càng mất kiên nhẫn khi chạy qua những phòng giam trống. 

___

 "Luffy? Luffy! Mở mắt ra đi! Tớ cầu xin cậu!" Nami hét lên trong hoảng loạn sau khi đôi mắt của Luffy đã nhắm nghiền vài giây trước và cậu ta đã không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự tỉnh táo kể từ đó.

Trong khi đó, tiếng cười lớn của đám hải quân bên ngoài phòng giam vang lên ầm ĩ khiến Nami bực bội siết chặt hai tay lại. Những nỗ lực của cô để giữ cho Luffy tỉnh táo đã thất bại, và có vẻ như, vị thuyền trưởng trẻ tuổi đã thua trong cuộc chiến chống lại tình trạng bất tỉnh.

Nước mắt chảy dài trên má của cô hoa tiêu tóc màu cam, cô ấy cắn chặt môi dưới của mình, bật máu khi làm như vậy, để không khóc thành tiếng, nó lại làm hài lòng những người lính hơn nữa, mặc dù lúc đó cô ấy không quan tâm đến họ nữa.

Nami vẫn có thể nhìn thấy lồng ngực của Luffy phập phồng, điều đó có nghĩa là cậu ấy chắc chắn vẫn còn thở. Nhưng trong bao lâu nữa? Bất kỳ giây phút nào cũng có thể có nghĩa là hơi thở cuối cùng của cậu ấy.

Nami cuộn người trong tư thế không thoải mái của mình và gục đầu khi cô tiếp tục để nước mắt chảy dài trên má xuống vũng máu nhỏ bên dưới. Cô cảm thấy bất lực và tuyệt vọng hơn bao giờ hết, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác ngoài hy vọng. Để hy vọng rằng bạn bè của cô sẽ không xuất hiện quá muộn. 

Đột nhiên, tiếng bước chân gấp gáp truyền đến tai Nami khiến cô há hốc mồm kinh ngạc ngẩng đầu lên chờ đợi và tràn đầy hi vọng. Và những gì xảy ra trong khoảnh khắc tiếp theo, cô sẽ không bao giờ ngờ tới. 

Những ngọn lửa lớn không biết từ đâu xuất hiện bên ngoài phòng giam, thắp sáng cả không gian nơi đó. 

"HỎA QUYỀN!"

_________________________________

Note của author Luffymero:

Vậy đó là chương của tuần này! Như tôi đã nói trước đây, nó không phải là chương hay nhất, nhưng hãy đồng ý với tôi! 

Chương tiếp theo cuối cùng sẽ có một số khoảnh khắc ngọt ngào giữa Luffy và Sabo, vì vậy hãy mong chờ điều đó! 

Hẹn gặp mọi người vào lần sau!🧡

Note của liz: có cái vấn đề là, tác giả gốc hay ra chap mới muộn, mọi người phải thông cảm cho điều đó. Vì nếu mà tôi dịch xong chap 11, thì mọi người phải đợi thêm một chút lâu nữa vì lần cuối tác giả gốc cập nhập là mùng 9 tháng 3 (」><)」

Thế đó chỉ muốn bày tỏ với mọi người thế thôi.  Bye bye mọi người nhé (@ ' ー ') ノ ゙ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro