Chương 9: Hòn đảo mới, vấn đề mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note của author Luffymero:

Các độc giả kính yêu của tôi ơi!🧡

Tôi vô cùng xin lỗi vì ra chương muộn, tại hiện tại cứ có thứ gì đó cản trở nên tôi không có thời gian để viết. Tôi hy vọng các bạn không giận tôi vì điều đó...

Tất nhiên, như mọi khi, tôi hy vọng rằng bạn thích diễn biến tiếp theo của câu chuyện này và tôi sẽ rất vui khi nhận được phản hồi từ bạn. 

Đọc vui vẻ nhé 

_____________________________

"Cinco Fleur!"

Robin phản ứng nhanh chóng khi cô để cánh tay của mình mọc dọc theo mạn tàu như một sợi dây thừng để đỡ lấy Luffy đang rơi xuống.

"Jinbei tôi đã bắt được Luffy! Ông có thể giữ cậu ấy và mang cậu ấy lên được không?" Robin hỏi, cảm thấy nhẹ nhõm vì đã kịp thời cứu được thuyền trưởng đang bị ốm của mình. Luffy chắc chắn sẽ không sống sót nếu bị rơi xuống biển trong tình trạng hiện tại. 

Jinbei, người ở gần lan can nhất, cúi xuống để nắm lấy mắt cá chân của Luffy rồi kéo cậu ấy lên. Luffy cảm thấy mình như một chiếc túi ướt khi ông ta cẩn thận nhấc cậu lên, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. 

"Lạy Chúa, Robin cô là đỉnh nhất." Nami nói khi cô khuỵu xuống trong sự nhẹ nhõm. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Luffy bất tỉnh trong vòng tay của Jinbei. Tay chân cậu rũ rượi, toàn thân run rẩy, dù là do gắng sức hay vì sốt, hơi thở còn nông. Tóm lại, Luffy trông thật kinh khủng. Còn tệ hơn cả lúc trước. 

"Chết tiệt, may mà kịp đấy! Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy hả? Làm thế nào mà cậu ấy có thể trèo lên được đó?" Sanji hỏi, người đang không thể hiểu được sự cố này. Khi phải chăm sóc cho Luffy, cậu bé tóc đen thậm chí còn không thể tỉnh táo được. Vậy sức lực nào mà cậu ta có thể ra khỏi phòng bệnh? Thật không thể giải thích được, nhưng một lần nữa, đó là thuyền trưởng của họ và cậu ấy có thể biến điều không thể thành có thể trong những tình huống như vậy. 

"Tôi không biết, nhưng cậu ấy dường như không nhận ra tôi, như thể cậu ấy đang trong một giấc mộng sâu nào đó." Người cá đáp, mắt vẫn không rời thuyền trưởng. Jinbei không thể tin được rằng Luffy lại mong manh và nhỏ bé như thế nào trong vòng tay của mình. Chỉ đến bây giờ ông mới nhận thấy những ảnh hưởng nghiêm trọng của căn bệnh đối với cơ thể của Luffy, trông vậy mà trái tim của người đàn ông như vỡ thành ngàn mảnh. 

"Cái vấn đề không phải ở chỗ là bằng cách nào Sanji! Ngay từ đầu, cậu ấy không nên rời khỏi giường! Brook tại sao-" Đột nhiên, một tiếng ho khàn khàn làm rung chuyển cơ thể bất tỉnh của Luffy cắt ngang cơn thịnh nộ của Nami, khiến toàn bộ thủy thủ đoàn cảnh giác. 

"Nhanh lên, chúng ta không nên lãng phí thời gian ở đây! Tình trạng của anh ấy đang chuyển biến xấu đi nghiêm trọng!" Chopper hét lên khi giật mạnh cánh cửa dẫn đến khu bệnh xá. 

Sau khi Luffy được đưa trở lại giường, tất cả những người khác đã được Chopper lệnh ra khỏi phòng để cậu có thể dành thời gian chăm sóc cho tình trạng của thuyền trưởng. 

Như mọi khi, các thủy thủ đoàn tập trung tại bàn trong phòng bếp với cái tâm trạng đầy lo lắng, trong khi một người nào đó trong số họ, cảm thấy đầy tội lỗi, không biết làm thế nào để xin lỗi. Brook không thể nhìn thẳng vào mắt bất kỳ người bạn nào của mình, biết rằng mình đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ. Làm thế nào ông ấy có thể để chuyện này xảy ra cơ chứ? 

"Brook ông thật may mắn khi chúng ta tìm thấy Luffy kịp thời! Cậu ấy gần như...Chết tiệt, sao ông có thể để điều đó xảy ra hả?!" Nami lại bị cơn giận dữ trong người dẫn dắt và không thể kìm nén được nữa. 

"Điều này không hề super một chút nào Brook." Franky cũng nói thêm, nhìn bộ xương một cách thất vọng. 

"Trả lời tôi đi Brook! Làm thế nào mà ông lại có thể để Luffy rời khỏi giường?" Người hoa tiêu tóc cam lặp lại, đập bàn thật mạnh bằng hai nắm tay siết chặt khi cô ấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi cùng lúc. Brook sau đó nhăn mặt, vẫn nhìn xuống, trông sắp khóc. Ông ấy có thể hiểu mọi người đã tức giận và thất vọng như thế nào, nhưng ông ấy thực sự không cố ý làm điều đó. Đó là một tai nạn ngu ngốc... 

Một tai nạn có thể cướp đi mạng sống của thuyền trưởng thân yêu của họ. 

Xương của Brook vẫn còn kêu lạch cạch vì cú sốc và tiếng hét giận dữ của Nami, điều đó chẳng khiến mọi thứ trở nên khá hơn, ý là cô ấy có quyền tức giận mà. Ông ta mở miệng để làm theo yêu cầu của người hoa tiêu, quai hàm của ông ta run lên, vô thức lại ngậm lại, không biết làm thế nào để biện minh cho bản thân. Không có gì để nói, vì vậy bộ xương quyết định im lặng để những lời trách mắng giận dữ trôi qua. Đáng ra ông ấy đâu nên nhận những điều này đâu chứ.

"Nami hoàn toàn đúng đấy Brook! Ông đã ở với cậu ấy, phải không? Vậy tại sao ông không thể ngăn chặn Luffy?" Lúc này Usopp mới lên tiếng, vẫn còn sốc, rõ ràng là cậu ấy đang run đến mức nào. 

"Thế là đủ rồi! Chuyện đã xảy ra rồi! Cả Brook và chúng ta đều không thể làm gì được!" Zoro không thể chịu được những tiếng hét nên phải can thiệp vào.

"Im đi Zoro! Cậu biết rất rõ ràng điều đó là không thể tha thứ! Tất cả những nỗ lực của chúng tôi sẽ đổ bể cùng với Luffy! Và cậu muốn tôi giữ im lặng ư?" Nami nghiến răng, cơn tức giận sôi sục khi cô nhìn người kiếm sĩ, người chỉ ngồi đó bình tĩnh với hai cánh tay khoanh trước ngực. 

"Nami hoàn toàn đúng! Và bên cạnh đó, dù sao đi nữa, đầu rêu nhà ngươi không có quyền có tiếng nói ở đây! Ta cũng bắt gặp thấy ngươi ngủ gật khi đang trông chừng Luffy!" Sanji giờ bảo vệ quan điểm của người hoa tiêu, lúc anh ta đã châm điếu thuốc thứ ba. 

"Cái quái gì chứ?! Đừng lôi ta vào chuyện này chứ, đồ khốn!" Zoro gầm gừ nguy hiểm. 

"Ngươi gọi ai là đồ khốn hả, tên đần độn này...."

"T-tôi thực sự rất xin lỗi Nami - san. Vậy nên làm ơn-"

"Ông nói xin lỗi cơ đấy? Ông nghĩ xin lỗi là xong sao?!" Nami ngắt lời Brook khi ông ta cố gắng xin lỗi, dậm chân tiến bước về phía bộ xương. 

"Nami, dừng lại đi-"

Trước khi cả băng nhận ra, tất cả họ đột nhiên tham gia vào một cuộc chiến lớn. Cú sốc và sự căng thẳng chung của tình huống khiến tất cả họ quay lưng lại với nhau. 

Mặt khác, Chopper, người đang chăm sóc Luffy trong bệnh xá, có thể cảm nhận được tình hình bên ngoài đang leo thang. Nhưng chú tuần lộc nhỏ đã cố gắng hết sức để kìm nén tiếng la hét và những lời lăng mạ, để có thể lắng nghe được nhịp tim của Luffy. Chopper nhận thấy từ nhịp tim đập nhanh và hơi thở thất thường của Luffy.

Cậu bé ốm yếu phát ra một tiếng thút thít yếu ớt và mí mắt của cậu ấy giật giật khi trong khoảnh khắc tiếp theo, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào mắt của Chopper. 

"Luffy?"

Luffy không nói một lời nào khi cậu bất ngờ ngồi dậy.

"Anh...anh phải...haah...ngăn họ lại!" Luffy lẩm bẩm trong hơi thở của mình, cậu từ từ đặt chân xuống đất. 

"Dừng lại, đợi đã Luffy! Anh không thể đứng dậy ngay lúc này được!" Bất kỳ nỗ lực nào của Chopper để ngăn thuyền trưởng của mình đứng dậy đều vô ích, còn chưa kịp nhận ra thì Luffy đã đứng trên đôi chân loạng choạng trước cửa và mở toang nó ra. Luffy không biết mình lấy sức mạnh từ đâu để đứng dậy, cảm giác kiệt sức kia vốn chưa bao giờ rời bỏ cậu, nhưng cậu biết một điều:

Cậu phải đến chỗ các bạn của cậu ấy.

Một cảm giác khó chịu cứ lớn dần lên bên trong cậu. Có điều gì đó không ổn. Khi Luffy đã mở hoàn toàn cánh cửa, cậu tựa người vào khung cửa, thở hồng hộc khi kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Ngay lúc đó Chopper đã chạy đến bên cạnh để hỗ trợ cậu ấy trong trường hợp cậu ấy bị mất thăng bằng. 

"Luffy, nằm xuống đi!" Bác sĩ tuần lộc nhỏ cầu xin thiếu niên tóc đen, nhưng cậu ta liền phớt lờ. Luffy không thể tin vào những gì mình đang thấy. Rốt cuộc, đôi tai và nhận thức của cậu ta đã không hề sai, cả băng thực sự đang tranh cãi. Nhưng cậu ấy không biết rằng những cuộc tranh cãi lại có thể lên tới đỉnh điểm như này.

Liệu họ có còn là bạn của cậu nữa không?

Đồng đội của cậu?

Cái băng hải tặc Mũ Rơm luôn đoàn kết với nhau ấy?

Không ai trong số họ từng nói một lời nào về việc tranh cãi, tất cả họ đều hành động như thể mọi chuyện vẫn ổn vậy. Nhưng cảnh tượng khủng khiếp trước mắt cậu đây như muốn nói với cậu một điều gì đó.

Rằng mọi thứ chỉ là dối trá....

Cơn thịnh nộ trong Luffy tiếp tục dâng cao khi cậu nhìn về những người bạn của mình, những người vẫn chưa chú ý đến cậu. Nami đi đến chỗ Brook, mắng mỏ ông ta, vì lý do mà vị thuyền trưởng chả biết tẹo nào, trong khi đó Jinbei thì đang cố gắng kéo cô ấy ra khỏi ông ta. Zoro, Sanji và Usopp cũng đang tranh cãi về điều gì đó mà Luffy cũng không hiểu lắm. Chỉ có Robin và Franky thỉnh thoảng cố gắng can thiệp để tránh mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. 

Chopper cũng không thích sự hỗn loạn và không có cảm giác tốt về nó chút nào. Chú tuần lộc thực sự có thể cảm nhận được sự căng thẳng nơi vị thuyền trưởng ốm yếu của mình, cậu càng hoảng sợ hơn khi Luffy uể oải đẩy mình ra khỏi khung cửa để tiến lại gần những người bạn của mình. Ngay cả khi đối đầu với Luffy đang trong tình trạng yếu ớt như vậy, Chopper cũng không có cơ hội. 

"L-Làm ơn...haah...dừng lại..." Luffy hổn hển, từng lời cậu nói ra như tiếng gió bay. Trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, cậu mệt mỏi khi mất một lượng năng lượng để có thể giữ mình đứng dậy, bất chấp sự hỗ trợ của Chopper. 

"Mọi người, làm ơn ngừng cãi nhau đi!" Chopper lo lắng hét lên, nhưng rõ ràng là không đủ to, vì thậm chí chẳng ai thèm quay lại nhìn họ. Tất cả họ đều quá bận rộn với nhau nên chẳng có thời gian để chú ý đến hai người họ. 

Chopper ngước nhìn Luffy, người đang bị tóc mái che đi, cậu trông thấy cậu ta nắm chặt tay lại. Luffy hít một vài hơi run run nhưng sâu và những gì xảy ra tiếp theo khiến cả băng giật mình. 

"DỪNG LẠI ĐI!!!"

Ngay lập tức, tất cả mọi người dừng công việc họ đang làm ngay lúc đó, mọi ánh mắt đổ dồn về phía viên thuyền trưởng trẻ tuổi, người giờ đã hết hơi vì tiếng hét của chính mình. Nhưng ánh mắt nghiêm túc vẫn còn đó. 

"Luffy?!"

"Luffy, cậu lại tỉnh à?" Usopp hỏi, đồng thời giả vờ rằng không có chuyện gì xảy ra khi nãy. 

Không một câu trả lời.

"Cậu ra khỏi giường làm gì vậy?" Nami hỏi khi cô đột ngột buông Brook ra và bước lại gần thuyền trưởng của mình. 

Vẫn chẳng một lời đáp lại.

"Luffy em xin anh đấy, đi ngủ đi!" Chopper đã nắm lấy cánh tay của Luffy, cố gắng kéo cậu ấy trở lại phòng y tế, nhưng Luffy chỉ thô bạo kéo cánh tay của Chopper ra. Chàng trai 19 tuổi run rẩy vì gắng sức, nhưng cậu cố trấn tĩnh lại để không trở thành nạn nhân của sự mệt mỏi ngày càng tăng đang dần kéo chân tay cậu, khiến chúng cảm thấy nặng nề hơn. 

"Dừng lại đi...chết tiệt..." Luffy lẩm bẩm giữa những tiếng thở hổn hển. 

"Luffy cậu là đang..."

"ĐỪNG CÓ GIẢ VỜ NỮA!"

Một cơn bùng nổ khác từ thuyền trưởng trẻ tuổi khiến bạn bè của cậu ta nhăn mặt, rồi đột nhiên một cơn rùng mình lạnh như băng chạy dọc sống lưng bọn họ, như thể Luffy đã vô tình giải phóng một chút haki của mình. 

"Luffy, em cầu xin anh đừng có gắng quá sức như thế này nữa! Nó không tốt cho sức khỏe của anh đâu!" Chopper một lần nữa cố gắng hết sức để thuyết phục thuyền trưởng của mình, nhưng dù cứng đầu đến đâu, nỗ lực này lại thất bại. 

"Anh không muốn quan tâm đến sức khỏe của mình lúc này! Anh chẳng thể nhận ra thành viên băng của mình nữa rồi!" Luffy hét to hết cỡ, vài tiếng ho thoát ra khỏi môi, khiến cậu thở hổn hển sau một thời gian ngắn. 

Những cái nhìn đầy bối rồi cùng với thắc mắc của thủy thủ băng hải tặc Mũ Rơm, giăng đầy người Luffy.

Luffy lại bị ảo giác nữa sao? 

 "Ý cậu là sao, Luffy? Đó là chúng tớ đây mà, bạn bè của cậu! Usopp trả lời hơi lo lắng, phá vỡ sự im lặng khó xử.

"Không, những người bạn thực sự của tớ sẽ không giấu tớ bất cứ điều gì hết" Dù hụt hơi nhưng Luffy vẫn tiếp tục nói, liếc nhìn từng người bạn của mình.

Thật xấu hổ làm sao. Cả nhóm rời mắt khỏi vị thuyền trưởng của họ, họ không quen đối mặt với một Luffy nghiêm túc như vậy. Nhưng mỗi người trong số họ đều đồng ý với cậu ta. Họ bị làm sao vậy trời? Tất cả họ đều phải gắn bó với nhau chứ. Mà ngay lúc này đây, họ cử xử với nhau như kẻ thù vậy.

Chopper không thể chịu đựng được nữa, vùi mặt vào móng guốc và bắt đầu khóc. 

"Bọn tớ......bọn tớ....thực sự xin lỗi.....Luffy..."

Nhưng Luffy đã không nghe thấy lời xin lỗi, khi đột nhiên một tiếng uỵch nặng nề vang lên trong phòng và khoảnh khắc tiếp theo thì Luffy đã nằm bất tỉnh trên sàn cạnh Chopper. 

"Luffy!"

~Ba ngày sau~

Trên tàu Thousand Sunny thật yên tĩnh. Băng hải tặc Mũ Rơm cuối cùng đã cập bến một hòn đảo có người ở.

Chà, tất cả mọi người ngoại trừ cô hoa tiêu tóc màu cam và thuyền trưởng ốm yếu của cô ấy. 

Người hoa tiêu ấy đang ngồi bên giường Luffy, hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nắm lấy bàn tay mềm nhũn của cậu trong tay cô. Đã ba ngày kể từ lần cuối Luffy thức dậy. Tất cả đều bị sốc khi thuyền trưởng của họ đột ngột gục ngã mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. 

Mọi người đều cảm thấy có lỗi về điều đó, khi Luffy phải sử dụng chút sức lực cuối cùng của mình để giải quyết tranh chấp của họ. Bọn họ là cái kiểu người gì không biết nữa? Bọn họ không hề xứng đáng với Luffy.

Tình trạng của cậu đã xấu đi một chút vì họ, nhưng may mắn thay, Chopper đã có thể phát triển một loại thuốc cải tiến mới giúp Luffy chống lại bệnh viêm phổi. Kể từ cuộc kiểm tra mới của Chopper sáng nay, Luffy chắc đang trên đà hồi phục. Chỉ mong cậu ấy sớm tỉnh lại thôi. 

Nami thở dài lần thứ mười một khi cô lướt những ngón tay thanh tú của mình trên bề mặt thô ráp của bàn tay người bạn ốm yếu của mình. Cô hy vọng cuối cùng cũng nhận được dấu hiệu của sự sống từ cậu. Với sự nhẹ nhõm của cô, cơn sốt của Luffy cuối cùng đã hạ vào đêm qua và cùng với nó, một số màu sắc đã trở lại trên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu ấy và điều đó thực sự khiến cậu ấy trông khỏe mạnh hơn sau một thời gian dài. 

Sau khi cậu ấy cảm thấy tốt hơn nhiều vào ngày hôm qua, cô và Robin quyết định tắm cho thuyền trưởng của họ thật sạch để loại bỏ hết mồ hôi và bụi bẩn. Nami nhẹ nhàng vuốt một tay qua mái tóc đen nhánh sạch sẽ của Luffy trong khi tay kia vẫn nắm chặt lấy tay cậu. Sau đó, cô để những ngón tay vừa chải qua những lọn tóc của cậu, trượt xuống sâu hơn và đặt tay lên bên trái khuôn mặt cậu, lần theo vết sẹo của cậu bằng ngón tay cái. 

Đột nhiên cô cảm thấy có gì ươn ướt trên mặt và lúc này mới nhận ra rằng mình đã bắt đầu khóc, nhưng cô chẳng muốn lau đi mà cứ để nó rơi tự do xuống đệm. Mặc dù thực tế là cô ấy biết rằng cậu ấy gần như đã sống sót sau đợt nhiễm trùng, nhưng sự hiểu biết và nỗi lo lắng rằng cậu ấy vẫn mắc bệnh nan y vẫn gặm nhấm cô ấy. 

Như thường lệ, cô ước được ở vị trí của cậu vào lúc đó. Lẽ ra phải là cô ấy chứ không phải Luffy. Cô ấy sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để có được căn bệnh của cậu ấy và trải qua sự đau khổ của cậu ấy. Bất cứ điều gì để khiến cậu ấy cảm thấy tốt hơn, lại được ở bên cạnh bạn bè, được ngồi vào vị trí yêu thích của cậu ấy trên đầu Sunny, và quan trọng nhất là ăn hết đồ của họ. 

Ánh mắt của cô lướt từ khuôn mặt cậu xuống, nơi được che phủ bởi tấm chăn lên đến ngực. Luffy trước đây luôn có thân hình gầy gò, nhưng giờ đây cậu ấy đã sụt cân đi khá nhiều. Nami đưa tay ra xa lên phía ngực trái cảu cậu. Cô cảm nhận được những nhịp đập đều đặn dưới lòng bàn tay, điều đó mang lại một nụ cười nhẹ trên môi cô.

Bất chấp căn bệnh hiểm nghèo này, trái tim của Luffy không chịu bỏ cuộc, đập mạnh mẽ luân hồi phía trong lồng ngực. Trước khi chính cô ấy nhận ra điều đó, cô gái tóc cam đã áp tai vào ngực Luffy, lắng nghe tiếng "thình thịch" đều đặn, chậm rãi nhưng chắc chắn đã ru cô vào giấc ngủ cùng với hơi thở êm dịu của cậu. 

____ 

Trong khi đó, những người còn lại trong băng đã chia thành hai đội. Đội một gồm Sanji, Franky và Brook, chạy vào trung tâm thành phố để lấy thức ăn và cola, và đội còn lại gồm Usopp, Chopper, Robin và Jinbei đã chạy về phía khu rừng để tìm kiếm một số loại dược liệu.

Zoro cũng muốn đi cùng đội của Sanji đến thị trấn nhỏ, nhưng tên ngốc này sẽ lại một lần nữa lạc đường trên con đường rừng nhỏ khi vào đảo. 

Sanji không quan tâm chút nào tới cái đầu rêu đâu, anh ấy còn sẽ rất vui nếu Zoro thực sự biến mất mãi mãi. Ngay khi bình tĩnh lấy đồ của mình, anh ấy muốn thử nhiều công thức nấu ăn mới. Brook giúp anh ta mang những chiếc túi, trong khi Franky đã rời xa hai người họ một chút để tìm một cửa hàng đồ uống. 

Trong khi đó, nhóm còn lại khám phá khu rừng, nơi không phải là rừng nhiệt đới, nhưng bất chấp điều này, Chopper nhanh chóng nhận thấy rằng có rất nhiều loại dược liệu khác nhau cũng đang mọc lên ở đây. Tất nhiên, bạn bè của cậu ấy không hiểu gì về thứ màu xanh lá cây hay thậm chí còn cho rằng các loại cây không khác nhau nhiều, điều này rất có thể dẫn đến nhầm lẫn với các loại thảo mộc có độc. Để ngăn chặn điều này, Chopper đã xé mỗi người họ một bức tranh từ sách của mình, điều này sẽ giúp việc tìm kiếm của họ dễ dàng hơn rất nhiều. 

Khi đã vào sâu trong rừng, họ bất ngờ phát hiện ra có một bãi đất trống rộng lớn ở giữa còn có một túp lều nhỏ cũ kỹ. Có một ít khói thoát ra từ ống khói, họ chắc chắn rằng túp lều phải có người ở. 

"Này, mọi người có nghĩ gõ cửa là một ý kiến ​​hay không? Có lẽ người đó biết đủ rõ về khu vực này và có thể giúp chúng ta." Chopper đề nghị khi họ đến gần túp lều gỗ. 

"Anh không biết nữa Chopper, giả dụ người ta có thù địch với bọn mình thì sao? Với cả có một căn cứ hải quân lớn trên hòn đảo này, chắc nó cũng ổn?" Usopp bày tỏ ý kiến ​​của mình, đầu gối của cậu run lên khi nghĩ đến hải quân. Bây giờ họ có một thuyền trưởng bị ốm, khả năng chiến đấu bị thiếu hụt, họ phải hết sức cẩn thận để tránh bất kỳ cuộc ẩu đả nào. 

"Tuy nhiên, người đó có thể sẽ hữu ích." Robin nói, trước khi những người còn lại kịp thống nhất về việc có gõ cửa hay không, cánh cửa gỗ đã mở ra với một tiếng cọt kẹt chói tai, khiến cả nhóm giật mình. 

Đằng sau cánh cửa, một người đàn ông lớn tuổi nhỏ bé với cặp kính lớn trên mũi với bộ ria mép rậm rạp xuất hiện. Ông ta cũng mặc một chiếc áo khoác của bác sĩ, có vẻ như là một bác sĩ hoặc giáo sư. 

"Ồ, đúng là mình có nghe thấy vài giọng nói mà! Thanh niên các cô cậu đang làm gì ở đây đấy hử?" Ông hỏi, cảnh giác nhìn bốn người bọn họ. Mặc dù băng hải tặc Mũ Rơm rất nổi tiếng, nhưng ông già dường như không nhận ra họ, điều này lại là điều tốt, vì dù sao họ cũng không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý. 

"Ờ..ừm...Chúng tôi...Chúng tôi..." Usopp lắp bắp, không biết phải trả lời thế nào. 

"Chúng tôi là một nhóm các nhà nghiên cứu và chúng tôi...chúng tôi đang tìm kiếm một số dược liệu ở đây, chẳng hạn như Bào tử Miseo." Chopper nhanh chóng hoàn thành câu trả lời cho Usopp. 

"Tôi hiểu rồi...Vậy thì, vào đi, tôi muốn cho các cô cậu xem một thứ." Ông già trả lời, quay lại và đưa tay ra hiệu cho họ đi theo mình. 

Bọn họ làm theo lời chỉ dẫn và vô cùng ngạc nhiên khi họ bước vào túp lều. Túp lều nhỏ như vậy nhìn từ bên ngoài, bạn sẽ không bao giờ có thể đoán được những gì bên trong. Bên cạnh một chiếc giường tự chuẩn bị và một bếp củi nhỏ là một phòng thí nghiệm nhỏ, bao gồm một chiếc bàn dài hẹp dọc theo bức tường gỗ bên phải của túp lều. Trên đó là tất cả các loại vật dụng từ ống nghiệm, tất cả đều sủi bọt với một số chất, đến kính hiển vi và các chế phẩm khác mà bọn họ, ngoại trừ Chopper, không quen thuộc. 

"Mấy thứ này chất thật đấy! Ông già, ông có phải là bác sĩ hay nhà khoa học nào đó không?" Chopper hoàn toàn bị mê hoặc bởi ngôi nhà của người đàn ông và cảnh tượng gợi lại những ký ức cũ, bởi vì mọi thứ trong túp lều cùng với người ông già đều có nét giống đến khó tin với người cố vấn cũ của cậu, Tiến sĩ Hiluluk. Mặc dù Chopper hoàn toàn không biết người đàn ông lạ mặt này, nhưng cậu ấy đã thích rồi. 

"Cũng kiểu vậy. Cả đời tôi đã tham gia nghiên cứu thực vật và dược thảo." Ông già gật đầu và đưa tay vuốt bộ râu của mình." Nhưng thật không may, cư dân trên đảo không chấp nhận tôi là bác sĩ. Điều đó phần nào tôi có thể hiểu được, vì thuốc của tôi hầu như lần nào cũng suýt giết được chúng..." Vị bác sĩ tự xưng thở dài chán nản, lẩm bẩm phần cuối. 

"Cái gì cơ?! Thế mà cũng tự gọi bản thân mình là bác sĩ á?!!" Usopp hỏi một cách hoài nghi, đứng cách xa chiếc bàn một khoảng nhất định, bởi vì có ai biết thực sự có gì trong tất cả những chiếc bình trông kỳ lạ đó. 

"Không. Ý tôi không phải thế! Tôi không cố ý làm hại ai cả!" Bị ông già từ chối ngay. 

"Chỉ là một loại thuốc mà tôi đang nghiên cứu. Nó được cho là có thể chữa khỏi tất cả các bệnh trên thế giới! Nhưng sau nhiều năm nghiên cứu, tôi vẫn chưa tìm được hỗn hợp phù hợp." Một lần nữa người đàn ông thở dài. 

Chopper tất nhiên là rất tin tưởng vào người đàn ông đó và không thể tin rằng cậu lại có thể tìm thấy ở đây, trên hòn đảo này, một người có cùng ước mơ với cậu. 

"Điều đó có nghĩa là chúng ta có cùng một giấc mơ đó! Tôi cá là ông có thể dạy tôi một vài điều! Chopper nói với đôi mắt lấp lánh. 

"Bây giờ đợi một chút Chopper! Ông già kia chỉ là một tên lang băm tệ hại, nói quá thôi! Ông ta không giúp được gì cho bọn mình đâu!" Usopp cảnh báo người bạn cả tin của mình. 

"Đừng nói láo cậu trẻ!" Nhà nghiên cứu già nói, phẫn nộ trước tuyên bố của Usopp. 

"Tôi biết rất rõ về bào tử Miseo. Tôi đã nghiên cứu về nó trong một thời gian dài, như thế này!" Người đàn ông giải thích và lấy ra một chiếc lọ từ chiếc kệ được dựng cạnh chiếc giường nhỏ của ông ta. 

Bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm vào chất lỏng hơi xanh, có vẻ khá độc hại, thay vì thứ đáng lẽ phải dùng để chữa bệnh. 

"Vậy thì ông sẽ phải biết rõ các loại thảo dược cụ thể nằm ở đâu, phải không? Giáo sư?" Robin tò mò hỏi.

"Tất nhiên rồi! Nó mọc suốt trên ngọn núi lớn nhất trên hòn đảo này. Thật không may, tôi đã quá già để leo lên đó, nếu không thì tôi đã có thể cho các cô cậu một ít rồi." Bác sĩ tự xưng trả lời một cách hối lỗi. 

"Điều đó không quá quan trọng! Thông tin đó một sự trợ giúp tuyệt vời cho chúng tôi! Cảm ơn ông già!" Chú tuần lộc nhỏ cảm ơn. 

"Chà, tôi không nghĩ việc tìm kiếm của chúng ta sẽ dễ dàng hơn thế! Điều này sẽ giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều thời gian quý báu." Jinbei nói ít nhất cũng hài lòng như Chopper. Họ phải tìm cây thuốc càng sớm càng tốt, vì Nami không thể dành cả ngày để chăm sóc Luffy; Rốt cuộc, cô không phải là bác sĩ và cũng không thể giúp cậu ta trong những trường hợp khẩn cấp. 

"Được rồi, các cậu! Đi thôi!" Chopper hét lên khi họ sải bước ra khỏi túp lều. 

"Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cậu leo núi cùng với Robin. Tôi và Usopp sẽ đi thu thập các loại thảo mộc còn lại. Bằng cách đó, chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian một lần nữa." Jinbei gợi ý, nghe có vẻ rất hợp lý với những người khác. 

"Ônh nói đúng Jinbei. Tất cả chúng ta sẽ không cần thiết phải leo núi. Một mình tôi và Robin sẽ có thể xử lý nó, phải không Robin?" Chopper tự tin nói, sau đó cậu nhận được cái gật đầu đồng ý từ người phụ nữ tóc đen. 

"Được rồi, đi nhanh lên, Robin! Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây sau!" Chopper nói khi biến thành dạng Walk Point và để nhà khảo cổ học ngồi lên người mình.

"Được rồi, hẹn gặp lại sau, đi đường cẩn thận nhé!" Jinbei nói. 

"Ừ đúng rồi, đặc biệt coi chừng lính thủy đánh bộ, vì họ có thể ẩn nấp ở bất cứ đâu trên đảo!" Usopp nói thêm và hy vọng rằng hai người bạn của mình sẽ trở về an toàn. 

"Rõ! Một lần nữa cảm ơn nhé ông già!" Đó là điều cuối cùng Chopper nói trước khi lên đường vào lúc tiếp theo. 

"Không có gì!" Ông cụ vẫy tay chào hai người trước khi quay sang hai người còn lại. 

"Còn hai người thì sao? Hai cậu có nghĩ rằng có thể tự mình tìm kiếm được không?" Vị bác sĩ tự xưng hỏi, chỉnh lại cặp kính trên mũi. 

"Đương nhiên rồi, bọn tôi có mang theo hình ảnh của các loài thực vật! Chúng tôi sẽ tìm ra nó thôi mà!" Usopp trả lời và lục trong túi ra bức ảnh hơi nhàu nát. 

"Vậy thì, bảo trọng!" Người đàn ông gọi họ khi Usopp và Jinbei bắt đầu tìm kiếm. 

~Trong khi đó trên Thousand Sunny~ 

Hai mí mắt trĩu nặng nâng lên khi thuyền trưởng băng hải tặc Mũ Rơm dần dần tỉnh lại. 

Điều đầu tiên mà Luffy có thể cảm nhận được là sự mệt mỏi mà cậu đã không thể thoát khỏi trong nhiều ngày đã bay đi, đó phải là một dấu hiệu tốt. Và điều thứ hai là sức nặng đè lên ngực cậu. 

Cậu khẽ ngẩng đầu lên, trông thấy một mớ tóc màu cam. Dưới những lọn tóc lòa xòa trên mặt người hoa tiêu, Luffy có thể nhìn thấy đôi mắt của Nami đang nhắm nghiền, cùng với hơi thở chậm rãi và đều đặn của cô ấy, cho thấy rằng cô ấy đã ngủ thiếp đi. Cảnh tượng khiến Luffy cười toe toét khi cậu gục đầu xuống gối. 

Cậu đưa mắt nhìn quanh phòng và lắng nghe âm thanh phát ra từ bên ngoài. Có một sự im lặng hoàn toàn, và bên cạnh đó, cậu không thể cảm nhận được sự hiện diện của những người bạn còn lại của mình, điều đó khiến cậu cảm thấy khó chịu. Luffy cần phải kiểm tra thủy thủ đoàn của mình, nhưng cậu không biết làm thế nào nếu như không đánh thức Nami. 

Chàng trai tóc đen cẩn thận thả bàn tay mà Nami vẫn nắm chặt một cách đáng ngạc nhiên trong giấc ngủ, đặt nó lên đầu cô, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc ra khỏi mặt cô. May mắn cho cậu, cô ấy dường như đang ngủ say, điều này có thể cho phép cậu thoát khỏi vị trí này. Một cách cẩn thận, Luffy nhấc bàn tay còn lại của mình để trượt nó dưới đầu Nami, nâng đầu cô ấy lên một chút. Đồng thời, cậu từ từ trượt phần thân trên của mình sang một bên để nhẹ nhàng tựa đầu Nami xuống nệm. 

Khi đã xong, Luffy đẩy chăn của mình sang một bên và sau đó để đôi chân cứng đơ của mình đung đưa trên mép giường. Cậu chỉ băn khoăn không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, bởi vì không chỉ toàn thân cứng đờ, mà cậu còn không nhớ nổi lần cuối cùng mình tỉnh dậy là khi nào và đã làm gì. Ít nhất thì Luffy cũng rất biết ơn vì cơn đau đầu của cậu đã giảm bớt, mặc dù cảm giác choáng váng vẫn còn vương lại một chút. Cảm giác này tăng lên và kèm theo một cơn chóng mặt nhẹ khi cậu đứng dậy. 

Cậu nhanh chóng nắm lấy thành giường để khỏi ngã về phía trước. Sau một lúc, cảm giác đó biến mất, khi Luffy chắc chắn rằng mình có thể đứng thẳng trở lại, cậu buông tay khỏi giường và quay lại phía Nami, người may mắn không bị đánh thức bởi chuyển động của cậu. Vị trí mà cậu đặt cô nằm xuống trông khá khó chịu và không tốt cho lưng của cô. Vì vậy Luffy quyết định nhấc cô lên giường rồi chỉnh lại tư thế nằm của cô, dù sao thì trọng lượng của cô cũng không thực sự nặng.

Luffy quan sát cô ấy một lúc và ngạc nhiên rằng cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy bất chấp mọi chuyển động của Luffy, điều đó cho thấy rằng cô ấy chắc hẳn đã rất mệt mỏi và kiệt sức. Chàng trai tóc đen đã có thể đoán được rằng tất cả những căng thẳng và lo lắng về cậu ta đang ảnh hưởng đến cơ thể cô. Ý nghĩ này khiến cậu cảm thấy cay đắng, vì tất cả là do cậu và những người còn lại trong băng của cậu phải chịu đựng tương tự. 

Mọi người đã phải đau khổ vì cậu ấy và điều này khiến trái tim cậu ấy đau nhói. Luffy thở dài và luồn tay vào mái tóc đen nhánh của mình, khi cậu chợt nhớ ra một điều quan trọng: 

Mũ rơm của cậu.

Vị thuyền trưởng trẻ tuổi nhanh chóng nhìn quanh phòng, tìm kiếm và tìm thấy kho báu quý giá của mình treo trên đầu giường cách đó không xa. Cười toe toét, cậu ta đặt chiếc mũ của mình vào đúng vị trí của nó, cụ thể là trên đầu, rồi liếc nhìn người hoa tiêu lần cuối, chỉ để rời khỏi phòng ngay sau đó. 

Khi ra ngoài boong tàu, thấy có lẽ đã trưa rồi, vì mặt trời chói chang đang chiếu xuống người. Hít một hơi thật sâu, Luffy hít không khí trong lành vào phổi và ngạc nhiên rằng khi điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Cơn ho dai dẳng sau đó vẫn còn, nhưng nhẹ hơn trước rất nhiều, cả cái cơn đau như dao đâm trong phổi vẫn còn. Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng cậu đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều sau một thời gian dài. 

Rốt cuộc mấy ngày gần đây cậu phải trải qua, vài cơn chuột rút nhẹ và đau nhức chỗ này chỗ nọ. Cậu ta rất biết ơn với liều thuốc của Chopper, thứ đã một lần nữa làm nên điều kỳ diệu. Luffy hy vọng rằng tác dụng của loại thuốc này sẽ kéo dài hơn lần trước... 

Hóa ra là không có ai trên tàu và chỉ đến lúc này Luffy mới nhận ra rằng họ đã cập bến một hòn đảo mới. Tinh thần phiêu lưu đã chiếm lấy cậu ta và không thể tin rằng những người bạn của cậu hiện đang khám phá hòn đảo mà không có cậu. Họ đã lên kế hoạch cùng nhau tìm kiếm các loại thảo mộc bị mất tích. Điều đó thật không công bằng! 

Không mảy may nghĩ đến những hậu quả có thể xảy ra, cậu liền nhanh chóng quyết định lên bờ và đi theo những người bạn của mình. 

Một quyết định ngu ngốc...

Luffy, vì quá phấn khích, đã quên mất rằng mình vẫn đang bị ốm nặng, và bắt đầu chạy ngay khi chân chạm đất. Một lúc sau, khi Luffy cuối cùng cũng đến một ngã ba đường, cậu ấy dừng lại, người ướt đẫm mồ hôi và kiệt sức. Cậu chống cả hai tay lên đầu gối để điều hòa hơi thở, một lần nữa nhận ra nó không dễ dàng như vậy. 

Cùng lúc đó, cậu bé tóc đen nhớ lại lời của Chopper rằng cậu không nên cố gắng quá sức trong bất kỳ hoàn cảnh nào và thực sự nhận ra rằng việc chạy nhảy như này là không phải là một ý kiến ​​hay. Bên cạnh đó, Luffy thậm chí còn không biết mình đột nhiên lấy được năng lượng này từ đâu, vì cậu ấy rất khó nhớ bữa ăn cuối cùng của mình và ai biết được nó đã cách đây bao lâu. 

Đột nhiên cậu có thể cảm thấy sự hiện diện của những người khác đang tiến lại gần mình, đồng thời cảm giác phấn khích được thay thế bằng cảm giác sợ hãi lấp đầy cậu. Luffy nhanh chóng đứng dậy và nhìn xung quanh, lau mồ hôi trên trán. 

"Này, ra đây ngay! Là ai đấy?" Luffy hét lên với vẻ mặt nghiêm túc và giờ có thể cảm nhận được cậu đang dần bị bao vây bởi những người này, những người cũng có thái độ thù địch với cậu. Luffy nghiến răng. Một cuộc chiến thực sự là điều không thể tránh khỏi, vì bất kể những người này là ai, họ không hề giả vờ yếu đuối. 

"Chà, xem chúng ta có ai ở đây này." Một giọng nam đột nhiên vang lên, theo sau là một tiếng cười nhỏ. 

Ngay lập tức, Luffy quay về phía giọng nói và bắt gặp một người đàn ông tương đối cao trong bộ đồng phục hải quân với áo choàng. Cùng lúc đó, những người theo dõi cậu ta xuất hiện từ bụi rậm với vũ khí của họ chĩa vào cậu ta. 

"Ngươi là ai?" Luffy rít lên và ngay lập tức vào tư thế chiến đấu. Vị thuyền trưởng trẻ tuổi càng tức giận nghiến chặt răng khi người đàn ông bắt đầu cười trở lại. 

"Như ngươi thấy đấy, ta là một sĩ quan hải quân và tên ta là Tetsuo! Hãy nhớ kỹ, vì hôm nay ta sẽ đi vào lịch sử với tư cách là người đã bắt được Luffy Mũ Rơm khét tiếng!" Tetsuo hét lớn rồi hạ lệnh tấn công. 

"Đó là những gì ngươi muốn nhưng rất tiếc phải làm ngươi thất vọng, chuyện sẽ không như những gì ngươi vạch ra đâu!" Luffy trả lời anh ta một cách táo bạo và sử dụng Gear Second của mình mà không cần suy nghĩ thêm. 

"Xin lỗi mọi người, nhưng tớ phải làm điều này!" Luffy lầm bầm với chính mình trong suy nghĩ về thủy thủ đoàn của mình. 

"Vậy thì, chiến thôi Mugiwara!" 

~Quay trở lại Thousand Sunny~ 

Nami thức dậy với cảm giác nhột nhột trên mũi do tia nắng mặt trời chiếu qua lỗ nhìn trộm ở cửa sau, đôi mắt lảo đảo xung quanh. Phải mất một lúc để tâm trí cô xử lý xem cô thực sự đang ở đâu và cô đã làm gì trước khi chìm vào giấc ngủ. 

Cô giật nảy người khi cô nhận ra rằng mình đang nằm trên giường của Luffy trong phòng bệnh và thuyền trưởng của cô thì... 

Luffy đã biến mất.

"Ôi không phải lần nữa!" Nami lại lo sợ điều tồi tệ nhất, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng cậu hoàn toàn không thể lại đi lang thang trong cơn sốt vì cậu rõ ràng đã cố tình đặt cô thoải mái nhất có thể trên giường của mình. Cô chỉ hy vọng là chưa quá muộn. Nhưng khi nghĩ lại về vị thuyền trưởng ngốc nghếch của cô ấy, thì khả năng xảy ra là rất cao. 

Không lãng phí thêm thời gian, cô gái trẻ nhảy ra khỏi giường và đi ra ngoài boong tàu. 

"Luffy?! Cậu có ở đâu quanh đây không?" Nami hét lên và nhìn xung quanh mọi hướng, hy vọng rằng thiếu niên tóc đen sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, nhưng vô ích. 

Cô chăm chú lắng nghe, nhưng trên Sunny quá yên tĩnh, ánh mắt của cô gái tóc cam liền nhanh chóng tia sang hòn đảo. 

Nó không còn là linh cảm nữa rồi, chắc chắn Luffy hẳn đang lảng vảng đâu đó trên hòn đảo. Người hoa tiêu chửi thầm khi cô quyết định chạy theo thuyền trưởng của mình, hy vọng rằng không có chuyện gì xảy ra với cậu ta. 

 Nami chạy nhanh nhất có thể, đôi khi có vấp ngã, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Chưa đầy vài phút sau, cô nghe thấy tiếng la hét và những tiếng động khác nghe rất giống tiếng đánh nhau, trái tim của cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô tha thiết hy vọng rằng cảm giác khó chịu trong cô là sai và Luffy không tham gia vào một cuộc chiến nào đó. Ngay lúc đó, những lời của Chopper vụt qua tâm trí cô, cô nhớ chính xác cậu đã đề cập đến từ tử vong như thế nào. Luffy hoàn toàn không được phép chiến đấu chứ đừng nói là ra khỏi giường.

Sao cô ấy có thể bất cẩn như vậy, lại còn lẳng lặng thiếp đi? Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, đó sẽ là lỗi của Nami. Cô hoa tiêu trẻ phải nuốt nước bọt và cắn chặt môi dưới để kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra. Cô không bao giờ có thể tha thứ cho mình vì điều này.

Nami từ từ tiếp cận âm thanh của trận chiến và trước khi kịp nhận ra, cô đang đứng giữa những người lính thủy đánh bộ, tất cả đều vì một mục tiêu cụ thể. 

Luffy...

Thuyền trưởng của cô ấy đứng đó, trên hai chân loạng choạng ở dạng Gear Second, thứ mà anh ấy thực sự không thể duy trì và đang dần dần biến mất. Luffy đã cố gắng chiến đấu nắm đấm chống lại người trông giống như một sĩ quan hải quân cấp cao. 

Và Nami biết cậu sẽ không trụ được bao lâu nữa... 

"Luffy!!!"

~Một lúc sau~ 

"Này Jinbei, nhìn kìa, có vẻ như lính thủy đánh bộ đang đến thăm lão lang băm." Usopp thì thầm với người cá khi cả hai đang nấp sau những cái cây cách túp lều không xa. Tò mò, họ gián đoạn việc tìm kiếm các loại thảo mộc để xem và lắng nghe những gì đang xảy ra. 

Cả hai người đều không thể giải thích nổi hải quân muốn gì ở một ông già như vậy. 

"Này, lão lang băm, ra khỏi đó đi!" Một trong những người lính hét lên với một khẩu súng trường trong tay. 

Ngay sau đó, ông già run rẩy bước ra từ sau cánh cửa. 

"Các người lại muốn cái gì từ tôi nữa?" Ông hỏi và lùi lại một bước khi nhìn thấy những khẩu súng trường trong tay những người lính. 

"Chúng tôi ở đây vì cùng một lý do như mọi khi! Ông đã cố gắng đầu độc người dân một lần nữa! Ông chủ của bọn này sẽ không dung thứ cho điều này nữa, đó là lý do tại sao ông hiện sẽ bị bắt giữ!" Người lính kia giải thích và đe dọa tiến một bước đến gần người tự xưng là bác sĩ, ấn mũi vũ khí vào ngực ông ta. 

"Tôi... tôi xin các người làm ơn để tôi yên!" Người đàn ông có râu cầu xin, nhưng không thuyết phục được thủy quân lục chiến chút nào. 

"Quá muộn rồi, vì ông đã bỏ qua một lời cảnh báo quá nhiều rồi, ông già!" Người còn lại trong ba người lính nói, tay đã sẵn sàng với còng. 

"Này Usopp, chúng ta có nên giúp ông già không?" Jinbei thì thầm với Usopp, người đã cho ông ta một cái nhìn kinh hoàng. 

 "Điên à? Tại sao chúng ta lại mạo hiểm để bị bắt và thu hút sự chú ý?" Usopp chỉ lắc đầu trước câu hỏi của Jinbei khi cuộc trò chuyện giữa vị bác sĩ già và những người lính thủy đánh bộ lại thu hút sự chú ý của anh.

"Làm ơn, tôi...tôi..." Ông lão suy nghĩ một lúc về cách thoát khỏi tình huống này, khi những người lính thủy đánh bộ tiến lại gần ông, sẵn sàng còng tay ông.

"Câm miệng! Ngươi sẽ phải đi cùng với bọn ta! 

"Tôi..tôi c-có thể cho anh biết băng hải tặc Mũ Rơm đang ở đâu bây giờ! Họ đã ở đây gần đây!" Bác sĩ thốt lên với vẻ hốt hoảng. 

Usopp và Jinbei, những người nghe thấy từng từ, mở to mắt kinh hãi. 

"Tôi không tin, ông già kia lại có thể làm thế với chúng ta!" Cậu bé mũi dài không thể tin vào tai mình, mặc dù ngay từ đầu cậu đã biết rõ ràng rằng người đàn ông đó không thể tin tưởng được, điều này không thực sự làm cậu ngạc nhiên. Ban đầu, ba người lính nghi ngờ nhìn vị bác sĩ già, nhưng sau đó họ quyết định tin ông ta. 

"Ồ vậy ư? Điều đó sẽ có ích đấy, vì chúng ta đã bắt được thuyền trưởng của chúng và cô gái tóc cam đó." Một người lính cười trong khi người kia lại dí súng vào ngực ông già. 

"Nào, nói cho chúng tôi biết, bọn chúng đang ở đâu?" 

Trong khi đó, Usopp và Jinbei sững sờ vì sốc khi tin tức về Luffy và Nami đến tai họ. 

"Chết mẹ..."

~Ngay lúc đó, trên một con tàu quen thuộc~ 

Một thanh niên tóc vàng đứng ở mũi tàu. Với vẻ mặt trầm ngâm, ánh mắt anh dán chặt vào mảnh giấy nhỏ đang cháy một cách nguy hiểm mà anh cầm trong lòng bàn tay. Người đàn ông tóc vàng nhắm mắt lại và thở dài thườn thượt thì một bàn tay bất ngờ đặt lên vai trái của anh. Không cần mở mắt cũng biết chủ nhân của bàn tay là bạn thân, đồng nghiệp của mình. 

"Đừng quá lo lắng. Cậu ấy chắc chắn sẽ ổn thôi, Sabo." 

Người nọ không muốn gì hơn là tin chắc vào những lời này, nhưng mảnh giấy nhỏ trong tay anh ta lại nói lên một điều khác. 

"Tôi hy vọng chúng ta không quá muộn, Koala. Tôi không muốn mất thêm một người anh em nào nữa..." Sabo nói với giọng buồn bã và lại mở mắt ra để nhìn chằm chằm vào mẩu giấy đang cháy.

Từng phút lại thêm ngắn đi từng chút một...

"Cố lên em trai, anh đến ngay đây!" 

_________________________________

Note của author Luffymero:

Vì vậy, một lần nữa! Hy vọng bạn thích nó! Xin vui lòng cho tôi biết suy nghĩ của bạn về điều này! 

Lần sau nhé mọi người!🧡

__________________________

Note của trans author - Liz:

Mọi người yêu dấu ới, mình có cái sở thích đọc bình luận lắm á, mọi người hãy tích cực bình luận nhé, mình cũng sẽ cố gắng tương tác với các bạn nhiều hơn('• ω •') ♡

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro