1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaemin rảo bước nhanh qua những hành lang trống trải, thiếu ánh sáng của cung điện. Cậu kéo áo choàng của mình chặt hơn - với bất kì may mắn nào, cậu sẽ đến được lối vào của lối đi bí mật để ra khỏi lâu đài mà không bị phát hiện. Nhưng, khi đến nơi, cậu buộc phải dừng chân trước mặt không ai khác ngoài anh trai mình đang đứng cạnh ô cửa khuất, khoanh tay như thể đang chờ Jaemin đến.

"Chào buổi tối," Jaemin nói một cách gượng gạo, nhận thức sâu sắc rằng thời điểm này đã qua hoàng hôn. "Điều gì đã đưa anh đến đây vào một đêm đẹp trời như hôm nay?"

Jaehyun nhướng mày với cậu. "Anh là vua, Jaemin," anh nói một cách khô khan. "Và thực ra, anh được phép ở bất cứ nơi nào anh muốn."

"Có thật không?" Jaemin nói, đảo mắt và kéo mũ trùm đầu xuống vì rõ ràng không còn cơ hội ẩn danh nữa. "Vậy là anh lại dùng thẻ 'I'm the king' lần nữa?"

"Jaemin," Jaehyun thở dài. "Anh phải làm gì với em đây, hm? Đây là lần thứ sáu chỉ trong vòng hai tuần qua".

Jaemin thực sự đã rời khỏi cung điện nhiều lần hơn thế, nhưng cậu chắc chắn sẽ không thừa nhận việc đã lẻn ra ngoài vào những ngày khác ngoài những ngày mà Jaehyun đã bắt được.

"Jaehyun hyung," cậu nói, bĩu môi và mở to mắt một cách đáng thương, và thậm chí còn có chút đau khổ trong mùi hương của mình. Cậu không quá tự hào về việc sử dụng sức quyến rũ của mình - và pheromone - để có lợi cho mình, thậm chí chống lại anh trai của mình. "Họ là bạn của em và họ đang mong đợi em. Họ có thể nghĩ rằng điều gì đó tồi tệ đã xảy ra với em nếu em không bao giờ xuất hiện".

Jaehyun chạm vào mũi của mình khi anh tiết ra chất kích thích tố làm dịu của mình để đáp lại. "Chỉ cần trở lại trước khi người bảo vệ ban đêm thay đổi," cuối cùng anh nói một cách cam chịu. "Anh sẽ không bảo lãnh cho em nếu em bị bắt lần này." Cả hai đều biết đó là lời nói dối, vì vậy Jaemin gật đầu và cười rạng rỡ.

"Cảm ơn, hyung!" cậu nói, kéo Jaehyun lại và ôm anh. Cậu nán lại một lúc, hít hà mùi hương dễ chịu của da thuộc và gỗ gụ đã theo cậu từ bé đến lớn. Mùi hương của anh trai luôn là mùi hương yêu thích của cậu - mặc dù gần đây, cậu có một chút bối rối, đã có một alpha khác chiếm trọn tâm trí của Jaemin, cả ngày lẫn đêm. "Em sẽ quay lại trước khi anh biết", cậu hứa, hôn nhanh lên má Jaehyun.

Jaehyun trả lời: "Tốt hơn hết là em nên như vậy", nhưng sự ấm áp trong giọng nói của anh phủ nhận bất kỳ sự nghiêm khắc nào mà anh đã cố gắng thể hiện.

Jaemin vượt qua những khúc quanh của lối đi một cách dễ dàng, và chẳng bao lâu sau, cậu lén lút đi qua các con đường của thành phố đến một hiệu sách nhỏ quen thuộc. Cậu gõ cửa ba lần để mọi người biết có người đang ở bên ngoài.

"Chờ một chút!" một giọng nói lớn khi cánh cửa mở ra. "Jeno chuẩn bị chạy đến lâu đài để tìm cậu, cậu mất quá nhiều thời gian để đến được đây."

"Donghyuck," giọng thứ hai bực tức nói. "Đừng lớn tiếng với cậu ấy"

"Donghyuck, Mark hyung," Jaemin nói, mỉm cười với hai người trong khi cởi áo choàng. "Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng. Jaehyun hyung đã giữ tôi lại"

Sau đó, mắt cậu hướng về Jeno, và mọi thứ khác dường như bị lu mờ. Cậu tự động bước về phía alpha kia, một nụ cười nhỏ vô thức nở trên môi khi mùi hương nhẹ nhàng của cây thông và gỗ tuyết tùng tràn vào các giác quan của cậu. Jaemin có thể cảm thấy sự mãn nguyện tỏa ra từ Jeno khi cậu đến gần hơn.

"Hoàng tử Jaemin," Jeno nói nhẹ nhàng, khuôn mặt anh bừng sáng lên như thể nhìn thấy Jaemin là một đặc ân hiếm có hơn là điều anh làm gần như mỗi đêm. "Rất vui được gặp lại ngài."

"Jeno," Jaemin nói, giọng gần như rên rỉ. "Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần về việc anh có thể xưng hô thân mật với tôi?"

Jeno cười. "Tôi sẽ cố gắng, Hoàng tử Jaemin," anh nói, "nhưng tôi chỉ là một người đàn ông bình thường. Làm sao tôi có thể cưỡng lại cơ hội được thấy ngài bĩu môi với tôi một cách đáng mến như vậy?"

Jaemin ngượng ngùng đáp lại nụ cười. "Tôi biết rõ về những lời nói ngọt ngào của alpha," cậu nói, lông mi hơi rung lên. "Chắc chắn nó sẽ khiến trái tim người khác đau lòng."

"Vậy thì tôi chắc rằng ngài đã nói chuyện với những alpha không xứng đáng," Jeno phản bác, trong khi má anh chuyển sang một màu hồng nhạt. "Những gì tôi nói chỉ đơn thuần là sự thật. Và phải nói rằng, hoàng tử của tôi, nếu có một cảnh tượng nào đáng yêu hơn nụ cười của ngài, tôi vẫn chưa nhìn thấy nó. "

Nếu bạn bè của họ không có trong phòng, Jaemin có thể đã thực sự ngất ngây vì điều đó. Jeno là sự pha trộn thú vị giữa những mâu thuẫn – giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang đến cảm giác mạnh mẽ, dễ bối rối nhưng cũng đầy táo bạo - và Jaemin cảm thấy mình ngày càng lún sâu mỗi khi họ gặp nhau.

"Được rồi, đôi uyên ương," Donghyuck gọi từ nơi cậu ấy đang ngồi cạnh Mark trên tấm thảm lớn phía trước lò sưởi. Chenle cũng đang ngồi ngay đó, cãi nhau với Ten và Taeil. "Đừng bắt chúng tôi phải chứng kiến việc tán tỉnh của 2 người mà hãy lại đây ngồi đi. Doyoung hyung và những người khác sẽ sớm mang đồ ăn tới."

Đây không phải lần đầu tiên cậu và Jeno được gọi vì sự thân thiết rõ ràng của họ, nhưng Jaemin vẫn hơi đỏ mặt. Mặc dù hết sức cưng chiều Donghyuck, cậu vẫn ngồi gần bên Jeno nhất có thể.

"Lát nữa ngài sẽ đi cùng tôi chứ?" Jeno thì thầm vào tai Jaemin khi Taeyong bước vào với một khay các món ăn bốc khói nghi ngút và tỏa mùi hương ngào ngạt, Doyoung và Kun theo sau anh. "Có một thứ tôi muốn cho ngài xem."

Jaemin nghĩ rằng không có một nơi nào trên trái đất này mà cậu sẽ không theo Jeno đến, vì vậy cậu gật đầu và mỉm cười. "Tất nhiên rồi." Jeno reo lên một tiếng vui vẻ khe khẽ và sự hài lòng trong mùi hương của anh ấy khiến Jaemin cảm thấy ấm áp vì những lý do hoàn toàn không liên quan đến thức ăn nấu tại nhà mà họ đang ăn.

Sau khi bữa ăn kết thúc, khi Jaemin cảm ơn Doyoung, Taeyong và Kun rất nhiều vì tài nấu ăn xuất sắc của họ và nói lời tạm biệt với những người khác, Jeno hướng cậu ra khỏi cửa hàng với một vòng tay nhẹ nhàng ôm eo cậu. Jaemin kéo áo choàng qua vai chặt hơn một chút khi họ đi qua những con đường đầy ánh trăng, khẽ rùng mình vì cái lạnh của bầu không khí ban đêm tràn vào. Không nói một lời, Jeno đưa cánh tay lên và ôm Jaemin vào gần cơ thể mình hơn, và Jaemin ngay lập tức cũng lại gần, sẵn sàng chấp nhận vòng tay của alpha kia.

Họ bước vào một khoảng trống nhỏ, lối đi vào khu rừng ở rìa thành phố, và Jaemin thở hắt ra. Có một cái ao tuyệt đẹp ở đó, phản chiếu ánh sáng tuyệt đẹp của mặt trăng và sự lấp lánh của các vì sao. Trên mặt nước, những con đom đóm bay xung quanh và phát sáng.

"Ôi, Jeno," Jaemin reo lên, không thể kiềm chế được sự mãn nguyện trong mùi hương của mình. "Nó thật đẹp."

"Lần đầu tiên tôi tìm thấy nơi này là khi bố mẹ tôi qua đời," Jeno giải thích, giúp Jaemin ngồi trên một khúc gỗ gần bờ ao rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu ấy. "Nó đã trở thành một nơi an ủi đối với tôi kể từ ngày đó, và tôi muốn chia sẻ điều đó với ngài."

"Cảm ơn," Jaemin thì thầm. Cậu đưa tay ra và siết chặt tay Jeno trong chốc lát. "Tôi rất tiếc về cha mẹ của anh. Anh chắc hẳn phải nhớ họ lắm."

"Tôi rất nhớ họ," Jeno nói, "nhưng tôi có Doyoung hyung và Taeyong hyung, những người đã coi tôi như con ruột của họ." Anh cười nhẹ. "Có vẻ như đôi khi họ quên rằng tôi bằng tuổi em trai của Doyoung hyung." Jaemin cũng mỉm cười khi nhắc đến Donghyuck, người đã không ngại bất kì rào cản địa vị nào để trở thành một trong những người bạn thân nhất của Jaemin.

Jaemin nói: "Tôi rất vui vì anh đã tìm thấy một gia đình hạnh phúc. Anh xứng đáng được hạnh phúc, Jeno."

Jeno nở nụ cười ấm áp. "Ngài cũng vậy, Hoàng tử Jaemin." Anh nghiêng đầu sang một bên và hỏi, "Chỉ có ngài và anh trai của ngài trong cung điện, phải không?"

"Đúng vậy." Jaemin nói. "Cha mẹ chúng tôi qua đời ngay trước khi Jaehyun hyung đủ tuổi lên ngôi, vì vậy anh ấy buộc phải lên ngôi sớm. Đó thực sự là quãng thời gian khó khăn với anh ấy." Cậu thở dài. "Thành thật mà nói, nó vẫn còn, ngay cả bây giờ."

"Ngài có dành nhiều thời gian cho anh ấy không?" Jeno tò mò hỏi. "Anh ấy chắc hẳn rất bận rộn."

"Anh ấy bận rộn không ngừng," Jaemin nói với một nụ cười buồn. "Nhưng anh ấy luôn nói với tôi, anh ấy luôn là anh trai của tôi dù trước hay sau khi anh ấy là vua. Vì vậy, anh ấy cố gắng hết sức để ăn mọi bữa với tôi, giúp đỡ tôi trong các bài học khó nhằn khi anh ấy có thể, tâm sự với tôi về các vấn đề chính trị mặc dù anh ấy không được phép chính thức làm như vậy cho đến khi tôi bước sang tuổi 21".

Biểu cảm của Jeno thích thú khi anh ấy nhìn Jaemin. "Anh ấy thực sự yêu ngài rất nhiều."

"Giờ chúng tôi là gia đình duy nhất của nhau," Jaemin nói, trái tim cậu ấm áp khi nghĩ đến anh trai mình. "Yêu thương lẫn nhau giúp chúng tôi mạnh mẽ hơn."

"Ngài có..." Jeno hơi ngập ngừng. "Ngài có muốn một gia đình đông vui hơn vào một ngày nào đó không?"

Jaemin cười toe toét. "Jeno!" cậu nói một cách tinh nghịch. "Anh đang hỏi tôi liệu tôi có muốn có một đàn con không à?"

Jeno đưa tay vuốt tóc, tỏ vẻ ngại ngùng. "Tôi biết rằng mặc dù omega có khả năng, nhưng không phải tất cả đều mong muốn sinh con. Ngài đừng hiểu nhầm, tôi không có ý xúc phạm."

"Chà," Jaemin nói, "Tôi không thấy bị xúc phạm đâu. Tôi thực sự mong muốn có con." Ngay cả khi chỉ thừa nhận điều đó thôi cũng khiến cậu tràn đầy hứng khởi. Jeno nhẹ nhàng thở ra, anh cũng thích điều này. "Tôi muốn có một gia đình lớn, và cảm nhận những đứa con của tôi lớn lên bên trong tôi, và người bạn đời của tôi chăm sóc tôi, xoa bụng và bàn chân của tôi bất cứ khi nào tôi cần."

"Đúng vậy," Jeno thở phào, và anh nói điều đó đủ nhẹ nhàng để Jaemin không nghe được. Nhưng Jaemin có nghe thấy điều đó, và cậu tưởng tượng về tương lai, với vài chú chuột con chạy xung quanh trong khi cậu ngồi và xoa tay trên chiếc bụng tròn của mình, Jeno sẽ ở bên cạnh, hôn lên thái dương và nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. Đôi mắt cậu mơ màng khi nghĩ về gia đình xinh đẹp của họ. Khi Jaemin trở lại thực tại, cậu thấy Jeno đang nhìn cậu với vẻ gì đó gần như khao khát. "Ngài xứng đáng có tất cả những điều đó, hoàng tử của tôi."

Jaemin nuốt nước bọt và lại gần hơn một chút. "Còn anh thì sao, Jeno? Anh có muốn có con không? "

"Tôi..." Jeno liếm môi, và mắt Jaemin tự động theo dõi chuyển động đó trước khi quay lại nhìn vào mắt Jeno. "Tôi biết," anh nói giọng khàn khàn. "Có con với người bạn đời của tôi, cùng nhau nuôi dạy con cái, biết rằng chúng là sự kết hợp hoàn hảo của hai chúng tôi, tôi mong muốn điều đó bằng cả trái tim mình".

"Vậy thì tôi hy vọng anh sẽ có được điều đó," Jaemin nói một cách chân thành, cổ họng khô khốc. Nếu mình là omega của anh ấy, cậu nghĩ, mình sẽ đảm bảo rằng giấc mơ của anh ấy sẽ trở thành hiện thực, mình sẽ sinh tất cả những đứa con mà Jeno muốn và hơn thế nữa.

"Hoàng tử Jaemin," Jeno nói khẽ, và bàn tay của anh dừng lại giữa không trung, như thể anh định đưa tay ra và vuốt ve khuôn mặt của Jaemin nhưng đã nghĩ tốt hơn là không nên làm điều đó vào phút cuối. "Không có gì ngạc nhiên khi anh trai ngài yêu ngài như vậy. Ngài rất dễ yêu".

Trái tim Jaemin đập nhanh trong lồng ngực. "Jeno," cậu nói. "Hãy để ý đến những gì anh nói, nếu không tôi có thể nghĩ không chính xác về ý định của anh."

Jeno nhìn cậu, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt Jaemin. "Tôi lo sợ," anh nói, "rằng bất kỳ ý nghĩ nào ngài đã nghĩ về ý định của tôi đều thực sự đúng."

"Trong trường hợp đó, điều này có vẻ không phù hợp lắm," Jaemin nói, cố gắng nở một nụ cười trêu chọc mặc cho cậu đang cảm thấy bối rối, và sự thân mật trong cuộc trò chuyện của họ tăng lên. "Hai chúng ta cùng nhau ở một địa điểm hẻo lánh, không có người trông coi?"

"Ngài là một hiệp sĩ dũng cảm, thưa hoàng tử. Tôi tin tưởng tuyệt đối rằng ngài có thể tự bảo vệ mình khỏi bất kỳ bước tiến không mong muốn nào," Jeno nói. Một cách trầm trọng, anh ấy cúi đầu và nói thêm, "Mặc dù tôi phải thú nhận rằng tôi hy vọng không có gì xảy ra giữa chúng ta là điều ngài không mong muốn."

"Xảy ra giữa chúng ta?" Jaemin hỏi, mở to mắt ngây thơ. "Tại sao, Jeno, sao anh lại nghĩ thế!"

Jeno bối rối đỏ mặt. "Ý tôi chỉ là... tôi thực sự tận hưởng thời gian chúng ta bên nhau, và tôi sẽ càng hạnh phúc hơn khi biết ngài cũng cảm thấy như vậy."

Jaemin rất thích chọc ghẹo, muốn đùa giỡn thêm, nhưng sự chân thành, thật thà trong lời nói của Jeno khiến Jaemin phải nhượng bộ. "Tất nhiên rồi," cậu nói nhẹ nhàng và giờ đến lượt cậu đỏ mặt. "Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ hạnh phúc hơn khoảng thời gian ở bên anh".

Mùi hương hài lòng của alpha tràn ngập trong không khí khi Jeno cười rạng rỡ với cậu, đôi mắt cười của anh cong cong hình lưỡi liềm, và điều đó khiến nội tâm Jaemin bắt đầu nhộn nhạo - cậu khiến alpha của mình có mùi như thế này, khiến alpha của mình hạnh phúc như thế này. "Hoàng tử Jaemin," Jeno thở ra một hơi, và cử động của anh cẩn thận, ngập ngừng khi anh đưa tay về phía Jaemin. Tất nhiên, Jaemin không muốn né tránh sự đụng chạm của Jeno, và sẵn sàng đặt tay mình vào tay Jeno. Jeno dịu dàng lướt ngón tay cái của mình qua mu bàn tay Jaemin trước khi đặt những nụ hôn nhẹ lên các đốt ngón tay của cậu.

"Anh không gọi tôi bằng tên sao, Jeno?" Jaemin thì thầm. "Dù chỉ một lần?"

"Nếu tôi làm vậy," Jeno nói, hôn lên mu bàn tay Jaemin một lần nữa và nhìn thẳng vào mắt Jaemin, đồng tử của anh ấy tối sầm lại, "Tôi sợ rằng tôi sẽ không bao giờ có thể dừng lại được."

Vậy thì đừng dừng lại, Jaemin muốn nói, cậu nhìn vào mắt Jeno. Gọi tôi là Jaemin mãi mãi. Nhưng cậu không thể nói điều đó, không muốn làm gián đoạn điều mà họ đã quen, vì vậy cậu chỉ mỉm cười và siết chặt tay Jeno một cách nhẹ nhàng. "Có lẽ là lần sau." cậu nói.

Jeno mỉm cười, khuôn mặt anh rạng rỡ và khiến Jaemin khó thở. "Lần sau." Jeno đồng ý.

Và họ ngồi bên nhau cho đến khi Jaemin rời đi, chỉ chiêm ngưỡng mặt trăng và các vì sao - nhưng chủ yếu là tận hưởng từng khoảnh khắc quý giá mà họ có được khi ở bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro