2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.

"Anh trai, cho em ít lính đi, em cần tiền mua trang bị."

Một thanh âm nhẹ nhàng và cao vút vang lên trong phòng huấn luyện BLG, sau đó là âm thanh nôn ọe nối tiếp nhau. Bành Lập Huân không nói nên lời: "Owen, đừng nói cái giọng đó nữa, anh thực sự sắp nôn rồi đấy."

"Được, nếu em muốn thì ăn đi."

Nhưng Triệu Gia Hào lại không hề động tâm, nhìn con tướng Lulu vui vẻ trên màn hình, anh liếc qua Lạc Văn Tuấn đang cười rạng rỡ bên cạnh, khóe miệng anh vô thức nhếch lên.

Xuyên suốt cả giải mùa xuân, anh và Lạc Văn Tuấn hợp tác ngày càng ăn ý, bổ sung cho nhau, trong cuộc sống, anh cũng đã quen với đứa em trai si tình này, cũng quen với đứa em trai hơi mỏ hỗn chút luôn. Cậu luôn ở cạnh lau nước mắt cho anh mỗi khi buồn, luôn ở bên trấn an, đã quen với việc cậu bối rối nói anh thực sự là một người tuyệt vời, hãy tự tin lên, và tương lai sẽ do anh quyết định.

Triệu Gia Hào cảm thấy rằng omega nên giống như Lạc Văn Tuấn, nhạy cảm và quyến rũ, dựa vào alpha đáng tin cậy mà không có bất kỳ sự phòng thủ nào. Còn Triệu Gia Hào không phải alpha, anh chỉ là một omega dựa vào thuốc ức chế để chống đỡ, một omega ích kỉ không chịu nổi mà lừa dối lòng tin của chính mình.

Khi suy nghĩ thoáng vụt lên, nụ cười của Triệu Gia Hào biến mất, cảm giác tội lỗi và tự ti quấn chặt lấy anh, anh cụp đôi mắt tròn xoe xuống, không dám nhìn Lulu và cậu bé bên cạnh đang biến về.

"Anh à, đừng mất tập trung nữa, mau về bổ sung trang bị đi, sau cái này muốn chiến ai cũng được, em mua được trang bị lớn rồi."

Mãi cho đến khi giọng nói của Lạc Văn Tuấn vang lên bên tai, Triệu Gia Hào mới thoái khỏi những suy nghĩ hoang đường và quay lại cống hiến hết mình cho trận đấu của họ. Đúng như lời Lạc Văn Tuấn đã nói, bọn họ thực sự lấy được lợi thế đi đường.

Dưới sự bảo vệ của Lulu, đội chiến thắng và mvp đã thuộc vào tay của Aphelios. Với tiếng penta kill vang lên bên tai, chữ chiến thắng chiếm lấy toàn bộ màn hình.

"Đẹp, Cựu Mộng! Quả nhiên là chồng em."

"Rõ ràng là do em đã nuôi anh rất tốt mà, Owen thực sự rất đẹp trai."

"Cho dù em có đẹp trai đến đâu, cũng không thể nào bằng chồng mình được."

Cách đó không xa phải nghe hai người này tán tỉnh nhau mỗi ngày,

Bành Lập Huân sắc mặt nhăn lại vô cùng chán ghét, vỗ vỗ Trần Trạch Bân bên cạnh, nháy mắt tìm kiếm chút đồng cảm. Còn Trần Trạch Bân chỉ cong môi nói:

"Đây là chuyện vợ chồng bình thường mà".

Giọng nói của anh cũng không quá to nhưng cũng đủ để đôi bên nghe rõ. Hai người kia đột nhiên ngậm miệng, Lạc Văn Tuấn cúi đầu mất tự nhiên, vò rối tung mái tóc của mình nhưng vẫn không che được đôi tai đỏ ửng. Nhưng mà, Triệu Gia Hào chỉ cảm thấy khó chịu, suy nghĩ vừa đè nén lại một lần nữa chiếm lấy đại não của anh, anh thường ngày đều dịu dàng lại có chút thay đổi, vẻ mặt ủ rũ nói: "Đừng nói như vậy, Anh thấy hơi mệt nên về nghỉ trước, hôm nay đến đây thôi."

Sau đó, anh rút lui, tắt máy rồi đi thẳng lên trên lầu mà không thèm ngoái lại nhìn. Phòng huấn luyện ồn ào đột nhiên trở nên im ắng, tràn ngập sự hoang mang và bối rối. Mãi cho đến khi Trần Trạch Bân lên tiếng một lần nữa, bầu không khí kỳ lạ mới bị phá vỡ,

"Alpha đang gần đến kì mẫn cảm nó thế, không phải là vấn đề lớn, đừng để ý nhiều."

Lời vừa dứt, phòng huấn luyện lại tiếp tục ồn ào như cũ, các đội viên vẫn cười nói vui vẻ, không để tâm chuyện nãy nữa. Chỉ trừ Lạc Văn Tuấn, cậu vẫn cúi đầu im lặng, dùng ngón tay vô thức gõ phím Enter, mím môi và đôi mắt mờ mịt. Không lâu sau, cậu cũng rời đi, kết thúc buổi huấn luyện sớm hơn bình thường, vẻ mặt âm trầm bước ra khỏi phòng huấn luyện.

Nhìn hai chỗ trống bên cạnh, Bành Lập Huân lại vỗ vai Trần Trạch Bân, đôi mắt đầy ý muốn buôn dưa. Mà Trần Trạch Bân vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào giao diện trò chơi, thao tác trong tay không ngừng,

"Đây là cách mấy đôi vợ chồng mới cưới cãi nhau ấy mà, không phải là vấn đề lớn, đừng để ý nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#elk#onelk