4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


4.

Triệu Gia Hào dậy sớm vào ngày hôm sau, anh cẩn thận dán miếng ức chế lên các tuyến sau cổ, sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh đến phòng huấn luyện.

Trải qua một đêm tiêu hóa, phần lớn cảm xúc tiêu cực tối qua đều biến mất, anh có chút tự trách mình, không nên cứ thấy khí chịu là quay mặt bỏ đi, đừng nói đến người khác, hỗ trợ nhỏ nhạy cảm nhất định sẽ cảm thấy áy náy thậm chí còn buồn bã.

Than ôi, anh sẽ phải dỗ cậu nhiều lắm đây.

Vừa đi vừa nghĩ, Triệu Gia Hào bước vào phòng huấn luyện, anh hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng hôm nay mình sẽ là người đến đầu tiên, nhưng Lạc Văn Tuấn lại đang ngồi ở vị trí bên cạnh anh,lại đeo tai nghe, tập trung thao tác, hình như cậu đã đến đây được một thời gian.

Có lẽ do Lạc Văn Tuấn quá mải mê mà không nhận ra rằng Triệu Gia Hào đã đứng phía sau cậu để quan sát trận đấu từ lúc nào. Trong trận này, Lạc Văn Tuấn thực sự đã chơi hết sức mình, Lulu của cậu một chọi ba, nhưng sức tấn công của cậu không đủ, trước sự chênh lệch kinh tế quá lớn, một người hỗ trợ cũng không thể thay đổi được gì. Nhìn chữ Thất Bại to đùng trên màn hình, Lạc Văn Tuấn tháo tai nghe ra, thở dài nói: "Phiền quá..."

"Trận này em thực sự đã làm rất tốt rồi, nhưng bất kỳ AD nào trong trường hợp này cũng không thể tự mình chiến thắng được."

Triệu Gia Hào đột ngột mở lời khiến Lạc Văn Tuấn giật mình sợ hãi. Lạc Văn Tuấn bất ngờ quay đầu nhìn Triệu gia Hào phía sau, rồi quay phắt đi nhìn chỗ khác trong giây tiếp theo, cố ý di chuyển con chuột qua lại, như thể đang cố gắng chuyển hướng sự chú ý của anh.

Nhìn thấy bộ dạng cảu Lạc Văn Tuấn, Triệu Gia Hào biết, quả nhiên là tiểu hỗ trợ đang không vui, cố tình muốn làm to chuyện lên.

"Bất quá, Owen của chúng ta chơi tốt như vậy mà, thật sự quá là đẹp trai a."

Lạc Văn Tuấn thoát game như không nghe thấy và vào trận mới. Nhưng Triệu Gia Hào không hề khó chịu, ngồi trở lại chỗ của mình, xoay ghế chơi game, đối mặt với Lạc Văn Tuấn và tiếp tục: "Thôi mà, Owen, anh thực sự xin lỗi, hôm qua là anh sai, anh chỉ là thấy trong người có chút mệt mỏi, không có ý gì khác cả, nên đừng buồn nữa."

Lạc Văn Tuấn khóe môi khẽ cong lên, cậu đeo tai nghe, bấm vào trận, nhảy sang giao diện khác, nói:

"Elk, em đang luyện tập."

Sau đó cậu không nói nữa, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn lấy Triệu Gia Hào.

Triệu Gia Hào chỉ cảm thấy đau đầu, xem ra lần này hỗ trợ nhỏ là thật sự tức giận, ngày thường vài câu là có thể dỗ rồi, nhưng hôm nay tựa hồ nghe không vào. Anh định nói thêm vài câu dỗ dành thì Trần Trạch Bân cùng huấn luyện viên bước vào phòng tập nên đành bỏ cuộc, chào hai người rồi cười xin lỗi với Trần Trạch Bân. Nhưng Trần Trạch Bân chỉ nhún vai và nói: "Đấy cũng không phải vấn đề lớn, em cũng không để tâm đâu."

Chiều nay, đội của họ đã có một trận đấu tập BO3 với JDG, mặc dù gần đây đội đang có phong độ tốt nhưng họ vẫn tham gia trận đấu tập với sự nghiêm túc 100% khi đối đầu với đối thủ cũ JDG. Họ phải chuẩn bị thật đầy đủ cho giải hè sắp tới, và bù đắp những tiếc nuối trong giải mùa xuân.

Vì vậy, Triệu Gia Hào trở lại ghế, xoay cổ, kéo giãn các cơ sau đó bắt đầu luyện tập, chuẩn bị làm nóng tay và kiếm thật nhiều mạng vào buổi chiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#elk#onelk