7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




7.

Ngày hôm sau ngay sau khi buổi huấn luyện kết thúc, kế hoạch chính thức được thực hiện. Bành lập Huân nháy mắt với Tăng Kỳ, Tăng Kỳ nhanh chóng hiểu ý kéo Triệu Gia Hào ra khỏi phòng huấn luyện, người đang chuẩn bị đấu xếp hạng, và nói với anh một cách tự nhiên rằng họ sẽ có một cuộc họp nhỏ trên sân thượng vào lúc 9:30 tối nay .Gần đây, Trần Trạch Bân đang ở có chút tâm trạng không tốt do phong độ không được ổn định, nên với tư cách là double C của đội, anh nên thông suốt cho cậu ấy thật tốt. Sau khi Triệu Gia Hào nghe thấy điều này, anh liền gật đầu đồng ý, không chút nghi ngờ, và thậm chí bắt đầu suy nghĩ về lời nói của mình cho tối đó.

Cùng lúc đó, Trần Trạch Bân đi đến bên cạnh Lạc Văn Tuấn, giả vờ nghiêm túc thì thầm vào tai cậu: "Vào lúc chín giờ tối nay, trên sân thượng, chúng ta sẽ có một cuộc họp nhỏ. Anh Bin dạo gần đây hay dễ bị nắm thóp. Chúng ta cần thảo luận về một số chiến thuật hỗ trợ và phải thuyết phục anh Bin chơi ổn định hơn."

Lạc Văn Tuấn lắng nghe, định nói gì đó rồi hiểu ra, gật đầu trầm ngâm và bắt đầu suy nghĩ về bất kì chiến lược nào có thể bảo vệ đường trên mà không phải hy sinh xạ thủ ở đường dưới.

Không lâu sau, Tăng Kỳ và Triệu Gia Hào trở lại phòng huấn luyện, khi họ đi ngang qua chỗ ngồi của Bành Lập Huân, Tăng Kỳ lặng lẽ ra hiệu mọi việc đã ổn rồi thì thầm vào tai anh,

"Anh đã đánh giá cao họ rồi, họ đúng là có một chút thông minh, nhưng không nhiều."

Nhưng Trần Trạch Bân ở trong góc thì không biết chuyện gì đã xảy ra, vào lúc này, tất cả những gì anh ta có thể nghĩ là nên lên trang bị gì để kết liễu được Camille ở phía đối diện. Còn về việc được miêu tả là đang có tâm lí không tốt, có lẽ anh  không quan tâm lắm, dù sao thì anh Bân cũng không quan tâm đến đánh giá của người khác.

Thời gian đã đến 8:55 tối và bnj họ trở nên vội vàng, Bành Lập Huân đã gửi một tin nhắn cho nhóm ba người được gọi là "Đội thuyết phục" và bắt đầu hành động. Trong giây tiếp theo, Trần Trạch Bân đột ngột đứng dậy, cố tình gây ra nhiều tiếng động, sau đó vội vàng bước ra khỏi phòng huấn luyện và đi lên lầu. Tăng Kỳ và Bành Lập Huân nhìn nhau, đầy chán ghét kỹ năng diễn xuất kém cỏi của Trần Trạch Bân.

Triệu Gia Hào cũng chú ý đến hành động của Trần Trạch Bân, gật đầu với Tăng Kỳ, sau đó rời khỏi phòng huấn luyện và đi thẳng lên sân thượng. Dọc đường, anh lại tự nhẩm trong lòng những lời đã chuẩn bị sẵn, nghĩ hôm nay nên thuyết phục Trạch Bân thật tốt, để ccải thiện phong độ của cả đội.

Bành Lập Huân đi đến bên cạnh Lạc Văn Tuấn và vỗ vai cậu sau khi xác nhận rằng bước chân của Triệu Gia Hào đã đi rất xa. Vừa đúng lúc Lạc Văn Tuấn kết thúc trận đấu, cậu hoàn toàn hài lòng và đánh giá cao thành tích hoàn hảo 2/1/15 của mình, cậu không  để ý rằng Triệu Gia Hào bên cạnh mình đã đi mất từ lúc nào. Nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, Lạc Văn Tuấn liền theo chân Bành Lập Huân đi lên lầu.

Tăng Kỳ đột nhiên bị bỏ lại một mình trong phòng tập lớn. Cái gì? Bạn hỏi Tăng Kỳ tại sao anh ấy không đi á? Ảnh đang buồn ngủ, ảnh không biết gì cả.

Khi Lạc Văn Tuấn bước lên sân thượng, cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa trong ánh đèn lờ mờ. Đêm nay là trăng tròn, và ánh trăng mờ ảo dường như rất hòa hợp với Triệu Gia Hào, như phủ lên người anh một tấm màn mỏng, khiến khung cảnh trở nên có chút hư ảo.

Lạc Văn Tuấn chưa kịp phản ứng thì đã có tiếng đóng sầm, cánh cửa phía sau cậu bị đóng lại, tiếp đó là tiếng khóa , và sau cùng là lời nói của Bành Lập Huân,

"Vì cả hai đều đã lâu không nói chuyện rồi, nên lần này hãy trò chuyện thật vui vẻ nhé, đừng tự hành hạ bản thân, hành hạ nhau nữa."

Nghe thấy tiếng bước chân của Bành Lập Huân ngày càng xa, Lạc Văn Tuấn chỉ cảm thấy nhức đầu, cậu bất lực vò tóc, thầm nghĩ, được rồi, là do mình bất cẩn, để bị gank.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#elk#onelk