Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mở cổng! Dự kiến đến nơi trong T-3 phút." Tiếng còi báo động chói tai vang vọng khắp mái vòm rộng lớn. Ánh đèn đỏ thắp sáng xua tan bóng tối, hắt lên những bức tường kim loại cao sừng sững của hangar chính. "Alpha Red cập cảng 1, Enigma's Revenge cập cảng 2, Pit Babe cập cảng 3!" Giọng nói vang lên qua loa phóng thanh, sự cấp bách hiện rõ ngay cả qua những tiếng nhiễu xèo xèo.

Khi Đồng Hồ Kaiju khổng lồ treo chính giữa mái vòm trở về số 0 - bắt đầu đếm lại những ngày kể từ cuộc tấn công Kaiju cuối cùng, Jeff hối hả chạy xuyên đám đông đang tràn vào hangar chính. Cậu vừa kịp đến cảng 3 thì những Jaeger được trực thăng kéo lên khỏi mặt biển đen ngòm, thân hình khổng lồ bất động của chúng được cố định bằng vô số sợi dây, giữ cho chúng không chìm xuống.

Tim đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, Jeff dõi mắt nhìn Pit Babe hạ cánh xuống bệ đáp ướt nhẹp. Cỗ Jaeger thật kiêu hùng. Mark-6, cao gần ba trăm feet, lớp phủ đen tuyền với những chi tiết màu xanh lam. Nó mang hình dạng gần giống người - thân hình uyển chuyển, hai chân vững chắc và hai bàn tay được trang bị nhiều vũ khí đến mức khó tin. Bản thân thiết kế không có gì hào nhoáng, không ba tay hay lưỡi dao thay cho đầu. Nhưng nó dễ thao tác và bền bỉ. Và trong chiến tranh, không cần gì hơn thế.

Jeff vẫn căm hờn anh trai vì đặt cho cỗ máy cái tên Pit Babe. Nó xứng đáng có một cái tên hay hơn - Alpha's Rage (Nộ Thần Alpha), Omega's Fury (Cuồng Nộ Omega), Doomsday Machine (Cỗ Máy Ngày Tận Thế), Disruptor of the Sea (Kẻ Khuấy Đảo Biển Cả) hoặc ít nhất là Pacific Babe (Babe Thái Bình Dương). Nhưng anh trai cậu lại chỉ là một kẻ yếu đuối đang chìm đắm trong tình yêu, nên Jeff không ngạc nhiên khi anh để cho cỗ Jaeger được đặt theo biệt danh đua xe cũ của bạn trai mình. Thật đáng thương hại làm sao.

Dù đáng thương hại hay không, bây giờ, tất cả những gì cậu quan tâm là liệu anh trai mình có còn sống bên trong cỗ máy khổng lồ đó hay không.

Cậu là một trong những người đầu tiên đến được cỗ Jaeger đang bất động, không chút do dự trèo lên giàn giáo để đến buồng điều khiển. Cúi xuống gạt cần gạt để có thể bẩy buồng lái ra bằng tay, cậu lảo đảo bước vào trong, chật vật giữ thăng bằng trên sàn không bằng phẳng vì Jaeger không đứng thẳng mà nằm nghiêng. Cả hai phi công vẫn được kết nối với bảng điều khiển, nhưng Jeff có thể thấy họ đang cử động.

"P'Charlie à?" Cậu gọi, quỳ gối bên cạnh anh trai, kiểm tra cơ thể anh xem có vết thương nào không.

"Anh ổn. Cả hai đều ổn," Charlie lầm bầm, thở hắt ra hơi, từ từ quay đầu về phía Jeff. "Chỉ là vài vết xước ở đây thôi."

Jeff muốn mắng anh vì đã coi nhẹ vấn đề, nhưng trước khi cậu kịp làm điều đó, các nhân viên y tế đã đến buồng điều khiển để đưa các phi công đến phòng y tế, đẩy Jeff sang một bên. Jeff bèn phải leo ra khỏi Jaeger nhường chỗ cho họ. Charlie đã hoàn thành công việc của ngày hôm nay, và không phải lúc của Jeff chiến đấu với ngày tận thế.

Lấy bảng điều khiển ra khỏi túi, cậu bắt đầu kiểm tra toàn bộ cỗ máy khổng lồ để tìm kiếm tất cả các hư hỏng do Kaiju gây ra, đồng thời lập một danh sách các bộ phận thay thế mà cậu sẽ cần. Đó không phải là một danh sách ngắn, Kaiju đã gây ra thiệt hại nặng nề cho cỗ kim loại. Mặt trước có những vết cắt sâu, lởm chởm do móng vuốt sắc nhọn gây ra. Jeff phải đảm bảo rằng các vết cắt không làm đứt bất kỳ dây cáp và kết nối nào dẫn qua vùng ngực. May mắn thay, cửa sổ buồng lái của Jaeger không bị chạm đến, nhưng cánh tay trái thì lại trong tình trạng "thảm thương" không khác gì khoai tây nghiền, phần khuỷu tay dường như đã trở thành món đồ gặm của Kaiju từ bao giờ. Liếc nhanh sang Alpha Red và Enigma's Revenge để đánh giá mức độ hư hại của hai Jaeger này. Bởi vì Pit Babe lại một lần nữa được giao vai trò "mồi nhử," hai cỗ kim loại kia dĩ nhiên sẽ trong tình trạng tốt hơn nhiều.

Thở hắt ra một hơi dài, Jeff gập bảng điều khiển lại và tiến về phía phòng y tế để thăm anh trai. Cậu đã chấp nhận một viễn cảnh với những đêm mất ngủ triền miên và một lượng caffeine đủ để biến một con voi thành...bất động. Các cỗ kim loại sẽ không tự làm lại được, và cậu thà lao đầu vào hiểm nguy còn hơn để người khác chạm vào những Jaeger.

Ω

Phòng y tế chắc chắn không được thiết kế để nhồi nhét 10 người trưởng thành. Bốn chiếc giường bệnh đều đã kín chỗ, với ít nhất một nửa trong số đó là những người không nên xuất hiện ở đây. Phòng đáng lẽ chỉ dành riêng cho các phi công Jaeger bị thương, nhưng chẳng một nhân viên y tế nào bận tâm đến việc đuổi những người khác ra ngoài - sau nhiều năm chiến đấu với Kaiju, chẳng ai còn quan tâm đến những thứ vặt vãnh như thế này nữa.

Jeff đang ngồi trên chiếc giường đáng lẽ thuộc về Charlie, người anh trai chỉ bị trẹo mắt cá và vài vết xước vặt sau trận chiến. Jeff tựa lưng vào thành giường, đầu Charlie gối lên đùi cậu trong khi anh nằm trên giường, chân đau được đặt lên đùi Babe, người đang ngồi ở đầu giường bên kia. Băng gạc quấn quanh người anh, một vết bầm tím đáng sợ hình thành trên vai trái, nơi anh bị trúng một thanh kim loại văng ra trong trận chiến.

Trên chiếc giường vốn dĩ dành cho Babe, Sonic và North đã chiếm đóng ngay khi hoàn thành công việc của họ. Nhưng xét theo tiếng bíp không dứt từ thiết bị liên lạc của Sonic, thì có lẽ cậu ta vừa chạy thẳng ra khỏi trụ sở chính mà không thèm báo một tiếng. Thật đáng kinh ngạc, Sonic vẫn có thể vừa trả lời mọi người vừa tham gia vào cuộc trò chuyện đang rộn ràng khắp phòng. Khả năng đa nhiệm của Sonic khiến đầu óc Jeff như muốn nổ tung.

Mon và Sam chen chúc trên một giường, hai phi công của Enigma's Revenge đều mang trên mình những vết xước và vết bầm tím nhẹ. Bỏ qua những thương tích hiển hiện, Mon trông như sắp sửa có một cuộc gặp gỡ với cấp trên. Phong thái nghiêm nghị của cô ấy khiến ai cũng phải đứng thẳng người mỗi khi cô bước vào phòng. Sam co ro trên đùi Mon, chỉ lộ ra cái đầu từ dưới lớp chăn.

Chiếc giường ở phía bên kia phòng được độc chiếm bởi các phi công của Alpha Red và bạn trai của họ. Chỉ có mỗi Kim bị thương đủ nặng để phải ở lại phòng y tế, nhưng giống như bất kỳ phi công Jaeger nào khác, sự phụ thuộc lẫn nhau của họ khá đáng báo động, vì vậy Kenta thậm chí chẳng buồn rời khỏi phòng điều dưỡng. Và tệ hơn nữa, Pete cũng chẳng khá khẩm hơn. Anh ta lao tới chỗ các phi công của Alpha Red mà chẳng buồn tay bắt mặt mừng với ai.

Trong một thời gian dài, Jeff không biết Pete thực sự là ai. Thỉnh thoảng, người đàn ông này sẽ bất chợt xuất hiện trong Trụ sở, luôn mặc một bộ veston vừa vặn hoàn hảo và nổi bật giữa đám đông như một ngón giữa thô lỗ. Anh ta không bao giờ ở lại quá lâu, dành toàn bộ thời gian để nhốt mình trong phòng của Tướng Quân. Điều đó thay đổi khi Alpha Red được điều đến Bangkok, gia nhập Pit Babe và Enigma's Revenge để bảo vệ Vịnh Thái Lan. Họ là một nhóm kỳ lạ, ba người họ: Kim, với vẻ ngoài nghiêm nghị và nhu cầu mãnh liệt về công lý khiến anh ta thường xuyên rơi vào nguy hiểm, Kenta, người trung gian, người duy nhất có thể kéo Kim ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Và sau đó là Pete với đôi mắt bò sát và sự hiện diện đòi hỏi sự chú ý hoàn toàn của những người xung quanh ngay khi anh ta bước vào phòng. Dần dần, Jeff nhận ra Pete chính là người đảm bảo tất cả nguồn tài trợ cho họ. Nếu không có Pete và những cuộc họp liên tục của anh ta, sẽ không có Trụ sở nào ở Bangkok. Và sau khi hẹn hò với Kim và Kenta - một điều mà không ai ngờ tới - anh ta bắt đầu dành nhiều thời gian hơn ở căn cứ, trở thành một phần của đội.

Công bằng mà nói, Jeff chỉ là một phần của phi hành đoàn bởi vì cậu là em trai của Charlie, và người anh cả đã làm ầm lên khi họ cố gắng đuổi Jeff đi. Và đúng vậy, trong những năm ở căn cứ, Jeff đã leo lên vị trí cao nhất mà không cần sự giúp đỡ của Charlie. Charlie không bổ nhiệm cậu làm trưởng nhóm J-Tech của Bangkok, tất cả là tự công sức của Jeff. Nhưng đôi khi, vào những ngày tồi tệ, đó là tất cả những gì Jeff có thể nghĩ đến - cảm giác rằng cậu không xứng đáng với vị trí của mình giữa những người khác. Tất cả chỉ nằm trong đầu cậu, cậu nhận thức được điều đó - những thành tích của cậu chỉ thuộc về cậu và không ai khác. Vào những ngày ấy, cậu trốn vào bên trong những cỗ quái vật máy móc mà mình giúp chế tạo, tránh xa ánh mắt tò mò của những người khác trong căn cứ.

Trước khi cậu lại một lần nữa chìm vào suy nghĩ tiêu cực, vuốt những ngón tay qua mái tóc của Charlie, cánh cửa phòng lại mở ra, một dáng người cao lớn mặc quân phục bước vào.

"Tướng Quân," Babe chào theo kiểu xuề xòa, giọng điệu như thể đang mời một người bạn cùng uống bia chứ không phải đón một người có cấp bậc quân sự cao nhất cả nước.

Tướng Quân chỉ gật đầu hờ hững, đã quá quen với sự thiếu tôn trọng từ các phi công Jaeger. Anh từ từ nhìn quanh phòng. Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng Jeff cảm thấy ánh mắt của Tướng Quân dừng lại trên người cậu lâu hơn một chút, khiến da gà da vịt thi nhau nổi lên dưới cái nhìn sắc như dao của đối phương. Jeff co rúm người lại, nhìn xuống đỉnh đầu Charlie, cố gắng thư giãn các cơ đang căng cứng trước khi Charlie nhận ra sự khó chịu đột ngột của cậu.

"P'Alan, thiệt hại ở bờ biển thế nào?" Kenta hỏi Tướng Quân với hy vọng người đàn ông này sẽ biết thông tin mới nhất. Trong trận chiến, Kaiju đã đến quá gần bờ biển và phá hủy một vài ngôi làng gần Chanthaburi trước khi họ có thể vận chuyển các Jaeger đến đó.

"Tình hình có thể tồi tệ hơn. Hầu hết dân thường đã được sơ tán kịp thời," Alan nói, giọng nghe mệt mỏi hệt như mọi người trong phòng. "Còn các cậu thì sao?"

Anh chậm rãi bước đến chiếc giường gần nhất và ngồi xuống, đẩy chân North sang một bên để ngồi thoải mái hơn. North thè lưỡi ra, không nói một lời ném chân lên đùi Alan, tiếp tục nhìn qua vai Sonic để không bỏ lỡ bất cứ điều gì cậu chàng kia đang làm trên thiết bị của mình. Có lẽ tất cả đều là thông tin mật, nhưng một lần nữa, không ai thực sự quan tâm. Dù sao, Sonic và North từ lâu cũng được coi như tuy hai mà một.

Jeff phải ép mình nhìn xuống lần nữa. Cậu gỡ những ngón tay ra khỏi tóc Charlie và nắm chặt lấy tấm ga trải giường mỏng như giấy, các đốt ngón tay ửng trắng. Cảm giác đang lan khắp cơ thể cậu như ngọn lửa rừng không phải ghen tị hay đố kỵ. Cậu không ghen tị với North, cũng không đố kỵ. Không có lý do gì cho một phản ứng như vậy cả.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn cảm thấy một điều gì đó khi nhìn cách North dễ dàng hành động vô tư đến vậy xung quanh người đàn ông lớn tuổi hơn. Một sự thân thuộc mà Jeff thậm chí không thể mơ ước có được trong những giấc mơ hoang đường nhất. Tất nhiên, không phải cậu muốn trở nên thân thiết với Tướng Quân. Tại sao cậu lại muốn làm điều đó cơ chứ? Chỉ là... một sự tò mò? Có lẽ vậy. Jeff chỉ tự hỏi cảm giác được gần gũi với những người không phải Charlie sẽ như thế nào. Nó có lẽ không liên quan gì cụ thể đến Alan.

Cậu để cho tâm trí mình lang thang, thành công ngăn cách bản thân khỏi cuộc trò chuyện. Dù sao thì cậu cũng không phải là một phần của nó. Không ai hỏi Jeff cảm thấy thế nào. Cậu không phải là một phi công, một trong những anh hùng dũng cảm đặt cược mạng sống của mình trong nỗ lực tuyệt vọng để cứu nhân loại. Cậu chỉ là... Jeff. Một thợ máy bình thường chưa bao giờ rời khỏi sự an toàn của Trụ sở Jaeger.

"....Jeff? Nong?" Một cú huých mạnh vào đùi khiến cậu hất đầu lên. Nhìn xung quanh, cậu phát hiện ra rằng mọi người trong phòng đều đang nhìn chằm chằm vào mình, mong đợi câu trả lời cho một câu hỏi mà Jeff không nghe thấy.

"Gì vậy?" Cậu hỏi, hy vọng rằng mặt đất sẽ mở ra một cái hố và nuốt chửng mình vào trong.

"Tôi hỏi mức độ hư hỏng của các Jaeger nghiêm trọng đến mức nào và ước tính thời gian sửa chữa chúng," Alan lặp lại, giọng điệu nhẹ nhàng và từ tốn như thường lệ khi nói chuyện với Jeff. Như thể Jeff chỉ là một đứa trẻ cần được chăm sóc đặc biệt. Jeff ghét nó. Cậu ghét việc Alan chỉ coi cậu là em trai bé bỏng của Charlie chứ không phải một người trưởng thành như những người khác. Nó khiến máu cậu sôi lên, cuồn cuộn bên trong một thứ gì đó giống như cơn giận dữ.

"Chưa thể nói chính xác được," cậu nhún vai, cố ra vẻ thản nhiên dù trong lòng đang như kiến bò. "Theo quan sát sơ bộ ban nãy, Pit Babe bị hư hỏng nặng nhất. Tay của nó trở thành món đồ gặm. Lần tới gặp Kaiju, chúng ta có thể xem xem Kaiju có thích nó không. Alpha Red và Enigma chỉ trầy xước nhẹ và một vài dây dẫn cần thay thế."

Bị Alan nhìn chằm chằm khiến Jeff chỉ muốn trốn đi đâu đó. Ánh mắt từ tốn của người đàn ông lớn tuổi ấy khiến cậu cảm thấy quá ấm áp, tựa như chú mèo đen phơi mình dưới nắng. Cảm giác ấy thật tồi tệ. Trước khi kịp suy nghĩ, cậu nhấc đầu Charlie lên và cố gắng đứng dậy khỏi giường mà không làm phiền anh trai.

"Tôi...ừm... tôi sẽ kiểm tra kỹ hơn..." cậu lắp bắp, vội vã chuồn ra khỏi giường, chân tay rối tung trong mớ ga giường. "Danh sách các phụ tùng thay thế cần thiết sẽ được gửi đến ngài sớm nhất có thể."

"Jeff, đợi đã!" Cậu nghe thấy Charlie cố gắng ngăn mình, nhưng cậu phớt lờ anh trai, bước ngang qua phòng để đến cửa - nơi Alan vẫn đang ngồi trên giường bệnh, chân của North đặt trên đùi anh.

"Này, đừng có làm việc quá sức nhé, nhóc ," Alan lên tiếng, Jeff liếc qua và thấy anh đang nghiêng người về phía cậu, tay chìa ra phía trước.

"Không phải nhóc con," Jeff lầm bầm khi đi ngang qua người đàn ông, vừa khom người vái chào, vừa khẽ nghiêng người để tránh tay Alan. Bằng cách đó, những đầu ngón tay của Alan chỉ chạm nhẹ vào phần da trần trên cánh tay cậu. Tiếp xúc thoáng qua ấy khiến cả người cậu rần rần, da gà chạy dọc sống lưng. Cậu phải cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên rỉ ngượng ngùng chực trào ra khỏi miệng.

Không thèm ngoảnh lại nhìn vị Tướng Quân, cậu kỹ sư nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh, cứ thế quẹo trái quẹo phải một cách mù quáng chỉ để thoát ra càng nhanh càng tốt. Không phải cậu đang bỏ chạy. Cậu chỉ là có việc phải làm thôi, đúng không?

Ω

Jeff không còn biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, mọi thứ bắt đầu trở nên mơ hồ sau một lúc. Cảm giác như đã nhiều ngày cậu không nhìn thấy ánh Mặt Trời; một nửa người cậu chui rúc bên trong bụng Enigma, chỉ có đôi chân lơ lửng cách mặt đất khoảng hai trăm feet, có lẽ đang dọa choáng váng một người nào đó vô tình đi ngang qua. Đôi tay lấm lem dầu mỡ đến tận khuỷu tay, những ngón tay bắt đầu tê cứng vì tất cả công việc tỉ mỉ cậu phải thực hiện bên trong Jaeger.

Ngay lúc Jeff đang tính nghỉ ngơi, cậu chợt nghe tiếng thấy ai đó gọi tên cậu lặp đi lặp lại để thu hút sự chú ý. Thở hắt ra một tiếng, Jeff chui ra khỏi cỗ Jaeger, cẩn thận không rơi xuống khoảng trống hẹp giữa Jaeger và giàn giáo tạm thời được dựng xung quanh cỗ máy.

"Này, nhóc." Khoảnh khắc Jeff nhìn thấy người đang gọi mình, cậu chỉ muốn chui trở lại bên trong cỗ máy. Nhưng đã quá muộn. Và có lẽ sẽ là thô lỗ nếu phớt lờ cấp trên.

"Tướng Quân," cậu vái chào người đàn ông, cố gắng giấu mình sau cỗ Jaeger hết sức có thể.

"Tôi đã nói đừng gọi như vậy bao nhiêu lần rồi? P'Alan là được mà." Alan thở dài, một bên khóe miệng cong lên thành nụ cười dịu dàng. Anh đứng ở đầu cầu thang xoắn ốc, lưng dựa vào lan can. May thay cho Jeff là vị cấp trên không cố gắng tiến lại gần Jaeger.

"Và tôi cũng đã phải nói bao nhiêu lần là đừng gọi tôi là nhóc," Jeff cắn môi đáp lại, khoanh tay trước ngực như thể nó sẽ bảo vệ cậu khỏi ánh nhìn của Alan. "Chú cần gì, hay là chỉ leo hết cả đống cầu thang này để duy trì vóc dáng thôi, ông già?"

Alan dường như đã quá quen với những lời trêu trọc chỉ buồn liếc nhìn cậu một cái rồi thôi. Cũng không hẳn gọi là ông già. Jeff không biết Alan thực sự bao nhiêu tuổi, nhưng nhiều nhất thì cũng là ngoài bốn mươi.

"Tôi chỉ muốn biết tình hình ở trên này thế nào thôi," Alan trả lời, bước lên một bước. Jeff thực sự muốn lùi lại nhưng đó là điều không thể với cỗ Jaeger phía sau. Vì vậy, cậu chỉ có thể đứng yên, nhìn đi chỗ khác thay vì nhìn vào người đàn ông lớn tuổi.

"Tôi đã gửi cho chú danh sách cập nhật rồi. Chú không nhận được sao?" Jeff hỏi, khá bối rối về sự có mặt của Alan. Đây không phải là nơi người ta mong đợi một vị Tướng Quân sẽ xuất hiện. "Chú chỉ cần gọi tôi qua thiết bị liên lạc là được. Chẳng cần phải leo cả đường lên đây để hỏi đâu."

"Tôi nhận được danh sách rồi. North hiện đang xử lý nó," Alan nói, câu trả lời của anh khiến Jeff càng thêm bối rối. "Tôi chỉ muốn duỗi chân một chút thôi. Thêm một cuộc gọi nữa từ Đô Đốc thì tôi phát điên mất."

Lời nói đó khiến Jeff bật khẽ ra một tiếng cười khúc khích. Alan hẳn coi đó là sự khích lệ để bước lại gần Jeff hơn, anh dừng chân ngay trước mặt cậu. Jeff không cảm thấy gì khác ngoài sự hoan hỷ.

"Cậu có cần giúp đỡ gì không?" anh hỏi và Jeff mất một lúc chỉ để nhìn chằm chằm vào anh vì có vẻ câu hỏi thật sự nghiêm túc.

Vấn đề là, Jeff cần giúp đỡ, vô cùng cần. Họ thiếu nhân lực - tất cả các Trụ sở Jaeger đều như vậy - chủ yếu hoạt động nhờ khói xăng và một niềm đam mê.

Họ đang thua cuộc chiến. Từ từ nhưng chắc chắn, Kaiju đang nắm thế thượng phong. Các cuộc tấn công của Kaiju ngày càng thường xuyên, khoảng thời gian giữa mỗi lần mở vết nứt ngày càng ngắn hơn, và Kaiju ngày càng mạnh mẽ, quen thuộc với mọi vũ khí họ gắn vào Jaeger. Quân đội đã thật sự nghĩ đến việc quay lại sử dụng vũ khí hạt nhân chống lại Kaiju giống như trước khi chương trình Jaeger được thành lập. Họ không còn quan tâm đến thương vong mà họ sẽ tạo ra. Jaeger không còn mang lại lợi nhuận cho họ, không còn nữa. Phi công Jaeger vẫn là những anh hùng, xuất hiện khắp các bảng quảng cáo và áp phích, nhưng họ không còn là những người nổi tiếng toàn thế giới như vài năm trước. Chương trình Jaeger không còn mang lại lợi nhuận cho họ, vì vậy họ để nó dần dần cạn kiệt, chờ đợi đòn chí mạng để đóng cửa chương trình.

Là trưởng nhóm bảo trì J-Tech tại Trụ sở Jaeger Bangkok, Jeff có một vài thợ máy khác để quản lý nhưng chắc chắn là không đủ. Họ chỉ đủ sức duy trì ba Jaeger mà họ hiện có. Nhưng Jeff không phàn nàn, biết rõ mọi thứ có thể tồi tệ hơn nhiều.

Nhưng dù sao - nhận sự giúp đỡ từ vị Tướng Quân thì hơi quá đáng. Cậu không muốn anh vô tình làm đau mình hoặc ngã xuống sàn nhà chứa máy bay. Điều đó sẽ khá đáng tiếc.

Sự im lặng của Jeff đã nói lên tất cả. Alan hục hặc nhìn cậu, trông anh như thể sắp mếu: "Này nhé, tôi không vô dụng như cậu nghĩ đâu. Khi còn lái Jaeger, chúng tôi phải tự sửa chữa chúng đấy. Không có thợ máy nào làm việc đó cho cả. Nên tôi cũng biết đôi chút về máy móc. Chỉ cần nói cho tôi biết phải làm gì thôi, nhó- Jeff."

Thú thật, vì lợi ích của bản thân, Jeff đã cố gắng quên mất việc Alan từng là phi công điều khiển Jaeger. Quay trở lại thời xưa cũ khi Jaeger chủ yếu là nguyên mẫu, một niềm hy vọng mới mẻ cho nhân loại. Nếu Jeff nhớ không nhầm, Alan từng điều khiển một cỗ Jaeger Mark-2, cỗ máy cao hai nghìn feet có tên Code Delta. Tất cả kéo dài cho đến khi đồng lái của Alan bị thương nặng, qua đời vài ngày sau cuộc tấn công. Kể từ đó, Alan không bao giờ cố gắng tìm kiếm ai đó tương thích để cùng điều khiển Jaeger nữa, anh chuyển qua chỉ huy các phi công từ Trụ sở Jaeger.

"Chú có chắc mình biết công nghệ hiện đại hoạt động như thế nào không? Chú không thể chỉ chọc nó bằng tua vít và mong đợi phép màu xảy ra được," Jeff nói, hy vọng giọng nói của mình không nghe yếu ớt như hai đầu gối đang run rẩy lúc này.

"Trước đây chưa từng có ai phàn nàn cả," Alan nói, hoặc ít nhất Jeff nghĩ Alan đã nói vậy, người đàn ông lớn tuổi lẩm bẩm: "Chỉ cần bảo tôi phải làm gì thôi," nói rồi chờ đợi hướng dẫn của Jeff.

Nhưng trước khi Jeff kịp nghĩ đến một công việc vặt vả dễ dàng hơn mà Alan có thể làm, người đàn ông lớn tuổi bắt đầu cởi đồng phục, ném chúng qua lan can. Sau đó, ông quay lại nhìn Jeff, chỉ mặc một chiếc áo tank top màu xanh lá cây, đôi tay trần lộ ra hoàn toàn. Có điều gì đó rất không ổn về việc nhìn thấy vị Tướng Quân không mặc đồng phục. Giống như nhìn thấy ông già Nô-en mà không có bộ râu với bụng bự vậy. Rất không tự nhiên.

Ngoài ra còn có hai hình xăm lớn ở bắp tay trong của Alan, hình xăm màu đen ló ra từ dưới viền áo tank top của anh. Tất cả những gì Jeff có thể làm là chớp mắt vài lần, bộ não của cậu quyết định nghỉ giải lao. Tướng Quân có hình xăm. Được rồi, biết thì tốt.

"Ừm ... vậy ... còn về ... ừm dây cáp?" Jeff nói, cố khiến bánh răng trong não bắt đầu hoạt động lại. Alan khẽ nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ đang lắng nghe. Jeff coi đó là một dấu hiệu tốt, cậu quay người chỉ vào một vết rạch lớn trên ngực của cỗ máy. "Chú thấy vết thương này không? Tôi cần chú xem xét các dây cáp ở đó và dán nhãn tất cả những dây bị hỏng lớp bảo vệ. Được chứ?"

"Rõ, sếp," Alan chào theo kiểu nhà binh và nhận cuộn băng màu đỏ tươi mà Jeff đưa cho.

Jeff chỉ biết đảo mắt nhìn người đàn ông lớn tuổi và quay lại để tiếp tục những gì mình đang làm, hoặc ít nhất là giả vờ như mình đang làm. Bộ não của cậu mềm nhũn như những sợi mì luộc quá chín mà căng tin đã phục vụ họ khoảng một tuần trước. Hôm nay sẽ là một ngày dài đây.

Thời gian làm việc trong im lặng diễn ra trong khoảng một tiếng. Jeff đang ở bên trong Jaeger, cố gắng với lấy một mảnh kim loại vụn không nên ở đó thì nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới. Thở hắt ra một tiếng, cậu chui ra khỏi cỗ máy để xem chuyện gì đang xảy ra.

Một người đang đi lại trong nhà chứa máy bay, đưa tay lên miệng để khuếch đại giọng nói và gọi tên...

"Tướng Quân?" Jeff hỏi, nhìn Alan, người giờ đây đang cố gắng trốn sau lớp vỏ kim loại của Enigma. "Họ đang tìm chú đấy."

Thay vì trả lời, Alan vùi đầu vào ngực cỗ Jaeger, rên rỉ: "Cứ cho họ thêm thời gian," anh nhăn nhó.

"Hả?" Jeff bối rối. Alan trông không giống như sắp đáp lại linh hồn tội nghiệp kia.

"Để tìm tôi." Alan thở hắt, cái mím môi trề ra hờn dỗi. Là một vị tướng và là người đứng đầu một trong những Trụ sở Jaeger lớn nhất, Jeff khiêm tốn nghĩ Alan không có quyền trông dễ thương đến vậy. Và, từ khi nào cậu lại nghĩ Alan dễ thương cơ chứ?

"Tìm chú á?" Jeff vẫn còn rất bối rối. "Chẳng phải họ chỉ cần gọi điện thoại cho chú thôi sao?"

"Thì là ... có lẽ họ đã làm vậy nhưng tôi bỏ lại thiết bị liên lạc trên bàn làm việc của mình rồi." Alan nhún vai như thể việc đó chẳng phải điều gì to tát.

"Tại sao chú lại làm như vậy?" Jeff cảm thấy như đang nói chuyện với một đứa trẻ.

"Bởi vì tôi không muốn họ làm phiền tôi." Càng nói, Alan lại càng khiến Jeff bối rối hơn. Cả cuộc trò chuyện này đau khổ như việc bị nhổ răng.

"Làm phiền chú việc gì cơ?" Sự kiên nhẫn của Jeff đã cạn. Cậu chỉ muốn hét lên với ai đó dưới kia rằng vị tướng quý giá của họ đang trốn trong bụng của Enigma này.

"Làm phiền tôi dành thời gian với em..."

Jeff quay người lại khi bộ não cuối cùng cũng tiếp nhận được những gì Alan nói. "Cái gì cơ?"

"Tôi ... ừm ... tôi phải đi ... ừ-phải gặp lại cậu sau," Alan nói lắp bắp khi vẫy tay chào Jeff và vội vã đi xuống cầu thang xoắn ốc.

Trong giây lát, Jeff chỉ đứng đó, bất động, không thể cử động một cơ nào. "Làm phiền tôi dành thời gian với em..." của Alan là có ý gì? Tại sao anh lại muốn dành thời gian cho Jeff? Và tại sao anh lại bỏ thiết bị liên lạc lại trong văn phòng?

Jeff chạy đến lan can ngay khi Alan bước ra khỏi giàn giáo và gọi to người đang tìm kiếm anh, rồi tiến về phía họ. Khi đã cách xa Enigma đủ xa, Alan đột nhiên quay lại và nhìn lên. Nhận thấy Jeff đang nhìn xuống mình, anh vẫy tay chào. Ngay cả từ xa, Jeff cũng có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt ấy. Không thể kìm nén, Jeff vẫy tay đáp lại. Nhận ra mình đang làm gì, Jeff ép tay xuống và lùi hẳn về phía sau cỗ Jaeger, hít một hơi thật sâu.

Cái quái gì thế này? Cái quái gì vừa mới xảy ra vậy?

Lắc đầu, Jeff cố gắng quay lại công việc, nhưng tâm trí cậu không hợp tác. Cậu không thể tập trung, những ngón tay tê cứng và run rẩy. Thừa nhận thất bại, Jeff quyết định kết thúc ngày làm việc. Dù sao thì cũng đến giờ ăn tối rồi.

Khi đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống dưới, cậu nhận thấy Alan đã để áo khoác ở đó, chiếc áo vẫn treo lơ lửng trên lan can. Hít một hơi thật sâu khác, cậu cầm lấy áo khoác và khoác lên vai, sẵn sàng để chợp mắt một giấc.

Ω

Jeff bước vào phòng với một khay thức ăn đầy ụ từ căng tin, bao dự định cho buổi tối ngay lập tức bị đập tan. Đóng sầm cửa lại, cậu thậm chí không thèm liếc mắt nhìn người đang chiếm dụng chiếc giường của mình. Cậu đặt khay thức ăn lên bàn, quăng áo khoác của Alan lên ghế tựa, rồi ngồi xuống, cố tình không nhìn về phía giường, bắt đầu đếm.

"Jeff..." Charlie rên rỉ chính xác ba giây sau khi Jeff ngồi xuống.

"Gì?" Jeff lên tiếng và quay lại đối mặt với người anh trai vừa lớn tuổi vừa phiền phức của mình. Chúa ơi, cậu thực sự muốn đánh một giấc, hoặc chợp mắt thôi cũng được.

"Không có gì," Charlie lè thè nói, giọng ngọt đến phát ngấy. Vậy là có chuyện gì đó. Và Jeff chắc chắn rằng mình sẽ không thích điều đó. "Hôm nay của em thế nào?"

"Anh muốn gì?" Cậu thở dài, muốn kết thúc chuyện này nhanh chóng. Charlie muốn nói gì đó với cậu nhưng lại luôn muốn Jeff mở lời trước - mặc cho điều đó sẽ không bao giờ xảy ra vì Jeff không quan tâm đến mấy chuyện phiếm của anh trai.

"Chuyện là... em có nghe chuyện gì xảy ra hôm nay chưa?"

"Không, không nghe gì cả." Jeff thở dài, bắt đầu ăn phần thức ăn của mình. "Cả ngày hôm nay em đều ở chỗ sửa chữa Enigma."

"Ừm... Tướng Quân đã mất tích vào hôm nay." Charlie nói, và Jeff suýt nghẹn, cơm cậu đang ăn nghẹn ngang cổ họng, khiến cậu ho không kiểm soát. "Mấy tiếng sau họ tìm thấy anh ấy trong Enigma. Em biết gì về chuyện đó không? Hửm?"

Ngay cả khi Jeff có thể nói – dù cho đó là một điều khó khăn khi có cơm trong phổi – cậu cũng không biết mình sẽ nói gì. Cậu cố hít một hơi thật sâu nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là im lặng nhìn chằm chằm vào Charlie, há hốc thở.

"Ồ, và xem nào. Đấy không phải là áo khoác của Tướng Quân sao?" Charlie hớn hở, đôi mắt sáng rực như bóng đèn. "Thật thú vị..."

"Mẹ kiếp," đó là tất cả những gì Jeff có thể nói trước khi bắt đầu ho lại, người nhoài về phía trước để việc thở dễ dàng hơn một chút.

"Vậy là, em hoàn toàn không gặp P'Alan cả ngày hôm nay à?" Charlie hỏi, nụ cười toét ra như chú mèo Cheshire trong Alice ở Xứ sở Thần Tiên.

"Ừm... anh ấy đến hỏi xem em có cần giúp gì với mấy cỗ Jaeger không. Chỉ vậy thôi," Jeff lầm bầm, không biết nên nghĩ đến toàn bộ sự việc từ đâu. Cậu hoàn toàn bối rối trước hành động của Alan. Anh ta đang nghĩ gì vậy? Biến mất tăm như thế mà không mang theo thiết bị gọi trong suốt thời gian dài?

"Thôi nào. Em phải nói với anh nhiều hơn thế chứ," Charlie rên rỉ, toàn thân run rẩy với những tiếng nức nở giả tạo. Trời ơi, đôi khi anh trai ruột thịt của cậu có thể phiền phức đến thế đấy.

"Anh muốn em nói gì bây giờ?" Jeff hỏi, biết quá rõ điều Charlie muốn cậu nói. Nên cậu cố gắng chối hết sức có thể.

"Ồ, sao mà anh biết được... người hùng thời thơ ấu của em đã gác lại tất cả những trách nhiệm quan trọng của mình chỉ để dành thời gian cho em. Anh ấy thậm chí còn quên cả thiết bị liên lạc chỉ để đảm bảo không ai liên lạc được với mình."

"Chết tiệt!" Jeff quăng thìa vào đĩa, cơn thèm ăn biến mất. "Anh ấy là anh hùng của tất cả mọi người."

"Đúng vậy, nhưng không phải ai cũng có áp phích và figure của anh ấy khắp phòng ngủ." Charlie lè lưỡi trêu chọc, cười toe toét.

Jeff muốn tranh luận, nhưng điều khiến cậu xấu hổ không dứt là Charlie nói đúng. Anh đã sống trong căn phòng đó với Jeff nhiều năm, phàn nàn về tất cả áp phích và figure mà Jeff sưu tập được.

Vấn đề là, Alan không chỉ là người hùng thời thơ ấu của cậu. Anh là người mà cậu vẫn ngưỡng mộ ngay cả sau khi không còn là một đứa con nít luôn nghĩ các phi công Jaeger là những người tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay. Alan là một trong những phi công Jaeger người Thái đầu tiên, anh có mặt tại Trụ sở Jaeger Bangkok ngay từ những ngày đầu. Code Delta vẫn nằm trong số các Jaeger có chiến tích đánh bại Kaiju cao nhất. Alan và phi công đồng lái của anh đã đóng quân tại Trụ sở Jaeger Bangkok nhiều năm - cho đến khi người đồng lái của Alan hy sinh. Trong một thời gian dài, công chúng không biết Alan còn sống hay cũng đã thiệt mạng trong trận chiến rồi. Không có thông báo chính thức, không có sự xuất hiện trước công chúng và không có phỏng vấn với các tờ báo lá cải. Không gì cả. Vì vậy, mọi người dần quên lãng anh, sự chú ý chuyển sang những chiến binh trẻ tuổi khác.

Cùng với việc thoát khỏi hệ thống chăm sóc nuôi dưỡng và cố gắng xây dựng cuộc sống riêng của mình bên cạnh Charlie, Jeff cũng dần dần quên đi - chỉ có một miếng dán nhỏ hình Alan được giấu trong ví tiền nhắc nhở cậu về người hùng thời thơ ấu của mình.

Vì vậy, thật bất ngờ khi nhiều năm sau, Jeff gặp lại anh, đang chỉ huy Trụ sở Jaeger Bangkok, ẩn mình trong bóng tối của căn cứ, tránh xa những con mắt tò mò.

"Thôi, em không còn là trẻ con nữa," Jeff hậm hực, cố tỏ ra thờ ơ. "Và bây giờ anh ấy là sếp... người chỉ huy... quân nhân phụ trách... túm lại là cấp trên của em."

"Jeff..." Charlie thở dài khi nhận ra mình sẽ không moi được nhiều hơn từ Jeff. Họ đã nói đi nói lại về điều này quá nhiều lần kể từ khi đến đây rồi.

Jeff cho rằng tất cả đều là lỗi của Charlie. Sau khi Jeff mười tám tuổi và quá già để được chăm sóc nuôi dưỡng, cậu chuyển đến ở với Charlie. Mặc dù không dễ dàng - cảm giác diệt vong vĩnh viễn khiến mọi thứ trở nên hơi nhàm chán - Jeff vẫn cảm thấy thoải mái và lần đầu tiên, cậu có được cảm giác về một mái ấm - một ngôi nhà mà cậu và Charlie cùng nhau xây dựng. Sau đó, khoảng một năm sau, Charlie gặp Babe, một tay đua xe đường phố chuyển nghề thành phi công Jaeger. Ngay cả nhiều năm sau, Jeff vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Một khoảnh khắc, cậu đang sống hạnh phúc với anh trai mình trong một căn hộ nhỏ, và khoảnh khắc tiếp theo cậu được đưa đến một căn phòng hẹp như hộp giày không cửa sổ ở Trụ sở Jaeger Bangkok, đến gần Kaiju hơn bao giờ hết.

Khi Charlie thuyết phục cậu làm kỹ sư cho Trụ sở Jaeger, cậu không ngờ người hùng thời thơ ấu của mình sẽ chào đón cậu ngay khi cậu bước chân vào nhà chứa máy bay. Charlie thì hân hoan. Jeff thì không. Ngay khi nhìn thấy Alan, cậu quyết định tránh xa người đàn ông này càng xa càng tốt. Có lẽ đó là trẻ con nhưng kể từ khi còn nhỏ, cậu đã coi Alan như một người hùng lý tưởng và hoàn hảo. Cậu không muốn đánh mất nó. Cậu không muốn đánh mất hình ảnh của Alan mà cậu đã vẽ ra nhiều năm trước. Và điều đó không công bằng với Alan và thậm chí cả với cậu nhưng Jeff lại bướng bỉnh, từ chối đến gần người đàn ông lớn tuổi hơn, dựng lên một bức tường bê tông cao ngất giữa họ.

Nhưng dù có cố gắng tránh người đàn ông lớn tuổi đó đến đâu, căn cứ vẫn rất nhỏ bé. Và với tư cách là trưởng nhóm J-Tech - một chức danh mà cậu thậm chí không muốn nhưng vẫn có được - cậu thực sự phải tham dự quá nhiều cuộc họp không cần thiết mà hoàn toàn có thể thay thế bằng một email. Vì vậy, bất kể cậu có cố gắng đến đâu, cậu vẫn thường xuyên gặp Alan.

Vấn đề là - Jeff không chắc đó là một lời nguyền hay một phước lành - Alan tốt bụng và đáng tin cậy hệt như Jeff từng mơ ước. Anh biết tên tất cả cấp dưới của mình. Anh thường xuyên nói chuyện với họ và thường chọn một bàn ăn ngẫu nhiên để ngồi trong giờ ăn. Không ai phàn nàn về điều đó, chỉ chào đón anh tham gia cuộc trò chuyện của họ. Mọi người thực sự quý mến anh và sẽ đi theo anh đến cùng trời cuối đất - điều mà trong tình hình hiện tại, cũng chẳng xa xôi gì. Tất cả các phi công Jaeger của anh đều tuân lệnh anh mà không một chút do dự vì họ tin tưởng vào phán đoán của anh.

Nhưng Alan cũng là một con người. Anh vẫn có lúc vụng về và khá hậu đậu, điều mà Jeff không ngờ Tướng Quân hùng mạnh lại có thể như vậy. Alan có một bộ sưu tập vô tận những câu đùa nhạt nhẽo, điều này giúp tăng thêm phong thái của một người chú mà anh đang tỏa ra.

Nhìn chung, Alan chỉ là một người thực sự tốt bụng và điều đó khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn một chút đối với Jeff. Nó cũng không hữu ích gì để vượt qua nỗi lòng to lớn, như cậu từng hy vọng.

"P'Charlie..." Jeff đáp lại, quay lại với thức ăn của mình.

"Anh không hiểu tại sao em lại từ chối cho bản thân một cơ hội." Charlie giơ hai tay lên trời, nói như thể bản thân là người mới bị tổn thương.

"Vì không có cái gọi là cơ hội," Jeff chế nhạo, thậm chí không thèm nhìn anh trai mình, cố gắng ăn một chút thức ăn ngay cả khi anh không cảm thấy đói. "Anh ấy là Tướng Quân và là một anh hùng chiến tranh. Thôi nào. Tại sao anh ấy lại quan tâm đến một đứa trẻ ngẫu nhiên làm việc cho mình?"

"Chúa ơi, tại sao em lại cứng đầu vậy?" Charlie trông như thể sắp sửa giật tung tất cả tóc trên đầu, sự bực tức trào ra từng đợt sóng.

Jeff chỉ lắc đầu, để căn phòng chìm vào một sự im lặng có phần căng thẳng. Không ích gì khi tranh cãi với Charlie. Tất cả những gì họ làm là chạy lòng vòng trong những cuộc tranh luận lặp đi lặp lại. Jeff không muốn nghe Charlie nói, không muốn hy vọng quá rồi thất vọng nhiều. Tốt hơn hết là giữ thái độ thực tế. Đó là điều cậu giỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro