Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Enjoy~! :">

-----

Ahn Hun Sang mơ hồ cảm thấy mình đang thực sự bị nghi ngờ là hung thủ khi bị mời quay lại Sở cảnh sát một lần nữa. Anh lo lắng nhìn Moonbyul khi xoa xoa hai tay vào nhau. Ngay khi anh ta nghĩ rằng mình có thể có một giấc ngủ trưa trước khi có một buổi chụp ảnh sau đó thì cảnh sát lại đến cắt ngang một lần nữa, lần này anh ta nhận được thông báo mình đã bị bắt vì tình nghi liên quan đến vụ án giết người.


Căn phòng im lặng đến ngột ngạt và anh có thể cảm thấy sự căng thẳng ở người đối diện.


"Chuyện gì đã xảy ra với áo len và quần thể thao của anh?" Đó là câu hỏi đầu tiên và chuyện này chắc chắn đang nhằm vào anh ta. Moonbyul chú ý biểu hiện thay đổi từ lãnh đạm giả tạo sang hoang mang của anh ta.


"Ý cô là gì khi hỏi 'chuyện gì xảy ra'? Tôi đã thay nó!" Anh không thể hiểu được nỗi ám ảnh của cô đối với quần áo của mình.


"Bởi vì anh đã dính máu?" Giọng nói của cô thấp xuống, nghe giống như một ngọn núi lửa đang đợi phun trào. Cô nhìn chăm chăm như muốn cố gắng hiểu được anh ta đang nghĩ gì trong đầu.


Anh ta nhéo mũi mình và thở dài. "Không, tôi có thói quen thay quần áo mà mình đã mặc ra khỏi nhà. Cô có muốn tôi mang áo len và quần thể thao của mình tới không?"


Moonbyul cười và lắc đầu. "Không cần. Các đồng nghiệp của tôi sẽ mang nó tới đây sau."


Ahn Hun Sang trừng mắt nghi hoặc. "Cô đã làm gì?"


Một bức ảnh trong tệp hồ sơ được ném về phía anh ta. Anh ta nhìn thấy Solar trên đó và phía sau cô ấy, hơi mờ một chút là thanh tra cảnh sát này. Anh không hiểu tại sao cô lại đưa cho anh bức ảnh này. Moonbyul hất cái nhìn của mình để nói anh ta hãy nhìn kỹ hơn.


"Là sao?" Anh nhún vai.


"Cái này được chụp ở Madrid." Đó không phải là câu hỏi vì anh ta biết đó là sự thật. Bức ảnh được chụp ở Madrid, anh nhận ra nó và tất nhiên cả ngày tháng, nhưng anh không phải là người chụp.


Anh gật đầu sau đó lại lắc. "Tôi không chụp bức ảnh này."


Hành động của cô giống như chuẩn bị đánh anh ta. Cô đưa tay lên vuốt lại mái tóc hơi lộn xộn của mình và thở dài. "Tôi không có thời gian để đùa với anh đâu, anh Ahn."


Ahn Hun Sang đưa tay lên trời và rên rỉ thật lớn. Chính xác là anh đã làm gì để bị rơi vào hoàn cảnh này? "Vâng, tôi cũng không có thời gian cho chuyện này đâu. Tôi đang nói với cô rằng mình không phải là người chụp bức ảnh này. Tôi là một nhiếp ảnh gia, tôi biết mình đã chụp gì và không chụp gì."


Moonbyul nghiên cứu biểu hiện của anh ta. Anh ta rõ ràng đang khó chịu và bối rối. Cô mím môi, gõ gõ ngón tay lên bàn. "Vậy thì là ai?"


Anh mở to mắt nhìn cô như kiểu cô vừa hỏi một câu ngu ngốc nhất trên đời và anh ta ngã xuống ghế. Anh ta vỗ hai tay lên mặt mình và hét lên, "Chúa ơi. Làm sao tôi biết? Có rất nhiều người chụp ảnh ở đó! Và tôi không phải là duy nhất. Cô đang lãng phí thời gian của mình vào tôi và hung thủ thật sự đang ở ngoài kia, hơn nữa cô ấy đang gặp nguy hiểm!"


Anh ta chỉ tay vào đâu đó nhưng Moonbyul biết mà không cần nhìn, anh ta đang chỉ vào Solar. Lãng phí thời gian hay không, cô thật sự không chắc nữa, nếu anh ta đúng, nhưng chắc chắn anh ta đúng về chị ấy.


Cánh cửa căn phòng mở ra một chút, đủ để một viên cảnh sát thò đầu vào và gọi cô đi. Cô đứng lên, nhìn người đàn ông một lần nữa, anh ta trông có vẻ nghiêm trọng.


"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi khi bước ra khỏi phòng.


"Sếp, chúng ta đã tìm thấy chiếc xe được sử dụng để vận chuyển thi thể." Anh thông báo khiến đôi mắt vô hồn của Moonbyul sáng lên.


"Nhớ để mắt đến anh ta," cô chỉ thị cho viên cảnh sát trước khi đi tìm Wheein và Hwasa.


Hwasa đang ở bàn làm việc của cô, nhưng Wheein thì không, thật kỳ lạ.


"Cún đâu rồi?" Moonbyul hất đầu về phía bàn Wheein.


Hwasa nhìn vào chiếc bàn trống bên cạnh và nhún vai. Wheein nói với cô cậu ấy có vài chuyện gia đình cần giải quyết và sẽ quay lại sau bữa trưa.


"Em có nghĩ là em ấy đang cố giấu chúng ta chuyện gì đó không?" Mấy hôm nay Wheein có chút xa cách, đặc biệt là giữ khoảng cách với cô.


Hwasa đặt tay lên vai Moonbyul để giúp cô bình tĩnh. "Có lẽ gần đây gia đình cậu ấy đang có chuyện gì đó."


"Có chuyện gì sao?" Moonbyul hỏi, đột nhiên cảm thấy có lỗi khi nhận ra vấn đề của mình, đặc biệt khi mọi chuyện đều đang khiến cô rắc rối trong thời gian gần đây.


"Cậu ấy không nói với em." Hwasa nói có chút buồn bã. Wheein không nói với cô, có lẽ cậu ấy không muốn đem đến phiền phức cho cô. Cậu ấy là một đứa trẻ tốt, chỉ muốn người khác thấy sự tươi sáng của mình. "Dù sao thì, có chuyện gì vậy chị?"


"Ah, phải rồi. Chúng ta tìm thấy chiếc xe mà hung thủ đã sử dụng để vận chuyển thi thể." Moonbyul vẫy vẫy tờ giấy mà viên cảnh sát đưa cho cô.


Hwasa đứng dậy với một nụ cười lớn. "Tuyệt! Đi săn con quái vật đó nào."


Đó là một khu vực hẻo lánh với các tán lá dày đặc xung quanh. Lái xe đã để lại chiếc Mini Cooper một cách vội vã. Họ tiếp cận chiếc xe và mùi máu tanh bốc lên. Những chiếc ghế da màu trắng bị nhuộm bẩn hoàn toàn.


Moonbyul nhìn khu vực xung quanh. Chỉ có một cách để ra khỏi nơi này – một con đường dài để đi và đến. Đây là điều không thể để hung thủ có thể rời khỏi nơi này mà không bị chú ý. Cô chắc chắn máu sẽ dính trên người hắn ta, trừ phi hắn ta có chuẩn bị một bộ quần áo mới để thay, hoặc là...có ai đó đã đón hắn đi.


"Byul..." Hwasa gọi và kéo cô lại để nhìn vào trong xe. Moonbyul nhìn Hwasa thắc mắc.


"Em nhận ra điều gì?" Cô hỏi khi nhìn kỹ vào phía sau chiếc xe.


Hwasa nhìn chằm chằm vào biển số xe và bàn tay cô dần lạnh đi. Cô chỉ về phía cái biển và quay lại nhìn Moonbyul. "Đây không phải là xe của Wheein sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro