Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão Vạn, anh phải cố gắng lên. Anh còn hai đứa con... Haiz, mệnh hai đứa nhỏ này khổ thật. Đặc biệt là Thiến tử, con bé còn quá nhỏ..."

"Tiểu Thiến, chị xin lỗi... Chị đã phá hỏng ước mơ của em... Chị đã làmem khổ..."

Cuộc đời của tôi khổ lắm sao? Vạn Thiến không nghĩ vậy.

Vì cuộc sống luôn có vị đắng với vị ngọt, bạn phải nếm vị ngọt rồi mới biết vị đắng là gì.

Nhưng cuộc sống của tôi đã vốn dĩ đã không có vị ngọt.

Không... không đúng, có chút ngọt ngào...

Khi Trương Vũ Kỳ chạy đến ôm cô với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, khi nàng liên tục gọi cô "Thiến Thiến" như một chú vẹt nhỏ, khi nàng một bên vui vẻ ăn đồ do cô nấu một bên nói sau này sẽ gả cho cô.

Vạn Thiến cảm thấy cuộc sống của cô bây giờ quá đỗi ngọt ngào.

Nhưng còn Vũ Kỳ thì sao? Nàng đang ở đâu?

Vũ Kỳ! Vạn Thiến hét lên.

Xung quanh mờ mịt, trời đất trống rỗng.

Vũ Kỳ! Em đang ở đâu!

"Vũ Kỳ——!"

Khoảng hư không biến mất, bây giờ trước mắt cô là trần nhà xa lạ.

Một dụng cụ kì lạ phát ra tiếng "bíp bíp", mùi sát khử trùng xộc vào mũi.

“Cô tỉnh rồi?” Giọng nữ trầm thấp quan tâm mang theo chút vui vẻ.

Vạn Thiến đảo mắt theo âm thanh thì thấy Ninh Tịnh đứng bên giường cô.

"Vũ Kỳ..." Ngay khi Vạn Thiến cố gắng phát ra âm thanh, cô cảm thấy giọng nói của mình như trước giờ không được nói chuyện.

“Đừng lo, tôi đã đưa đánh ngất rồi đưa cô ấy trở về.” Ninh Tịnh vừa cầm cốc nước vừa dùng tăm bông thấm nước làm ẩm môi cho cô.

Khuôn mặt của Vạn Thiến mới có chút sức sống lại bị tình tiết này làm hoang mang. Ninh Tịnh thở dài: "Đùa thôi. Tôi kêu Lý Tư Đan Ni đưa cô ấy về nghỉ ngơi rồi. Ba ngày nay cô ấy không ăn cũng không chợp mắt, nếu cô mà có gì tệ hơn nữa, chắc cô ấy cũng hoa tiêu ngọc vẫn."

Trái tim Vạn Thiến đau nhói, bụng cô cũng khó chịu như thể bị ai đó đấm.

"Hung thủ…?"

"Hắn đã bị bắt, như cô nói trước đó, thiết bị theo dõi trên người cô không di chuyển trong 3 phút, tôi liền gọi cho người bạn cảnh sát đang chờ. Tôi nghe nói rằng cảnh tượng lúc ấy thực sự kinh khủng. May mắn thay, camera trên xe của cô đã chụp được biển số, nếu không thì cực kỳ khó khăn để tìm thấy hắn. "

"Vận khí thật tốt..." Vạn Thiến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cô nên cảm thán vận khí tốt khi chính bản thân cô vẫn còn sống đi!” Giọng nói Ninh Tịnh đột nhiên cao lên, “Nếu thật sự có chuyện với cô, tôi phải ăn nói sao với chị cô đây!

"Trước tiên, đừng nói cho chị em biết..." Vạn Thiến cố gắng nở một nụ cười nịnh nọt, nhưng vì quá yếu ớt nên không thể thành công.

"Cô..." Ninh Tịnh lắc đầu, "Chị cô thì có thể giấu, còn người kia thì cô tìm cách giải thích đi."

Dạ dày của cô lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.


Ngoài gãy xương cùng chấn thương các mô mềm khắp cơ thể, Vạn Thiến còn bị chấn động não nhẹ, nhưng không tổn thương nội tạng. Dưới tác dụng của thuốc giảm đau, cô tỉnh tỉnh ngủ ngủ mơ mơ màng màng, phải mất thêm hai ba ngày nữa cô mới có thể ngồi dậy ăn một chút gì đó.

《Một scandal chấn động nữa trong làng giải trí! Thánh Y Entertainment cạnh tranh cay nghiệt, khơi dậy sự phẫn nộ của công chúng!》

《Nước trong giới giải trí sâu bao nhiêu!  Thánh Y Entertainment tại sao có thể một tay che trời!》

《Trương Vũ Kỳ bị nhiều đả kích, nguyên lai là có âm mưu?!》

Vạn Thiến lướt tin tức giải trí. Hầu hết mọi trang web đều thảo luận sôi nổi về việc này, nội dung không gì khác hơn là ném đá Thánh Y Entertainment và bênh vực Trương Vũ Kỳ. Nhưng Vạn Thiến biết rằng đây chẳng qua là ruồi bọ bâu thịt thối mà thôi.

Cô mở Weibo ra, nhấn vào sự chú ý đặc biệt. Động thái cuối cùng của Trương Vũ Kỳ vẫn là bữa ăn 6 ngày trước.

Vạn Thiến lắc đầu cười khổ, thật ra cô phải dựa vào Weibo mới có được tin tức của Trương Vũ Kỳ.

Từ khi cô tỉnh lại, Trương Vũ Kỳ vẫn chưa xuất hiện. Lý Tư Đan Ni đến thăm cô một lần, cả hai ngồi lúng túng một lúc. Vạn Thiến hỏi cô ấy Trương Vũ Kỳ thế nào, nhưng cô ấy cứ ấp úng không nên lời..

Sau đó, Vạn Thiến lấy điện thoại di động, gọi cho Trương Vũ Kỳ và gửi tin nhắn WeChat, tất cả đều như đá chìm dưới đáy biển.

Nàng thực sự tức giận, Vạn Thiến biết.  Nếu đổi lại Trương Vũ Kỳ vì cô mà mạo hiểm, cô chắc chắn sẽ còn tức giận hơn.

Nhưng cũng phải cho cô một cơ hội để giải thích, mặc dù cô chưa biết phải nói những gì...

"Kỳ Kỳ tỷ... Chị thực sự không đi gặp Thiến tỷ sao ...?"

"Không đi."

"Nhưng... Thiến tỷ hình như đang xin xuất viện..." Lý Tư Đan Ni co người sang một bên, trong lòng run run mà nói.

"Cái người này!” Trương Vũ Kỳ đột nhiên đứng dậy khiến Lý Tư Đan Ni một phen bị dọa.

Tại sao chị cứ như thế này! Chưa bao giờ quan tâm đến cơ thể của chính mình, chưa bao giờ quan tâm đến cơ thể có bị thương hay không! Nàng đã nói rất rõ ràng rồi, không cần liều mình vì nàng, kết quả người này vẫn là chạy tới lấy mạng đổi mạng!

Nếu chỉ là tìn yêu thì thôi, nhưng Trương Vũ Kỳ cảm thấy Vạn Thiến căn bản không có ý định muốn sống tốt. Cô không quan tâm đến mạng sống của mình, nên cô quyết tâm cứu mạng người khác.

Điều này khiến Trương Vũ Kỳ rất sợ.

"Đến bệnh viện."

Dù sợ hãi, dù tức giận đến đâu, trong cuộc đời nàng đã có cô rồi, làm sao có thể buông bỏ được.

"Manh tỷ, em muốn xuất viện."

"Không được là không được, cô không cần phải cách vài giờ là nói một lần."

"Nhưng em muốn đi tìm Vũ Kỳ."

"Bà cô nhỏ của tôi, bây giờ cô có thể đi được bao nhiêu bước? Tôi phải làm sao nếu sau khi xuất viện tình trạng của cô lại càng xấu đi? Ai sẽ chăm sóc cho cô? Cô muốn đại minh tinh đi làm bảo mẫu cho cô mỗi ngày sao?"

"Manh tỷ," Vạn Thiến bĩu môi, "Chị chính là bổng đả uyên ương*."

*Câu này ý ẩn dụ cho việc chia rẽ cặp đôi đang yêu nhau.

Trương Manh ngẩng mặt lên khỏi điện thoại, đôi mắt trừng lên.

"Ai cùng chị là uyên ương."

Thanh âm nữ nhân ngọt ngào từ ngoài cửa vọng vào, cuối câu nói lên một tia tức giận.

“Vũ Kỳ bảo bối!” Vạn Thiến kích động mà nhảy khỏi giường, ngay lập tức ngã xuống vì đau.

Trương Vũ Kỳ vội vàng đỡ cô. Trương Manh nhanh nhẹn rời khỏi phòng, đóng cửa lại, đưa Lý Tư Đan Ni đang đứng bên cửa đi cùng.

"Vũ Kỳ bảo bối, đừng giận nữa, chị sai rồi..."

“Chị làm sai ở đâu?” Trương Vũ Kỳ mất đi nửa phần tức giận nhìn con người luôn nghiêm túc lạnh lùng cố tỏ ra đáng yêu lại đáng thương kia.

"Chị sai ở..." Vạn Thiến không nói được nữa. Cô đã sai ở đâu? Bảo hộ Trương Vũ Kỳ, vì nàng mà mạo hiểm? Vạn Thiến cảm thấy mình không làm điều gì sai hết.

Trương Vũ Kỳ không đành lòng nhìn cô khó xử, thở dài, nhẹ giọng nói: "Chị sai khi không trân trọng những gì em đang trân quý."

Vạn Thiến liền ngây cả người. Vừa rồi chỉ giả vờ nhận lỗi, nhưng bây giờ cô có chút muốn khóc.

“Chị có thể cảm thấy không sao, nhưng chị đã bao giờ nghĩ rằng em sẽ buồn như thế nào.” Trương Vũ Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn tô lên dung nhan khuynh thành của nàng một màu sắc ấm áp.

"Ai cũng có vận mệnh riêng, đến lúc phải đi thì sẽ đi, không việc gì phải cảm thán. Nhưng nếu chị bỏ mạng vì em, chị muốn em sống với nỗi đau này như thế nào..."

Vạn Thiến nắm chặt tay Trương Vũ Kỳ.  Những ngón tay mềm mại mảnh mai của cô có chút lạnh, nhưng khi nắm tay nàng thì tựa như có một sức mạnh vô hình. Vạn Thiến tự nghĩ, tại sao Trương Vũ Kỳ lại nghĩ nàng không thể làm gì nếu không có cô.

"Chị... trước đây đã đánh mất quá nhiều thứ quan trọng." Vạn Thiến nhỏ giọng, cố gắng giấu đi thanh âm nức nở, "Mẹ, cha, chị gái, ước mơ nghề nghiệp... Chị thừa nhận, chị có điểm tiêu cực..."

"Nhưng sau khi gặp em, lần đầu tiên chị muốn chống chọi với cuộc sống tồi tệ chết tiệt này, chị không muốn..." Vạn Thiến ngẩng đầu lên nhìn Trương Vũ Kỳ, đôi mắt sáng lên kiên định, "Chị không muốn mất em."

Đúng vậy. Không chỉ có Trương Vũ Kỳ không thể sống thiếu cô. Vạn Thiến cũng không thể làm gì nếu không có mặt trời nhỏ của mình.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt đang rũ xuống của Vạn Thiến tuôn ra, chạm đến trái tim Trương Vũ Kỳ. Nàng nhẹ nhàng nâng gương mặt thanh tú mà góc cạnh của Vạn Thiến, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ trông giống như một ly cocktail lật ngược. Ngày mai, khí trời chắc chắn sẽ rất đẹp.

----------------- End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro