Chap 1 - Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Yerim à! Trả cái gối của Seungwan lại đây. Ngay"

Một tiếng rên lớn thoát ra khỏi môi của Yeri khi em ấy quay lại ghế sofa, ném chiếc gối màu xanh da trời của Wendy về phía Irene. Em ấy thậm chí không thể gây sự với người chị yêu thích của mình vì Irene luôn ở bên cạnh em – Wendy là người dễ bị trêu chọc nhất vì chị ấy sẽ không bao giờ đánh trả, tất cả những gì chị ấy làm là mèo nheo cho đến khi lấy lại được đồ của mình. Seungwan ở nhà không quá khác biệt so với Wendy trên sân khấu, chị ấy cũng tốt và trung thực. Mặc dù có một điều mà chị ấy không thể hiện trên sân khấu đó là chị ấy thật sự yêu người leader thân yêu của họ đến nhường nào.

Thật đau lòng khi giả vờ.

Đó là lý do tại sao không ai trong số các thành viên dám trêu chọc chị ấy về điều đó, bởi vì họ có thể hoặc ít nhất là cố gắng hiểu nỗi đau khi giả vờ không có tình cảm với một người thân thiết như vậy.

Chuông cửa reo liên hồi, Wendy chạy vội ra lấy. Em ấy thật sự đang đói sau nhiều giờ luyện tập trong cả tuần và không có chế độ ăn uống hợp lý vào thời điểm đó.

"Unnie! Cảm ơn vì đã mang bánh pizza đến!" Wendy hét lên, chộp lấy hai hộp bánh pizza. Em lao vào bếp với vẻ mặt rạng rở, chuẩn bị dao nĩa mà họ sẽ dung. "Yeah! Em không thể tin rằng cuối cùng mình lại được ăn như thế này."

Wendy gần như sặc khi nghe thấy tiếng cười sau lưng và em hơi giật mình quay lại, mở mắt to vì xấu hổ. Irene cười khúc khích một mình, cơ thể nhỏ bé của chị dựa vào cánh cửa. Nếu có ai mà Wendy không muốn thể hiện khía cạnh xấu hổ của mình thì đó chính là Irene. Em không có đủ khả năng khi Irene tình cờ trở thành một trong những thần tượng được săn đón nhiều nhất, bất kể là nam hay nữ. Một mặt xấu trong còn người quản hảo của quen đi cũng ngang bằng với những người khác, họ cũng có nhiều, nếu không muốn nói là nhiều tài năng hơn em.

Như thể Irene có thể đọc được những suy nghĩ trong đầu của Wendy. Khi chị bước về phía và vòng tay qua eo của Wendy từ phía sau. Những cái ôm là sở thích của chị mặc dù chị cao mày khi cảm nhận được cơ bụng săn chắc của Wendy.

"Em yêu, em đã giảm cân nhiều rồi", Irene phàn nàn, tay chị chạy dọc theo cơ bụng của Wendy. Chị thích việc Wendy giữ dáng nhưng điều này thật quá sức – ngoại hình của Wendy chỉ bằng một nửa ngoại hình của em ấy kể từ trước khi ra mắt. Wendy đã từng trồng rất khỏe mạnh và hạnh phúc hơn nhiều... "Làm ơn, em cần phải dừng lại, em sẽ làm hại cơ thể của mình".

Wendy chỉ mỉm cười đáp lại, tốt hơn hết là đừng hứa bất cứ điều gì liên quan đến chế độ ăn uống và thức ăn em ăn. Em không thể làm gì nếu công ty khăng khăng rằng loại hình của em không đủ để trở thành một thần tượng. Thêm vào đó, đó không hẳn là điều mà em có thể phủ nhận khi những người đó có lẽ cũng đề nghị như vậy. Irene là sức mạnh và các thành viên là động lực để em tiếp tục – chỉ cần họ luôn ở bên cạnh em, Wendy không ngại giảm cân để nhóm đẹp hơn và nổi bật hơn so với các nhóm khác.

Bất cứ điều gì cho gia đình thứ hai của mình.

Irene gầm gừ và nắm lấy vai Wendy, "Em dám nghĩ rằng mình sẽ được phép giảm cân nữa sao, Son Seungwan. Chị sẽ không cho phép điều đó và mấy đứa nhỏ có thể sẽ giết em trước nên thậm chí đừng thử".

Câu trả lời không được nghe thấy khi người quản lý của họ đuổi theo họ vào phòng khách, khiến các thành viên ngồi lại với nhau để nghe thông báo nhỏ mà cô ấy sẽ đưa ra bất. Cô ấy không biết liệu đó có phải là điều tốt cho các thành viên hay không vì sẽ có những vấn đề tiềm ẩn phát sinh sau đó. Tuy nhiên, đó là một phần công việc của cô ấy với tư cách là người quản lý của họ và hy vọng các thành viên có thể hiểu được vị trí của cô ấy. Irene chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để thực hiện nó nhưng những người còn lại vẫn còn trẻ. Chị ạ điều này nghe thật ngu ngốc khi làm nó. Sẽ rất khó để thuyết phục tất cả bọn họ tối nay như cô hy vọng.

Có một linh cảm đang lan khắp người Wendy, Ôi và em có thể cảm thấy những giọt mồ hôi đang xuất hiện trên trán mình. Em không phải là một người mê tín nhưng lần này có điều gì đó không ổn về cuộc họp ở nhà hôm nay.

"Vì vậy, thèo quản lý, người hâm mộ đã ship ừm... Irene và Seulgi cũng cùng nhau khá lâu và đó cũng là một trong những ship phổ biến nhất xung quanh. Vì vậy, họ đã đề xuất nhiều fanservice hơn và sẽ thật tốt nếu Wendy quanh quẩn bên Joy nhiều hơn".

Đêm đó, Wendy không nói một lời nào và đi ngủ không uống sữa ấm như thường lệ trước khi em đi ngủ. Em thường ăn tối trong bếp với Irene, sau đó là một số cuộc trò chuyện chân thành vào mỗi tối thứ 6 nhưng tối nay là ngoại lệ duy nhất...

Sau đó, theo sau nhiều trường hợp ngoại lệ...

Irene nhíu mày khi nhìn thấy Wendy ở sát mép giường, từ khi nào mà Wendy lại ngủ xa cách chị thế? Hamster thường cố gắng nhích lại gần chị nhất có thể, ngay cả khi trời quá nóng vào nửa đêm. Ôm ấp được đưa ra khi cả hai ở nhà. Chị không thích cách cư xử của Wendy gần đây, trốn tránh chị, ở bên cạnh người khác khi họ có thể dành thời gian cho nhau và cuối cùng, Muốn âu yếm nhau trước khi đi ngủ? Gần như thể một người xa lạ là người mà chị đi ngủ chung giường bây giờ, không phải Son Seungwan quen thuộc của chị nữa.

Chiếc giường hơi lún xuống và Wendy giật mình tỉnh dậy. Em đã cố gắng mở mắt để biết khi nào an toàn để chìm vào giấc ngủ mà không bị tra hỏi.

"Chị biết em tỉnh rồi, Seungwan."

"Em vừa ngủ thiếp đi một chút", Wendy thừa nhận. Em không biết mình có thể nói gì vào thời điểm này. Bất cứ điều gì em nói rất có thể sẽ khiến Irene nổi giận và điều đó là không cần thiết. Irene lịch trình vào ngày mai nên chị ấy phải dậy sớm hơn tất cả bọn họ. "Chị nên đi ngủ sớm. Sẽ không tốt nếu có một cặp mắt sưng to vào ngày mai".

Irene nhẹ nhàng nắm lấy vai Wendy, buộc cô gái thấp hơn phải lật ngược lại để họ nằm đối mặt với nhau. Chị không biết tại sao Wendy lại đột nhiên cư xử như vậy và chị sẽ không thể tập trung làm việc vào ngày mai nếu chị không giải quyết ổn thỏa trong tối nay. Như có một con dao khác đâm vào ngực chị khi chị nhìn thấy Wendy cố gắng nhìn lên trần nhà thay vì nhìn chị - điều này không chỉ kỳ lạ mà còn là một trong những điều đau đớn nhất mà Irene phải chứng kiến trong suốt mối quan hệ của họ.

"Em yêu, làm ơn... nhìn chị đi".

Wendy Mủi lòng trước âm thanh cầu xin của Irene và em quay lại, chỉ để hối hận gấp mười lần trước những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt Irene. Em không thể chịu được khi nhìn thấy Irene khóc vì điều đó không bao giờ xảy ra và em luôn cảm thấy bất lực mỗi khi điều đó xảy ra.

Nó cũng làm cho em nhận ra một cái gì đó.

Người duy nhất có lẽ đã nhìn thấy Irene khóc sau sân khấu là Seulgi... một lần nữa. Tại sao nó lại bất ngờ nữa? Cả 2 đã dành rất nhiều thời gian bên nhau trong những ngày còn là thực tập sinh. Mẹ kiếp. Tại sao Wendy lại phải là một người được mọi người em biết yêu mến?

"Seungwan, làm ơn đi", Irene lầm bầm nhỏ trong miệng, vùi mặt vào hõm cổ Wendy. Chị có thể nói rằng Wendy sắp rút lui nhưng chị không cho phép điều đó. Nếu chị không khai thác được gì từ bạn gái của mình tối nay thì cuộc trò chuyện này sẽ phải chờ đợi. Có Irene trong vòng tay thật tuyệt vời, Wendy lương cảm thấy như thể em đang ở trên thiên đường mỗi khi họ ở trên giường cùng nhau. Em yêu nó vì em biết rằng vào cuối ngày, Irene vẫn chọn quay lại vòng tay của em và nghỉ ngơi trong đêm. Đi ngủ cùng nhau và thức dậy để nhìn thấy khuôn mặt của Irene vào buổi sáng là điều mà Wendy rất thích... Irene có cảm thấy như vậy không? Hay điều đó đã thay đổi cùng với mức độ của fanservice?

Wendy không biết.

Hoặc không muốn biết.

-------------------------------------------------------

Irene thức dậy một mình với cái chăn đắp quanh người, thảo nào chị ngủ rất ấm áp ngay cả vào một buổi sáng lạnh giá như thế này. Chị nhìn xung quanh và cố gắng sắp xếp lại tầm nhìn của mình với những tia nắng chiếu vào. Bạn gái của chị không ở đây để đánh thức chị sao? Wendy đang cư xử khác thường ngoài tầm hiểu biết của chị, không có gì có vẻ bình thường hoặc ổn cả. Đầu tiên phải toàn bộ kế hoạch trốn tránh của em ấy kể từ buổi concert tối quà và thậm chí cả trên giường. Bây giờ, Wendy không đánh thức chị dậy để ăn sáng như mọi khi. Chị không thể đặt ngón tay chạm lên "nó", "nó" quá khó khăn nhưng cảm giác bên trong chị không nói lên điều gì.

Tuy nhiên, chị đi xuống cầu thang với hy vọng cố gắng tìm thấy chú chuột hamster quý giá của mình. Nếu chị không thể khiến Wendy nói chuyện với chị trong phòng, có lẽ chị có thể thử ép em ấy vào bếp.

"Chị? Chị có thấy Seungwan unnie không?"

"Yerim?" Irene nhăn mặt, Cố gắn gỡ tay Yeri ra khỏi eo mình. Chị vẫn cảm thấy kỳ lạ khi Yeri muốn chạm vào chị, đặc biệt là khi em út luôn trêu chọc chị về tuổi tác. "Em ấy không ở trong bếp sao?"

Yeri bĩu môi lắc đầu, đêm qua em đói nhưng quyết định vào phòng sớm kẻo nảy sinh mâu thuẫn. Vì vậy em đã mong đợi một bữa sáng ngon nhưng không có, thường do chính tay Wendy chuẩn bị trám em thường phàn nàn rằng thức ăn của Wendy không ngon nhưng em sẽ làm bất cứ điều gì để có thể rút lại lời nói của mình nếu Wendy chịu ra mặt. Trái tim chị không cảm thấy dễ chịu nếu Wendy ra khỏi nhà từ sáng sớm mà không có một loại nhãn hay bất kỳ hình thức thông báo nào.

"Nghiêm túc mà nói phải có chuyện gì với chị ấy vậy?"

Joy gần như khịt mũi từ ghế sofa, em ấy khoanh tay trước ngực với vẻ mặt khó chịu. Ngay cả Joy, một bên thứ ba, có thể thấy chính xác vấn đề nằm ở đầu, nhưng người liên quan lại không nhìn thấy điểm bắt đầu của nó. "Unnie, em chưa bao giờ thấy chị say xỉn như thế này trước đây, và em hi vọng chị sẽ thoát khỏi nó trước khi Seungwan unnie trở về nhà." Joy phòng muốn giải thích thêm và em ấy quay trở lại phòng ngủ riêng của mình, không có buổi sáng nên cũng có thể tìm ra nơi Wendy đang ở ngay bây giờ.

[Yerim – 09:30 AM]

Chị

Chị đang ở đâu?

[Wendy – 09:31 AM]

Đang ở cùng với Taeyeon unnie

Chị đang mua bữa sáng

Yeri gần như rên rỉ khi thấy tên Taeyeon, tại sao em không nghĩ đến việc hỏi sớm hơn? Em có thể đã đi cùng và dành nhiều thời gian hơn với người chị yêu thích của mình.

"Vậy, em ấy đang ở đâu?" Irene sốt ruột tay chân, móng tay gõ lên bàn.

"Mua bữa sáng với Taeyeon unnie."

Đầu của Irene, sắp nổ tung trước điều vừa tiết lộ, Wendy không ở nhà vì em ấy đi chơi riêng với tiền bối của họ? Không, đừng hiểu lầm. Irene không có gì chống lại Taeyeon và sẽ không bao giờ có, nhưng Wendy không phải là người bắt đầu những cuộc gặp gõ như vậy với một tiền bối một cách dễ dàng vì tính cách nhút nhát của em ấy khi ở cạnh xung quanh họ.

"Lần sau, Kim Yerim," Irene sải bước về phía em út với ngón trỏ chỉ vào Yeri, đảm bảo với Yeri rằng chị đang không đùa giỡn. "Nếu em ấy rời đi sớm và vội vàng như thế này, thì tốt hơn hết em nên tìm hiểu trước lý do tại sao. Em biết Seungwan không cư xử như vậy mà."

"Em cư xử như thế nào?"

Irene ngay lập tức rút ngón tay lại, tự thầm mắng mình trước hành động và chị vừa làm với Yeri. Chị không thể nghiêm túc, tức giận với Yeri như vậy trong khi em ấy không làm gì sai.

Wendy bước vào nhà với hai chiếc hộp đựng salad và pasta. Em cảm thấy tồi tệ vì đã bắt Taeyeon unnie phải chạy loanh quanh với mình cả buổi sáng chỉ để tìm thức ăn cho cả 5 người họ cùng một lúc. Tuy nhiên, Taeyeon đã cho em một số lời khuyên thực sự có giá trị về việc kiểm soát cảm xúc của mình và biết khi nào nên bộc lộ chúng ra ngoài, Wendy biết rằng điều đó quan trọng hơn bởi vì điều này đi kèm với kinh nghiệm. Tất cả những gì Taeyeon nói với em điều đúng đắn cho đến nay và đúng là Wendy ghét fanservice, nhưng nó luôn có những mặt tích cực.

"Hãy đến và lấy món ăn của riêng mình đi nè".

Joy lao ra khỏi phòng và vào bếp ngay lập tức, lướt qua Seulgi giống như em ấy đã làm vào đêm hôm trước. Em chỉ muốn có một cái bụng no và rời khỏi nhà.

"Ôi chúa ơi, Unnie!" Joy hét lên trong sự thích thú khi nhìn thấy món pasta hải sản yêu thích của mình. Em vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Wendy và hôn lên má cô. "Chị chị có thể lấy thứ này từ cửa hàng gần sân bay thôi!"

Nụ cười ngại ngùng trên gương mặt Wendy sau chị tiết lộ nhạy bén của Joy gần như khiến Irene bốc hỏa – Wendy chạy quanh cả buổi sáng mà không nói với Irene chỉ để mua buổi sáng? Thay vì làm điều đó một mình, Irene có thể đi cùng em ấy!

"Ừ thì... Taeyeon unnie đã đề nghị lái xe và đi cùng chị, vậy tại sao không?"

LẠI?!

Irene đặt lại tất cả dao nĩa mà chị đã lấy cho mình lúc nãy và bực bội rồi khỏi bếp, dậm chân quay trở lại phòng ngủ của mình. Chị không thể hiểu được sự thật rằng Wendy dành trọn thời gian cho Taeyeon vào sáng sớm hơn là Irene. Taeyeon ấm áp và luôn giúp đỡ họ, điều đó là chắc chắn nhưng Wendy nam biết rõ hơn. Chết tiệt. Tại sao Wendy lùn dễ dàng chọc ghẹo Irene như vậy? Nó thật sự không có ý nghĩa. Chị không thể cảm thấy ghen tị với một người tiền bối?

Wendy thò đầu qua cánh cửa, "Chị yêu à?"

"Ra ngoài"

Một tiếng thở dài thoát khỏi môi Wendy và em quay đầu lại, chuẩn bị rời khỏi phòng. Em biết Irene giận mình nhưng em thật sự không biết phải nói hay làm gì để khiến Irene dừng lại. Cho nhau thời gian để thở nghe có vẻ khả thi đối với Wendy.

"Yah, Quay lại đây và dỗ chị".

"Đến đây!"

Irene dường như thủ thỉ trước biểu cảm mắt cún con của Wendy nhưng kìm lại được khi ký ức của việc Wendy đi chơi với Taeyeon tối qua và cả buổi sáng nay hiện ra trong tâm trí. Chị không tức giậc... chỉ thất vọng vì Wendy đã chọn rồi khỏi nhà mà không nói trước với chị như mọi khi chắc chắn hoặc có thể chị quá nhạy cảm. Có lẽ Wendy đã quên vì em ấy muốn chuẩn bị bữa sáng cho cả năm người họ, chưa kể thực tế là tất cả bọn họ đều có khẩu vị khác nhau. Có lẽ chị có thể tự hào về Wendy vì đã luôn chu đáo thay vì tức giận vì một điều quá nhỏ nhặt.

Ngay cả vì chị đã có ý định mắng mỏ Wendy trước đó, nhưng chị không thể sau khi thấy bộ dạng buồn bã của Wendy bây giờ. Irene nở một nụ cười và ôm má Wendy, áp trán họ vào nhau.

"Hãy cho chị biết nếu em ra khỏi nhà vào sáng sớm vào lần tới, được chứ?" Irene thì thầm, hay là thỏ của chị phả vào môi Wendy. Chị nghĩ không thể tiếp tục tức giận nữa, không có khả năng xảy ra khi mặt của Wendy ở gần chị như thế này.

Wendy mỉm cười, nhắm mắt lại khi Irene dựa vào, "Yes, madam".























.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro