Chap 2 - Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Nghe nhạc trong lúc đọc sẽ giúp mn có thêm nhiều cảm xúc đấy. Nhìn vào tên bài hát là mn cũng có thể đoán là chap này cũng không có ngọt bao nhiêu đâu nhỉ 😇.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Enjoy reading.

-------------------------------------------------------------------------------





"Park Sooyoung!" Wendy hụt hơi vì kiệt sức, thân hình nhỏ bé cuối cùng cũng cảm nhận được gánh nặng đè lên mình sau khi lôi Joy về nhà từ quán bar gần đó. Cô đã phản đối quyết định uống rượu sau khi họ nhận ra Joy đang sốt, nhưng với sự hợp lực của Yeri và Joy thì Wendy không có nhiều quyền lực.

"Chị sẽ giết chết em khi em tỉnh dậy vào ngày mai!"

Joy rên rỉ đáp lại, mặt vẫn vùi vào hõm cổ Wendy. Joy có thể cảm nhận được vị cồn mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể nhưng nó lại cho cảm giác tuyệt vời... trái ngược hoàn toàn với định kiến về việc nó khiến người ta cảm thấy tồi tệ. Em cảm thấy tệ hơn khi tỉnh táo vì một lý do nào đó và đó thực sự là một trong những cảm giác tồi tệ nhất từ trước đến nay. Việc uống rượu khiến em ấy cảm thấy tốt hơn việc đang nói lên điều gì đó: một điều gì đó không nên xảy ra giữa năm người họ. Joy tự mình hiểu rõ ranh giới mà em đang thúc ép lần này, và em cầu nguyện bằng cả trái tim rằng Irene có thể tìm thấy sự thấu hiểu trong lòng mình.

Yeri thì đơn giản chỉ là mệt mỏi.

"Chị ơi! Mở cửa!"

"Yerim, chìa khóa ở trong túi của em. Lấy chúng và tự mở cửa đi,"

Wendy quở trách, tệ hơn là cô không thể suy nghĩ thấu đáo vì sức nặng của Joy nhưng Yeri nên biết rõ hơn là không nên hét vào giữa đêm như vậy. Cô rên rỉ khi Yeri thay vì mở cửa vào cô nhóc đó đã gục xuống chiếc ghế gỗ của họ. Với một tiếng thở dài, Wendy đặt Joy xuống bên cạnh em út và tự mình lấy chìa khóa.

"Từ bao giờ chị lại trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ cho hai đứa vậy?"

Rõ ràng là cho dù Wendy phàn nàn bao nhiêu, tình cảm của cô dành cho các thành viên trong nhóm là không thể thay thế. Cô có thể than phiền về việc đi thêm một dặm để làm cho các thành viên trong nhóm hạnh phúc hoặc làm những việc cho họ khi họ yêu cầu, nhưng Wendy sẽ không thay đổi ý kiến nếu được hỏi lại.

"Cửa mở rồi, Yerim. Giúp chị đưa Sooyoung vào và em có thể đi ngủ ngay lập tức, chị hứa," Wendy xoa đầu Yeri. Cô biết thật mệt mỏi khi bị mắc kẹt giữa mớ hỗn độn này, đặc biệt là vì Yeri là người nhỏ nhất và em ấy nên tận hưởng thời gian ở nhà, điều khá rõ ràng là mặc dù vấn đề không nhất thiết phải xuất phát từ Yeri, nhưng em ấy đang cố gắng tránh xa nhà.

"Chị sẽ pha sữa nóng cho em."

Ba người di chuyển vào nhà với một số khó khăn, cố gắng im lặng nhất có thể. Không có khả năng Seulgi và Irene đang đợi họ, dù sao họ đã quá bận rộn với nhau, để biết về bất cứ điều gì khác gần đây. Nghe có vẻ đau lòng, thậm chí là nhẫn tâm nhưng đó là sự thật. Ngoài cuộc cãi vã ghen tuông nhỏ của họ vào đêm nhạc hội và ngày hôm sau, Wendy thậm chí còn không nói chuyện tử tế với Irene. Cô cố gắng giả vờ rằng mọi thứ ổn thỏa nhưng liệu Irene có tin vào hành động của cô hay không là một chuyện khác. Nếu Irene không tin vào điều đó thì Wendy biết ơn vì chị ấy không nói thêm lời nào về bầu không khí kỳ lạ giữa họ gần như 24/7.

Yeri tiến lên và đỡ Joy từ bên phải, dẫn đầu để họ có thể đặt Joy lên ghế sofa trước. Có thể cô ấy không ngạc nhiên về nhiều điều nhưng điều mà cô ấy không ngờ tới là nhìn thấy Seulgi và Irene ôm nhau giữa hành lang, tệ hơn nữa, môi của Seulgi đang đặt lên trán Irene.

"Chị?"

Irene quay phắt lại về nơi phát ra giọng nói, tim suýt ngừng đập khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Yeri và Wendy. Cô tách khỏi Seulgi như thể một tia sét bất chợt đánh trúng cả hai người.

"Một trong hai người đến đây đỡ Joy dùm được không?" Wendy hỏi, ánh mắt né tránh nhìn cả Seulgi và Irene. Cô căm ghét sự thật rằng ngay cả việc giả vờ ổn thôi bây giờ cũng là điều quá sức.

"Tay chị sắp gãy rồi đấy, Yerim. Em có thể đỡ em ấy thêm chút nữa không?"

Yeri liếc nhìn Seulgi với ánh mắt sắc lạnh, im lặng bảo chị ấy đến đây ngay trước khi mọi thứ bùng nổ. Bên trong em đang sôi sục cơn giận - trời ơi, em thậm chí không thể tưởng tượng Wendy phải cảm thấy thế nào sau khi chứng kiến cảnh tượng đó.

Mặc dù thường xuyên trêu chọc Wendy vì tính cách quá nhường nhịn, sâu thẳm Yeri lại quý trọng lòng cảm thông của Wendy. Cho đến nay, mọi việc Wendy làm đều vì người khác, nhưng Yeri sẽ thay đổi điều đó. Em không thể và sẽ không bao giờ hiểu tại sao Wendy vẫn chưa lên tiếng, điều đó khiến Yeri tức giận, ngay cả khi em không phải người trong cuộc.

"Chị đi vào bếp lấy nước," Wendy buông Joy ra ngay khi Seulgi đến gần. Cô không nghĩ mình có thể kiềm chế được lâu hơn nữa.

Seulgi thậm chí không có cơ hội mở miệng để nói gì thì Yeri đã trao Joy cho Irene, em sẽ không để Wendy ở một mình trong bếp lúc này. Em biết Irene muốn đi theo Wendy nhưng đó không phải là một ý hay.

Yeri bước vào bếp, tim tan nát khi nhìn thấy Wendy đang đờ đẫn nhìn chằm chằm vào quầy bếp, hai bàn tay nắm chặt thành quả đấm. Em nuốt nước miếng lo lắng khi thấy nắm đấm của Wendy run rẩy, mắt nhắm nghiền. Đây là một cấp độ giận dữ mới mà Yeri chưa từng thấy, em hầu như không thể tìm ra cách nào để an ủi Wendy mà không vô tình chạm vào một nút thắt khác. Điều cuối cùng Yeri thấy là Wendy càng thêm tức giận mà không cố ý. Thực sự, em có thể cảm nhận được sự phản bội phảng phất trong không khí và tất cả đều đến một cách tự nhiên. Yeri đang nghi ngờ chính suy nghĩ của mình nhưng rõ ràng là Wendy đang nghĩ gì vào lúc này.

"Unnie... đó không phải là..."

"Im lặng, Yerim." Giọng điệu của Wendy rõ ràng và dứt khoát, sự sắc bén của nó khiến sống lưng Yeri lạnh toát. Cô lấy nồi ra khỏi tủ mà không nói thêm lời nào trước khi lấy hộp sữa từ tủ lạnh. Cô đã hứa làm sữa ấm cho Yeri trước khi đi ngủ. "Đi kiểm tra Sooyoung, được chứ?"

Yeri ôm lấy Wendy từ phía sau eo, siết nhẹ một cái âu yếm. Tim em đau nhói cho Wendy. Đã đủ tệ khi Wendy không có cơ hội dành thời gian cho Irene ngay cả với danh nghĩa fan service... giờ về nhà lại tận mắt chứng kiến cảnh Seulgi hôn lên trán Irene trong khi họ đang bận chăm sóc một Joy say xỉn? Suy đoán thì không tốt, nhưng cảnh tượng đó thôi cũng đã đủ - đủ để hủy hoại một mối quan hệ.

"Chị ơi... Em... Em muốn nôn..." Irene vỗ nhẹ vào lưng Joy khi cô em gái tóc nâu nôn thốc vào thùng rác cạnh giường. Irene đã biết chuyện này sẽ xảy ra nên chị đã mang theo những túi nilon dự phòng để thay thế những chiếc có sẵn trong thùng rác. Chị chưa từng thấy Joy uống rượu đến mức này, thậm chí là gần như vậy. Say nhẹ? Quá chén? Có thể một chút, nhưng vì Joy cũng thỉnh thoảng cho phép bản thân mình thoải mái. Đối với người có khả năng chịu đựng rượu bia cao nhất lại cư xử như thế này, Irene thấy đau lòng hơn là khó chịu. Chị căm ghét mùi rượu và thuốc lá đến tận xương tuỷ vì nó khiến con người trở nên méo mó trong chốc lát.Thật kỳ lạ, dường như chính chị mới là người trở nên méo mó mà không cần dùng đến rượu. Mọi thứ đang đi theo chiều hướng sai lầm và chắc chắn không phải là lý do khiến Irene trở thành trưởng nhóm. Chị cần tìm một giải pháp cho vấn đề không thể nói thành lời này.Bắt đầu từ mối quan hệ của chính mình.

"Son Seungwan, đi ngủ đi. Mày sẽ không thể khiến mọi thứ tốt hơn bằng cách suy nghĩ về những điều vô nghĩa đâu." Ôm chặt chiếc gối vào ngực, Wendy ép buộc bản thân đếm cừu với hy vọng chìm vào giấc ngủ mà không biết gì. Cô cần phải ngừng suy nghĩ về cảnh tượng mình chứng kiến khi về nhà, có thể mọi chuyện không như những gì cô nghĩ. Dù Seulgi có hôn Irene ở má hay trán thì cũng không thể bào chữa được.

Irene biết Wendy đôi khi trở nên cực kỳ thiếu tự tin, ôm có thể không sao nhưng hôn thì sao? Nếu Seulgi không biết thì ổn, nhưng Irene nên có một lý do khá hay để tách ra chỉ sau khi nhìn thấy họ ở cửa.

Cửa phòng mở ra, Wendy bắt đầu hoảng loạn.

Tiếng bước chân của Irene đến gần giường không phải là thứ mà cô thường cảm thấy sợ hãi nhưng đêm nay là một ngoại lệ. Wendy chưa muốn nhìn thấy mặt Irene, cô không thể để trái tim mình mềm yếu như mọi khi nữa. Mỗi lần cô buông xuôi thì lại có chuyện gì đó xảy ra. Wendy biết mình đang bị chà đạp ở mọi nơi bởi vì cô không làm gì để giúp bản thân, nhưng làm sao cô có thể làm được điều đó? Làm sao cô có thể làm được khi người đang làm tổn thương cô là Irene? Người phụ nữ duy nhất từng quan trọng trong hoàn cảnh này đối với Wendy, người đã dạy Wendy thế nào là tình yêu.

Yêu bản thân mình nhiều hơn Irene dường như là điều không thể hoặc không khả thi.

"Seungwan-ah, nếu em đang nghe thì hãy tin chị đi. Chị và Seulgi không hề làm gì giống như những gì Yerim nhìn thấy... Chị chỉ lo lắng cho em nên Seulgi mới an ủi chị thôi." Irene gần như đang vật lộn để giữ cho câu nói của mình mạch lạc nhưng vẫn là một dấu hỏi liệu Wendy có hiểu hay tin chị hay không. Chị biết Wendy đang đau lòng, điều đó thậm chí còn rõ ràng hơn sau khi Wendy không phản hồi gì sau khi nhìn thấy họ ôm nhau thân mật như vậy giữa phòng. Wendy không thể bình tĩnh vì Irene biết chắc rằng nếu Wendy bị bắt gặp ôm ai đó quá gần như vậy, chị sẽ xé toạc tay họ ra khỏi nhau. Đây được coi là phản ứng của một người yêu hơn cả một trăm phần trăm bình thường.

"Seungwan."

"Em tin chị, Joohyun." Wendy lầm bầm, không đổi tư thế. Cô không thể quay người và cho phép mình mềm yếu hơn nữa. Nếu cô không bắt đầu bảo vệ trái tim mình một cách đúng đắn, cô sẽ tan vỡ không thể cứu chữa. "Bây giờ chúng ta có thể đi ngủ và bỏ qua chủ đề này được chứ? Không có ích gì nếu cứ lằng nhằng về nó nếu chị nói đó không phải sự thật."

Irene lặng lẽ quan sát khi Wendy siết chặt chiếc chăn bông che kín đầu, Wendy luôn chọn cách giấu mặt khi cố trốn tránh điều gì đó. Đó là một cơ chế phòng thủ từ lâu đời, kể từ khi Irene biết Wendy, và nó xuất hiện nhiều hơn kể từ khi họ ra mắt. Trong những ngày thực tập sinh, Irene luôn kiểm tra Wendy mỗi đêm xem cô có đang trốn dưới chăn hay không và Wendy sẽ ngoan ngoãn lắng nghe. Họ thức khuya và tâm sự về những vấn đề của riêng mình, về việc họ thà sống một cuộc sống bình thường nhưng cuối cùng lại chọn ra mắt vì họ có nhau.

Lòng dũng cảm từ một nguồn vô hình tràn ngập trong Irene. Cô kéo tấm chăn và tiếp tục làm phiền, phớt lờ tiếng lẩm bẩm không rõ ràng của Wendy. Chị đã biết Wendy đang khó chịu nhưng mình vẫn chưa đạt được mục tiêu.

"Nghe chị nói này! Chị đã bảo không có gì xảy ra cả."

Irene suýt ngã khỏi giường khi Wendy bật dậy khỏi vị trí, nước mắt tuôn rơi trên má. Em ấy tức giận và không thể kiềm chế bản thân khỏi việc bùng nổ. Giật lấy tấm chăn từ tay Irene, Wendy gào lên.

"EM ĐÃ NÓI LÀ EM TIN CHỊ! CHỊ CÒN MUỐN GÌ NỮA?"

Nói xong, Wendy lại đập mình xuống giường, lôi chăn trùm kín người. Cô cắn chặt chiếc gối, cố gắng không bật khóc thành tiếng. Cơn bộc phát đó đã là quá đáng, nhưng Wendy thực sự không thể kiềm chế điều gì. Trước khi chuyện gì khác xảy ra, Wendy buộc mình phải bình tĩnh lại và nhắm mắt. Cô cảm thấy bên kia giường lõm xuống và cơ thể ấm áp của Irene nằm cạnh mình.

Chưa kịp nhận ra, cơ thể nhỏ bé của Irene cũng đang run rẩy.Từ bao giờ họ cho phép mình đi ngủ trong nước mắt?Tại sao chuyện này luôn xảy ra với họ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro