Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Các cậu có thích sân khấu tối nay không?"

Mình chắc là các cậu có thích.

"Tụi mình nhớ các cậu khủng khiếp và tụi mình đang chăm chỉ chuẩn bị album tiếp theo. Mình biết các cậu luôn đợi chờ và tự hỏi chúng mình đang làm gì, nhưng mình hứa, chúng mình sẽ sớm quay lại thôi!"

Có lẽ tớ sẽ không.

Càng nhiều câu phát biểu của Irene dành cho người hâm mộ, càng có nhiều suy nghĩ tiêu cực tràn vào đầu Wendy. Cô không thể ngừng bản thân mình đau khổ hơn nữa. Có thể được coi là tự hủy hoại bản thân khi cho phép những suy nghĩ như vậy xuyên thủng trái tim và trạng thái tinh thần mong manh của Wendy, nhưng cái chết thường xuyên gõ cửa. Thật là ngu ngốc khi cô nghĩ rằng đêm nay sẽ là bước ngoặt trong mối quan hệ của họ, thật là ngu ngốc khi cô tự hỏi liệu Irene có chạy đến ôm mình lần này thay vì Seulgi. Thất vọng là điều bình thường đối với Wendy trong vài tháng qua, hoàn toàn là sai lầm khi nghĩ rằng đêm nay sẽ xảy ra điều gì khác.

Tuy nhiên, lần này nó lại càng đau hơn vì Wendy nghĩ mọi thứ đã ổn thỏa. Cô ấy nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa khi cô cố gắng chuộc lỗi với Irene vì đã say rượu quá nhiều trong bữa tiệc lần trước. Irene đã làm cho mọi thứ có vẻ như ổn thỏa, đặc biệt là mối quan hệ của họ.

Irene siết chặt điện thoại trong tay, lau những giọt nước mắt tức giận khỏi mắt khi bước ra khỏi phòng. Cô ấy sẽ không đứng đó và nhìn bạn gái mình tiếp tục cuộn tròn với Joy trong phòng ngủ. Không có ích gì khi giả vờ ổn với điều đó vì tất cả những gì nó làm là khiến Irene tức giận và buồn bực cùng một lúc. Chiếc túi trong tay Irene khiến chị trở nên tức giận, chị không nên vội vã về nhà sau khi ghi âm chỉ để chuẩn bị một ít thức ăn nóng cho Wendy. Thực ra, chịđã không làm vậy nếu biết Wendy được chăm sóc ổn thổn.

Thật buồn cười - Wendy không bám vào người khác khi em ấy bị ốm hoặc say rượu. Em ấy chỉ bám vào một người và chỉ một người duy nhất, đó chính là Irene. Thấy Wendy được cuộn tròn bên cạnh Joy không phải là một cảnh tượng dễ chịu đối với Irene. Họ đã không nói chuyện với nhau từ tuần trước.

"J-Joohyun... chị đã q-quay lại."

"Ừ, chị đã về" Irene lầm bầm. Chị thậm chí không muốn quay lại vì sợ vô tình bắt đầu một cuộc cãi vã với Wendy. Không nên nói chuyện khi cả hai đều không trong tình trạng tốt. "Em nên ăn gì đó."

Wendy nuốt xuống một chút sợ hãi và lo lắng, những cơn lạnh thấu xương chạy dọc sống lưng khi cô nhận ra rằng Irene có thể đã nhìn thấy cô và Joy ôm nhau. Cô biết sự ghen tuông của Irene đôi khi có thể tồi tệ đến mức nào. Nếu hôm nay cô đếm may mắn của mình, thì có lẽ một chút dỗ dành và lời nói ngọt ngào sẽ giúp cô thoát khỏi chuyện này. Nếu không thì cũng chẳng sao - Wendy dù sao cũng kiểm soát được. Cô  biết những điều nhỏ nhặt để làm cho Irene nguôi ngoai tạm thời trước khi tung ra những đòn mạnh, nó thực sự là một vòng tròn mà họ đã trải qua nhiều lần.

Khi Irene quay lại tay cầm một bát súp nhỏ, Wendy không khỏi cảm thấy tim mình ấm lên. Cô biết Irene không hài lòng vì mình say rượu tối qua nhưng Irene vẫn bận rộn chuẩn bị súp cho cô. Bất kể trước đây cô ấy tức giận hay tổn thương như thế nào, thì bây giờ tất cả đã biến mất.

"Seungwan, đi ăn đi."

"Thêm một chút nữa nhé?" Wendy nhẹ nhàng hỏi, nếu nó nhẹ hơn nữa, Irene có thể sẽ không nghe thấy. Cô ấy cảm thấy vết châm quen thuộc dưới mí mắt và siết chặt người Irene trong vòng tay... điều này cảm thấy thật lạ lẫm, thậm chí không quen thuộc. Nó không nên như thế này, không phải khi họ là một cặp đôi và không chỉ là bạn bè. "Em nhớ chị, Joohyun... rất nhiều."

Irene nhìn lên trần nhà để kìm lại nước mắt sau khi nghe thấy giọng nói run rẩy của Wendy, chị không muốn mình trông ngốc nghếch vì ghen tuông. Chịkhông rơi một giọt nước mắt mỗi khi họ thắng giải hoặc khi buồn, chị khóc vì tức giận và thất vọng bên trong. Đó cũng là một phẩm chất mà Irene muốn duy trì, chị không thể khóc trước mặt mọi người nếu không mọi người sẽ không nghĩ chị là một người lãnh đạo giỏi. Tất cả các thành viên của chị đều vô cùng dễ xúc động, một đặc điểm tốt nhưng dễ bị tổn thương, vì vậy Irene tự nhận nhiệm vụ trở nên mạnh mẽ vì cả đội thay vì tất cả họ cùng yếu đuối.

"Chị cũng nhớ em, Seungwan. à"

Quãng thời gian còn lại của ngày được dành để âu yếm trên giường và xem phim này đến phim khác, cùng nhau rơi nước mắt và khúc khích - giống như thời xưa. Đã lâu rồi Irene không được ở trong vòng tay Wendy lâu đến vậy, cũng chưa từng ở một tư thế thân mật như vậy trong nhiều năm. Wendy dành cả ngày để chiều chuộng bạn gái thân yêu của mình ngay cả khi say rượu, âm thầm cảm ơn Joy vì đã luôn ủng hộ. Wendy biết rằng cứ tiếp tục mối quan hệ này sẽ chẳng tốt đẹp gì cho mình, nhưng làm sao cưỡng lại được một Irene hoàn hảo, người biến trở lại thành Joohyun dịu dàng khi chỉ có hai người.

Những nụ hôn được trao, những cái chạm vuốt ve đầy say đắm.

Cứ ngỡ như mọi thứ đã ổn thỏa trở lại.

---------

Thất vọng thực sự ập đến mạnh mẽ khi kỳ vọng quá nhiều - đó là điều Wendy học được sau đêm nay. Cô không biết câu nói đó đúng như thế nào cho đến khi buổi diễn cuối cùng của họ. Sức lực của cô đã cạn kiệt ngay cả trước khi đến phần encore. Trong vài giờ đó, Wendy đã trải qua một loạt những cú hẫng hụt kỷ lục chỉ vì nhìn thấy Seulgi và Irene thân thiết gần như trong mọi bài hát. Đó là một thảm họa và một trận động đất đối với cảm xúc của Wendy, cô cảm thấy như mình đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc mọi lúc nhưng đây có lẽ là điều tồi tệ nhất: Irene giả vờ như mọi thứ đều ổn thỏa và phớt lờ cô trong suốt các buổi concert của họ.

Wendy ngước nhìn đúng lúc máy quay bắt lấy khuôn mặt của cô và cô nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào người hâm mộ. Cô sẽ không bao giờ vượt qua được biển ánh đèn lấp lánh tuyệt đẹp của người hâm mộ, người hâm mộ là sức mạnh và niềm tự hào của cô. Nước mắt cô ngừng chảy xuống khi cô phát hiện Joy đang lau nước mắt ở góc sân khấu.

"Aigoo, sao em khóc vậy?" Wendy hỏi khi đến chỗ Joy, tay cô tự nhiên đưa lên mặt Joy. Cô ấy ầu yếm khi đôi môi của Joy mím lại tức tưởi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Joy. "Đừng khóc nữa. Chúng ta nên kết thúc nó một cách tốt đẹp!"

Yeri hít một hơi thật sâu và nhìn quanh sân khấu, cố gắng làm cho căng thẳng giữa cả hai cặp đôi trở nên vô hình. Em luôn được bốn thành viên khác sẵn sàng bảo vệ, vì vậy em có thể cố gắng làm điều tương tự, đặc biệt là vì họ được cho là đang thể hiện những mặt tốt nhất của mình cho người hâm mộ. Tuy nhiên, Yeri vô thức thở gấp khi Seulgi táo bạo bước đến chỗ Joy thay vào đó, đảm bảo rằng cô ấy đứng cạnh Joy thay vì nhìn thấy Wendy và Joy đứng cạnh nhau lần nữa. Đây là điều mới mẻ đối với mọi người: Seulgi không hành động theo cách thường lệ, ngay cả khi cô ấy cảm thấy không khỏe.

Joy liếc nhìn Wendy đầy sợ hãi, em không thích cảm giác xa lạ mà Seulgi đang tỏa ra. Em không biết phải phản ứng như thế nào vì đây là lần đầu tiên em thấy sự khác biệt trong hành động. Điều đó khiến Joy ngạc nhiên vì đây cũng là lần đầu tiên trong các buổi concert khác nhau mà Seulgi không đứng cạnh Irene.

"Cậu đang định làm cái quái gì vậy, Kang Seulgi?" Wendy lẩm bẩm trong hơi thở, nắm lấy tay Yeri. Cô không nhận ra bạn gái mình đang đi phía sau cho đến khi cô cảm thấy bàn tay của mình được nắm lấy bởi một bàn tay ấm áp quen thuộc. "Joohyun?"

Trước khi Wendy thậm chí có thể dành thời gian để hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô thấy mình đang cúi người cảm ơn người hâm mộ vì mọi thứ cùng với các thành viên khác. Sau đó, cô ấy mới nhìn được thứ tự họ đang đứng - đã bao lâu rồi kể từ khi cô ấy được đứng cạnh Irene? Irene thậm chí không đến gặp cô theo ý riêng của mình, cô chỉ đến đây để ở bên Wendy vì Seulgi cố gắng đứng cạnh Joy bằng mọi cách. Nói một cách thẳng thắn, Wendy một lần nữa trở thành lựa chọn thứ hai cho bạn gái của mình.

Ouch.

Wendy ngay lập tức buông tay khỏi tay Irene khi có cơ hội, giả vờ chải những ngón tay qua mái tóc rối bù của mình để Irene không thể chất vấn cô. Cô dán một nụ cười giả tạo khác lên mặt, không cho phép bất kỳ lỗ hổng nào xuất hiện trong hình tượng sân khấu hoàn hảo của mình.

Irene nghiêng người về phía Wendy hơn, giả vờ không biết về tư thế cứng nhắc của Wendy bây giờ, "Hôm nay làm tốt lắm, Seungwan. Bên cạnh đó thì trông em thật tuyệt vời." Chà, chúng ta lại bắt đầu. Wendy biết mình sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng luân hồi này ... bởi vì cô sẵn sàng ở bên Irene miễn là Irene tiếp tục điều này. Điều này có nghĩa là dành cho cô một chút ít sự chú ý và một lời khen ngợi thỉnh thoảng. 

Thật đáng thương?  Wendy cũng biết điều đó. Cô bất lực, gần như bị mắc kẹt trong một vòng lặp thời gian mà mình không hề đăng ký. Tất cả những gì cô  có thể làm là yêu Irene vô điều kiện, có lẽ là chiều chuộng Irene bất cứ khi nào cô cảm thấy Irene cần nó. Dù sao thì đó cũng không thành vấn đề, vì Wendy có rất nhiều tình yêu để cho đi.

Và tình yêu đó đang cạn kiệt thực sự nhanh chóng, gần giống như xăng đang cạn kiệt từ một chiếc xe đang dừng với động cơ vẫn nổ. Miễn là nó không được quan tâm, nó sẽ tiếp tục tự cạn kiệt cho đến khi ai đó làm gì đó để ngăn nó lại.

Wendy đi thẳng hậu trường, không ngoái lại xem các thành viên khác có đang đi không. Cô thường cố gắng đợi cho đến khi nhìn thấy người cuối cùng đi cùng mình nhưng không phải lần này, cảm xúc của cô đang rối bời và khiến cô  phát điên. Không chỉ định mệnh đang trêu đùa cô, mà bây giờ cả bạn gái của cô cũng vậy nữa. Cô thậm chí không thể chắc chắn liệu đó có phải là lỗi của mình vì đã im lặng suốt hay là lỗi của Irene vì khiến chị ấy nghĩ rằng mối quan hệ của họ vẫn tuyệt vời. Là một kẻ ngốc nghếch, dễ tin người dường như là thứ có trong máu của Wendy - nếu không, Wendy sẽ không kết thúc trong tình huống này mọi lúc. Không hợp lý khi cô trực tiếp tham gia vào mối quan hệ của họ nhưng lại cảm thấy như một người xa lạ.

"Cảm ơn vì sự chăm chỉ của chị nhé, Unnie" Wendy vỗ nhẹ vào lưng stylist của họ trước khi tự đóng gói túi đồ. Cô cố gắng không tỏ ra quá kỳ lạ hoặc các nhân viên ở đó có thể chất vấn cô và cô thậm chí sẽ không thể rời khỏi nơi này trước khi họ đến đây. "Em sẽ đi trước. Em sẽ gặp chị gái mình một lát."

Tất nhiên, Wendy thường không giỏi nói dối.

Lần đầu tiên, Wendy nói dối trôi chảy và vượt qua các nhân viên mà không gặp vấn đề gì. Cô ghi nhận nó như một phần mới của mình được phát triển do hậu quả của những nỗi đau cô đã phải trải qua hàng ngày.

"Seungwan-unnie đâu rồi? Chị ấy đi nhanh thế!" "Có lẽ ở phòng thay đồ, Yerim à. Em sẽ thấy chị ấy ngay khi chúng ta bước vào, ổn chứ? Bây giờ đừng làm ầm ĩ nữa, tháo tai nghe và mic ra và chúng ta có thể quay lại ..."

Chú hamster nhỏ xíu lách qua cửa và đợi cho đến khi các thành viên khác đi qua. Bây giờ nếu họ phát hiện cô cố gắng rời đi, nó sẽ chỉ gây ra thêm nhiều xung đột không cần thiết, không phải là họ đã có đủ chuyện như vậy rồi sao. Wendy cảm thấy hơi thở của mình hắt lại khi cảm nhận được có người đang đi về phía mình, cô di chuyển gần hơn vào căn phòng tối, cố gắng không phát ra một tiếng động nào nếu không mọi người sẽ tìm thấy cô. Wendy suýt hét lên khi cảm thấy một bàn tay ở phía sau lưng, nhưng răng của cô kẹp chặt vào môi dưới vừa kịp để duy trì sự im lặng.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

"C-Cậu là ai? Đừng làm hại tôi!" Wendy thì thầm, giọng cô run rẩy vì sợ hãi và kinh hoàng. Cô không mong đợi bất kỳ ai có mặt trong phòng khi mọi thứ đều chìm trong bóng tối với đèn đã tắt. "Em đang nói gì thế? Sao chị lại làm hại em, Seungwan?"

Wendy quay lại với một trái tim nhẹ nhõm hơn sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó và nhận ra rằng, trên thực tế, cô không ở trong một căn phòng tối mà là một phòng thu âm với chính Taeyeon. Cô tự tát nhẹ vào đầu vì đã quá vô tâm với hoàn cảnh xung quanh mình. Sự chú ý của cô ấy chuyển hướng sang nhà sản xuất đang ngồi bực bội trên ghế và cô ấy cúi gập người xin lỗi, hoàn toàn xấu hổ vì mình đã xâm nhập - rất có thể là làm gián đoạn buổi thu âm album - mà không báo trước.

May mắn thay, Wendy hy vọng rằng nhà sản xuất tiếp theo của cô sẽ không giống người trước đây nếu không thì anh ấy sẽ bắt nạt cô mất. Taeyeon cau mày khi nhận thấy chiếc túi du lịch đeo trên vai Wendy, cô gái nhỏ này chắc hẳn đang định lẻn đi mà không ai chú ý.

"Em định đi đâu vậy, Seungwan? Chị nghĩ em vừa kết thúc concert?"

"Em đi gặp chị gái em, Unnie."

"Ở Nhật Bản?" Taeyeon hỏi với một bên mày nhướng lên, cô đã nhìn thấu lời nói dối của Wendy ngay khi ánh mắt em ấy hướng xuống đất. Cô biết các cô gái vừa kết thúc buổi diễn cuối cùng ở Nhật Bản nên không thể nào Wendy đi ra ngoài chỉ để gặp chị gái mình.

"Sao em lại trốn tránh như thế này nếu đúng như vậy?" 

Một lần nữa, tôi lại bị người khác vạch trần chứ không phải bạn gái của mình. Tại sao bây giờ tôi lại dễ dàng giả vờ trước mặt Irene? Tôi không hiểu ... Tôi không hiểu tại sao chị ấy không thể nhìn thấu nó nữa. Liệu tôi đã trở thành một kẻ giả vờ giỏi đến vậy? Hay tôi đã tự giam mình trong hang động của riêng mình? Càng ngày, mỗi tuần trôi qua, chúng tôi càng ít dành thời gian cho nhau như một cặp đôi bình thường.

"Chị sẽ đưa em đến căn hộ của chị ở đây, Seungwan" Taeyeon nói dứt khoát, cô  sẽ không để Wendy lang thang một mình ở một đất nước khác nếu có thể giúp được em ấy. Cô lấy chìa khóa xe từ trong túi xách và kéo Wendy ra khỏi phòng thu âm.

"Chị sẽ quay lại ngay thôi. Chị hứa." Chuyến đi vô cùng yên lặng, gần như có cảm giác báo trước điều không lành. Taeyeon không nhìn Wendy lấy một lần, cả suy nghĩ của họ đều nuốt chửng họ. Không ai trong hai người muốn nói đến chuyện đó, có lẽ là vì họ đã tìm thấy nhiều điểm tương đồng giữa nhau hơn sau đêm nay.

Wendy chỉ biết cảm ơn những ngôi sao may mắn của mình vì đã tìm thấy Taeyeon đêm nay bởi vì thực sự, cô không biết mình có thể làm gì khác sau khi rời khỏi phòng chờ của họ. Lang thang trên đường phố của một đất nước xa lạ sẽ không có lợi cho ai nhưng Wendy không thể ở lại với các thành viên trong phòng chờ nơi Irene có mặt. Bất cứ nơi nào Irene ở, nỗi đau cũng ở đó.

"Chị sẽ thu âm và luyện tập cả đêm. Em sẽ được sử dụng và đảm bảo sự riêng tư hoàn toàn tại căn hộ của chị, Seungwan. Chị đã nói với em trước đây rằng mọi thứ đều có thể giải quyết được và chạy trốn không phải là giải pháp. Đêm nay là một ngoại lệ, và mọi thứ đều có trong căn hộ của chị - quần áo, thức ăn, tất cả mọi thứ."

"C-Cảm ơn chị, Unnie ..." Wendy lầm bầm, những ngón tay đan vào nhau khi cô nhìn chằm chằm vào lòng mình. Cô thậm chí không ngẩng đầu lên vì biết Taeyeon thất vọng và thực sự cảm thấy tồi tệ.

"Đêm nay là đêm cuối. Sau này sẽ không xảy ra nữa."




Chap này tương đối ngắn nên mình sẽ không ngắt ra từng phần. 

Và đương nhiên trước giông bão sẽ là bình yên, nên là mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng đi nàoooooo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro