10_End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết khi nào thì hết mưa rồi.

Thiên Tỉ thu dù lại.

“Tớ đưa cậu về.”

Thiên Tỉ đi theo sau Vương Nguyên vào sâu trong hẻm.

Hai người không nói chuyện, cũng không có giống ngày thường thân mật tiếp xúc.

Vương Nguyên chầm chậm bước đi, mà Thiên Tỉ lại có chút hoảng sợ đi ở phía sau, trong đầu nghĩ muốn nắm lấy tay người phía trước.

“Tớ về đến nhà.” Vương Nguyên nhìn chằm chằm mặt đất đôi mắt dao động một chút.

Thiên Tỉ ngừng tại chỗ. Cậu dựa vào vách tường tay hơi hơi nắm chặt.

“Thiên Tỉ,” Vương Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Có vài việc một khi đã bắt đầu liền không quay lại được đâu.” Cậu nỗ lực làm ngữ khí của mình nghe qua nhàn nhạt, trong nháy mắt cậu bỗng cảm thấy hiện tại mình cực kỳ giống Thiên Tỉ, "Sự lựa chọn khó khăn nhất chỉ có hai việc, dám, hoặc là không dám, có một khoảng thời gian rất dài tớ cũng không biết mình muốn cái gì, tớ bồi hồi, mất mát, từ bỏ, hoặc là chấp nhận, cho đến khi mình đầy thương tích.”

Cậu dừng một lát, sau đó cậu quay lại chỗ Thiên Tỉ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thiên Tỉ, mỉm cười, dùng mu bàn tay xoa xoa ngọn tóc còn nhiễu nước của Thiên Tỉ.

“Cậu xem, một người không dễ dàng tiếp nhận tình cảm của người khác, có lẽ cũng không phải do người đó muốn như vậy.”

“Đây là đáp án của cậu sao?” Thiên Tỉ cầm ngón tay Vương Nguyên đang vuốt ve ngọn tóc của mình.

“Cậu biết không, buổi tối hôm đó, thật ra tớ vẫn luôn tỉnh, thật lòng mà nói, tớ cũng không có nghĩ đến cậu lại có tình cảm này đối với tớ, tớ cho rằng cậu đối với tớ cũng giống như tớ đối với cậu, là thói quen, là hình ảnh thân thuộc.”

Thiên Tỉ ngơ ngẩn nhìn nụ cười của Vương Nguyên.

“Có lẽ là tớ quá ngây thơ rồi, tớ không muốn cậu hay Tiểu Khải bởi vì tớ mà tổn thương, nhưng tình cảm không phải trò chơi, thắng thua cũng không phải nhất niệm chi gian.”

“Có vài việc, cho dù chúng ta có cố gắng cũng chưa chắc sẽ có kết quả tốt đẹp, cho nên tớ cảm thấy cứ như vậy thì tốt rồi.” Nói xong, Vương Nguyên thoát ra khỏi cái nắm tay của Thiên Tỉ.

Đêm, tựa hồ càng sâu.

Thiên Tỉ nhìn bóng dáng Vương Nguyên, cho đến khi thân ảnh kia chìm trong bóng tối.

Cậu có một loại gần như tuyệt vọng thống khổ.

Có lẽ một người tới lúc thống khổ nhất, liền muốn đem thứ mà mình trân quý nhất hủy diệt cùng bản thân.

Nếu như vậy, vậy đem hết thảy đều hủy diệt đi.

Vương Nguyên về đến nhà đã là gần sáng.

Thật cẩn thận mở cửa phòng ra, phát hiện ba cậu đã ngủ quên trên ghế sofa, TV còn mở, mẹ ở bên cạnh, cũng đã ngủ mất rồi.

Cậu bỗng nhiên có điểm chua xót.

Niên thiếu thành danh, từ khi nào bắt đầu, liền bắt đầu rất ít về nhà.

Trong nhà cũng không có gì thay đổi, cậu đem áo khoác cởi ra treo ở trên giá, lấy chăn ra đắp cho ba.

Khi cậu muốn bế mẹ vào phòng, mẹ cậu lại tỉnh lại.

“Nguyên Nhi, con về khi nào?...”

“Mẹ, do con về muộn, mẹ mau đi ngủ đi, phòng khách để con thu dọn.”

“Con ngẫu nhiên mới về nhà một lần, sao có thể để con làm việc, có đói không, dạ dày con không tốt lắm, trong nồi có chút cháo, có muốn uống một chén không?”

“Con vừa ăn cơm với Thiên Tỉ bên ngoài xong, nhưng mà vẫn còn hơi đói...”.

Trong phòng bếp, Vương Nguyên dựa vào kệ bếp, uống chén cháo nóng, không biết như thế nào liền đỏ hốc mắt.

“Làm sao vậy, Nguyên Nhi, có phải ở bên ngoài bị ủy khuất gì hay không?” Mẹ Vương có chút sốt ruột vỗ vỗ lưng Vương Nguyên.

“Mẹ...” Rất nhiều áp lực tình cảm từ lâu trong nháy mắt tràn ra, cậu giống một đứa trẻ ôm mẹ khóc lên.

Mẹ Vương ôn nhu mà vỗ lưng cậu, “Vô luận ở bên ngoài đã trải qua chuyện gì, nhớ rõ khi về nhà, mẹ và ba vẫn luôn ở đây, vô luận là qua bao nhiêu năm, con vĩnh viễn là đứa nhỏ chúng ta yêu nhất.”

Vương Nguyên trở lại công ty, phát hiện mọi thứ đều trở về quỹ đạo vốn có.

Vương Tuấn Khải đeo tai nghe đẩy ra cửa phòng ngủ, hướng cậu cười cười lộ ra viền răng nanh đã lâu không thấy, Thiên Tỉ vẫn ngồi một mình ở trong góc yên lặng, ngẫu nhiên bình tĩnh mà phun tào việc cậu làm mấy hành động ngu ngốc.

Hết thảy đều bình thường.

Như vậy thì tốt rồi, Vương Nguyên có chút tự giễu cười cười, cậu đem đầu dựa vào sô pha, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng, bọn họ vẫn còn nhỏ, còn ở trong căn phòng nhỏ nhỏ của công ty quay tiết mục, cậu cùng Vương Tuấn Khải canh trước điện thoại, gọi điện thoại cho Thiên Tỉ ở Bắc Kinh xa xôi.

“Tiểu Thiên Thiên, đoán xem tớ là ai?”.

“Vương Nguyên.” Còn là âm thanh non nớt theo sóng điện từ phương xa truyền đến.

“Cậu có nhớ tớ không?” Là ai thẹn thùng đem mặt giấu ở cánh tay, là ai dùng tay vỗ vỗ đầu mình, lại là ai nói ra đáp án mà mình muốn nghe.

Năm ấy má lúm đồng tiền như hoa, giống như mọi việc hạnh phúc nhất thiên hạ đều nhộn nhạo ở hai má má lúm đồng tiền, vì sao hiện tại lại giống như đau thương nhất thiên hạ khó mà ngăn nổi?

Sau khi tỉnh lại phát hiện phòng nghỉ rộng như vậy chỉ còn lại một mình cậu, Vương Nguyên dùng tay nhẹ nhàng mà lau lau khóe mắt, nhặt lên áo khoác rơi trên mặt đất.

Chung quy, chỉ còn lại một mình cậu còn sống ở trong mộng.

Trải qua một đoạn thời gian bận rộn rốt cuộc chờ tới ngày công ty an bài nghỉ phép.

“Từ từ, vì sao lại đi thám hiểm rừng cây a!” Vương Nguyên có chút phát điên.

Thiên Tỉ mặt vô biểu tình, “Khả năng sợ bị fan quấy rầy chúng ta.”

Rừng cây không phải là thành phố, Vương Nguyên đập chết con muỗi thứ bảy bay đến người mình, “Lão Vương, anh dựng cái lều này thật không đáng tin cậy a.”

“Không muốn ở thì ra ngoài ngủ một mình.” Vương Tuấn Khải từ ba lô móc ra một lọ phun sương mù, “Cho em, xem có bớt muỗi không.”

Vương Nguyên nhận lấy, nịnh nọt cười cười, Vương Tuấn Khải quay đầu, giống như không có thấy gì.

Tươi cười trong lúc nhất thời cương ở trên mặt.

Từ khi nào bắt đầu, sự xa lạ xuất hiện ở hai người từng thân mật nhất, Vương Nguyên xoa xoa hốc mắt có chút lên men, dùng phun sương mù đem chính mình võ trang một phen, Thiên Tỉ ở bên cạnh yên lặng nhìn không nói lời nào.

Người mặt, phảng phất là cái mặt nạ, một cái có thể theo hoàn cảnh cùng tâm tình mà thay đổi mặt nạ.

Sau khi Vương Nguyên chui vào túi ngủ, Vương Tuấn Khải tắt đèn.
“Có chút tối.” Vương Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm.

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy mình rơi vào một cái ôm ấm áp. Trong bóng đêm, cách lớp áo bông thật dày, cậu nhất thời khó có thể phân rõ đến tột cùng là ai, nhưng tay chân lại bị túi ngủ trói buộc.

“Đừng lộn xộn.” Thanh âm Vương Tuấn Khải từ bên tai truyền đến.

Vương Nguyên bỗng nhiên có điểm chua xót.

Cậu nhắm hai mắt lại.

Trong bóng đêm, tựa hồ xúc giác đều trở nên trì độn.

Thật nhiều ký ức trong quá khứ ở trong đầu một lần lại một lần lặp lại, hốt hoảng phảng phất một hồi đại mộng.

“Chúng ta cùng nhau quay lại cái phòng học nho nhỏ kia đi.” Cậu nghe thấy thanh âm của mình vang lên trong bóng tối, không có người trả lời.

Chỉ có tiếng thở dài của cậu phảng phất càng nặng nề trong đêm tịch liêu.

------------

Vương Tuấn Khải kết hôn.

Vương Nguyên sớm đi vào hiện trường hôn lễ.

“Em biết không, so với bên tay trái, anh lại càng muốn để em đứng ở bên tay phải của anh.” Vương Tuấn Khải tây trang màu trắng, Vương Nguyên giúp anh sửa sang lại cổ áo.

“Em sẽ đem những lời này nói với chị dâu, ha.”

“Này này, không cần tàn nhẫn với anh như vậy.”

Vương Nguyên cười cười, cậu biết Vương Tuấn Khải lần này đối với cô gái kia là thật lòng, cho nên có vài lời coi như vui đùa nghe xong cũng liền thôi.

Hôn lễ lập tức bắt đầu.

“Em làm gì khẩn trương như vậy, chú rể cũng không phải là em nha.” Vương Tuấn Khải có chút buồn cười nhìn Vương Nguyên khẩn trương tới tay run.

“Còn có, hiện tại em ngàn vạn không cần giúp anh kéo khóa quần.”

“Anh còn có tâm trạng nói giỡn!”

“Không phải là muốn làm em bình tĩnh hơn hay sao.”

“Cứ vậy đem 'gả' anh đi a...”

“Chẳng lẽ em còn luyến tiếc anh? Đúng không tiểu tình nhân anh từng hết lòng yêu thương?”

“Anh đừng đùa, chúng ta đã sớm đem nó ném vào quá khứ, hôm nay anh có thể nắm được hạnh phúc thuộc về mình, em rất vui.” Vương Nguyên khóe mắt có chút ướt át.

“Ngốc.”

Chuyện xưa đều đã kết thúc, lúc Vương Tuấn Khải trao nhẫn cưới cho cô dâu, Vương Nguyên biết, tình cảm dây dưa không rõ ràng giữa cậu cùng Vương Tuấn Khải cũng vĩnh viễn chấm hết.

Cậu nhìn Vương Tuấn Khải cười hạnh phúc, lại nhìn chị dâu tràn ngập tình yêu ôm lấy anh.

Nguyện chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới.

Cậu cùng Thiên Tỉ đi ra ngoài.

Bên ngoài ánh mặt trời chói chang.

“Tớ cũng mong cậu sớm có được hạnh phúc, Thiên Tỉ.” Vương Nguyên đối Thiên Tỉ phất phất tay, “Hy vọng lần sau tớ có thể tham gia hôn lễ của cậu, vị trí phù rể làm ơn tất để lại cho tớ.”

“Cứ chờ đi, Vương Nguyên, tương lai không lâu sẽ có một phần đại lễ tặng cho cậu.” Thiên Tỉ ôn nhu nói, khóe miệng cười lại lộ ra lạnh băng, tây trang màu đen ở dưới ánh mặt trời phá lệ chói mắt.

Bất quá Vương Nguyên chờ được lại không phải thiệp mời màu đỏ.

Khi người quản lí đem một chồng ảnh chụp ném ở trước mặt cậu, cậu bỗng nhiên lý giải ý nghĩa nụ cười kia của Thiên Tỉ.

“Em cùng Thiên Tỉ là chuyện như thế nào, ảnh chụp này là sao?.”

Đối mặt với sự chất vấn của người đại diện, Vương Nguyên một câu cũng trả lời không được...

Trên ảnh chụp cậu cùng Thiên Tỉ hôn môi.

Cậu đã nhớ không được đây là chuyện khi nào, bất quá từ góc độ chụp xem ra, nhất định là có người cố ý.

“Xin lỗi.”

Nhóm nhạc đình đám TFBOYS cuối cùng giải tán.

Vương Nguyên an tĩnh tiếp nhận cái ôm của Thiên Tỉ, chỉ là trong mắt không còn sắc thái của ngày xưa.

Những lời thề năm xưa, ai còn có thể nhớ rõ.

“Mục tiêu của tớ a, là trở thành một người đủ tư cách để yêu!”

“Cảm ơn a di các tỷ tỷ cho chúng tôi cơ hội đứng trên sân khấu này nhận giải, chúng tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người!”

“Mười năm chi ước, chúng ta cùng nhau đi qua.”

“Tiểu Khải phải chiếu cố Nguyên Nguyên thật tốt, buổi tối về nhà phải dắt tay Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên rất sọe ma, Nguyên Nguyên cũng phải chiếu cố Tiểu Khải, Tiểu Khải có bệnh tuột huyết áp, có kẹo nhất định phải cho Tiểu Khải ăn.”

“Thiên Tỉ a Thiên Tỉ, cậu có nhớ tớ hay không?”

“Nếu chớp mắt là mười năm sau, em hy vọng mình biến thành người như thế nào, nếu chớp mắt đó là mười năm trước, em hy vọng mình sẽ đi làm cái gì?”

The End.

______________
Nói về cái kết một chút...

Nguyên bảo không muốn ai tổn thương nên không chọn ở bên cạnh ai hết. Vương Tuấn Khải sau đó thông suốt cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Chỉ còn lại Thiên Tỉ vẫn chấp niệm Vương Nguyên như cũ, chính vì vậy đã tự tung ra ảnh chụp, TFBOYS tan rã, Thiên Tỉ có thể đường đường chính chính yêu Vương Nguyên. Mà Vương Nguyên cuối cùng có thể vui vẻ ở bên Thiên Tỉ hay không thì không ai biết được. Hẹn ước mười năm cùng nhau vẫn ở đáy lòng.....!!!

Thật muốn tự viết thêm một cái kết cho TN...tui cần thời gian suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro