3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03. Cảm giác này quá kỳ dị, xin lỗi tớ không thể giải thích rõ ràng

“……”

“……”

“Cậu nhìn tớ làm gì, trên mặt tớ cũng đâu có dính cái gì.”

Lúc ăn cơm trưa, Vương Nguyên ngồi ở nhà ăn, nghi hoặc nhìn Lưu Chí Hoành đang cùng mình mắt to trừng mắt nhỏ.

“Vương Nguyên, gần đây thành tích của cậu tiến bộ rất nhanh nha, nói thật đi, có phải mỗi ngày cậu đều khổ đọc hay không?”

“Tớ……”

“Ai không đúng, Vương Nguyên của chúng ta cũng không phải là loại người khổ đọc là có thể đem thành tích tăng vọt a.”

“…… Đệt!”

“Nói thật xem nào, sao lại như thế?”

“Tớ…… Bởi vì tớ nỗ lực!”

“……” Ở dưới ánh mắt bất lực của Lưu Chí Hoành, Vương Nguyên vừa lúc thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang mua đồ.

Vẫn là khuôn mặt an an tĩnh tĩnh không một gợn sóng, giống như hết thảy xung quanh đều không liên quan đến cậu ta, sau đó đột nhiên, Vương Nguyên liền nhớ tới tối hôm qua cậu ta giúp mình học thêm, còn có, buổi sáng ở trên xe bus, đem một bên tai nghe nhét vào lỗ tai mình.

Có lẽ, Dịch Dương Thiên Tỉ khi đó, cùng Dịch Dương Thiên Tỉ ở trong trường học, là không giống nhau.

Lưu Chí Hoành theo tầm mắt của Vương Nguyên nhìn qua, phát hiện cậu đang nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, bọn họ cũng không biết Dịch Dương Thiên Tỉ thuê trọ ở nhà cậu, cho nên Lưu Chí Hoành cũng không nghĩ nhiều, chỉ là giống như nhớ tới cái gì đó, dùng chiếc đũa gõ một chút trước mặt Vương Nguyên: “À đúng rồi, cậu biết Dịch Dương Thiên Tỉ này được học sinh trong trường gọi là gì không?”

“Cái gì?” Vương Nguyên vừa nói vừa uống một ngụm canh.

“Thiên Trực Thụ, ha ha.”

“Phốc ——!” Một ngụm canh thiếu chút nữa phun ra, này là ý gì?

“Chỉ có nam sinh đẹp lại cao lãnh mới có biệt hiệu này,” Lưu Chí Hoành lắc lắc đầu, “Giống Vương Nguyên cậu vừa nhuyễn manh lại ngọt ngào, cậu nhiều lắm thì cũng chỉ là Nguyên Tương Cầm.”

(Trực Thụ và Tương Cầm là cặp đôi nổi tiếng trong phim thần tượng Đài Loan "Thơ ngây". Bối cảnh cũng giống như trong fic vậy, cute lắm 😆😆)

“!!!” Một ngụm canh nữa lại phun ra, “Mợ nó, cậu nói hươu nói vượn ai là Nguyên Tương Cầm hả!”

“A, sẽ không phải là…… là thật sự có một ‘Trực Thụ ’, mỗi ngày giúp ‘ Nguyên Tương Cầm ’ của chúng ta học thêm chứ? ~”

“……” Bị nói trúng, Vương Nguyên nghĩ, cơm này thật là vô pháp ăn.

Đại khái thật là họa vô đơn chí, buổi chiều huấn luyện, Vương Nguyên trong đầu vẫn luôn nghĩ đến lời trêu ghẹo của Lưu Chí Hoành hồi trưa, một chút cũng không thể phục hồi tinh thần lại, ở trên sân bóng liền bị trật chân.

Hoàn toàn là sấm dậy đất bằng.

Nhưng cảm thấy không phải là vết thương lớn, trật khớp một chút, nhưng cũng không đến mức không thể đi lại được, cho nên Vương Nguyên cự tuyệt việc đồng đội muốn đưa mình về, làm ơn đi, cậu cũng là đàn ông con trai! Sao lại có thể để người khác đưa về!

Ngồi xe bus, thật vất vả tới trạm xe trước nhà, lúc xuống xe cảm giác đau đớn lại tăng thêm, đi một bước đều đau đến toát mồ hôi, Vương Nguyên chỉ có thể chậm rãi, đi từng bước nhỏ.

“Vương Nguyên?”

Đang đi, đột nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

Vương Nguyên quay đầu lại nhìn, còn không phải là Dịch Dương Thiên Tỉ sao, cậu ta đeo balo tay ôm sách, ở trước trạm xe bus nhìn mình.

“……Hi, ha ha…… giờ này cậu còn chưa về nhà sao?”

“Hôm nay ở lại tìm vài bài tập nâng cao để làm thêm, cho nên về muộn, bây giờ mới về tới.”

“À à.” Đệt, quả nhiên hạng nhất chính là hạng nhất, nơi nào có bài tập khó thì liền có mặt ở nơi đó.

“Chân của cậu…… Bị làm sao vậy?”

“À! Không có việc gì không có việc gì, lúc đá bóng bị trật một chút, không phải chuyện gì lớn ha ha ha……” Muốn chết thật mà, vừa thấy Dịch Dương Thiên Tỉ, Trực Thụ Tương Cầm gì đó lại nhảy loạn trong đầu.

Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu nhìn một chút chân Vương Nguyên, sưng rất to, mà hình như Vương Nguyên cũng không có ý thức được, Dịch Dương Thiên Tỉ nhấp nhấp miệng, sau đó đem balo đeo ra đằng trước, đem sách bỏ vào, sau đó xoay người đưa lưng về phía cậu, ngồi xổm xuống, dùng thanh âm từ tính nhàn nhạt mở miệng: “Leo lên.”

“?……!!! Hả? Không cần không cần!” Những lời của Dịch Dương Thiên Tỉ dọa Vương Nguyên chết khiếp, làm cái gì a, không thể được!

“Chân cậu như vậy làm sao đi về được, càng đi vết thương càng nặng.” Thanh âm Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ nhàng, nhưng mà, lại lộ ra sự nghiêm túc không thể bị cự tuyệt.

Vương Nguyên nghĩ nghĩ, mình thực sự là di chuyển cũng có chút khó khăn, nhưng…… Ai, được rồi, Dịch Dương Thiên Tỉ người ta có lòng tốt, Vương Nguyên, mày việc gì phải đắn đo.

Do dự một chút, Vương Nguyên chậm rãi đi qua, khi đôi tay mới vừa đụng tới bả vai Dịch Dương Thiên Tỉ, thân mình cậu đã bị Dịch Dương Thiên Tỉ kéo sát lại, sau đó, bị nâng lên.

Cảm giác được Vương Nguyên nháy mắt cứng đờ, Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ giọng mở miệng: “Cậu mà không bám vào vai tớ, thì sẽ ngã xuống đấy.”

Giây tiếp theo, bả vai đã bị người kia gắt gao ôm lấy.

Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu lại, trên mặt biểu tình không biết nên hình dung thế nào, cậu ta bắt đầu đi về nhà.

“Thiên Tỉ, tớ có nặng không.”…… Do dự nửa ngày, Vương Nguyên vẫn là mở miệng hỏi.

“Không, người thích ăn đồ ăn vặt không chịu ăn cơm sao có thể béo lên.”

“…… Ồ.”

Bởi vì cõng, cho nên Vương Nguyên cách Dịch Dương Thiên Tỉ rất gần, đều có thể ngửi được mùi dầu gội tươi mát trên tóc cậu ta, rõ ràng bọn họ dùng cùng một loại dầu gội, nhưng sao lại cảm thấy mùi của Dịch Dương Thiên Tỉ dễ ngửi hơn của mình a.

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn luôn không phải người thích nói chuyện, dưới loại tình huống này cậu ta đại khái cũng không muốn nói chuyện, dù sao trên lưng cũng có người, vẫn là sẽ mệt, kết quả lúc này, Vương Nguyên lại nghĩ tới Trực Thụ cùng Tương Cầm……

Trong nháy mắt, một cỗ khô nóng khó hiểu đột nhiên nhảy lên mặt cậu, cái gì vậy chứ.

“À,” Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên nói chuyện, “Cậu lần này thi thế nào? Lúc công bố điểm tớ có việc, cho nên không có đi xem thứ tự của cậu.”

“A! Tớ tiến bộ rất nhiều! Thật là cám ơn cậu nha Thiên Tỉ ~” Lúc này, trong đầu Vương Nguyên hiện lên hình ảnh mỗi một buổi tối Dịch Dương Thiên Tỉ không nề hà giúp mình giảng bài, sau đó nhớ tới vừa rồi Dịch Dương Thiên Tỉ nói…… Không có đi xem thứ tự của mình? Chẳng lẽ tháng trước cậu ta cũng là xem thứ hạng của mình sau đó mới...???

“Haha,” Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ cười một chút, “Cậu rất thông minh, chăm chỉ một chút liền tiến bộ, chỉ là tâm tư đều ném ở việc khác, đương nhiên, cậu đá bóng cũng thực giỏi.”

“Sao cậu biết?”

“Sân thể dục ở ngay bên ngoài lớp của tớ, tớ liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu.”

“…… Thì ra là như thế.”

“Hửm?”

“Không có việc gì không có việc gì ~”

Thì ra cả hai chúng ta, vẫn luôn chú ý tới đối phương, cũng không phải chỉ có mình cậu mỗi ngày bị đủ loại ngôn từ của cậu ta nuốt hết, ít nhất chúng ta ở dưới cùng một mái nhà, thật sự là ở chung sinh ra cảm tình.

Lúc này, trong lòng Vương Nguyên đột nhiên lan tràn ra một loại cảm xúc kỳ dị, nhưng mà cậu không rõ, cũng làm không rõ ràng lắm.

Đại khái là bởi vì hiện tại, cậu đang ở trên lưng đệ nhất toàn ban, ở trên lưng người được rất nhiều nữ sinh mê muội, ở trên người Dịch Dương Thiên Tỉ.

Người này cõng cậu rất cẩn thận, không có đụng tới cổ chân đang sưng lên của cậu, cậu cũng là con trai mà, trọng lượng cũng không nhẹ, hơn nữa hai người bọn họ còn đeo balo, kỳ thật là rất nặng, đã đi một hồi lâu, Vương Nguyên biết Dịch Dương Thiên Tỉ dần dần cố hết sức, bởi vì trên cổ cậu ta bắt đầu chảy ra tinh mịn mồ hôi, nhưng cậu ta lại không thở dốc, mỗi một bước, đều vẫn luôn kiên định.

Buổi tối, Dịch Dương Thiên Tỉ hủy bỏ lịch học thêm của bọn họ, để Vương Nguyên nghỉ ngơi, mà khi Vương Nguyên gian nan tắm rửa xong trở lại phòng, thấy trên bàn mình đặt một chai dầu, một bịch kẹo sữa.

Là loại kẹo mà cậu thích nhất, đồng thời cũng là vì hàm răng của mình, chỉ vào dịp tết mới mua kẹo sữa cho cậu.

Vương Nguyên nghĩ, có lẽ cậu biết là ai đã mua cho mình.

Buổi tối hôm đó, Vương Nguyên mơ một giấc mộng, trong mộng cậu thấy những hình ảnh lúc trước, mỗi buổi tối cậu tới phòng Dịch Dương Thiên Tỉ học phụ đạo, còn có mỗi sáng sớm đi tới trường, Dịch Dương Thiên Tỉ đều đem tai nghe nhét vào tai trái của cậu, thực tế Dịch Dương Thiên Tỉ rất ít cười, ngẫu nhiên cười lên cũng chỉ là phép lịch sự, nhưng ở trong giấc mơ của Vương Nguyên, cái người ít cười nàu, lại nghiêm túc, cười rất nhiều lần với cậu.

Khi bị đồng hồ báo thức làm tỉnh lại, Vương Nguyên có một loại phẫn nộ vì sao phải đánh thức cậu dậy a, sau đó, là một loại cảm giác sợ hãi đến khó hiểu. Mà ngay lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là khuôn mặt Dịch Dương Thiên Tỉ xuất hiện, cậu ta đã ăn mặc chỉnh tề: “Cậu mới bị thương, phòng ngừa vết thương nặng hơn, vẫn là để tớ cõng cậu đi xuống. Đúng rồi, tối hôm qua đã bôi dầu chưa?”

Ngữ điệu vân đạm phong khinh, thái độ nhẹ nhàng lại xứng với một cái biểu tình nhu hòa.

Này có lẽ không phải ảo giác, Vương Nguyên ngẩn người.

Từ nhỏ đến lớn, Vương Nguyên vẫn luôn rất trì độn trong vấn đề cảm tình, lúc học cấp hai có bạn nữ thích cậu, sau khi cự tuyệt lời tỏ tình của cô ấy, rất lâu sau đó Vương Nguyên mới phát hiện ra, mình lúc ấy tựa hồ cũng có một chút hảo cảm với bạn nữ kia.

Nhưng hiện tại, Vương Nguyên ở một buổi sáng năm 16 tuổi, đột nhiên ý thức được một việc.

Có lẽ khi ý thức được cũng không phải là lúc này, mà là ở khi Dịch Dương Thiên Tỉ cõng cậu lên, ở khi cậu ta kêu cậu hãy ôm lấy vai mình, cũng có thể là ở khi cậu ta giúp cậu học thêm, hoặc là khi cậu ta đem tai nghe nhét vào tai cậu.

Hình như cậu…… Thích Dịch Dương Thiên Tỉ ở cách vách này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro