7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điểm ký tặng tứ hai là Bắc Kinh.

Kỳ thật buổi ký tặng này có tính toán sẽ hủy bỏ, bởi vì sợ trường hợp không chịu khống chế, càng sợ vì Vương Nguyên hư hư thực thực có bạn gái mà biến thành hỗn loạn, thậm chí làm ra hành vi tổn hại đến Vương Nguyên. Nhưng Vương Nguyên kiên trì nói muốn tiếp tục, thứ nhất là vì các fan đều thật chờ mong, có vài fan từ thành phố khác tới đây, bọn họ đều chuẩn bị tốt hết thảy lại đột nhiên nói hủy sẽ làm bọn họ thật thất vọng, thứ hai là mượn cơ hội này làm sáng tỏ chuyện kia, cậu ấy nói nếu lúc này trốn tránh, chứng tỏ cam chịu.

Vương Nguyên lần này quyết tâm nhất định phải kết thúc trò cười này.

Lúc đầu công ty cũng không nghĩ tới, nhưng là rất nhiều người @Chủ Hiệt Quân, còn có người gửi mail cho Chủ Hiệt Quân xin một cái công đạo, cho nên công ty cuối cùng cũng đồng ý tiếp tục buổi ký tặng, Vương Nguyên ra mặt giải thích khả năng so với công ty giải thích hiệu quả hơn nhiều.

Ở trên đường đi đến nơi ký tặng, Vương Nguyên ở trên xe không nói một tiếng, tôi nhìn ra được cậu ấy đang khẩn trương, mười ngón đan xen vẫn luôn hơi run rẩy.

"Vương Nguyên, đừng khẩn trương, chúng tớ đều ở bên cạnh cậu." Tôi nhìn cậu ấy nhất định duy trì mặt than cũng rất đau lòng, nhịn không được an ủi cậu ấy.

Tối hôm qua cậu ấy khóc thật lâu, cho dù chúng tôi đều nằm trên giường, tôi cũng có thể nghe thấy tiếng Nhị Nguyên nức nở, cùng với Tiểu Khải nhẹ giọng an ủi. Tôi nhớ tối hôm qua cậu ấy luôn nức nở, nói xin lỗi em sai rồi cùng Tiểu Khải đừng chán em, mà Tiểu Khải cũng luôn an ủi cậu ấy nói không có chán ghét em, đừng khóc.

Mắt Vương Nguyên đến bây giờ còn có điểm thũng, vẻ mặt tiều tụy.

"Không có việc gì , không phải sợ." Anh ấy sờ sờ đầu Vương Nguyên an ủi.

Buổi ký tặng cũng giống như lần trước biểu diễn bài hát mới, kế tiếp chính là làm sáng tỏ .

"Lộ Á Tinh không phải bạn gái của tôi, ở tuổi này tôi cũng sẽ không tìm bạn gái. Khi đó tôi bị fan đuổi theo, cô ấy nhìn thấy liền giúp tôi trốn fan, cô ấy không có làm sai cái gì, hi vọng mọi người không chửi rủa cô ấy nữa. Bởi vì chuyện này khiến rất nhiều fan thương tâm, thật sự rất xin lỗi." Nói xong Nhị Nguyên cúi đầu gập người 90 độ.

Tôi cùng Tiểu Khải thấy thế cũng theo cậu ấy cùng nhau cúi đầu.

Rất nhiều fan đều khóc, có vài người thậm chí hô to Nguyên Nguyên tôi tin tưởng cậu, Nguyên Nguyên tôi yêu cậu linh tinh gì đó.

Sau đó ký tặng rất thật thuận lợi, chính là rất nhiều fan thật kích động, còn rơi nước mắt đối Vương Nguyên nói cố lên. Tôi nhìn trên mặt cậu ấy tràn đầy cảm động, mặt cũng không còn căng thẳng nữa.

Vậy là tốt rồi...... Vương Nguyên vốn cũng rất gầy, cánh tay cẳng chân rất nhỏ, đứng lên càng làm cho người ta đau lòng, tôi là con trai cũng không nhẫn tâm nhìn cậu ấy tiếp tục như vậy.

Sau hậu trường lại tếp nhận phỏng vấn, sau đó liền lên xe về khách sạn.

Tối hôm qua cũng chưa ngủ, hiện tại an tĩnh như vậy lại liền cảm thấy rất mệt buồn ngủ quá... Muốn nghe nhạc.... Tôi lục trong balo, mới phát hiện tai nghe để quên ở trong khách sạn, không mang theo. Quên đi, hỏi mượn Nhị Nguyên vậy.

Vương Nguyên ngã vào trên đùi Tiểu Khải chuẩn bị ngủ, tôi lôi kéo cậu ấy, hỏi tai nghe của cậu ấy ở đâu, cậu ấy liền mơ mơ màng màng trả lời cậu tự tìm đi, sau đó liền ngủ.

Tôi hai người bọn họ cũng đã mệt, hẳn là tối hôm qua cũng không ngủ, Tiểu Khải đã đeo tai nghe tựa vào trên ghế ngủ rồi, Nhị Nguyên cũng ghé vào đùi Tiểu Khải ngủ. Haizz vẫn là tôi tự tìm đi, không quấy nhiễu bọn họ.

Tôi mở balo của cậu ấy ra, tìm được tai nghe... Nhưng là, vì sao có hai cái tai nghe a, chẳng lẽ còn ra ngoài làm mất? Thật đúng là khó hiểu, Vương Nguyên cái gì cũng đều vứt loạn xa không thèm thu dọn, nhưng trong đó có một cái tai nghe được buộc lại gọn gàng xinh xắn, cậu ấy thật lười, chỉ sửa sang lại một cái một cái khác không sửa sang lại.

Nhưng mà tai nghe này có chút cũ, nhìn kỹ hình như là tai nghe iphone. Lấy nó đi, dù sao tôi cũng là iphone. Cắm vào nghe mới phát hiện trong đó một bên hỏng rồi căn bản không nghe được, mà bên kia nghe qua cũng rè rè, tai nghe rõ ràng hỏng rồi a, cậu làm gì còn buộc lại gọn gàng mang theo bên người a...

***

"Thế nào lại là cậu thắng?! Thêm một lần nữa!!"

"Còn chơi?! Hai giờ sáng rồi đó đại ca...... 7 giờ sáng sẽ phải rời giường, còn chơi nữa sẽ không dậy nổi."

"Không sợ, thêm một lần nữa, có đồng hồ báo thức sợ cái gì a."

Tiểu Khải bởi vì làm bài tập, buổi tối cũng không cùng chúng tôi game, chỉ có Nhị Nguyên chơi với tôi. Những mà kỹ thuật của Nhị Nguyên thật sự là quá tệ, còn không chịu thua, mỗi lần thua đều phải chơi lại một lần, không chơi đến thắng liền không ngừng. Ngẫm lại cũng là tôi đáng thương, sáng phải sớm mà bây giờ còn không được ngủ.

Tôi cũng bắt đầu có chút mệt, nói không chơi, kêu cậu ấy cũng đi ngủ đi, dù sao không nghỉ ngơi tốt mắt thâm quầng thật sự đến phấn nền cũng không che đi được. Nhưng là cậu ấy ngồi dưới đất ôm chân nói không muốn ngủ.

"Thiên Tỉ, cậu cảm thấy tớ thật sự tìn bạn gái có được không." Khi cậu ấy gọi tôi là Thiên Tỉ, chứng tỏ cậu ấy vô cùng nghiêm túc.

"Vương Nguyên, sự tình đã được giải quyết. Cậu cũng đừng nói tìm bạn gái có thể đến giúp Lộ Á Tinh nưca, như vậy sẽ ảnh hưởng đến nhóm, có biết không?"

"Tớ nghiêm túc, nhưng không phải vì Lộ Á Tinh." Cậu ấy tựa như một con thỏ nhỏ chớp chớp mắt, "Tớ cùng Vương Tuấn Khải là không có tương lai, cậu cũng biết mà."

Giống như có gì đó nghẹn ở yết hầu khiến tôi nói không nên lời.

Tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Tôi luôn luôn tự nhận là suy nghĩ thật thấu đáo, tôi sẽ nghĩ đến cái gì vậy có lợi nhất cho nhóm, biết dùng tài năng gì để tôi tiến gần hơn tới giấc mộng, nhưng...... Tôi lại trước giờ không nghĩ tới bọn họ có tương lai hay không.

"Hôm nay ở trên xe tớ đã nằm mơ, mơ thấy mình kết hôn, Tiểu Khải là phù rể của tớ, ở trong hôn lễ tớ cùng cô dâu đều nhận được lời chúc phúc của mọi người. Cùng cô dâu đi lên thảm đỏ, trao nhẫn, mãi cho đến trước lúc tớ tỉnh mộng... Tớ đều chờ đợi anh ấy ở bên cạnh kéo tớ ra khỏi giáo đường......" Nói xong, ánh sao trong mắt cậu ấy tựa hồ ám xuống, "Nhưng anh ấy chẳng làm gì cả, anh ấy đứng ở bên cạnh lộ ra răng hổ cười đến thật vui vẻ mà vỗ tay."

Cậu ấy làm tôi nhớ đến một câu nói đã xem qua từ rất lâu -- anh đừng đến hôn lễ của em, em sợ anh đến rồi lại cái gì cũng không làm, em còn muốn đi theo anh.

"Tớ cũng nên tìm bạn gái, buông Vương Tuấn Khải ra."

Cậu ấy nói rất đúng.

Đây là một đoạn quan hệ không có tương lai.

Ngoài việc là nghệ sĩ, đồng tính luyến đều khiến xã hội khó mà chấp nhận. Tuy rằng rất nhiều người đều hi vọng bọn họ ở cùng nhau, nhưng hiện thực vĩnh viễn không đẹp đẽ như trong tưởng tượng, xã hội sẽ không bởi vì trời sinh một cặp này mà buông tha bọn họ. Tôi vốn định nói với Vương Nguyên có lẽ Tiểu Khải cũng thích cậu ấy, xem ra tôi đã xem nhẹ kết cục.

"Vương Nguyên, tớ đã nói rồi, họ không phải cái bình để cậu đựng tình cảm với Vương Tuấn Khải. Nếu cậu là vì muốn buông Vương Tuấn Khải mà yêu đương, tớ sẽ không ủng hộ cậu."

Cậu ấy tựa hồ thất vọng mà cúi đầu.

"Nhưng mà, buông anh ấy, việc này tớ ủng hộ cậu."

Vương Nguyên.

Buông Vương Tuấn Khải đi.

Đừng ở trong hôn lễ chờ anh ấy mang cậu đào hôn.

***

Giống như có gì đó ở bên tai ồn ào, là muỗi sao?

Buồn ngủ quá...... Mặc kệ , ngủ tiếp một lát....

Đột nhiên nửa người trên chợt lạnh, một tiếng "Thiên Tỉ" ở bên tai tôi rống lên, đem tôi từ trong mộng lôi ra.

Tôi tức giận nhìn hai tên lưu manh đang dựa vào tường cười nắc nẻ, tùy tay nắm lấy cái gối ném qua chỗ bọn họ, nói một tiếng ngây thơ phải đi rửa mặt đánh răng.

Tối hôm qua gần 3 giờ sáng Vương Nguyên mới cho tôi lên giường đi ngủ, ai biết hiện tại tôi còn buồn ngủ ngược lại cậu ấy giống lại tỉnh ráo vui vẻ như vậy.

Nhưng mà, nếu cậu ấy vui vẻ đúng như biểu hiện trên mặt là tốt rồi, tối hôm qua bộ dáng cậu ấy như tận thế tới nơi. Tuy rằng thật sự bị dọa, nhưng mà có thể nhìn cậu ấy cùng Tiểu Khải "cấu kết với nhau làm việc xấu" như bây giờ cũng tốt, từ lúc rộ tin đồn Lộ Á Tinh là bạn gái của Nhị Nguyên, tôi liền không thấy bọn họ thả lỏng như vậy. Nhưng mà.... Vương Nguyên cả đời chỉ biết lấy thân phận anh em ở bên cạnh Vương Tuấn Khải, không biết vì sao nghĩ tới cái này nội tâm có chút trùng xuống, cũng cảm thấy có chút thê lương.

Đều do Vương Tuấn Khải! Cho tôi xem cái gì mà fanfic Khải Nguyên, hại tôi cũng cam chịu bọn họ là trời sinh một cặp.

"Thiên tổng cậu mau ra đây xem, có cái fanfic Thiên Hoàng siêu manh ."

...... Vương tiên sinh tớ thật sự không muốn quen biết cậu.

Tôi vốn cho rằng fan nhiều như vậy như vậy, còn lo sẽ không kịp chuyến bay, đường ra sân bay lại kẹt xe rất lâu, may mắn vẫn còn kịp.

Gần đây bay tới bay lui thật sự rất mệt, kế tiếp là bay đến Trường Sa ghi hình chương trình, còn phải nhận phỏng vấn cùng ký tặng. Tôi nhìn Tiểu Khải vẫn là làm bài tập, cùng Nhị Nguyên đang vui vẻ xem phim, ừm...... Cái này gọi là phong thuỷ thay đổi a, tôi còn nhớ khi Tiểu Khải vừa trung khảo xong nhìn thấy Nhị Nguyên ở trên máy bay làm bài tập còn cười rất thiếu đòn.

"Rốt cục làm xong... Mình sắp phát điên rồi." Tiểu Khải như trút được gánh nặng nằm bẹp xuống bàn.

Sửa sang lại sách vở bỏ vào balo, liền cả người áp ở trên vai Vương Nguyên hỏi cậu ấy đang xem cái gì, còn lấy một bên tai nghe của Nhị Nguyên đeo lên tai mình.

"Rất nặng, ngồi dậy đi." Nhị Nguyên giật giật bả vai, ý bảo Tiểu Khải ngồi dậy, mà Vương Tuấn Khải không hề động đậy tiếp tục xem.

Nếu thái độ Tiểu Khải không phải như vậy, có lẽ Nhị Nguyên cũng sẽ không rối răm như vậy. Nếu nói thực sự trời sinh một cặp, bọn họ đại khái chính là như vậy đi. Vương Tuấn Khải có đôi khi thật sự khó đoán, nhưng một người đến ếch xanh cùng ma đều sợ lại có thể ở trên sân khấu lớn lạnh nhạt tự nhiên, ổn định cảm xúc của tôi và Nhị Nguyên, mà Vương Nguyên tuy rằng thích làm ầm ĩ còn có một mặt Nguyên ca làm chỗ dựa, có đôi khi lại ngốc nghếch cần được chiếu cố.

Xuống máy bay lập tức chạy tới công ty đi tham gia diễn tập.
Các fan đều rất tốt, có rất nhiều lẵng hoa đặt ở cửa công ty, không ít Tứ Diệp Thảo đã ở một bên giơ banner tiếp ứng. Rất cảm động, tựa hồ chúng tôi vẫn cứ là bảo bối mà các dì phủng trong tay, các dì sẽ vì chúng tôi làm tiếp ứng tốt nhất, không ngại vất vả từ khắp nơi chạy tới cổ động, có đôi khi còn tặng quà cho chúng tôi, còn dặn dò chúng tôi chăm sóc bản thân.

Mười năm, đã đi ba phần mười, mà các dì vẫn nhiệt tình như trước, chỉ là thêm trầm ổn cùng thành thục. Hết thảy đều giống như khi lần đầu tiên chúng tôi bước vào tầm mắt của người khác, mọi người đều thật nhiệt tình cũng thật hưng phấn, này thật sự khiến tôi rất cảm động.

Lần này trình diễn vũ đạo cũ, cho nên diễn tập cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhảy hai lần là ổn. Lần này không phải buổi biểu diễn dành riêng cho chúng tôi, còn mời các nghệ sĩ khác. Xem xong kịch bản liền về khách sạn nghỉ ngơi.

Khi ra khỏi công ty gặp được một fanboy đặc biệt nhiệt tình, đúng, fanboy, anh ta cầm bó hoa hồng rất lớn muốn đưa cho Vương Nguyên, bảo vệ lại ngăn cản, cuối cùng là Chủ Hiệt Quân nhận lấy sau đó đưa cho Vương Nguyên. Ta biết trong ba người Nhị Nguyên nhiều fanboy nhất, nhưng không nghĩ tới có fanboy lại cuồng nhiệt mua bó hoa hồng lớn tặng cho cậu ấy như vậy.

Tôi nhớ khi Nhị Nguyên vẫy tay nói hẹn gặp lại, biểu cảm của anh ta vô cùng kích động, còn lớn tiếng hô Vương Nguyên anh yêu em.

Hửm...... Nói như thế nào a, tuy rằng là fan, nhưng nhìn thấy một người con trai tặng hoa hồng còn lớn tiếng kêu anh yêu em, khó tránh khỏi sẽ có chút ngượng ngùng.

Đến khách sạn Tiểu Khải liền luôn nói về chuyện fanboy đưa hoa hồng cho Nhị Nguyên.

"Em nhận làm gì a."

"Đây là tâm ý, người ta tặng chẳng lẽ em không nhận."

"Con trai tặng con trai hoa hồng, cảm giác rất kì quái ......"

Vương Nguyên sắc mặt trầm xuống, trầm mặc vài giây nói thêm: "Anh đây mị lực quá lớn đến con trai cũng thích, không được sao."

Nếu không phải biết Nhị Nguyên thích Tiểu Khải, có lẽ tôi cũng sẽ cùng châm chọc chuyện Vương Nguyên được fanboy tặng hoa hồng. Tôi yên lặng nhìn bọn họ nói toàn những câu thiếu muối, cuối cùng cảm thấy nhàm chán liền đi tắm rửa.

Tắm rửa xong quả nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần sảng khoái hơn hẳn.

Tôi mở cửa nhìn thấy bọn họ đã kết thúc đoạn đối thoại thiếu muối vừa rồi, đang xem phim. Kỳ thật chính là Tiểu Khải đang xem, còn thảo luận với Nhị Nguyên nhân vật chính này kia, Nhị Nguyên nghe xong cười nhìn nhìn TV liền tiếp tục bấm điện thoại.

"Đừng nhắn tin nữa, em có nhiều chuyện để nói với cô ta vậy sao." Nói xong Tiểu Khải một tay đoạt lấy điện thoại của Nhị Nguyên.

"Này anh làm cái gì vậy, em cùng bạn học nói chuyện phiếm không được sao." Nhị Nguyên muốn cướp, Tiểu Khải một tay cầm di động để ra xa Nhị Nguyên, một tay đè lại Nhị Nguyên không cho cậu ấy đứng lên.

"Xem phim với anh."

"Không phải em vẫn ngồi đây sao."

Nhị Nguyên tựa hồ có chút mất kiên nhẫn.

"Em là đang cùng cô ta nói chuyện phiếm, hai người có nhiều chuyện để nói như vậy sao."

Ngắn ngủn vài giây cảm giác mùi thuốc súng càng ngày càng đậm, tôi đứng ở một bên đều không biết nên nói cái gì. Dù sao bên kia cũng không nên đứng a, không thể nói Tiểu Khải anh đem di động trả lại Nhị Nguyên để cậu ấy tán gẫu hoặc là Nhị Nguyên cậu đừng tán gẫu nữa xem phim với Tiểu Khải đi.

Khi tôi còn tại suy xét, bọn họ cũng đã đứng lên bày ra tư thế như muốn đánh nhau.

Tôi lập tức đứng ở giữa bọn họ nói đừng ầm ĩ nữa, ai biết chỉ là vô dụng, hai người càng nói càng lớn tiếng, quả thực chính là đang cãi nhau.

"Khi anh cùng bạn gái nói chuyện em có nói gì anh không, hai người cũng có rất nhiều chuyện để nói mà."

"Đó là bạn gái của anh, em thì sao, em cùng cô ta có quan hệ gì."

"Bạn học a, em cùng cô ấy có quan hệ gì thì liên quan gì đến anh."

"Làm sao mà anh biết hai người chỉ đơn giản là bạn học, bạn học mà có nhiều chuyện để nói vậy sao, mấy ngày nay em đều nói chuyện với cô ta, nói cái gì? Hay là nói em muốn cùng người ta yêu đương, đang theo đuổi người ta a?"

"Cho dù em cùng cô ấy yêu đương cũng không liên quan đến anh, con mẹ nó anh không phải cũng đang yêu sao, lấy thân phận anh trai đi giáo huấn, anh không có tư cách."

Vương Tuấn Khải túm cổ áo Vương Nguyên, hung tợn nói: "Em nói cái gì."

"Bình tĩnh một chút, đừng ầm ĩ." Tôi muốn kéo bọn họ ra, không nghĩ tới bị Vương Tuấn Khải đẩy ra, "Thiên Tỉ em mặc kệ tụi anh."

"Em nói không đúng sao?! Vương Tuấn Khải, khi anh quản em cùng con gái nói chuyện, trước hết nghĩ đến bạn gái mình đi. Nếu em cũng yêu đương, người không có tư cách nhất quản em nhất là anh."

"Anh chia tay là được rồi chứ gì!!"

Là tôi nghe lầm, hay là anh ấy nói sai rồi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro