7. Từ sau ngày đó tôi không còn nghĩ đến tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lại một lần nữa không mở cửa phòng cùng lúc với Vương Tuấn Khải vào buổi sáng. Tôi cố ý ra trễ, khiến anh không có cơ hội lấy bữa sáng cho tôi. Mỗi lần tôi nghe tiếng khóa cửa, mới có thể đi ra, nhìn Thiên Tỉ ngồi ở trước bàn ăn dường như không có việc gì ung dung ăn sáng.

Sau đó Vương Tuấn Khải đi ra ngoài càng ngày càng sớm.

Tôi cầm tờ báo buổi sáng ném lên bàn ăn, rót sữa. Sau đó lại buồn bực tự nói với mình, lớn như vậy vì sao còn uống sữa, cà phê đâu?

Thiên Tỉ nói, cânu tức giận cái gì?

Tôi tức giận sao? Được rồi, tôi biết rõ trong lòng mình như thế nào, loại lửa giận này khiến tôi nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt. Tôi không phải bởi vì nhìn sữa mà khó chịu, mà là nhìn cái gì cũng không thích.

Thiên Tỉ đột nhiên đứng lên, lúc trước là cậu muốn tách ra, hiện tại lại muốn dùng chân ái đem anh ấy dỗ trở về......

Tôi vội vã kêu ngừng, nói lung tung gì a, hoàn toàn không phù hợp với thực tế.

Thiên Tỉ cười một cái, nói, Vương Nguyên, có phải Vương Tuấn Khải không cùng cậu đi đến công ty, cậu liền đặc biệt khó chịu hay không?

Tôi trả lời lại một cách mỉa mai, tớ mà thèm đi cùng Vương Tuấn Khải tới công ty sao?

Thiên Tỉ dùng giọng điệu giống như vậy nói, lúc trước là cậu nói không muốn yêu nữa, nhưng thực tế thì cậu đâu làm được. Thậm chí còn viết xong bài hát chuẩn bị đưa Vương Tuấn Khải hát.

Tôi đen mặt, cảm thấy cậu ấy đang chêu trọc đoạn tình cảm này của mình. Nhưng mà tôi biết từng chữ cậu ấy nói đều là điều trong lòng tôi suy nghĩ.

Tôi chạy thật xa, một mặt chính khí nghiêm nghị kêu gào Vương Tuấn Khải đừng đuổi theo tôi. Ai ngờ Vương Tuấn Khải thật sự không đuổi theo, tôi lại bắt đầu phát giận. Tâm tư của tôi nói trắng ra là, chính là lời nói và hành động không thống nhất.

Lúc trước tôi nói với Thiên Tỉ, nếu Vương Tuấn Khải có một chút thích tôi, tôi sẽ không chút do dự mà ở bên cạnh anh, bởi vì anh có thể nhận tình cảm của tôi đã là điều vô cùng tuyệt vời, tôi sao có thể không vui vẻ.

Nhưng anh luôn luôn bá đạo lại đột nhiên thuận theo tôi, không cùng tôi đối nghịch. Xác thực, anh không để tôi khó xử việc gì, tôi không muốn cùng anh đi làm, anh thật sự cố ý đi sớm, vì không muốn tôi trốn anh mà phải đến muộn. Tôi nghĩ muốn cùng anh phân rõ ranh giới, anh liền giúp tôi xác định rõ giới tuyến này. Nhưng, anh đã nhường nhịn tôi như thế, lại vẫn không đồng ý thích tôi.

Cảnh tượng tôi chờ mong chính là, sau khi nghe thấy tiếng khóa cửa phòng kia, tôi ra ngoài và đi xuống lầu, Thiên Tỉ giống như bình thường ngồi ở trước bàn ăn ăn sáng, Vương Tuấn Khải cầm tờ báo hét lớn, Vương Nguyên em đến cùng muốn thế nào a?

Tôi có thể nói, em không muốn thế nào a, muốn chính là anh.

Vương Tuấn Khải một mặt khó xử nói, cho dù anh đối với em không phải tình cảm kia, nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt đi.

Tôi có thể thừa cơ cao ngạo cười lạnh một tiếng, dùng cuồng loạn ngữ khí nghiến răng nghiến lợi nói với anh, bạn tốt, em là thích anh chứ không phải muốn làm bạn của anh.

Như vậy tôi có thể ép anh vào đường cùng, buộc anh phải lựa chọn, cùng tôi ở bên nhau hoặc là ân đoạn nghĩa tuyệt. Tôi cho rằng trong lòng anh không thể không có tôi khiến anh không có lựa chọn nào khác.

Tôi làm ra một việc thập phần tàn khốc, không nghĩ tới anh so với tôi còn tàn khốc hơn. Thật giống như tất cả tâm cơ của tôi đều bị anh nhìn thấu, anh không những thất vọng còn oán hận tôi nhất định sẽ không để tôi đạt được ý nguyện.

Tôi đến công ty, Vương Tuấn Khải đang nói chuyện gì đó với Kỳ Kỳ. Chỉ thấy nàng cật lực giữ khoảng cách với Vương Tuấn Khải, cuối cùng hình như đưa gì đó cho anh, cô sốt ruột nói, tôi đã nói tôi không cần!

Tôi trợn mắt há hốc mồm, đồng thời muốn xông lên đánh Vương Tuấn Khải một cái, sau đó đứng ở trước mặt Kỳ Kỳ tuyên bố anh là của tôi. Nhưng lý trí nói với tôi không được làm vậy, hai người cũng không có làm gì quá đáng, không ở góc độ của Vương Nguyên mà suy nghĩ, thì hai người bọn họ vô tội.

Kỳ Kỳ là người nhìn thấy tôi đầu tiên, nói xin chào với tôi sau đó vội vàng rời đi. Cảm giác vụng trộm yêu đương bị người khác thấy là như vậy sao, tôi giống bóng đèn a?

Buồn cười, tôi thật muốn học Vương Tuấn Khải nói một câu, liên quan gì đến tôi.

Vương Tuấn Khải vẫn như bình thường, anh nói với tôi, em đã đến rồi a.

Tôi ừ một tiếng, không có nói gì thêm.

Anh ngồi ở bên cạnh tôi, không lại cùng tôi dựa tới dựa lui, xem gì đó mắc cười lại nghiêng đầu qua nói với tôi. Tôi cũng không thể hưng phấn mà quay lại làm bộ như rất muốn biết nội dung là cái gì. Trong đầu tôi còn không ngừng hiện ra cảnh tượng vừa rồi, mỗi lần nghĩ lại là một lần cậu tìm đủ lý do để thuyết phục chính mình là không có chuyện gì.

Tôi đột nhiên nghĩ đến Nhị Văn hình như muốn số điện thoại của Kỳ Kỳ, tuy rằng không giải quyết được gì, nhưng tôi nguyện vì bọn họ mà giựt giây bắc cầu một lần.

Tôi tìm thấy cô ở trong phòng nghỉ liền nói, tôi có một người bạn vẫn luôn là fan của cô, nếu cô không ngại có thể nói chuyện với cậu ấy vài câu, chính là nói vài lời cổ vũ cũng được, đây là số điện thoại của cậu ta. Tôi lấy ra một cái danh thiếp, đưa cho cô.

Cô mở to mắt nhìn tôi, hai người đều tới chêu trọc tôi. Tôi rồi tôi không cần số điện thoại !

Thì ra là như vậy, tôi nhất thời cười đến thật vui vẻ. Ý muốn giúp đỡ Nhị Văn của tôi cũng không bị vui sướng che mất. Tôi chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói, thật sự không cần sao? Tôi nói thật cho cô biết, cậu ta là Lưu Chí Hoành a.

Kỳ Kỳ đã sớm biết đối phương là ai, tôi nói như vậy chỉ là muốn lên mặt một chút.

Cô khóc không ra nước mắt nói, cho dù là Ngô Ngạn Tổ tôi cũng không dám. Tiền bối tuy rằng tôi không có ý kiến gì với các anh, nhưng tôi muốn nói thêm là, các anh rất nguy hiểm, tôi rất cần cảm giác an toàn, các anh buông tha tôi được không.

Tôi thật cẩn thận nhìn biểu cảm của cô nhịn không được cười to, cô là thần tượng, lại thiếu kiên cường như vậy.

Cô là người miền bắc, nói chuyện rõ ràng, khi giận thực sự rất đáng sợ. Cô nói, làm thần tượng kỳ thật tuyệt không hề tốt đẹp, được người yêu thích đương nhiên thật vui vẻ, anh vĩnh viễn đều sẽ không tưởng tượng đã có bao nhiêu người dùng đủ thứ lý do kỳ quái để chán ghét anh.

Thần tượng không phải một bộ phim hoặc là một chương trình TV là sẽ thành minh tinh, lại càng không phải là một ca sĩ chỉ hát những gì mà mình yêu thích. Chúng tôi phải luôn cố gắng diễn bộ dáng mà fan yêu thích. Có thể là người yêu, cũng có thể là anh em thân thiết, bình thường là hiền lành lương thiện. Không biết rất nhiều người yêu thích nhóm chúng tôi là đắm chìm ở trong ảo tưởng không thể tự kềm chế của chính mình.

Chúng tôi như một con rối, một chút sai lầm sẽ là phụ sự mong đợi của người khác. Chúng tôi không thể tùy ý yêu thương bất cứ ai, bởi vì chúng tôi là người của công chúng.

Kỳ Kỳ nói, hầu như tất cả các fan đều hi vọng anh cùng tiền bối Vương Tuấn Khải ở bên nhau. Hai người vì sao không ở bên nhau đi? Như vậy sẽ không làm họ buồn phiền. Ít nhất là phần lớn đều như vậy .

Tôi chấn động, cô ta nói vậy là ý gì?

Tôi vốn không tính trả lời vấn đề này, xoay người chuẩn bị rời đi, lại ma xui quỷ khiến thế nào quay đầu nói, bọn họ có thể khiến chúng tôi ở bên nhau thì chúng tôi sẽ ở bên nhau.

Tôi đương nhiên hi vọng người khác ở dưới sân khấu lớn tiếng hò hét, lão Vương có thể buông lỏng bản thân, anh có thể nói với tôi, được, mọi người đều muốn chúng ta ở bên nhau, vậy ở bên nhau đi.

Nhưng Vương Tuấn Khải mà nói ra những lời đó, tôi còn có thể thích anh sao?

Nghỉ trưa ở cửa tôi gặp được anh, anh nói với tôi, cùng đi ăn cơm không?

Tôi ừ một tiếng, coi như đồng ý.

Anh trả lời, đi.

Trời ạ, tình hình như vậy kéo dài tới khi nào a.

Tôi nhếch một chút khóe miệng, xoay người sang chỗ khác dùng sức đánh đầu anh. Anh đại khái không nghĩ tôi sẽ làm như vậy, lộ ra một biểu cảm kinh ngạc.

Tôi nói, Vương Tuấn Khải, anh nhìn đi, em là gay, lại còn thích anh. Anh đứng ở bên em giống như là một miếng bánh ngọt đưa tới trước mặt em, sau đó nói với em mau tới ăn anh đi mau tới ăn anh đi. Anh hiểu ý em không.

Tôi hình dung thập phần quỷ dị, anh lắc đầu, như là còn chưa kịp định thần lại sau khi bị tôi đánh.

Ý em là anh nếu không thích em, đừng cmn đến trêu chọc em, đi đi! Tôi lớn tiếng, trong lòng tôi vô số lần dựng nên cảnh tượng mắng chửi thô tục, hôm nay cuối cùng cũng thực hiện. Nói xong nhất thời cảm thấy rất nhẹ nhàng vui vẻ.

Này tuyệt đối không phải việc Vương Nguyên sẽ làm nhưng không phải Vương Nguyên thật sự quá sung sướng. Tôi vừa diễn một vai tính khí nóng nảy, lại thẳng thắn - Mã Tư Viễn. Nếu tôi đúng là Mã Tư Viễn, tuyệt đối sẽ không để tình trạng như bây giờ xảy ra.

Nhưng tôi vẫn không phải, không giống cậu ta thẳng thắn như vậy, mà Mã Tư Viễn thích, là Karry.

Tôi chậm rãi giăng một mảng tơ nhện trong quan hệ của chúng tôi, có lẽ chúng tôi không thể giống như trước kia thân mật khăng khít sống đến già, anh lại cắt không đứt phân ràng buộc này, anh sợ trở thành người qua đường trong cuộc đời tôi, mà hai chữ Vương Nguyên này sẽ dần dần theo cuộc đời của anh mà biến mất.

Tôi lợi dụng điểm này của anh, bởi vì tôi so với anh kiên quyết hơn nhiều, hết thảy đã sáng tỏ, không có đường lui. Tôi có thể thống khoái đưa ra lựa chọn, lăng trì trái tim chính mình, Vương Tuấn Khải lại làm không được.

Anh xuất hiện trước mặt tôi, bộ dáng nghiêm túc khiến tôi vừa khóc vừa cười, tôi nhỏ giọng nói, anh quả thực là âm hồn không tan.

Tôi là một người ích kỷ cực đoan như thế, làm sao có thể thỏa mãn một chút thích kia. Tôi đã mở miệng, đương nhiên là muốn tất cả con người anh.

Anh nói, Vương Nguyên, anh vốn cho rằng có thể chúc phúc em. Anh đã cho rằng mình sẽ là người hiểu và thông cảm cho em nhất. Mà khi anh nghĩ đến có một ngày em nắm tay một người con trai khác nói với anh, đây là người trong lòng em, Vương Tuấn Khải anh chúc phúc em đi. Anh phát hiện, anh làm không được.

Anh nắm chặt tay của tôi, trịnh trọng nói, vậy hãy để anh trở thành người con trai kia đi.

Nước mắt tôi ướt đẫm khuôn mặt, tôi lại cười đến dừng không được đến.

Một chút thích kia cho tới bây giờ không phải điều tôi muốn, bởi vì tôi biết, anh sẽ nguyện ý trao cho tôi tất cả trái tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro