8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta cho rằng rất yêu một người, kỳ thật có lẽ cũng không yêu tới như vậy. Chúng ta chỉ là đem cái loại quen thuộc cùng ỷ lại cho rằng đó là yêu.

Căn hộ của người con trai độc thân tên Thiên Tỉ, đang bị một người tên Vương Đại Nguyên người chiếm đóng.

Giống như vô số lần trước kia, Thiên Tỉ đáng thương đi trải một cái chăn bên dưới sàn nhà.

“Nguyên Nhi, đừng chơi nữa, đi tắm sau đó đi ngủ.” Thiên Tỉ đem khăn tắm ném tới đầu Vương Nguyên.

“Chờ tớ thêm ba phút nữa thôi~!” Người nào đó đang mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình tay không ngừng di chuyển con chuột, “Sắp xong rồi, tTiểu Thiên Thiên cậu đi ngủ trước đi.”

“Có thể ngủ sao? Tớ có phải nên đổi cái phòng khác để cải thiện chất lượng sinh hoạt của tớ hay không?” Thiên Tỉ cười cười, sau đó mở TV. “Tớ có ngốc mới có thể tin trong ba phút cậu sẽ xong.”

“Sao sao, xem TV cũng có thể tăng tình cảm sao, cậu còn có thể xem tin tức giải trí, tuyệt đối đều là tin tức của cậu.”

“Nhàm chán, tớ xem của tớ làm gì.”

“Cậu ném một quả bom xong liền chạy mất, nói thật, tớ rất phục cậu, nhưng cậu không sợ làm fans yêu mến cậu thất vọng sao, đặc biệt là nhóm fans Đoàn, bọn họ mỗi ngày đều chạy đến Weibo của cậu để lại lời nhắn, tớ đều không đành lòng xem tiếp.”

“Không có biện pháp, công ty yêu cầu tớ như vậy, hơn nữa này còn không phải là vì tạo scandal cho bộ phim mới sao, chờ phim công chiếu mọi việc sẽ làm sáng tỏ thôi.”

“Cái này scandal này cũng thật không nhỏ, chính là fans thật khổ sở.” Vương Nguyên “Bang” một tiếng khép lại notebook, “Tiểu Thiên Thiên, cậu nói xem nếu một ngày nào đó một trong ba chúng ta rời đi, người ở lại nên làm cái gì bây giờ?” Đôi mắt cậu ở dưới ánh đèn, giống như tùy thời có thể tràn ra rực rỡ lung linh.

Trong mắt có sao. Tự nhiên, Thiên Tỉ nhớ tới fan đánh giá Vương Nguyên như vậy. Nhiều năm như vậy, đôi mắt cậu ấy trước sau vẫn trong veo như nước, cậu ấy, ở trong giới giải trí phức tạp, trước sau như một.

“Cậu không phải đã biết sao, lúc ban đầu, nghe nói tớ rời nhóm, các cậu làm cái gì?”

Vương Nguyên ánh mắt ảm ảm lắc đầu, “Tớ làm gì suy nghĩ vấn đề phức tạp như vậy a.”

“Đã sớm nói với cậu, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ cần mỗi ngày vui vui vẻ vẻ thì tốt rồi.” Thiên Tỉ đứng dậy thu dọn giường cho Vương Nguyên, “Mau đi tắm.”

Thiên Tỉ ngồi dưới đèn bàn nh nhỏ, trước mặt là một quyển notebook được mở ra.

Vương Nguyên cuộn tròn trong chăn, khuôn mặt an tĩnh ngủ làm Thiên Tỉ trong nháy mắt thất thần.

【 sơn là thanh, thủy là bích, người không có già đi liền nhìn không thấy, thiếu niên ngồi ở lạnh lẽo bậc thang, đảo mắt chính là tóc trắng xoá 】

Đặt bút viết xong một câu, chữ viết tinh tế hào phóng mang theo mùi mực nhàn nhạt. Thiên Tỉ nhớ không được đã đọc câu này ở đâu, chỉ là khi nhớ tới trong lòng lại có chút tư vị nói không nên lời.

Cậu bỗng nhiên có chút hoài niệm, hoài niệm mấy năm trước cậu cùng Vương Nguyên, nghe Vương Tuấn Khải dong dài khoe anh là sinh viên đại học, sau đó không biết như thế nào liền đỏ hốc mắt.

Dịch Dương Thiên Tỉ kỳ thật người rất tình cảm.

Khi fan nói mình như vậy, cậu chỉ khẽ cười, cũng không cho là đúng.

Cậu buông bút xuống, nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng ngủ.

Đều nói nam nhân mê luyến mùi thuốc lá, là bởi vì trong ở làn khói, có thể quên đi thời gian. Đầu ngón tay Thiên Tỉ ở trong màn đêm chậm rãi thiêu đốt, cậu đã quên mất chính mình từ khi nào bắt đầu hút thuốc.

Cậu rất cẩn thận che dấu, cậu không hy vọng bị bất luận kẻ nào biết, bao gồm Vương Nguyên.

Cậu chỉ cần làm một người vẫn luôn thật kiên cường, làm một chỗ dựa vững chắc, mà khi cậu mệt mỏi, một mình châm điếu thuốc trong đêm đen.

Cậu như vậy nghĩ, sau đó xoay người thấy Vương Nguyên ôm gối  đứng ở cửa.

“Từ khi nào bắt đầu?” Vương Nguyên đi đến bên cạnh Thiên Tỉ, đem đầu dựa vào người cậu ấy.

“Còn buồn ngủ thì trở về ngủ đi.”

“Tớ chỉ là không nghĩ tới.”

Thiên Tỉ dập tắt điếu thuốc, “Cũng không phải trẻ con, không có gì quá kinh ngạc.”

Vương Nguyên mở ra cửa sổ ban công “Tóm lại là không tốt.”

Thiên Tỉ cười cười, “Cam đoan không có lần sau, được rồi, mau đi ngủ đi.”

“Cậu không ngủ sao?”

“Tớ đang nghĩ có nên đổi căn hộ khác hay không, cùng cậu ở trong một phòng ngủ nhỏ như vậy cũng quá gian khổ rồi.”

“Chờ cậu có bạn gái rồi nói sau,” Vương Nguyên lắc lắc đầu, “Cũng là lúc tìm ai đó tới chăm sóc cậu.”

“Tớ vẫn tốt, cậu lại cùng Tiểu Khải nháo chia tay, hai người rốt cuộc làm sao vậy.”

Vương Nguyên hít sâu một hơi, như là ở áp chế cái gì, ngón tay nắm cái gối hơi dùng sức.

Thiên Tỉ không hỏi nữa, chỉ là vỗ vỗ đầu Vương Nguyên, “Chỉ cần cậu vui vẻ, như thế nào cũng được.”

Mặt trời đã bắt đầu xuất hiện.

Trời đất phảng phất còn chưa thức tỉnh, hết thảy đều im ắng, phía đông trên bầu trời mây trắng bắt đầu khởi động.

“Chỉ là không yêu mà thôi.” Cuối cùng, Vương Nguyên nói như vậy, không biết vì sao cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Bộ phim mới không lâu sau thì khởi chiếu.

Một cái tên khiến người ta thật miên man bất định, 《 Em có biết anh đang đợi hai người chia tay không ?》

Poster chính thức là hình ba người chụp trung với nữ chính, nhưng mà trọng tâm của mọi người đều đặt ở dòng chữ thật lớn trên poster — nhóm nhạc siêu nhân khí TFBOYS trước khi giải tán hợp thể lần cuối cùng.

Thật nhiều fan chụp chung với tấm poster, Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên đè thấp mũ lưỡi trai, theo dòng người đi vào rạp chiếu phim.

“Thật nhiều người a.” Vương Nguyên túm lấy tay áo của Thiên Tỉ, yên lặng cảm khái.

“Các buổi biểu diễn không phải cũng là biển người tấp nập sao.”

“Nhưng kia đều là ở trên sân khấu, tớ đây là lần đầu tiên thân thiết cảm thụ sưn nhiệt tình của fan.”

“Đừng nói nữa, bị nhận ra sẽ thực phiền toái.”

Ở trong góc tối của rạp chiếu phim, Vương Nguyên cầm bắp rang không ngừng bỏ vào miệng.

“Cậu là nam thứ 2 sao còn lên hình nhiều hơn nam thứ 1 là tớ!”

“Nam thứ 1 là do cậu tự phong, cũng không có ai thừa nhận.”

“Tiểu Khải kỹ thuật diễn thật là đỉnh, chậc chậc chậc, tình cảm sâu như vậy.”

“Chẳng lẽ cậu còn ghen tị?”

“Lão tử đã chia tay, lão tử cầm được thì cũng buông được!”

......

Chỉ là một cái cốt truyện cẩu huyết, cô bé lọ lem cuối cùng vẫn lựa chọn cùng vương tử ở bên nhau.

“Tớ phát hiện tớ trong phim thật dư thừa a.” Vương Nguyên nhỏ giọng oán giận nói, “Cậu ít nhất vẫn là cái lốp xe dự phòng.”

“Lốp xe dự phòng cũng thật chua xót, người thừa cũng có cái hạnh phúc của người thừa, chúng ta có thể đi rồi đi.”

“Nghe xong bài hát cuối phim đi,” Vương Nguyên nhỏ giọng nói, “Nghe nói là bài hát của rất lâu về trước.”

.........

“Chúng ta vẫn là đi nhanh đi.” Vương Nguyên lôi kéo góc áo Thiên Tỉ.

“Làm sao vậy, đang hay nà.” Thiên Tỉ cười, “Anh vì sao chịu chờ, chờ một người xưa, ai kêu anh không cam lòng, chờ em, chờ đến già. Loại ca từ này đúng là tình ý triền miên.”

“Người kia cũng không muốn để người này khổ sở chờ đợi đâu, cũng không phải cứ chờ đợi là sẽ có kế cục tốt đẹp.” Vương Nguyên thanh âm rầu rĩ, “Tựa như...”

Một cái hôn ấm áp mà lưu luyến ngăn chặn lời Vương Nguyên chưa kịp nói ra, bộ phim chưa kết thúc, ái nhân chưa rời đi, Thiên Tỉ đem người trước mặt gắt gao ôm lấy.

Ai khóe mắt có chút ướt át, ai lại trong mấy năm nay chờ đợi già nua theo năm tháng.

Cho dù như vậy, tớ vẫn yêu cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro