8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yên tĩnh đến nỗi tôi thậm chí có thể nghe được tiếng muỗi bay qua.

Vương Nguyên ngây người, có chút bất khả tư nghị nhìn Vương Tuấn Khải, mà Vương Tuấn Khải nói xong cũng sửng sốt một chút, tựa hồ nói xong mới ý thức được mình vừa mới nói cái gì.

"Vương Tuấn Khải, anh vừa nói câu kia là có ý gì."

Anh ấy trầm mặc thật lâu, mới nghẹn ra một câu: "Không có ý gì."

"Vương Tuấn Khải......"

Vương Nguyên tựa hồ còn muốn nói cái gì, Tiểu Khải bỏ lại một câu anh đi tắm liền đi vào nhà tắm.

Cậu ấy thở dài một hơi, đặt mông ngồi trở lại sofa ngửa đầu, thấp giọng nói: "Cũng sẽ không thích tớ, cho tớ hi vọng làm gì."

Nếu anh ấy thích cậu, cậu sẽ ở cùng anh ấy sao?

Cho dù không có tương lai, cậu cũng nguyện ý sao?

Nếu tôi nói kỳ thật Tiểu Khải có khả năng thích cậu ấy, mà cuối cùng kết cục cũng không tốt, tôi sẽ là người đẩy cậu ấy xuống vực đúng không? Làm anh em, làm cả đời cũng không sao đi...... Dù sao vô luận là kết quả nào, người cuối cùng nắm tay đi lên thảm đỏ cũng không phải là đối phương, ít nhất duy trì như bây giờ, cho dù sau này cậu ấy ở trong hôn lễ đứng ở phía sau chúc phúc cho anh ấy, cũng sẽ không xấu hổ đi......

"Thiên Tỉ cậu đang nghĩ cái gì." Kỳ thật khi Nhị Nguyên nghiêm túc nhìn người khác vẫn là rất có khí tràng.

"Suy nghĩ có nên chơi game hay không."

Cậu ấy đứng lên ôm lấy vai tôi, dáng vẻ lưu manh.

"Đi a, cậu còn sợ thua tớ chưa đủ thảm?"

Là ai thua rồi còn không chịu nhận thua nhất định đòi chơi lại một lần nữa......

Đột nhiên tiếng nhạc vang lên...... Loại nhạc chuông ngu ngốc này không cần đoán cũng biết là của Vương Tuấn Khải.

"Tiểu Khải có điện thoại..." Tôi đối với cửa phòng tắm hô to một câu.

Không có phản ứng.

"Nếu không chờ anh ấy tắm xong rồi kêu anh ấy gọi lại."

Nhị Nguyên cầm lấy di động nhìn một chút, bất đắc dĩ cười cười: "Gia hỏa này thật đúng là không biết lãng mạn, Lộ Á Tinh ghi chú chính là Lộ Á Tinh."

"Cậu để đó đi, tí anh ấy ra rồi gọi lại."

Nhị Nguyên gật gật đầu, ai biết điện thoại mạc danh kỳ diệu thông ...... Nhị Nguyên sợ tới mức lập tức bấm tắt điện thoại.

"Cậu làm gì vậy."

"Tớ hoảng quá...... Không cẩn thận cúp rồi."

Điện thoại lại vang .

Tôi gõ cửa phòng tắm, hô vài tiếng đều không có đáp lại, sẽ không phải là bị ngất xỉu chứ?

"Anh ấy không đáp lại a, không phải ngất xỉu trong đó chứ."

Vương Nguyên sắc mặt thay đổi, dùng sức gõ cửa, cầm lấy tay vịn phát hiện có thể mở cửa, liền lập tức vọt vào. Tôi nghe điện thoại nói với Lộ Á Tinh hiện giờ đang bận lát hãy gọi lại sau đó liền cúp. Nếu cứ để điện thoại Tiểu Khải đổ chuông cũng không phải biện pháp, khiến người đại diện nhìn thấy cũng sẽ bị hoài nghi bọn họ lén có liên hệ .

Tôi vừa định vọt vào, chợt nghe thấy Vương Tuấn Khải kêu một tiếng: "Tai nghe của anh......"

Thì ra còn sống a...... Vậy là tốt rồi.

Sau đó tôi nhìn thấy Nhị Nguyên vẻ mặt đỏ bừng từ phòng tắm đi ra đóng cửa lại, sau đó yên lặng ngồi lại trên sofa.

"Anh ấy làm gì vậy?"

"Anh ấy đeo tai nghe ở trong bồn tắm nghe nhạc, không cần lo lắng."

"Cậu nhìn thấy cái gì......" Mặt thật hồng a.

"Tớ cái gì cũng chưa nhìn thấy."

"Cậu là nhìn thấy trên người anh ấy cái gì cũng không mặc a......"

Cậu ấy hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái:"Câm miệng."

***

Show lần này là chủ đề thanh xuân vườn trường, cho nên ngoài nhóm chúng tôi, còn có ba bạn nữa cỡ tuổi chúng tôi cùng tham gia, trong đó hai người là nhóm nhạc giống chúng tôi, còn một người là diễn viên đang khá nổi tiếng.

Trong đó có một trò chơi là nhìn động tác đoán chữ, chia làm ba đội, vốn tính là tự chọn đội, nhưng bởi vì các fan cũng không quá hi vọng phương pháp này, cuối cùng một người trong chúng tôi liền chọn một bạn nữ để chung đội. Dựa theo tính cách không biết thương hoa tiếc ngọc cộng với hiếu thắng của Vương Tuấn Khải mà nói, không quá thích hợp cùng đội với bạn nữ, mà Vương Nguyên hay nói, dễ dàng cùng người khác thân thiết, có thể chăm sóc cho bạn nữ kia, cho nên ngày hôm qua liền để Vương Nguyên cùng đội với người khác.

Tần Dao là cô gái hoạt bát, hơn nữa là diễn viên, động tác tay chân thật phong phú, hơn nữa đầu óc Nhị Nguyên linh hoạt, không có chữ nào là đoán không ra, có vài động tác còn rất buồn cười, làm không khí ở trường ưuay thật sôi động.

Mà Vương Tuấn Khải tôi thực không muốn nói đến anh ấy, tôi có chút hoài nghi môn ngữ văn của anh ấy có đạt tiêu chuẩn không...... Tóm lại chúng tôi thảm bại. Anh ấy làm động tác tôi không hiểu, tôi làm động tác anh ấy không hiểu, cuối cùng... Trong ba đội chúng tôi thấp điểm nhất.

Tiểu Khải mặt thật đen, ở trên xe anh ấy vẫn luôn không nhiều lời.

Anh ấy không phải giận tôi ...... Chắc chắn là thế, trước kia cũng chơi trò chơi trên show, thua cũng không thấy mặt anh ấy đen thành như vậy, hay là anh ấy đơn thuần bày ra mặt than......

Trở lại khách sạn tôi thừa dịp Tiểu Khải đi tắm rửa, liền cùng Nhị Nguyên nói chuyện này.

"Tức giận? Tớ không biết a...... Chắc anh ấy chỉ là thích bày vẻ mặt đấy thôi, đừng suy nghĩ nhiều." Nói xong cậu ấy lại tiếp tục nghịch di động.

Tôi một phen đoạt lấy di động của cậu ấy, "Này cậu đừng nghịch nữa a, tớ nghiêm túc, ở trên xe cậu cũng chưa nhìn thấy mặt anh ấy có bao nhiêu đen......"

"Có lẽ gần đây phơi nắng hơi nhiều."

Tôi thật sự cũng bị Nhị Nguyên làm tức chết rồi, lúc này còn đùa.

Cậu ấy muốn cướp lại di động, tôi ấn cậu ấy không cho lấy, đoạt vài lần cậu ấy phát hiện không cướp được, liền bất đắc dĩ nói: "Được được được, cậu đưa tớ rep nốt một tin nhắn a, lát nữa để tớ thử hỏi anh ấy."

Nhìn cậu ấy tán gẫu thật sự vui vẻ, tôi không tự giác suy nghĩ cậu ấy sẽ không thực sự thích bạn nữ này chứ...

"Vương Nguyên, là học sinh vẫn phải lấy học tập làm trọng." Tôi nghiêm túc ôm vai cậu ấy.

"Cậu nói cái gì a...... Tiểu Thiên Thiên có phải cậu nhớ em trai nhớ đến điên rồi hay không......"

"Tớ thấy cậu thường xuyên nói chuyện với bạn học kia, sẽ không thực sự là có ý với người ta chứ."

"Cái gì a...... Đây là Tần Dao, tớ add Wechat Tần Dao."

"Em add Wechat Tần Dao làm gì......"

Mặt đen xuất hiện .

"Kết bạn mà thôi, cô ấy rất tốt ." Nhị Nguyên nhìn qua một bên, một mặt không tình nguyện .

Ừm...... Không còn chuyện của tôi, lúc này tôi nên đi tắm rửa......

"Bạn bè em thật nhiều, còn đều là con gái."

Tôi nghe lời này cảm thấy thật chua.

"Vương Tuấn Khải dạo này anh bị sao vậy, anh có bạn gái em cũng chưa ý kiến, sao em cùng con gái nói chuyện hai câu anh lại quản nhiều như vậy......"

"Anh thuận miệng nói một chút mà thôi."

Vừa nhìn là biết đang giận dỗi, biểu cảm cũng quá rõ ràng rồi.

"Vương Nguyên Nhi ngày hôm qua em làm hỏng tai nghe của anh rồi."

Nhị Nguyên ừm một câu, tiếp tục bấm điện thoại.

Vương Nguyên cậu thật sự tìm chết a, tớ thấy mặt Tiểu Khải không phải đen bình thường a.

"Em đèn cho anh." Nói xong Tiểu Khải đoạt lấy điện thoại của Nhị Nguyên, tựa hồ muốn cho Nhị Nguyên chú ý tới mình.

"Không phải có rất nhiều fan tặng anh tai nghe sao, anh đâu có  thiếu."

Khó thấy Nguyên ca xuất hiện trước mặt Tiểu Khải một lần, nhưng mà..... Cảm giác đại chiến lại muốn đến, hại tôi vừa muốn đi tắm lại vừa không muốn, vạn nhất khi tôi đang tắm hai người bọn họ lại gây gổ thì làm sao bây giờ.

"Làm hỏng chính là làm hỏng, đền đi." Vương Tuấn Khải đến cùng anh bị cái gì a.

Nhị Nguyên nhìn anh ấy thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp nói cậu ấy để dành tiền mua.

"Đừng bấm điện thoại nữa, chơi game với anh." Nói xong đem điện thoại của Nhị Nguyên ném tới một bên lôi kéo cậu ấy đi chơi game.

Hình như...... Thực sự không phải chuyện của tôi... Tôi đây vẫn là đi tắm rửa đi.

Tôi tắm rửa xong liền đến Nhị Nguyên đi tắm.

Tôi thấy Nhị Nguyên vừa tiến vào phòng tắm Tiểu Khải liền lấy điện thoại của Nhị Nguyên ra xem.

"Anh sao vậy..." Tôi cũng nhìn.

Anh ấy mở Wechat của Nhị Nguyên ra, nhưng lại không phải muốn đăng nhập acc của mình.

Đọc lén tin nhắn của người khác không tốt lắm đâu, tôi bắt lấy tay anh ấy cản lại.

"Anh để ý cậu ấy cùng Tần Dao đang nói chuyện gì như vậy sao."

Anh ấy ngẩn người, cuối cùng vẫn là tắt WeChat, buông điện thoại của Nhị Nguyên ra.

"Có chút để ý." Anh ấy nghiêm túc nhìn tôi, nói: "Em nói xem không phải anh có bệnh chứ."

Trong đầu đột nhiên lại hiện lên lời nói lúc trước của Nhị Nguyên -- "Tớ cùng Vương Tuấn Khải là không có tương lai ."

Này không phải bệnh, mà là thích, nhưng được trị.

***

"Thế nào gần đây fanfic Khải Nguyên đều là ngược a."

Phòng nghỉ yên tĩnh vang lên tiếng Tiểu Khải.

"Đến Nguyên Dao cp cũng có..." Người kia hình như có chút khó chịu.

Nhị Nguyên lạnh nhạt, lạnh lùng nói: "Em và cô ấy chỉ là bạn bè."

"Em thường xuyên cùng cô ta nói chuyện, quan hệ cũng không bình thường, em cũng đâu thường xuyên nhắn WeChat cho anh."

Vương tiên sinh anh thật sự nghe không được ngữ khí của mình khi nói mấy lời này nó như nào sao?

Đến em cũng ngửi được mùi dấm chua.

"Em mỗi ngày đều cùng anh nói chuyện còn chưa đủ sao."

Anh ấy mặt lại đen, đứng lên nói muốn đi toilet, sau đó đi một mình .

Rõ ràng tuổi lớn nhất, có đôi khi lại rất giống trẻ con ở nơi đó giận dỗi.

"Tớ nói nè Vương Nguyên, cậu nói nhẹ nhàng một chút, cậu xem anh ấy khó chịu thành cái dạng gì rồi, một lát sẽ gặp fan, anh ấy đen mặt thật không tốt."

Nhị Nguyên buông di dộng xuống, nằm ở trên sofa nhìn chằm chằm trần nhà, trầm mặc vài giây nói: "Tớ cố ý ."

...... Cậu quả nhiên là cung Bò Cạp.

"Lừa dối bản thân cũng tốt, như vậy khiến tớ cảm thấy anh ấy cũng thích tớ."

"Không phải cậu đã nói hai người không có tương lai sao...... Làm như vậy có ý nghĩa sao."

"Không có ý nghĩa gì." Cậu ấy ngồi dậy, nghiêm túc nhìn tôi, "Rất không có ý nghĩa, nhưng là... Nếu có thể lừa dối bản thân cả đời cũng không sao."

"Có phải chờ tới khi anh ấy kết hôn, cậu mới hiểu cậu không lừa mình được cả đời."

Cậu ấy giật mình, biểu cảm tựa hồ rất khó chịu.

Tớ là không phải nói lỡ lời ...... Tớ biết Tiểu Khải thích cậu ấy, nhưng nếu hai người tiếp tục lỡ mất, Nhị Nguyên như vậy lừa chính mình cũng là không lừa được cả đời. Nhưng mà... Cho dù thế nào, kết cục không phải cũng như vậy sao. Cho dù là nghệ sĩ, cũng phả kết hôn sinh con, điểm ấy chúng tôi cũng không thể lừa chính mình.

Tôi chưa nói qua chuyện Tiểu Khải thích cậu ấy, tôi sợ nói ra , sự tình trở nên càng phức tạp. Muốn bọn họ đối mặt thế nào? Ở cùng nhau cuối cùng bởi vì thế tục mà phải tách ra đi kết hôn với người khác, tham gia hôn lễ của nhau, làm cha nuôi của con đối phương, lễ tang cũng sẽ tham dự, hay là xấu hổ, lúc làm việc sẽ không được tự nhiên?

Lớp giấy này, vẫn là đừng đâm phá thì tốt hơn.

Cứ như vậy để Nhị Nguyên cho rằng Tiểu Khải không thích cậu ấy, cuối cùng buông tha tìm kiếm hạnh phúc của chính mình, để Tiểu Khải cho rằng anh ấy không thích Nhị Nguyên, tiếp tục cả đời làm anh em. Mà tôi, cứ như vậy giữ kín chuyện này, đến tận lúc chết thì thôi.

Ha ha.

Kết cục như vậy cũng tốt lắm.

***

Liếc mắt một cái đi qua, toàn là người.

Quá trình cơ bản là MC hỏi vài câu phỏng vấn, sau đó liền bắt đầu ký tặng.

MC đại khái hỏi về cảm nhận của Nhị Nguyên trước khi trung khảo cùng Vương Tuấn Khải trước khi tốt nghiệp, bất quá cũng hỏi một ít vấn đề tương đối xấu hổ... Ví dụ như hiện tại.

"Tiểu Nguyên cùng Tần Dao là quan hệ bạn thân a..."

"Lần trước tham gia show nên quen biết, lúc chơi trò chơi chúng tôi cũng vô cùng ăn ý."

Không thừa nhận, cũng không phủ nhận, này đại khái chính là phương thức trả lời độc đáo của Nhị Nguyên đi.

"Tiểu Nguyên cũng sắp thành học sinh cấp ba rồi, có nghĩ tới vấn đề yêu đương chưa?"

"Không có." Nhị Nguyên lắc lắc đầu, "Lên cấp ba... Vẫn là đặt học tập và ca hát lên trên hết, không nên nghĩ tới chuyện khác."

Ở đây fan một mảng hưng phấn, đều kêu to Nguyên Nguyên thực ngoan, mẹ không cho linh tinh gì đó.

"Hai vị đồng đội có muốn nói gì với Tiểu Nguyên sắp lên cấp ba hay không?"

Microphone đưa cho tôi.

"Ừm...... Hi vọng Vương Nguyên lên cấp ba tiếp tục học tập tốt, cũng là học bá ."

Microphone đưa cho Tiểu Khải.

Vương Tuấn Khải anh trầm mặc thì trầm mặc, đừng đen mặt vậy a, người khác sẽ cho rằng chúng ta có xích mích.

Lúc này Vương Nguyên đáp lời: "Anh ấy là cảm thấy tôi đã đủ lợi hại, không cần nhắc nhở gì."

"Kia Tiểu Nguyên em đã nghĩ thi vào trường cấp ba nào chưa?"

"Ừm...... Có."

"Kia có thể nói ra không?"

"Bát Trung."

Toàn trường một mảnh thét chói tai......

Tiểu Khải một mặt kinh ngạc, tôi cũng vậy. Về việc Vương Nguyên thi vào trường nào, cậu luôn giữ bí mật, tôi cùng Tiểu Khải hỏi cậu ấy đều không có nói. Tiểu Khải dùng nick phụ lượn Weibo mấy ngày cũng không tìm hiểu được, vừa đấm vừa xoa cũng không bức Nhị Nguyên nói ra một câu.

Tôi luôn cho rằng trường học lý tưởng của Vương Nguyên là Nam Khai, dù sao cấp hai ở Nam Khai đến cấp ba vẫn là có không ít người muốn tiếp tục ở lại... Tôi không nghĩ tới sẽ là Bát Trung, bởi vì Bát Trung rất nghiêm, tôi cho rằng người như Nhị Nguyên khẳng định không thích.

Tôi tưởng Vương Nguyên giống tôi, đối với Bát Trung chỉ biết có hai điều, nghiêm cẩn ưu tú cùng với... Vương Tuấn Khải. Tựa hồ đã biết Nhị Nguyên thi vào Bát Trung Tiểu Khải phi thường vui vẻ, vốn mặt than hiện tại biến thành lộ răng hổ.

Từ hậu trường mãi cho đến trên đường về khách sạn, Tiểu Khải đều hứng trí bừng bừng lôi kéo Nhị Nguyên hỏi cậu ấy vì sao thi vào Bát Trung mà không thi vào Nam Khai.

Nhị Nguyên tựa hồ đối việc này không có quá lớn phản ứng, tùy tiện trả lời cho có lệ.

Nghỉ hè cũng nhanh kết thúc. Còn phải bay đi Quảng Châu ký tặng, xong mới được về nhà.

Trò chuyện với ba mẹ xong, tôi tiếp tục ở ban công hóng gió, nhìn cảnh đêm.

Vài năm nay, tựa hồ tôi cũng quen sống như vậy. Bình thường bận việc học tập, ngày nghỉ bận việc huấn luyện, tựa hồ cuộc sống của tôi không có nơi nào chưa đi qua. Ban đầu cảm thấy rất mệt, nhưng là cùng hai người bọn họ ở một chỗ, rất khoan khoái. Con đường này vốn cũng rất khó khăn, nếu đi một mình, khả năng rất gian khổ.

Tôi nhớ Nhị Nguyên vừa mới nói một câu: "Nếu chúng ta là người bình thường thì tốt rồi."

Làm một người bình thường, học đại học, tìm một công việc rồi chăm sóc ba mẹ, về sau có thể quang minh chính đại nắm tay bạn gái, sau đó kết hôn, cuối cùng sinh con nuôi đứa nhỏ sau đó già đi, cũng là một cuộc sống thật lý tưởng.

"Vương Nguyên, vì sao cậu muốn thi Bát Trung, nói thật với tớ, đừng nghĩ nói dối cho qua."

Người tò mò không chỉ Tiểu Khải, còn có tôi. Thừa dịp Tiểu Khải không ở đây, tôi cũng hỏi Vương Nguyên vấn đề đó.

Mà đáp án của cậu ấy là: Tớ muốn nhìn thấy anh ấy nhiều hơn một chút. Nếu chúng ta là người bình thường thì tốt rồi, nếu chúng ta không phải nghệ sĩ chỉ là người thường, làm bạn tốt của anh ấy cũng không sao.

Nếu hai người là người bình thường, có phải là có thể ở cùng nhau hay không?

Tôi nghe được tiếng cửa ban công bị đẩy ra, quay đầu, liền nhìn thấy Vương Tuấn Khải cúi đầu đang nói chuyện điện thoại, một câu chui vào trong lỗ tai của tôi: "Xin lỗi...... Chúng ta chia tay đi."

Nói xong anh ấy ngẩng đầu, cũng liền phát hoảng, cuống quít cúp điện thoại.

Tôi xấu hổ nhìn anh ấy, anh ấy cũng xấu hổ nhìn tôi.

Hai người đều trầm mặc không nói, không khí càng xấu hổ.... Vẫn là nói cái gì đó đi.

"Anh...... Chia tay ?"

......

......

Được rồi không khí càng xấu hổ hơn.

______

Page Thiên & Nguyên tụi tui đang tuyển ad des, chỉ cần biết sử dụng photoshop là ok!! Có hứng thú thì ib về page nha nha nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro