8 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên ở bên nhau.

Nhưng là sự thật chứng minh, ở bên nhau cũng không phải một việc đơn giản.

Ví dụ như khi đối mặt với mẹ của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Nguyên chưa từng gặp bà ấy, không biết bà ấy trông như thế nào, cho nên, khi cậu nhận được điện thoại của Emma nói có người muốn gặp mình, là người rất quan trọng, đầu óc cậu đều là nghi hoặc ( Emma: Tôi là thân bất do kỷ, lão thái thái không cho tôi nói ra sự thật a ).

Khách hàng? Là khách hàng gì, lại thông qua thư ký Emma của Dịch Dương Thiên Tỉ hẹn gặp cậu?

Bất quá Vương Nguyên cũng không nghĩ quá nhiều, cậu trực tiếp đi tới quán cà phê bên cạnh công ty.

Cậu nhìn người ngồi ở trước mặt mình, nhìn qua ưu nhã, còn có một loại khí tràng quen thuộc nói không nên lời, âm thầm cảm thấy nghi hoặc: “A…… Xin hỏi bà là…… Khách hàng của công ty chúng tôi sao?”

“Ừm.” Dịch phu nhân nhàn nhạt cười cười, sau đó mở miệng, “Trưởng phòng Vương, mời ngồi.”

Vương Nguyên gật gật đầu, sau đó ngồi xuống, nghĩ thầm trực tiếp nói vào chủ đề đi: “A, xin hỏi bà có gì muốn chúng tôi thiết kế sao?”

“Ừm, không sao.”

Dịch phu nhân vừa nói, vừa bất động thanh sắc quan sát Vương Nguyên, đây là lần đầu tiên bà gặp Vương Nguyên, có lẽ cũng không hẳn là vậy, nhưng đúng là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cậu, bà suy nghĩ, trên người đứa con trai này đến tột cùng có gì đặc biệt, có thể hấp dẫn con trai bà?

Đẹp sao? Đúng, rất đẹp, nhưng mà, đẹp xuất chúng, là không đủ.

“Được, là cái gì a?”

“Là con trai tôi, tôi muốn thiết kế một phương án cho nó, để nó có thể sớm thành gia lập nghiệp.”

“…… Hả?”

"Để tôi nói cho cậu biết tên của nó, để cậu thiết kế. Nó tên —— Dịch Dương Thiên Tỉ.”

“……”

Vương Nguyên kỳ thật còn chưa kịp phản ứng, cậu liền cảm nhận được tay mình bị ai đó túm lấy, sau đó, cả người cậu đều bị túm lên, cậu ngẩng đầu, phát hiện một cánh tay đã chắn trước mặt mình.

Là cánh tay của Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Mẹ, rõ ràng mẹ đã hứa sẽ không làm khó dễ cậu ấy.”

Vương Nguyên cảm nhận được trong thanh âm của Dịch Dương Thiên Tỉ là kiên định…… Cùng bảo hộ.

“Mẹ không làm khó cậu ta, em có thể hỏi, mẹ chỉ muốn đến xem một chút, đến tột cùng đó là người con trai như thế nào, kỳ thật, mẹ cũng rất hiếu kì, nhưng mà, cậu ta thật sự rất đẹp.”

Vương Nguyen còn đang ngơ ngác thì giọng nói của Dịch Dương Thiên Tỉ đã chui vào lỗ tai: “Mẹ, không chỉ là bởi vì cậu ấy đẹp, trên người cậu ấy có sự đặc biệt, chỉ một mình con mới có thể thấy, nếu này những thứ tốt đẹp ấy ai cũng có thể nhìn ra, thì cậu ấy cũng đã bị người khác đoạt đi mất rồi.…… Xin lỗi.”

Sau đó, Vương Nguyên đã bị Dịch Dương Thiên Tỉ kéo đi.

Mơ mơ màng màng bị Dịch Dương Thiên Tỉ nhét vào xe, sau đó, liền thấy Dịch Dương Thiên Tỉ hoang mang rối loạn nắm vai mình, khẩn trương hỏi: “Mẹ anh không có làm gì em chứ?”

Vương Nguyên bây giờ mới hiểu ra, ồ, người phụ nữ vừa rồi là mẹ của Dịch Dương Thiên Tỉ, sau đó lại sửng sốt vài giây, a, vừa rồi Dịch Dương Thiên Tỉ đã nói ——

Trời ạ, vừa rồi anh ấy đã nói cái gì?

……////////////////////////////////////////////////////////

“Vương Nguyên? Nguyên Nguyên? Ngốc tử?”

Còn không có phản ứng, liền cảm thấy cái trán bị người ta nhẹ nhàng gõ một chút, nâng lên mí mắt, thấy chính là ngón tay dài mảnh khảnh của Dịch Dương Thiên Tỉ: “A…… Thiên Tỉ, anh……”

Muốn hỏi, anh có mệt không, áp lực bởi ba mẹ, cũng muốn cùng em ở bên nhau.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn vẻ mặt rối răm của Vương Nguyên, sao lại không biết cậu suy nghĩ cái gì.

“Không có gì phải sợ hãi, nếu anh sợ hãi, đã không cùng em ở bên nhau.”

Vương Nguyên chưa bao giờ yêu ai, lần đầu tiên liền yêu tổng giám đốc của mình lại còn là một người đàn ông, sợ hãi, cũng là bình thường.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lần đó như vận mệnh ngẫu nhiên gặp được, báo trước bọn họ về sau sẽ giao thoa, sẽ không bình thường, vì thế, ý cười liền dần dần nổi lên ở khóe miệng Dịch Dương Thiên Tỉ.

“So với cái này,” Dịch Dương Thiên Tỉ cười, “Không phải em nên lo lắng về phía ba mẹ mình hơn sao, ha ha.”

“…… Này!” Được rồi, tự cầu nhiều phúc đi.

Tuy rằng hiện tại như thế này, nhưng mà, kỳ thật anh suy nghĩ: Vương Nguyên, anh có thể gặp được em, thật sự quá tốt.

Dù sao, trên đời này có ngàn vạn người, muốn gặp được một người để yêu, thật là phi thường không dễ.

Giấy không thể gói được lửa, cũng có thể Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không có muốn dấu diếm Emma cùng Lisa, Vương Nguyên đang sửa bản thảo, liền nhìn thấy một hộp bánh kem đáp xuống trước mặt, ngẩng đầu lên, đối thượng chính là Emma đang cười như không cười: “Vương Nguyên, cuối cùng anh cũng đồng ý!”

“……”

“Anh còn muốn giấu tôi? Tôi không ngốc.”

“…… Ách, không có.”

Emma vừa đem bánh kem mở ra vừa nói “Boss của chúng ta, cái người đàn ông độc thân hoàng kim kia, hiện tại không cần suy nghĩ, anh ta đã tự động đưa đến cửa nhà anh a ~”

“……///” Vương Nguyên vẫn là chịu không nổi bị quang minh chính đại đùa giỡn như vậy, nghe Emma nói vài câu mặt liền đỏ lên.

Khi Emma rời khỏi, Vương Nguyên nhận được Wechat của Dịch Dương Thiên Tỉ:

【 Thế giới này cái gì cũng đều sẽ cũ đi, trừ bỏ em quay đầu lại mỉm cười ~】

“……///”

Là ai dạy vị băng sơn tổng giám đốc kia gửi mấy lời ngọt ngào này?

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa gửi Wechat cho Vương Nguyên xong, liền thiếu chút nữa bị tiếng chuông điện thoại đánh chết, bạn bè trong group WeChat vẫn đang bàn tán, trước đó không lâu, em họ của Dịch Dương Thiên Tỉ không cẩn thận ( đương nhiên, đến tột cùng có phải cố ý hay không thì rất khó nói ), đem việc Dịch Dương Thiên Tỉ đang theo đuổi một người nói ra ngoài.

Kết quả là, trong group vẫn luôn bàn về vụ này.

Dịch Dương Thiên Tỉ vốn dĩ không muốn để ý tới, anh cảm thấy tình cảm là chuyện riêng tư, nhưng mà nói cho bạn bè biết thì cũng khá thần kỳ.

Cho nên anh nghĩ nghĩ, vẫn là gửi một tin nhắn vào trong group:

【 Nhận được sự quan tâm của các vị, tiểu đệ đây đã không phụ sự mong đợi của mọi người. Được rồi, đừng bàn tán nữa. 】

Phát xong, anh hoả tốc rời khỏi WeChat, bằng không nhất định sẽ bị 【 Được lắm, cậu cứ im im mà làm xong mọi việc! 】,【 Cậu mau nói rõ ràng với tụi này đi!!! 】 vân vân một loạt WeChat chấn tới hết pin điện thoại.

Ngẩng đầu, tiếp tục bình tĩnh nghe cấp dưới báo cáo, Dịch Dương Thiên Tỉ tay phải chống cằm, vẫn luôn nhàn nhạt cười.

Cho tới bây giờ, anh mới biết được, thì ra yêu đương là một việc hạnh phúc đến như vậy.

Nhưng, vì là người này, cho nên, mới có thể cảm thấy hạnh phúc.

Vương Nguyên buổi tối tan tầm đi ra cửa công ty, lại cảm thấy không đúng chỗ nào.

Đột nhiên quay đầu… xe của Dịch tổng lại đi theo ở phía sau.

“Có phải anh đi theo riết rồi bị nghiện luôn hay không.”

Nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ hạ cửa sổ xe xuống, Vương Nguyên bất đắc dĩ mở miệng.

“Anh không làm như vậy, em sẽ ngoan ngoãn dừng lại nhìn anh sao?” Dịch Dương Thiên Tỉ cười.

“Em……”

“Anh đã đặt bàn ở nhà hàng Steve rồi.”

“…… Em đi.”

Buổi tối, ở trong nhà hàng, Vương Nguyên vui vui vẻ vẻ ăn cơm, lại sửng sốt một chút khi nhìn thấy miếng bánh kem tráng miệng.

…… Hình như sau khi hai người ở bên nhau, lúc đi ăn, món điểm tâm luôn là bánh ngọt…… Sẽ không thật sự cho mình ăn trúng một cái nhẫn chứ?

Kết quả cuối cùng đĩa bánh kem đều thấy đáy cũng không có thứ gì khác.

Vương Nguyên còn không có kịp sinh ra mất mát, liền nghe thấy Dịch Dương Thiên Tỉ mở miệng: “A, Nguyên Nguyên, anh có một thứ tặng cho em.”

“?”

Dịch Dương Thiên Tỉ ra hiệu cho người phục vụ, thực mau liền mang tới cho anh một cây đàn ghi-ta, Dịch Dương Thiên Tỉ nhận lấy, sau đó cười cười với Vương Nguyên: “Rất lâu rồi không có luyện đàn, ha ha, cũng do đây là nhà hàng của một người quen nên mới dám như vậy, Nguyên Nguyên, thông cảm chút nha.”

Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, muốn mở miệng hỏi chuyện gì đây, chính là nhìn đôi mắt thâm thúy kia, lại không thể mở miệng.

Cậu nhìn anh, nhìn anh đem đàn ghi-ta đặt trên đùi, sau đó, nghe thấy được anh hát....

Một cái người ôn nhu hát, một người an tĩnh nghe.

Bài hát kết thúc, Vương Nguyên thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên có chút ngượng ngùng, vươn ngón tay xoa xoa mũi, sau đó mở miệng: “Ha ha, hình như hơi lạc nhịp.”

Vương Nguyên ngẩn người, sau đó, cậu bật cười, chậm rãi tới gần, vươn tay, ôm lấy cổ Dịch Dương Thiên Tỉ, cũng không để ý ánh mắt những người bên cạnh, giây tiếp theo, ở trên môi anh, rơi xuống một nụ hôn.

Ở cùng anh, mỗi một sự kiện, đều là kỷ niệm quý giá, mỗi một việc nhỏ, đều là thứ quan trọng nhất.

Chỉ cần là cùng anh ở bên nhau.

Liền thật sự, phi thường hạnh phúc.

Em yêu anh, Thiên Tỉ.

-END-

______
Còn 1 cái pn nữa nha 😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro