9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Việc này em tạm thời đừng nói cho Vương Nguyên Nhi biết......"

Anh yêu đương muốn em gạt cậu ấy, anh chia tay cũng gạt cậu ấy, Vương Tuấn Khải, đến cùng anh đang nghĩ cái gì.

Anh ấy nói một câu coi như xong, xoay người chuẩn bị đi.

Đối mặt với chuyện của bọn họ, tôi tận lực không hỏi đến, không can thiệp, cũng không tính vì bọn họ quyết định cái gì. Nhưng lúc này đây đã có chút thiếu kiên nhẫn, có vài việc thường dễ dàng lệch khỏi quỹ đạo. Tôi vốn tưởng rằng hết thảy là tình yêu đơn phương, nhưng Vương Tuấn Khải lại cho trò chơi này một hi vọng.

Tôi giữ chặt anh ấy, anh ấy tựa hồ có chút kinh ngạc nhìn tôi.

"Vương Tuấn Khải......Vì sao muốn chia tay......"

Anh ấy trầm mặc vài giây, có chút không biết phải làm sao, cuối cùng ném xuống một câu em mặc kệ anh sau đó đi rồi.

Lúc này trong đầu tôi hiện ra một câu: Không phải bởi vì Vương Nguyên chứ?

Tôi nằm mơ mình cùng em trai chơi đùa, khuôn mặt tròn phúng phính của Nam Nam đang cười, thật đáng yêu...... Nhưng em ấy kéo tôi thật mạnh, tôi nhanh chóng bị Nam Nam kéo lên...

"Thiên Thiên, đứng lên...... Chơi game với tớ..."

Tôi xoay người mặc kệ, tiếp tục ôm chăn ngủ......

Đột nhiên trên thân chợt lạnh...... Thì ra là chăn bị lôi đi rồi.

Mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt, chậm rãi mới phát hiện là Vương Nguyên.

"Cậu la gì a." Tôi nhu nhu mắt, ý thức còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, tay tùy tiện sờ soạng đem chăn kéo trở về.

"Anh chơi cùng em, đừng làm ồn tới Thiên Tỉ ."

"Không được, em muốn ngược Thiên Tỉ để cân bằng một chút bản thân mình."

"Lần sau đi."

"Đã muộn rồi ...... Anh ngủ đi, em gọi Thiên Tỉ chơi với em là được rồi."

Tuy rằng ý thức mơ hồ cũng không phải nghe không được hai người nói cái gì ...... Vương Nguyên sao cậu có thể nhẫn tâm kéo một người muốn ngủ là tớ dậy lại thả Tiểu Khải vẫn chưa buồn ngủ đi!! Tớ mặc kệ tớ chết cũng sẽ không rời giường ......

"Anh có thể chơi cùng em."

Cuối cùng Nhị Nguyên thỏa hiệp nói đi ngủ, việc này kết thúc.

Ừm..... Rốt cục bên tai cũng được yên tĩnh.

"Vương Tuấn Khải anh ngủ đừng có dựa vào em gần như vậy... Nóng muốn chết."

"Vương Nguyên Nhi...... Nếu anh nói anh thích em, em sẽ thế nào......"

Buồn ngủ hoàn toàn tan biến.

Tôi nghe được cái gì......

Thời gian ngưng thật lâu thật lâu, lâu đến mức tôi đều hoài nghi hai người bọn họ có phải đã ngủ hay không.

Qua hồi lâu, mới nghe được Tiểu Khải nói một câu: "Ngu ngốc, giả bộ ngủ hay ngủ thật a."

Hai vị đại gia xin thương xót a! Thương cho người đồng đội kiêm người ngoài cuộc là em thật sự mất ngủ có được không...... Hai người một mặt thần thanh khí sảng lên máy bay, tôi một bộ làm việc quá sức, đều là do các người!!

Tiểu Khải rất thích vị trí bên cửa sổ, cho nên vị trí dựa vào cửa sổ luôn để cho anh ấy, mà theo thói quen trước kia, người ngồi giữa là Nhị Nguyên, tôi ngồi ngoài cùng. Mà hôm nay ngạc nhiên là, lúc đang chuẩn bị ngồi Nhị Nguyên âm thầm ở phía sau đẩy tôi một cái, làm tôi ngồi vào giữa.

Biểu cảm của cậu ấy tựa hồ như cái gì cũng chưa phát sinh, nhàn nhạt yên lặng ngồi xuống, đối mặt với biểu cảm nghi hoặc cùng thăm dò của Vương Tuấn Khải tôi không biết nên bãi cái biểu cảm gì. Khi tôi cho rằng Tiểu Khải muốn mở miệng hỏi, anh ấy lại coi như chấp nhận ngồi như thế này, đội đeo tai nghe nghe nhạc.

Tôi nhìn nhìn Vương Nguyên, trên mặt cậu ấy vẫn như trước thong dong lạnh nhạt, ngồi đọc sách.

Vương Nguyên, đến lúc này, cậu lại đang trốn tránh cái gì......

Theo ban đầu Vương Nguyên đi theo Vương Tuấn Khải biến thành Vương Nguyên đuổi theo Vương Tuấn Khải đến hiện tại lại là Vương Tuấn Khải đuổi theo Vương Nguyên, tôi nhìn mà cũng không rõ cảm giác như thế nào, dựa theo logic trong fanfic, Vương Nguyên tiếp nhận tình cảm của Tiểu Khải sau đó liền kết thúc. Đáng tiếc cuộc sống không phải fanfic, không có ai biết lựa chọn này, là bắt đầu, hay là kết thúc.

Các fan đón máy bay tuy phô trương nhưng cũng rất có trật tự, tựa hồ mọi người đều sớm có sự chuẩn bị tới đón chúng tôi, chứ không phải chụp chúng tôi. Rất nhiều fan đều ngồi dưới đất, giơ banner, có vài nhóm tới gần rào chắn đứng giơ lá cờ lớn, đón máy bay so với tiễn máy bay khiến tôi an tâm hơn rất nhiều, ít nhất không có người đẩy tới đẩy lui, cũng không có camera chụp tận lỗ chân lông.

Đến khách sạn liền quăng hành lý xuống, kế tiếp là thời gian tự do hoạt động của chúng tôi.

Nhị Nguyên là vua ăn hàng liền nói muốn đi ăn cơm trưa, Tiểu Khải một mặt sủng nịch nói được, sau đó liền mang Nhị Nguyên đi ăn. Tôi thì sao, vẫn là tương đối muốn ở khách sạn ngủ bù, dù sao ghế trên máy bay cũng không ngủ ngon bằng giường khách sạn.

"Đi a Thiên Tỉ, cậu không đói bụng sao?"

"Tớ muốn ngủ một lát, ngủ dậy mới đi ăn."

Nhị Nguyên dừng một chút, nói: "Nếu không chờ cậu ngủ dậy ba người chúng ta đi?"

Tôi vốn muốn cự tuyệt, lấy bản tính ham ăn của Nhị Nguyên mà nói, muốn cậu ấy chờ thật là khó hơn lên trời. Nhưng tôi biết Nhị Nguyên là không dám một mình cùng Tiểu Khải ở bên ngoài, có thể là không biết nên đối mặt thế nào.

Lời muốn nói ngạnh ở yết hầu lại nuốt trở về, cuối cùng nói cậu thích thì cũng đi ngủ đi.

Lúc ngủ dậy phát hiện không thấy bọn họ...... Nói sẽ chờ tôi mà!!

Thật đói......

Tôi đeo dép lê tính ra ngoài, vừa tới gần cửa chợt nghe thấy tiếng của Tiểu Khải và Nhị Nguyên.

"Anh suy nghĩ nhiều rồi, em không trốn anh."

"Anh biết tối hôm qua em giả bộ ngủ, em rõ ràng nghe được anh nói cái gì ......"

"Em không biết anh đang nói cái gì."

"Anh lặp lại lần nữa, anh thích em. Lần này em không được chạy."

"Vương Tuấn Khải anh điên rồi......"

"Vương Nguyên, ở bên anh được không..."

"Đến cùng anh có biết mình đang nói cái gì hay không......"

"Anh biết." Dừng một chút," Vương Tuấn Khải anh thích Vương Nguyên là em."

Tôi đã có thể tưởng tượng đến Vương Tuấn Khải ở bên kia cánh cửa kiên định không ai bì nổi túm Vương Nguyên nói.

Tôi có nghĩ tới nếu Vương Nguyên trốn tránh cả đời, khả năng quan hệ của bọn họ về sau còn có thể phục hồi lại, khả năng trong hôn lễ của đối phương còn có thể tham dự hơn nữa nói lời chúc mừng, cũng có khả năng cứ mơ hồ cho đến lúc chết, nhưng vô luận khả năng nào, tôi đều không thể tưởng tượng bọn họ sẽ thế nào. Hoặc là nói, tôi không dám tưởng tượng, hiện thực xa tàn nhẫn hơn suy nghĩ rất nhiều.

"Vương Tuấn Khải, chơi đùa em rất vui sao?"

Bên kia liền không có tiếng động.

Tôi tựa hồ nghe được Vương Nguyên lớn tiếng nói một câu anh buông ra, tiếp đó liền tiếng cửa bị đẩy ra.

Răng rắc --

Vương Nguyên vào trước mắt.

Ánh mắt cậu ấy có chút hồng lại vương nước mắt, kinh ngạc nhìn tôi. Cánh môi của cậu ấy cũng có chút hồng, tựa hồ bị người ta hung hăng chà đạp qua.

Tôi chết chân tại chỗ không biết nên nói cái gì, nhấp môi vài lần lại phát hiện không có lời nào để nói. Cậu ấy thấy tôi một bộ muốn nói lại thôi cũng không có hỏi cái gì, cứ như vậy nhẹ nhàng đụng vào tôi một cái đi vào phòng tắm.

Cửa mở rộng, tôi nuốt nuốt nước miếng nhìn về phía phòng khách, Vương Tuấn Khải một mặt không biết phải làm sao ngồi dưới đất. Anh ấy nhìn tôi tôi lại không biết nên nói cái gì.

Vẫn là nói vài câu giảm bớt một chút xấu hổ đi.

"Em không có nghe lén......"

Ông đây không bao giờ nói chuyện nữa.

Người đại diện ngồi trước mặt chúng tôi nói qua về nội dung ký tặng ngày mai. Đại khái cũng chỉ có lúc này, cảm giác mới không quá xấu hổ.

Lúc ngồi xuống, Vương Nguyên luôn luôn chậm chạp không chịu  ngồi xuống trước, sau đó Vương Tuấn Khải cũng không ngồi, bọn họ như vậy tôi nhìn cũng phát mệt, liền cố ý ngồi ở bên cạnh Tiểu Mã ca, tôi cùng Tiểu Mã ca có chừa ra một chỗ trống, quả nhiên Vương Nguyên thấy thế lập tức ngồi vào.

Vương Tuấn Khải hơi khó chịu nhìn tôi, khiến tôi sợ hãi, tôi cũng giả bộ không có việc gì tiếp tục bảo trì biểu cảm trên mặt.

Lúc ăn cơm quả thực làm tôi sợ hãi, ánh mắt Tiểu Khải luôn hướng về phía tôi, muốn nhìn Vương Nguyên, nhưng Vương Nguyên không có đáp lại, trái lại tự mình ăn cơm.

Tiểu Mã ca cùng Chủ Hiệt Quân thấy có vẻ không được ổn, luôn tìm đề tài để nói, đông nói một chút tây nói một chút, lúc nói chuyện ngẫu nhiên nói đến Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, nhưng nếu không là Vương Tuấn Khải nói qua loa cho xong, thì chính là Vương Nguyên nói qua loa cho xong.

"Anh nhớ Tiểu Khải và Nguyên Nguyên thích nhất Tell me why của Thiên Tỉ, Thiên Tỉ em hát một đoạn đi."

Cút đi.

Hai người bọn họ làm tôi mất ngủ bây giờ còn muốn tôi cứu, mặc kệ, tôi tiếp tục ăn.

Chị quản lý ở một bên cũng nhìn không được, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi.

Mọi người xem tôi cũng hết cách a...... Bọn họ nếu giống bình thường giận dỗi linh tinh thì đã dễ dàng giải quyết, nhưng tình huống hiện tại, không phải tôi hát Tell me why là có thể giải quyết, hơn nữa bọn họ một người liều mạng tấn công một người chết cũng phải phòng thủ tôi cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.

Nhị Nguyên cơm trong bát vẫn còn nhiều, nhưng là cậu ấy đã ngừng ăn ngồi nghịch di động, tựa hồ không có ý tiếp tục ăn.

"Vương Nguyên em ăn cơm đi."

"Không ăn ."

"Ăn thêm một ít."

"Không ăn."

"Ăn."

"Không ăn."

Hai người quay chung quanh vấn đề ăn và không ăn nói thật lâu, hơn nữa cơ bản đều là hai câu, ăn và không ăn.

Cuối cùng là Vương Tuấn Khải bại trận, Vương Nguyên cũng không chịu ăn, anh ấy cũng không có cách nào buộc cậu ấy hé miệng ăn tiếp, chỉ có thể từ bỏ, tiêu sái vò tóc ngẩn người nhìn nơi khác.

Cơm nước xong tôi tính đi dạo.

Khách sạn này có hoa viên rất lớn rất đẹp, lần trước đến cũng không đi dạo được, thật đáng tiếc, chỉ đến ngủ xong hoạt động liền rời đi, không có cơ hội đến hoa viên thăm quan một chút.

Đương nhiên, trọng yếu nhất tôi tìm được một chỗ để hai người kia giải quyết tốt chuyện này.

Bọn họ cứ anh đuổi em trốn cũng không biết khi nào mới kết thúc, bọn họ về sau còn phải quay chương trình, chẳng lẽ cứ chơi mèo vờn chuột như vậy mãi sao.

Lúc này loạn thành một đoàn không chỉ Vương Nguyên, còn có tôi.

Tôi không biết Vương Tuấn Khải đến cùng muốn làm gì, cũng không biết Vương Nguyên đang nghĩ cái gì. Tôi cho rằng Vương Tuấn Khải không thích Vương Nguyên, nhưng anh ấy lại hướng cậu ấy thổ lộ, tôi cho rằng Vương Nguyên biết sẽ rất vui vẻ chấp nhận anh ấy, nhưng là cậu ấy lại trốn .

Sau đó tôi được một cuộc điện thoại.

Tiểu Mã ca nói, tôi sẽ dọn qua phòng anh ấy, bởi vì Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đánh nhau, người đại diện tức giận để cho bọn họ ở cùng một phòng tiếp tục mà đánh nhau, kêu bọn họ có bản lĩnh thì đánh nhau sưng mặt rồi đi gặp fan.

Tôi không biết logic này là thế nào, nhưng con gái một tháng luôn có vài ngày bí hiểm làm cho người ta không thể hiểu, tôi cũng không hỏi thêm gì vội vàng chạy về tìm Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên .

_____

Chắc tạm thời tui ngưng đăng fic, vì wattpad đang bị hâm >.>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro