43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Đại Phong Tuấn.

Trong công ty, các thực tập sinh thế hệ thứ tư đang học vũ đạo, tiếng nhạc vang lên không nhỏ. Đinh Trình Hâm và Chu Chí Hâm ngồi trên chiếc ghế sofa lớn trong văn phòng làm việc, vô thức giậm chân.

Nhân viên ngồi trước mặt chính là staff đã từng dẫn dắt Tam đại.

Staff nhìn kỹ Chu Chí Hâm từ đầu đến chân, cuối cùng bật cười nói: "Quay lại là tốt rồi."

Chu Chí Hâm chớp mắt, hai vành mắt đỏ hoe, nở nụ cười nhàn nhạt, tiến lên hai bước ôm lấy staff.

Điều khiến Omega không ngờ tới là, công ty đã thực sự sắp xếp một kế hoạch đào tạo định kỳ chi tiết cho mình.

Các hạng mục được liệt kê rõ ràng, từ luyện tập thể chất cơ bản, luyện vũ đạo và thanh nhạc, cho đến lớp học diễn xuất, thậm chí còn thêm cả lớp học dạy ứng biến trên các show tống nghệ.

Khóa học thì rất nhiều, cũng là những thứ mà cậu cần bồi dưỡng, nhưng tất cả dường như có hơi vô nghĩa với Chu Chí Hâm của hiện tại.

Công ty không cần thiết phải đối với cậu như vậy.

Chu Chí Hâm đọc qua một lần toàn bộ lịch trình lên lớp, cậu đóng tập tài liệu màu xanh lại đặt lên bàn, thở dài một tiếng. Hai ngón tay của Chu Chí Hâm đặt bên cạnh tập tài liệu, miết xuống thật mạnh, mãi không chịu rời đi.

Ba người ngồi đối diện nhau trong văn phòng làm việc, qua hồi lâu vẫn duy trì im lặng.

Bầu không khí quá mức ngột ngạt, Định Trình Hâm thở ra một hơi, chủ động phá vỡ tình thế bế tắc: "Tổng thể khóa huấn luyện là Lưu Diệu Văn và bọn họ đã bàn bạc rất lâu mới đưa ra phương án."

Chu Chí Hâm nhắm mắt lại, dùng răng cắn xuống khối thịt mềm trong miệng. Giọng nói của Omega rất ổn định, nếu không có sự run rẩy lộ ra ở mấy âm cuối, người ta sẽ tưởng rằng cậu đang thực sự bình tĩnh.

"Có điều kiện gì không?"

Đinh Trình Hâm nhìn kế hoạch đặt trước mặt, staff tránh né ánh mắt của Chu Chí Hâm, nhíu mày cụp mắt xuống trả lời: "Sân khấu mùa hè."

Staff nói ra bốn từ không đầu không cuối, nhưng cả hai người ngồi đối diện đều nghe hiểu.

Đinh Trình Hâm vừa nghe thấy liền bật dậy, hô hấp có chút không ổn định, lời chỉ nói ra được một nửa: "Nói đùa cái gì vậy? Anh có biết là người hâm mộ sẽ..."

Chu Chí Hâm gọi sư huynh một tiếng: "Đinh ca." Sau khi xoa dịu cảm xúc của đàn anh, cậu đứng dậy, có vẻ rất bình tĩnh.

Thực ra bọn họ sớm đã hiểu rõ đây thực chất là một nơi như thế nào, ba năm trước cũng đã hiểu rồi, cho nên không muốn làm khó staff thêm nữa.

Đinh Trình Hâm lại ngồi xuống, Chu Chí Hâm nghĩ đến những sắp xếp của công ty, bật cười thành tiếng, thậm chí còn tỏ ra vui vẻ mà hỏi lại: "Trouble Maker?"

"... Bọn họ nói... Chuyện này cũng đã được Lưu Diệu Văn đồng ý..."

Thấy công ty lấy Lưu Diệu Văn ra làm lá chắn, Đinh Trình Hâm lạnh mặt: "Nó đồng ý?"

"Rốt cuộc là nó đồng ý, hay là mấy nhân viên cấp cao của công ty ép nó phải đồng ý?"

Từ cuộc đối thoại của hai người bọn họ, Chu Chí Hâm cũng đã hiểu phần nào. Tất cả những điều kiện thuận lợi mà công ty đang bày ra trên bàn đều phải đổi lấy bằng sân khấu của cậu và Lưu Diệu Văn trong chuyến lưu diễn mùa hè sắp tới của nhị đại.

Những người này đã biến câu hứa giống như lời âu yếm yêu thương của Lưu Diệu Văn ba năm trước thành những con chip đánh bạc, đặt lên bàn mà tùy ý trả giá.

Chu Chí Hâm gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh Lưu Diệu Văn bị rối loạn lưỡng cực trong kỳ mẫn cảm, chỉ vì một người không biết ba năm sau liệu có trở về hay không là mình, mà hết lần này đến lần khác bị công ty chèn ép, đáp ứng hết hợp đồng này đến hợp đồng khác một cách bị động và bất lực.

Tiếng vĩ cầm phát ra từ phòng tập của thế hệ thứ tư, giai điệu là một bản ballad. Màn diễn tấu không hề hoàn hảo, giống như sợi dây đàn đang bị ép căng đến mức sẽ đứt phựt bất cứ lúc nào, khiến cho người chơi bị thương, máu chảy đầm đìa.

Máu và những vết tiêm trên cánh tay của Lưu Diệu Văn chồng chất trong ảo ảnh, hơi thở của Omega run lên, cậu không dám tưởng tượng những năm qua Alpha một mình ở bên ngoài đã phải đối mặt với những gì.

Chu Chí Hâm ngẩng đầu nhìn staff, người đối diện vẫn như cũ tránh né ánh mắt của cậu.

Nhân viên mở nắp bút, đặt trước mặt cậu: "Tiểu Chu.. Em, có muốn ký không?"

Tại trang cuối cùng của bản kế hoạch đào tạo, ở góc dưới cùng bên phải của tờ giấy A4 là khoảng trống để ký tên.

Thực ra Nhị đoàn đã sớm bước đến giai đoạn có đủ khả năng ra solo, thực lực và nhân khí của mấy người bọn họ gần như đều đã đạt đến mức độ hiện tượng.

Nhưng thiếu niên trọng tình cảm, mỗi năm vào chuyến lưu diễn mùa hè, bọn họ vẫn sẵn sàng gác lại mọi lịch trình để đem đến cho người hâm mộ một màn pháo hoa mùa hạ.

Mà trong màn pháo hoa này, Chu Chí Hâm chính là kẻ đứng ngoài.

Sự tức giận của Đinh Trình Hâm không phải không có nguyên nhân, Chu Chí Hâm bị buộc phải đi ổn định tin tức tố, cũng là do cậu đã quá thân thiết với Nhị đoàn.

Dù đã ba năm trôi qua, TNT đã nhiều lần kêu gọi tẩy chay triệt để tư sinh và những tư liệu do tư sinh cung cấp, nhưng danh tiếng của các thiếu niên không ngừng thăng hoa cũng đồng nghĩa với việc, có rất nhiều thứ khó mà có thể chế ngự được.

Nếu như lần này lại xuất hiện một kẻ mất trí thứ hai, vậy thì hậu quả sẽ là ba năm, năm năm, hay mười năm nữa đây?

Thời gian trôi đi như nước chảy, làm sao Chu Chí Hâm và Lưu Diệu Văn có thể lấy lại được?

Thời điểm trở lại của Omega không phải không thể kéo dài, việc sắp xếp sân khấu Trouble Maker vào chuyến lưu diễn mùa hè của Nhị đoàn cũng không phải lựa chọn tốt nhất.

Nhưng công ty cho rằng việc đào tạo lại Chu Chí Hâm sẽ tốn kém rất nhiều tiền bạc và thời gian, họ không muốn trì hoãn thêm nữa.

Cảm giác bất lực sau thời gian dài vắng bóng lại một lần nữa quấn chặt lấy Đinh Trình Hâm, đầu ngón tay xoắn lại, anh hạ giọng: "Anh, để đến nhạc hội năm mới được không, lưu diễn mùa hè sợ là gấp quá, chỉ còn có hai tháng nữa, hơn nữa khả năng chịu đựng của Tiểu Chu..."

Staff cúi xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay: "... Lúc bọn anh và công ty bàn bạc với nhau, cũng đã do dự rất lâu, đây là cơ hội duy nhất mà công ty có thể cho Tiểu Chu... nếu như em ấy không lên..."

Tập tài liệu màu xanh lại được mở ra, họ tên của Omega rơi xuống trang cuối cùng. Chữ viết của thiếu niên rất dễ đọc, nét bút cuối cùng vẽ ra một vòng cung tròn trịa trên mặt giấy.

"Em lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro