45. Ở bên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc diễn tập cho sân khấu mùa hè dần được đưa vào thảo luận. Một TNT từng đặt mục tiêu hướng tới sân khấu 10.000 người giờ đây đã chạm đến con số 100.000.

Vé bán hết rất nhanh, người hâm mộ ở trên Weibo đều than khóc. Giờ giải lao, Hạ Tuấn Lâm nằm dài trên sàn phòng tập đọc bình luận của fan hâm mộ cho mọi người nghe.

@Chân của caca không phải là chân: Đêm nay tôi chính là bông hoa hạnh phúc nhất.

@Đã làm phải làm lớn: Bà chị fan đoàn thật đáng ghen tị.

@Trước mặt là Vạn lý trường thành: Cứu mạng, không phải chỉ có một mình tôi không tranh được vé chứ??

@Thật sự không có tốc độ tay: Lầu trên, còn có tôi...

@Bản chất sân khấu: Fan sân khấu sung sướng ngây ngất...

@Mỹ nữ nhiều sở thích: Vạn sự đều có 2.0, tôi yêu cầu cả nhóm nhảy girlgroup.

@Nghiện rồi: (suy nghĩ mất trí) Lần này tôi hy vọng có sân khấu đôi của Nguyên Hiên được chứ?

@cp đỉnh nhất: Lầu trên, có thể sao, có thể thật sao, tổ hợp tri âm này thật sự có cơ hội sao?

Đinh Trình Hâm đang ngồi trên chiếc sofa nhỏ ở bên cạnh, một nửa dựa vào tường, một nửa dựa lên người Mã Gia Kỳ, nghe được bình luận này liền liếc sang nhìn Trương Chân Nguyên đang ngồi một bên cùng Tống Á Hiên, nói: "Chậc, tổ hợp tri âm cơ đấy~ Nhân tiện, lần này rốt cuộc hai đứa định biểu diễn gì thế, đến bây giờ còn giữ bí mật với bọn anh..."

Lưu Diệu Văn đang nằm dài trên nệm cầm điện thoại gửi tin nhắn cũng hùa vào cùng Đinh Trình Hâm: "Đúng vậy, đến tận giờ vẫn không hé răng nửa chữ, đúng là không xem chúng ta là huynh đệ..."

Tống Á Hiên nghe thấy lời nói của đồng đội thì nhướng mày, cầm bình nước rỗng ném mạnh về phía Lưu Diệu Văn, chuẩn trúng người hắn.

Lưu Diệu Văn bị ném trúng miết điện thoại nhìn Tống Á Hiên, nhe răng nheo mắt, chiếc bình một lần nữa vẽ ra một vòng cung hoàn mỹ.

Nhưng bình nước còn chưa chạm vào Omega đã bị Trương Chân Nguyên ở bên cạnh vươn tay bắt lấy, hành động của Alpha thật ra chỉ là vô thức, nhưng Tống Á Hiên vẫn mỉm cười, vẻ mặt nhìn Lưu Diệu Văn có chút dương dương tự đắc.

Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm Trương Chân Nguyên đang giữ chiếc bình rỗng, im lặng hai giây, sau đó đảo mắt, tiếp tục nằm xuống gửi tin nhắn cho Chu Chí Hâm.

Trương ca của Văn Văn không còn chiều hắn nữa rồi, vậy là hắn hết thời thật rồi.

Buổi diễn mùa hè lần này, vì Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm sẽ kết hợp,  công ty cuối cùng cũng quyết định sắp xếp cho Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên một sân khấu đôi. Hai người bọn họ đã đợi ngày này từ rất lâu, nghĩ ra không ít bài hát có thể biểu diễn.

Từ đó chọn ra một bài quả thật không hề dễ dàng.

Lưu Diệu Văn nằm xuống, Tống Á Hiên cũng không có ý định đáp trả, anh nhìn Trương Chân Nguyên đang ngồi bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, trong tay vẫn cầm chai nước rỗng. Anh khoác tay lên vai Alpha, đè giọng nói xuống thật thấp, giống như lời thì thầm: "Có thể nói không, ca ca..."

Hạ Tuấn Lâm vẫn còn đang đọc bình luận, nhưng cũng dần trở nên lười biếng, cuối cùng bị Nghiêm Hạo Tường cướp lấy điện thoại, nhét vào tay một chai nước.

Trương Chân Nguyên bị đụng vào một lần nữa mở mắt, nghiêng mặt nhìn sang đôi mắt cười cong cong của Tống Á Hiên. Thật ra sân khấu lần này bọn họ đã thảo luận gần xong rồi, đến bây giờ vẫn chưa nói cũng chỉ vì muốn giữ lại một chút cảm giác bất ngờ.

Đây cũng là điều hai người bọn họ đã thống nhất.

Trương Chân Nguyên biết là người nào đó chỉ muốn nghịch một chút, nhưng bụng dưới vẫn không khỏi bị kéo căng bởi hai từ "ca ca".

Trên cổ Omega đột nhiên hiện lên một vệt đỏ từ chiếc vòng ức chế, Trương Chân Nguyên cau mày, đưa mắt ra hiệu hỏi: "Có đau không?"

Tống Á Hiên nhìn ánh mắt lo lắng của Trương Chân Nguyên, nụ cười càng sâu hơn một chút, đưa tay chạm vào vết hằn trên cổ, trêu chọc nói:

"Có một chút, nhưng mà... eo càng đau hơn."

Alpha quả thực đã cắn câu, Trương Chân Nguyên vươn tay chạm vào eo của Tống Á Hiên, cẩn thận hỏi thăm, tốc độ nói nhanh hơn bình thường một chút: "Tập vũ đạo bị thương rồi? Có nghiêm trọng không?"

Tống Á Hiên để mặc bàn tay của Alpha vuốt ve trên eo mình, đưa tay che nửa miệng, nói chuyện mang theo khí nóng phả vào tai Alpha: "Không phải tập vũ đạo... Là tối qua bị anh nhéo mà."

Nửa câu sau, giọng nói của Tống Á Hiên mỏng như một sợi dây đàn.

Bàn tay của Trương Chân Nguyên đang đặt trên eo của Omega co rút nhẹ, rất nhanh lại áp lên đó, dùng lực mạnh hơn một chút. Vị Omega nào đó sau khi đã thổ lộ lòng mình lại càng trở nên phóng túng, Trương Chân Nguyên giờ cũng xem như đã quen rồi.

Hắn cúi đầu cười, đưa mắt ra hiệu cho Tống Á Hiên đến gần. Đợi Tống Á Hiên sáp lại, Trương Chân Nguyên liền không hề khách khí hôn lên vành tai của Omega, đồng đội hét lên tức giận, nhưng Trương Chân Nguyên vẫn bình tĩnh dựa vào tường, giọng nói vừa tùy ý vừa lười biếng: "Vậy thì tối nay lại tiếp tục."

Cuối cùng, Tống Á Hiên vẫn là xoa nhẹ lỗ tai chạy đến tìm Hạ Tuấn Lâm. Mọi người đều cảm thấy Trương Chân Nguyên tướng mạo phong nhã, lúc xem hắn chơi ma sói, mọi người đều cảm thấy hắn nhất định là linh mục.

Chỉ có Tống Á Hiên biết được, Trương Chân Nguyên ở trên giường là dáng vẻ như thế nào. Lúc nụ hôn của Alpha rơi xuống bên tai, mùi hương của tro tàn vây quanh anh, mạnh mẽ bao chặt lấy Omega.

Bọn họ đã trải qua một kỳ phát tình cùng nhau, đến cuối cùng, Tống Á Hiên thậm chí không còn phân biệt được rốt cuộc mình có còn ở trong kỳ phát tình nữa hay không.

Cung Bạch Dương ở trên giường... Thật sự có chút đáng sợ...

Lưu Diệu Văn nằm gửi tin nhắn cho Chu Chí Hâm, Omega tập luyện nghiêm túc, rất ít đụng đến điện thoại. Chỉ thỉnh thoảng khi hai người có thời gian giải lao trùng nhau, bọn họ mới có thể nhắn qua nhắn lại một vài câu, phần lớn thời gian khung chat của hai người đều giống như một bảng tin thông báo vậy.

Lưu Diệu Văn sẽ gửi cho Chu Chí Hâm một vài đoạn nhảy ngắn với đồng đội, hoặc là một số đoạn nhảy solo ngẫu nhiên mà hắn cảm thấy nhìn cũng được.

Sau đó sẽ hỏi rất nhiều câu, ví dụ như Omega có mệt không, buổi học hôm nay đã học những gì, có uống nước đúng giờ không, giáo viên có nghiêm khắc lắm không...

Chu Chí Hâm kết thúc giờ học trán ướt đẫm mồ hôi. Cậu tùy ý ném chiếc headband qua một bên, cầm cốc nước trong tay, đưa mắt lướt qua từng tin nhắn của Lưu Diệu Văn.

Cậu mở video tập nhảy lên, bởi vì sợ làm phiền đến người khác, âm thanh được chỉnh xuống mức thấp nhất, Chu Chí Hâm ghé sát tai lắng nghe tiết tấu của điệu nhạc.

Trong màn hình điện thoại, động tác của Alpha rất tùy ý, nhưng lại mơ hồ toát ra khí chất của một gã tra nam, Chu Chí Hâm mím môi, bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt hơn một chút.

Lưu Diệu Văn thật sự nhảy rất giỏi, từ trước kia cậu đã biết rồi.

Chu Chí Hâm im lặng đọc từng tin nhắn, rồi lại trả lời từng cái một, đến tin nhắn cuối cùng là tin nhắn Alpha nhắc cậu nhớ uống nhiều nước.

Chu Chí Hâm không thích uống nước, mùa hè vì nóng còn có thể uống được một chút, đến mùa đông thì đúng là thảm họa.

Bởi vì thiếu nước, môi của Omega thường xuyên bị khô, Alpha nhắc nhở cậu uống nước nhiều lần đều vô ích, cuối cùng nhét một thỏi son dưỡng vào túi của Chu Chí Hâm.

Hương bạc hà.

Chu Chí Hâm lần nào cũng thoa một lớp rất mỏng, nhưng vẫn cảm thấy hơi mát.

Staff thông báo với Chu Chí Hâm, ngày mai Omega sẽ được đón đến phòng tập của Nhị đoàn để huấn luyện chung.

Động tác của Trouble Maker cậu đã tập đến nhuần nhuyễn, những động tác trước đây làm không tốt lúc nhảy Blood Sweat & Tears bây giờ cũng đã có thể thực hiện một cách gọn gàng và đẹp mắt.

Mọi người xung quanh đều rất lo lắng Omega sẽ bị người hâm mộ chửi mắng, nước đi này thật sự quá mạo hiểm.

Chu Chí Hâm quan sát chính mình trong gương phòng tập, cậu đã không còn thời gian để suy nghĩ đến những chuyện đó nữa, Omega chỉ có thể phát huy hết khả năng của mình, hoàn thành sân khấu đã bị trì hoãn từ rất lâu này.

Kỳ mẫn cảm của Lưu Diệu Văn đã dần đi vào ổn định, chỉ khi đến nơi đông người mới cần đeo mặt nạ bảo hộ.

Chu Chí Hâm rất chờ mong cơ hội được huấn luyện chung.

Chờ mong được ở cùng một chỗ với Alpha, một lần nữa làm sống lại sân khấu này.

Để đảm bảo cho chuyến đi được an toàn, công ty thậm chí còn không tiết lộ cho Nhị đoàn, bản thân Lưu Diệu Văn cũng không biết chuyện Chu Chí Hâm sẽ đến huấn luyện chung.

Ngày hôm sau, Chu Chí Hâm thức dậy rất sớm, vì để cố gắng tránh khỏi những fan tư sinh quanh quẩn gần khu vực phòng tập của Nhị đoàn.

Quan trọng hơn nữa là, Omega muốn tặng cho Alpha một bất ngờ.

Trên xe của Nhị đoàn.

Lưu Diệu Văn cau mày dựa vào cửa xe ở hàng cuối cùng.

Chu Chí Hâm hôm nay thức dậy rất sớm, hắn cũng tỉnh dậy theo. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, mặt nạ bảo hộ được khóa lại sau đầu, hương hoa diên vĩ cùng không khí xâm nhập vào khoang mũi, hắn lại một lần nữa nằm xuống giường, vừa nghịch điện thoại vừa nhìn Omega thu dọn đồ đạc.

Chiếc quần Omega tùy ý mặc trên người là quần của hắn, thắt lưng có hơi rộng, treo trên hông một cách lỏng lẻo. Ống quần quá thấp, có lúc bị Omega giẫm phải dưới chân.

Lưu Diệu Văn đột nhiên nghĩ đến câu chuyện mà giáo viên vũ đạo đã kể cho bọn hắn nghe từ rất lâu về trước.

Đại khái là, hồi đại học thầy có mang người yêu về nhà, là một Omega nữ. Buổi sáng thức dậy, đã thấy cô gái thu dọn đồ đạc để mang về trường, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng của thầy.

Sơ mi trắng của con trai mặc trên người con gái có chút rộng, cô ấy đem nó mặc thành váy.

Ánh nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm vải, cô gái ngồi trên chiếc ghế đẩu mềm mại ở cuối giường,  ánh mặt trời rơi trên mái tóc cô, trong phòng không một ai lên tiếng, chỉ có tiếng vải sột soạt ma sát nhẹ, nhưng tại khoảnh khắc đó thầy chợt nghĩ, thật sự rất muốn ở bên cô cho đến khi già đi.

Lúc đó nghe thầy kể chuyện bọn họ không hiểu được, các thiếu niên chỉ cười đùa trêu chọc, giáo viên thấy bọn nhỏ ồn ào huyên náo cũng không nói gì, chỉ nhìn tấm hình của bạn gái trên màn hình điện thoại, cười dịu dàng.

Trong phòng ký túc an tĩnh, hai người không hề giao tiếp, nhưng chỉ cần nhìn Chu Chí Hâm lúc này, Lưu Diệu Văn bỗng nhiên hiểu được cảm giác mà giáo viên vũ đạo nói đến khi đó.

Một cách kỳ diệu, hắn bắt đầu mơ tưởng về những thứ mà trước đây chưa từng nghĩ đến.

"Đến khi già đi."

Lưu Diệu Văn nghĩ tới hình ảnh hai người đôi mắt nhăn nheo, làn da chảy xệ, những vết đồi mồi trên má, bộ răng cũng lung lay sắp rụng.

Bọn họ lúc đó có thể không còn nhảy được nữa, thậm chí đến đi lại bình thường cũng có thể vấp ngã.

Nhưng tất cả những điều này, chỉ cần thêm vào ba chữ "Chu Chí Hâm", Lưu Diệu Văn liền cảm thấy rất đáng yêu.

Cũng cảm thấy vừa ấm áp lại tràn đầy trông mong.

Lưu Diệu Văn rất muốn biết, Chu Chí Hâm của lúc đó liệu có còn xấu hổ nữa hay không? Liệu có còn đem theo một chút điên cuồng giống như bây giờ? Liệu có còn kiên định ôm lấy chính mình, bảo vệ một thứ lãng mạn vĩnh hằng?

Muốn ở bên cạnh em ấy cho đến khi già đi.

Trên người Omega còn chưa mặc áo, có lẽ là do tỷ lệ mỡ trên cơ thể không cao, vừa luyện tập chưa được bao lâu, các đường gân trên cánh tay đã dần nổi lên, trông khỏe khoắn hơn rất nhiều so với lúc mới về Trung Quốc.

Nhưng dáng người vừa nhìn qua vẫn thấy rất gầy.

Alpha nhìn Chu Chí Hâm nghịch mái tóc vừa mới sấy khô, ngón tay mở ra tùy tiện gảy vài cái, vậy mà cũng thành một kiểu tóc.

Chu Chí Hâm có một dáng vẻ rất bất cần, vô cùng bất cần.

Không phải sự tinh tế mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong video giới thiệu, không phải dáng vẻ nhút nhát thẹn thùng mà hắn nhìn thấy trong phòng tập vũ đạo, cũng không phải sự cám dỗ lộng lẫy trên sân khấu.

Lãnh đạm mà chân thực.

Alpha biết đây là trạng thái thoải mái nhất của Omega, hắn nhìn Omega như vậy, trái tim không ngừng rung động.

Lưu Diệu Văn nghĩ, những dấu hôn trên người Omega cũng đã nhạt đi không ít...

Áo phông trong tủ được xếp thành hàng, Chu Chí Hâm tiện tay lấy bừa một cái, tùy ý mặc lên, sau đó cúi người chọn thắt lưng.

Cầm thắt lưng vải trên tay, Chu Chí Hâm còn chưa kịp mở ra đã nghe thấy giọng nói của Alpha từ sau lưng.

"Anh giúp em."

Quay đầu lại nhìn, Alpha nằm nửa người trên giường, khẽ giơ chân lên. Bởi vì đeo mặt nạ bảo hộ, tóc của hắn có chút lộn xộn. Chu Chí Hâm nâng chiếc thắt lưng trong tay lên, Lưu Diệu Văn gật đầu xác nhận.

Thắt lưng vải trên tay Alpha được mở ra, Lưu Diệu Văn vòng tay ôm lấy vòng eo gầy của Chu Chí Hâm, Alpha cúi đầu, lông mày nhíu lại nghiêm túc, giống như đang làm một việc thực sự quan trọng.

Hắn luồn thắt lưng qua chiếc đai trên cạp quần, tổng cộng năm chỗ, cuối cùng khóa lại.

Khoảng cách quá gần, hơi thở của Lưu Diệu Văn phả lên bụng trên của Omega, khiến người ta có chút ngứa ngáy.

Sau khi thắt xong Alpha liền lui ra, bởi vì chỗ thắt hơi thấp, cạp quần vẫn có chút lỏng lẻo, Chu Chí Hâm nâng ống quần lên, thắt chặt lại lần nữa.

Lưu Diệu Văn đang ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn Omega, Chu Chí Hâm duỗi đầu ngón tay luồn vào mái tóc của hắn, nhẹ nhàng dùng lực.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một tấc, Chu Chí Hâm từ bên ngoài mặt nạ bảo hộ, đặt xuống một nụ hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro