Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa đế quốc M và đế quốc Siman của Thiên hà T2 có mối quan hệ hợp tác lâu dài. Việc thành lập đế quốc Siman là một quá trình gian nan, không biết đến nay đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, có vô số phe phái hình thành trong thời kỳ thành lập thậm chí còn nhiều hơn những kẻ côn đồ muốn phá hoại. Mặc dù các cuộc bạo loạn ở đế quốc Siman đã giảm trong những năm gần đây, nhưng những mối nguy hiểm tiềm ẩn vẫn rất lớn.

Sau khi cả hai vào khoang tàu, Nghiêm Hạo Tường tiếp tục lướt màn hình trước mặt. "Đã có khá nhiều cuộc bạo loạn do tổ chức  El gây ra trong những năm gần đây."

Tổ chức El đã tồn tại lâu đời và rất lớn,  người lãnh đạo chưa bao giờ lộ mặt. Một số người nói rằng đó là một cậu bé trẻ con với mái tóc không chải, và một số người nói rằng đó là một người đàn ông thô bạo hung dữ. Dù che đậy cỡ mấy thì người ta vẫn có thể đoán được mức độ tàn bạo của nó.

“Đó là những kẻ cứng rắn.” Lưu Diệu Văn hít một hơi thật sâu, trông hơi hốc hác.

Nghiêm Hạo Tường nhìn hắn. "Làm sao vậy, anh không khỏe sao?"

"Tối hôm qua cậu dùng cánh tay của tôi làm gối, còn đau, xoa cho tôi."

Khóe miệng Lưu Diệu Văn nhếch lên, sau đó hắn duỗi cánh tay ra, nhắm mắt lại đợi một lúc thì có thứ gì đó khẽ chạm vào chỗ đau của hắn. Alpha mở mắt ra và thấy bé gấu đang chăm chỉ xoa bóp cho hắn, sau hai phút làm việc bé gấu vô tình rơi vào vòng tay của Lưu Diệu Văn.

“Để cho linh thể giúp anh, nó tốt bụng đúng không?” Cậu nói với giọng điệu rất hài lòng , hắn bị bé gấu hấp dẫn, vuốt ve đầu của nó, không khỏi cười thành tiếng. Thật dễ thương, nó trông rất giống Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường khẽ liếc nhìn hắn, sau đó tra thông tin về tổ chức El.

Ouch ~ Bé gấu quấn lấy ngón tay của Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn một tay ôm nó. Hiếm ai có đủ gan dạ để chạm vào hắn.

Lúc này, Chu Tiểu Vân bước vào. Thấy vậy, linh thể ngẩng đầu lên, rời khỏi Lưu Diệu Văn, trong nháy mắt nhảy vào vòng tay Chu Tiểu Vân. Lưu Diệu Văn sửng sốt một lúc, sau đó cười nhạt.

Chu Tiểu Vân không cảm thấy được hành động của Lưu Diệu Văn, vì vậy anh ấy rất hiếm khi xoa lông bé gấu.

"Cậu quá quen thuộc với linh thể của vợ tôi, Chu Tiểu Vân."

Rõ ràng là có điều gì đó trong lời nói của hắn, Chu Tiểu Vân cười khan, đặt linh thể bên cạnh Nghiêm Hạo Tường.

Chu Tiểu Vân đứng thẳng ngườ  nghiêm nghị nói, "Tổng tư lệnh đã gửi thông báo rằng ngài Trương Chân Nguyên , nhà ngoại giao của đế quốc M, sẽ bàn giao nhiệm vụ ở đế quốc Siman trước."

Lưu Diệu Văn dừng lại và nói, "Hiểu rồi, cậu ra ngoài đi."

“Vâng.” Chu Tiểu Vân xoay người rời đi.

Nghiêm Hạo Tường tắt màn hình và nói, "Anh biết anh ta?"

"Hơn cả biết, chúng tôi cùng nhau lớn lên, anh ta hơn tôi hai tuổi."

Trương Chân Nguyên sinh ra trong một gia đình làm ngoại giao, cha của anh ấy có nhiều thành tích trong nhiệm kỳ của mình , người đàn ông dịu dàng như ngọc, ấm áp như bông, người trong giới rất yêu quý ông ta. Ông ta hiện tại đã hết nhiệm kỳ nhưng Trương Chân Nguyên con trai ông ấy đã rất thành công, hắn thay thế tên của cha mình chỉ trong hai năm.

Nghiêm Hạo Tường chưa bao giờ nghe nói về Trương Chân Nguyên nên biết rất ít về anh ta.

“Nào, linh thể đâu mất rồi.” Lưu Diệu Văn đổi chủ đề, hắn khoác tay trước mặt Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường giả vờ bất lực, rồi véo mạnh vào cánh tay Lưu Diệu Văn. Hắn đau đớn nói: "Cậu cố ý làm vậy à?"

"Ngài chỉ huy biết rồi mà còn hỏi."

“Cậu thật sự rất nghịch.” Lưu Diệu Văn mím môi bất mãn.

Đến đế quốc Tư Mã đã quá trưa, cả hai bước ra khỏi tàu không gian, sau là Hạ Tuấn Lâm và một số binh lính khác. Đến khu vực lễ tân, có hai hàng người chào đón lịch thiệp , đi kèm là những người đàn ông mặc quân phục màu trắng mà ở giữa đoàn có một người mang vẻ ngoài hiền lành, lông mày dài và hẹp, môi  mỏng. Anh ta đeo một chiếc huy hiệu vàng trên ngực, cho người khác dễ dàng nhận biết danh tính đặc biệt của anh-Từ Nghệ Thần, hoàng tử của Đế quốc Siman .

“Tướng quân Lưu Diệu Văn, cảm ơn anh , vất vả rồi.” Anh ta bước tới và đưa tay ra.

Lưu Diệu Văn bắt lấy tay anh một cách lịch sự : "Làm phiền hoàng tử phải đích thân đến đây đón tôi rồi ."

Từ Nghệ Thần bĩu môi cười nói: "Sao lại phiền , tôi đã thu xếp xong chỗ ở rồi, đi theo tôi."

Lưu Diệu Văn gật đầu và theo sát anh.

Rời khỏi khu vực lễ tân.

Ngồi trên xe, Hạ Tuấn Lâm không khỏi nói: "Máu mặt ghê, hoàng tử đích thân tới chào hỏi luôn."

Nghiêm Hạo Tường nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên bị cuốn hút. “Hoàng tử kia thật kỳ quái.” Không hiểu tại sao, vừa bắt gặp ánh mắt của Từ Nghệ Thần cậu liền cảm thấy có chút sợ hãi.

Lưu Diệu Văn nói: "Từ Nghệ Thần là một người rất nghiêm túc, hắn không hợp với yêu đương." Từ Nghệ Thần ở lại và rời đi nơi này rất nhiều lần. Từ Nghệ Thần được đồn đại là người không kiêu ngạo cũng không nóng nảy. Mặc dù đế quốc Siman thường xuyên xảy ra bạo động nhưng không có vụ bê bối chính trị nào. Dù vậy Lưu Diệu Văn luôn  khó buông bỏ sự cảnh giác của mình với đế quốc này.

“Người ta nói anh ta không quan tâm nhiều đến chính trị, anh ta thích sưu tầm những món đồ hiếm hơn.” Hạ Tuấn Lâm nói.

Có lẽ cậu quá nhạy cảm ... Nghiêm Hạo Tường nhắm chặt mắt dựa vào thành ghế.

Họ im lặng suốt con đường đến khách sạn được Từ Nghệ Thần sắp xếp sẵn.

Nơi ở của Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường ở tầng cao nhất, vừa bước vào phòng Nghiêm Hạo Tường đã ngã xuống giường. Cậu hỏi, "Hình như em chưa thấy Mã Gia Kỳ."

Lưu Diệu Văn cởi áo khoác quân phục. "Ngày mai cậu ấy sẽ cùng Bắc Quận tới."

Lưu Diệu Văn ngồi xuống bên cạnh cậu. “Sao vậy?” Nghiêm Hạo Tường nằm cạnh , nheo mắt: “Có hơi mệt.”

“Mệt thì ngủ trước đi.” Giọng điệu của Lưu Diệu Văn dịu dàng đến khó tin. Nghiêm Hạo Tường nắm lấy tay áo của Lưu Diệu Văn, nhẹ nhàng nói: “Anh không định ngủ với em sao?” Lưu Diệu Văn định đứng dậy thì cứng người vài giây, rồi im lặng nằm xuống.

Nghiêm Hạo Tường đang hành động như một đứa trẻ hư? Hắn nghĩ.

Cậu sẽ rất sợ hãi nếu không ở cùng hắn. 

Nghiêm Hạo Tường không biểu lộ nội tâm của mình, cậu tiến về phía vòng tay của Alpha trước mặt. Lưu Diệu Văn nhìn cậu trong trạng thái kinh ngạc, do dự, giơ tay lên, dùng ngón tay cái vuốt tóc ở chóp tai. "Tôi cùng cậu đi ngủ."

Câu nói này dường như để trấn an, Nghiêm Hạo Tường nhắm chặt mắt lại, một lúc sau liền ngủ thiếp đi. Lưu Diệu Văn giữ nguyên tư thế này không dám nhúc nhích, người đang ngủ trong lòng hắn cũng yên lặng còn rất dễ thương.

Cho đến khi Lưu Diệu Văn bất giác chìm vào giấc ngủ, hai người ôm chặt lấy nhau.

Vào giờ ăn tối, Nghiêm Hạo Tường thức dậy. Pheromone cà độc dược ngày càng trở nên ngọt ngào đối với cậu. Nghiêm Hạo Tường nhìn Lưu Diệu Văn rồi rời khỏi vòng tay của Alpha.

Cậu phải thừa nhận rằng mỗi lần ngủ với Lưu Diệu Văn, cậu đều thoát khỏi những cơn ác mộng. Lưu Diệu Văn giống như một viên thuốc xoa dịu mà cậu không thể từ bỏ được.

“Tỉnh rồi?” Lưu Diệu Văn khàn giọng.

Nghiêm Hạo Tường ậm ừ. "Em đói bụng, đi ăn cơm không?"

Lưu Diệu Văn ngồi dậy. Một lúc sau, cả hai rời khỏi phòng.

Tướng quân có một địa điểm ăn uống riêng. Khi đi vòng qua một góc, Lưu Diệu Văn đột nhiên va phải một người nào đó, hắn nhìn lên, thấy một gương mặt quen thuộc. "Anh Trương!"

“Văn Văn, đã lâu không gặp!” Trương Chan Nguyên hưng phấn xoa xoa tóc của hắn: “Có nhớ anh trai không?

Lưu Diệu Văn hai má đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: "Nói bé thôi, đừng gọi em là Văn Văn nữa! Anh Trương, em không còn là trẻ con nữa."

“Anh biết rồi.” Trương Chân Nguyên cười, quay lại nhìn Nghiêm Hạo Tường: “Cậu là Nghiêm Hạo Tường, trông cậu rất đẹp!” Từng cử chỉ và lời nói của người đàn ông này đều rất tao nhã và dễ nghe.

Nghiêm Hạo Tường thích sự thân mật này, cậu nói: "Cảm ơn anh."

"Anh nhớ rằng em ngang tuổi với Lưu Diệu Văn. Em có thể gọi ang là Anh Trương."

Lưu Diệu Văn khoác tay qua vai Trương Chân Nguyên nhướng mày nhìn hắn. "Đã lâu không gặp, chúng ta đi ăn cơm đi."

Trương Chân Nguyên gật đầu: "Anh đãi em, chúng ta gọi thêm tiểu Lâm Lâm."

"Được thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro