Phần 14: Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trong một khoảnh khắc, thời gian tưởng chừng như đã ngừng trôi. jimin giờ trực tiếp đối diện cậu, mắt lướt qua từng góc cạnh của khuôn mặt taehyung, một tay giơ cao, như thể muốn nhẹ vuốt xương hàm taehyung vậy. những cuộc trò chuyện khắp nơi, âm nhạc, tiếng đồ sứ vang lách cách, tất thảy dường như đều mờ nhạt khi taehyung chờ đợi, ngón tay vẫn níu lấy lớp lụa nặng nề của vạt áo jimin.

"là cậu," jimin thì thào. gần như không thành tiếng, vốn là không để ai nghe, gợi cậu nhớ đến âm điệu dịu dàng trong chất giọng buổi sớm của cậu ấy. toàn thân taehyung đang run rẩy; cậu dám chắc jimin cũng cảm nhận được bởi thay vào đó cậu ấy hạ thấp tay, bởi jimin chạm tới cậu, bởi ngón tay họ đan với nhau tựa bản năng.

"là mình đây," cậu đáp. cảm giác hoàn toàn không cân xứng với cách jimin nhìn cậu, cổ họng nghẹn cứng là dấu hiệu đầu tiên của dòng lệ sắp tuôn trào. căn phòng dần trở nên yên tĩnh xung quanh họ, lúc mọi người bắt đầu để ý. "mình xin lỗi vì đã không nói gì."

"đừng xin lỗi. không phải với mình." jimin cúi xuống hai bàn tay đan chặt của họ, sự ấm áp da kề da, giống không khí căn bếp hơn là đêm dạ hội. "taehyung-ah, cậu có – cậu muốn nhảy chứ?"

"mình có," taehyung đáp. "nếu cậu chấp nhận mình."

miệng jimin há hốc, mắt không ngừng hoạt động như thể cậu ấy cố ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt taehyung. như thể cậu ấy sợ rằng taehyung sẽ trôi vào đám đông, và biến mất, và bỏ lại cậu ấy với sự trống rỗng. tim taehyung nhói đau trước suy nghĩ ấy; chuyện cậu đã quay lưng quá vô tình, chuyện cậu đã sợ hãi và ích kỷ và không chắc chắn, và jimin là người chịu tổn thương vì nó.

nốt nhạc cuối của bài hát nhẹ tan, và taehyung do dự vươn tay kéo jimin đến gần. jimin thuận theo mà không hề ngần ngại, tay khẽ đặt nơi vòng eo taehyung. bên cạnh họ, một vị tiểu quý tộc cất tiếng thì thầm gièm pha cùng bạn bè mình; phía bên kia phòng khiêu vũ, dàn nhạc khởi tấu bài hát mới, nhẹ nhàng và mềm mỏng và du dương qua không khí giữa hai người. jimin lùi một chân như đang tuân lời âm nhạc, và đưa taehyung vào những bước cẩn thận đầu tiên của một điệu waltz.

và rồi – cứ như ngay từ đầu họ chưa từng rời đi. cơ thể taehyung rơi vào sự dẫn dắt của jimin dễ dàng hệt hai tháng trước, dù động tác của jimin có hơi chần chừ, bước nhảy kém chính xác. cậu ấy không ngừng ngắm nhìn, mắt liếc từ đường cong cánh môi taehyung lên mái tóc vuốt khỏi vầng trán.

"cậu đang nhìn mình chằm chằm đó," taehyung thì thầm, bằng cổ họng khô khốc tới nỗi gần như chẳng nói nổi. jimin chớp mắt, hình như quay về thực tại vừa đủ rồi.

"mình nghĩ mình đang mơ," cậu ấy cuối cùng bảo.

"cậu không biết đó là mình ư?" ngón cái taehyung niết trên làn da mềm mại nơi bàn tay jimin. vết chai sạn của cậu cảm giác thật lạc lõng, nhưng jimin không hề bận tâm giữa bóng tối của căn bếp, với bàn tay taehyung chỉ bảo cậu. giờ đây, cậu để jimin dẫn mình, và hy vọng vậy sẽ đủ.

jimin cắn môi, nhíu mày. ngón tay cậu ấy bấu eo taehyung chặt hơn.

"mình đã mong chờ," cậu ấy thừa nhận. nhỏ nhẹ, tựa tiếng thì thào. "mình ngỡ mình đã tưởng tượng ra mọi thứ. mình thực – nó chỉ là một đêm mà thôi. và cậu biến mất, và mình nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ tìm thấy cậu nữa. taehyung."

"jimin," taehyung thủ thỉ. trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu nhắm hai mắt, tin tưởng jimin dắt cậu theo từng chuyển động. thả rơi bản thân, vào vòng xoáy chóng mặt của thế giới xung quanh. lúc cậu mở mắt, họ đang lướt ngang bàn seokjin, và taehyung suýt thì không bắt nổi ánh mắt anh ấy trước khi âm nhạc và vũ điệu tiếp tục kéo họ đi. "cậu không định hỏi ư?"

"mình muốn biết mọi điều." lời thú nhận ấy thật vội vàng, từ ngữ rút từ cổ họng jimin một cách gần như là tội lỗi. "mình có, mình muốn – mình ao ước bao nhiêu. nhưng nếu cậu không muốn kể mình, mình sẽ chờ."

chân taehyung chợt dừng. họ khựng hẳn lại, tại mép sàn nhảy, và jimin trông có vẻ bối rối lúc taehyung thu thập bản thân, không tình nguyện nới lỏng hai bàn tay đan chặt dù họ không còn khiêu vũ nữa. tay jimin trượt khỏi eo cậu, nâng cao để khẽ cọ bên xương hàm taehyung, nhẹ tựa lông hồng. cậu hít một hơi thật sâu, và để cơn choáng váng tan dần.

"mình muốn kể cậu. mình sẽ, tất cả, chỉ là – không phải ở đây?"

phía bên kia phòng khiêu vũ, seokjin mỉm cười nhàn nhạt. đứng tựa bức tường cuối phòng, hoseok trao cậu cái gật đầu.

"dĩ nhiên rồi," jimin đáp, và dẫn họ ra ngoài phòng nhảy, để các chúa công và phu nhân lại với tràng xì xào không dứt, chẳng thể tránh nổi.


-


họ không đi quá xa, chỉ tới đại sảnh tiếp theo. tay taehyung run bần bật khi jimin từ tốn kéo cậu dọc những hành lang trần cao lộng gió, và gục người sát bức tường ngay giây phút họ thả chậm tốc độ.

"cậu có sao không?" jimin hỏi, giọng vang vọng khắp tường đá, và taehyung quay lại với thân thể mình vừa đủ để phát hiện sự dữ dội bồn chồn của nhịp tim, cách mà phổi cậu gò bó từng ngụm khí mỗi lần hít vào. cậu buông tiếng thở gấp và chớp đi cái xót đáng xấu hổ bên khoé mi, và cảm nhận đôi tay mềm mại dịu dàng vuốt ve hai má mình. "taehyung-ah, này, có chuyện gì vậy?"

cậu mở mắt ra, và nó là – jimin. chỉ jimin mà thôi, đứng trước mặt cậu, đỡ taehyung dậy như khoảnh khắc giữa bóng tối của buổi sáng sớm hôm nào. có chiếc vương miện lấp lánh ngự trên mái tóc cậu ấy, màu son đỏ đậm hơi nhoè bên môi, nhưng – chỉ jimin mà thôi.

"mình không sao," taehyung đáp, và giọng cậu run rẩy suốt câu. cậu vòng ngón tay quanh cổ tay jimin, làm xáo trộn vị trí vài chiếc vòng mảnh, và níu tay cậu ấy xuống.

"cậu sợ hãi ư?" nó là một câu hỏi thì thầm, mắt jimin tròn to dưới ánh sáng đèn dầu. ngón cái taehyung vẽ những đường khẽ khàng khắp làn da jimin, kéo cậu ấy lại gần hơn chút nào. jimin đang quan sát đôi mắt cậu, quan sát bờ môi cậu. đây là mức độ sợ hãi nhất, và cũng chắc chắn nhất, mà taehyung từng chạm đến.

"mình đang cố để không đây," cậu lẩm bẩm.

taehyung nghiêng về phía trước, dùng vài xăng ti mét cuối cùng chia cắt họ để cúi sâu.

nụ cười jimin run rẩy bên môi cậu, tiếng thở dốc cậu ấy ngọt ngào như mật ong. ngón tay lùa vào lọn tóc nơi gáy taehyung; jimin rùng mình khi để bản thân loạng choạng tiến gần, khi tay taehyung tìm tới phần cơ bắp cứng cỏi của tấm lưng cậu ấy, khi lớp đá ngấm cơn lạnh lẽo vào lưng cậu và jimin truyền sự ấm áp bên ngực cậu.

"taehyung," jimin thốt lên, lúc họ rời đi. bàn tay cậu ấy đan qua mái tóc taehyung thật dịu dàng, nhẹ vuốt ve, khiến taehyung muốn khép hờ đôi mắt và ngả vào nơi ấy như con mèo bị chiều hư của những vị phu nhân.

"mình nghĩ cậu có thể sẽ thất vọng," taehyung thì thầm. hình như jimin đang ngón chân, bởi cậu ấy cụng trán họ lại với nhau. "hoặc giận dữ. mình không – mình chỉ là mình mà thôi."

cánh môi jimin ửng hồng, màu son nhoè hẳn bên khoé miệng. má cậu ấy phớt sắc đỏ trông rất đẹp mắt, cây đèn sát bên chiếu sáng đường nét mềm mại của gương mặt cậu ấy. taehyung có thể ngắm nhìn cậu ấy hàng tiếng đồng hồ, và phát hiện các điểm mới mỗi phút giây.

"mình chưa bao giờ ngừng tìm kiếm," jimin mở lời, có chút ngần ngừ. "đều tại những nơi sai lầm, và họ không hề cảm giác như – mình gặp gỡ mọi vị quý tộc mình có thể lục đến trong sách ghi chép. không ai trong số họ trò chuyện với mình như – như mình là một người bình thường, chứ không phải cái vương miện. và cậu chưa bao giờ khiến mình cảm thấy như vậy. không phải ở dạ hội, không phải khi mình chẳng biết cái gì về công việc của cậu."

ngón tay cậu ấy cọ lên gò má taehyung. taehyung không có cảm giác như mình đang thở, bị lấn áp bởi cái thứ trong lồng ngực, giờ thay thế vuốt nhọn bằng lông vũ, sống động và ấm áp và sủi bọt qua đầu ngón tay như sâm panh.

"taehyung-ah," jimin thủ thỉ. "sao mình có thể thất vọng đây?"

taehyung run rẩy, và nấc một hơi đầy nước mắt, và vùi mặt vào vai jimin. vòng tay cậu ấy cũng mềm mại như nụ hôn, jimin giữ cậu đứng thẳng bằng đôi tay vững vàng, áp má mình lên mái tóc taehyung. sự căng thẳng ùa hết xuống sàn nhà, chỉ thực sự rõ ràng lúc sống lưng taehyung chùng hẳn bởi sức nặng vừa được gỡ bỏ, lúc chân cậu run rẩy sau khi bị khoá chặt một chỗ quá lâu.

jimin đỡ lấy cậu, ngón tay vuốt ve từng đường vô nghĩa lên làn da bên dưới cổ áo taehyung, đến lúc taehyung sẵn sàng lần nữa đứng trên đôi chân chính mình.


-


nhiều tiếng đồng hồ sau, taehyung tỉnh dậy trên giường hoàng tử. cậu mất một lúc mới nhớ ra – ngơ ngác trong cơn mệt mỏi về sự êm ái của tấm nệm, ga giường mềm mại mát nhẹ cọ bên làn da, nguồn ấm áp đè lên sườn và ôm quanh bụng. cậu chớp mắt bối rối, căn phòng được chiếu sáng bởi chiếc đèn dầu ngay kế giường.

và rồi jimin thở dài trong giấc ngủ, và cuộn mình sát ngực taehyung, và ký ức về đêm qua xuất hiện trong sự khó hiểu lờ mờ của taehyung như ánh sáng vụn vặt phản chiếu từ mặt dây chuyền.

phần lớn buổi đêm, họ nói chuyện. jimin dẫn họ quay về phòng cậu ấy, bảo nhóm người nho nhỏ ở đó đi chỗ khác – taemin và mấy cậu người hầu gần như phát nổ với sự cố gắng kìm nén tiếng cười bản thân – và họ nói chuyện. taehyung kể cậu ấy nghe mọi thứ, từ những tháng hè dành ra bên namjoon và seokjin, tới lời nhắn nguệch ngoạc ghi sau tấm thiệp mời đám cưới. jimin chăm chú lắng nghe, hai người ngồi khoanh chân trên giường; đầu gối áp sát, bàn tay nắm chặt giữa cả hai.

và giữa cuộc trò chuyện, họ còn có những nụ hôn nữa. toàn thân taehyung nóng bừng khi tua lại, bàn tay không bị kẹt dưới sức nặng của jimin khẽ đưa lên chạm vào môi mình. cậu chưa dành nhiều thời gian để hôn như vậy bao giờ, thay phiên đè lên người nhau với bàn tay đan trong mái tóc, khiến một lượng gối kinh khủng rơi rớt khắp sàn cho đến lúc jimin chơi vơi tít mép giường và ré lên vì cậu ấy suýt lộn nhào.

jimin đã đưa cậu mượn chiếc áo ngủ, và họ chui xuống dưới lớp chăn nhồi lông, và jimin đã đợi taehyung kéo cậu ấy tới gần.

giờ đây, vào thời khắc bé nhỏ của sáng sớm, taehyung có thời gian ngẫm kỹ. các suy nghĩ cứ ong ong trong đầu cậu, xoay mòng mòng kể cả trước khi cậu có thể gỡ bản thân khỏi người kia mà ngồi dậy. jimin ậm ừ tiếng gì không nghe rõ và lật sang nằm úp lưng, môi bĩu ra trong giấc ngủ như một đứa bé. trái tim taehyung đau nhói vì sự trìu mến, vì khát khao được cuộn tròn trở về dưới chăn và dụi mình vào sườn jimin.

thay vào đó, như mọi lần, taehyung tiến tới nhà bếp. giữa đường cậu ghé qua phòng mình, để kiếm chiếc quần nào tử tế hơn, nhưng không thể ép bản thân cởi bỏ tấm áo vừa vặn, dù một chiếc kích cỡ tương tự đã bao bọc jimin trong phần vải dư thừa.

sau một khoảnh khắc chần chừ, cậu lấy chiếc chăn vàng trên giường, và quấn nó quanh vai. ngọn nến chập chờn trên quãng đường còn lại của cậu, chút nữa thì tắt ngóm lúc taehyung đẩy tung cảnh cửa, làn gió mát lạnh từ cửa sổ mở toang len lỏi vào các khe hở giữa da và vải.

căn bếp trang viên giờ quen thuộc đủ để taehyung dễ dàng nhặt nhạnh nguyên liệu trong bóng đêm, ước lượng cân nặng và cảm giác từng túi để xét xem cậu cần thứ gì. tiếng lách cách yên ắng theo chuyển động của cậu thật thân quen và êm dịu, giúp cậu vuốt phẳng nghĩ suy trong khi quyết định món mình định nướng, cách mình muốn làm việc.

jimin khao khát cậu, là ý nghĩ đang vọng vang. jimin ngắm nhìn cậu với cảm xúc gì rất lớn lao trong mắt, và lắng nghe cậu như thể mỗi từ ngữ đều quan trọng vô cùng, và thốt lên taehyung-ah lúc cậu ấy muốn được hôn.

trước khi kịp nhận ra, taehyung đã mỉm cười.

cậu đang rửa một bát mâm xôi thì cánh cửa phòng bếp hé mở. taehyung dừng tay, mặt vẫn quay đi, và cảm nhận nụ cười rớt khỏi khuôn mặt. sự căng thẳng đã trở lại, lo lắng đổ đầy khắp bụng lúc tiếng bước chân nhẹ nhàng vang gần hơn, gần hơn.

"mình cho là cậu sẽ ở đây," jimin thì thào, vẫn bằng tông giọng taehyung quen biết. cậu chậm rãi xoay người, quan sát jimin ngắm nhìn cậu, từ mái tóc bù xù tới chiếc áo cậu còn mặc, tới cách ngón tay cậu vịn vào thành bát. taehyung hít một hơi thật sâu, và bắt bản thân thả lỏng. đây là điều thân thuộc nhất đối với cậu. jimin, ôn hoà, trong căn bếp.

"mình muốn suy nghĩ," cậu cuối cùng bảo. "đây là cách tốt nhất mình biết."

jimin lùi bước. ngón tay cậu ấy lướt qua tấm chăn, nhàu nhĩ trên chiếc bàn thấp. "cậu có muốn mình đi không?"

taehyung nghĩ về căn bếp, trống không khi cậu làm việc. về jimin những đêm vừa qua, gót chân gõ thành nhịp trong lúc cậu ấy ngồi trên quầy với tấm chăn phủ quanh vai.

"hãy ở lại," cậu rốt cục quyết định. cậu phải cố gắng không thay đổi giọng mình, vì giờ jimin đã hay. "cậu có thể giúp, nếu cậu muốn."

nụ cười không rời khỏi khuôn mặt jimin, khi cậu ấy rửa tay và tiến lên gần quầy.

ban đầu, họ làm việc trong im lặng. taehyung chỉ jimin từng bước pha bột bánh cho loại bánh cuộn, và hướng dẫn cậu ấy qua chu trình tự mình trộn nhân. cậu để cậu ấy thử nhào bột, và họ phát hiện rằng tay jimin quen cầm gươm hơn là cầm thìa.

"tại cậu cao hơn thôi," jimin trêu đùa, khi taehyung phải giật chiếc âu về.

"đấy có phải lỗi mình đâu," taehyung lẩm bẩm, và quan sát một ngón tay quét đầy nhân bánh biến mất do sự trả đũa của jimin. "mình vẫn sẽ đánh cậu đấy nhé."

jimin cười tươi, nhưng không thách thức sự may mắn mà quét thêm miếng nữa.

sau khi bánh đều đã lăn thành cuộn dày, taehyung nhanh chóng làm việc để cắt chúng thành khoanh, và jimin xếp chúng lên khay với ngón tay dính bột. môi cậu ấy hồng gần bằng mâm xôi, taehyung nghĩ vậy, và ép mình vùi sâu ý nghĩ đó. cậu muốn vươn tay và kéo jimin tới sát, nếm vị mâm xôi trên môi cậu ấy, nhưng đây không phải chỗ. cũng không phải lúc, không phải khi cậu quá lung lay về tương lai; về chuyện sẽ xảy đến thời điểm mặt trời mọc, và đoàn người bắt đầu hành trình quay lại nhà.

"cậu có thể hỏi," jimin bảo, trong lúc taehyung trượt khay bánh cuối cùng vào lò. "nếu cậu muốn biết điều gì, cậu có thể hỏi mình."

taehyung đặt xẻng nướng xuống, cánh tay đã quen với sức nặng của nó. cậu sắp xếp lại suy nghĩ, còn jimin ngồi khoanh chân trên bàn cùng tấm chăn của taehyung phủ lên lòng và quan sát cậu bằng sự dịu dàng taehyung dần thân quen.

"mình không biết," cậu cuối cùng đáp. "mình không biết mình đang làm gì. không biết cậu muốn chuyện này trở thành cái gì."

taehyung chẳng phải xa lạ gì những lời đề nghị từ giới quý tộc. vài chúa công mùa hè từng tiếp cận cậu, qua các năm, với nụ cười dâm dục và túi vải đựng xu kêu lách xách ở thắt lưng. cậu đã luôn từ chối họ, không hề hứng thú và rất hiểu vòng xoay đồn đãi giữa mấy người hầu. nhưng việc này, với jimin, từ khởi điểm đã khác hẳn những lời đề nghị kia.

"mình muốn mọi điều." jimin buông tay xuống đùi, khẽ cậy móng tay mình. mà cậu ấy không quay mắt đi; không có chút nào gọi là xấu hổ. cơ thể taehyung nóng bừng do cơn nhiệt từ lò nướng, và do thứ gì đó khác. "mọi điều cậu cho phép mình, taehyung-ah."

"và – điều lớn lao nhất?"

jimin hít vào một hơi. bẻ thẳng đôi vai, khép hai mi trong khoảnh khắc dài hơn cái chớp mắt.

"mình muốn theo đuổi cậu," cậu ấy đáp, giọng không hề nao núng. "với tất cả sự thanh tao và nhã nhặn cậu xứng đáng nhận."

cảm giác như cơn gió vừa bị xốc khỏi lồng ngực taehyung, chẳng đề lại gì ngoài sự trống rỗng cái nơi giữa xương sườn cậu. cậu lóng ngóng tìm vật gì bám vào, cuối cùng ghì chặt mấy phiến đá ấm nóng sát lò nướng, nơi chúng gồ ghề. mắt jimin mở to, khớp ngón tay trắng nhợt vì lực nắm. taehyung run rẩy hít thở, luồng không khí bỏng rát trong cổ họng.

cậu không rõ mình đã mong chờ điều gì. cậu chỉ hay rằng bất chợt cậu đang khao khát, với sự mãnh liệt có thể nuốt chửng cả vương quốc. cậu khao khát nhiều buổi sáng như thế này hơn, nhiều nụ hôn hơn, khao khát được biết từng li cơ thể jimin bên dưới cổ tay và đôi môi. cậu khao khát nhiều hơn là chuyến đi ba ngày trở về vương quốc, và một cuộc đời hầu hạ trong bếp.

cậu khao khát, khao khát vô vàn, và jimin đang đưa cậu lời mời.

"jimin-ah," cậu thở hắt, cái tên nơi đầu lưỡi thân quen như của riêng. "mình đồng ý."


-


buổi sáng hôm đó, đoàn tuỳ tùng của hoàng tử kế vị bỏ lại dinh thự đằng sau.

taehyung ôm tạm biệt seokjin, và hứa sẽ viết thư, và suýt thì nghẹt thở trong vòng tay namjoon trước khi họ thả cậu. cả trang viên còn ngái ngủ và chóng mặt, nên họ được tiễn bởi seokjin và yoongi và jeongguk, người đã loạng choạng bước ra từ phòng mình với mái tóc chĩa mọi hướng và lập tức bắt đầu tra tấn seokjin.

taehyung xốc túi lên lưng, nhét hơi căng do bộ quần áo mới, và theo sát cỗ xe cho tới lúc trang viên khuất khỏi tầm mắt. cậu nóng bừng vì ngượng khi sungwoon và jaebum nhẹ nhàng trêu cậu, và không hé răng một lời, và leo vào cỗ xe trống không cùng họ lúc jimin nhảy xuống để cưỡi ngựa.

mọi thứ vẫn y nguyên như hành trình khi đến – có điều lần này, thời điểm họ dừng chân để lũ ngựa nghỉ ngơi, jimin chào cậu bằng một nụ hôn.





end.

-

from my poespective:

end lần này là end thật rồi, cảm ơn các cậu đã kiên trì theo mình và theo hoàng tử tới tận bây giờ nhé, cũng như xin lỗi vì chây lầy và thất hẹn quá ư là nhiều nữa ;;w;; 

và sau lần end này thì chính mình cũng sẽ nghỉ một thời gian. dạo này mình hết lên watt mà cũng hết dịch luôn, vì lười và vì mình không có hứng. kiểu hồi trước thỉnh thoảng mình đọc fic hay mình rất muốn chạy thẳng đi dịch, mà dịch là chơi một lèo mấy nghìn từ ấy, giờ lâu lắm rồi chưa có cảm giác ấy = )))))) có thể tại tham lam gom góp cho lắm vào ngồi dịch mòn mỏi riết không thấy thú vui đâu luôn, có thể tại lúc mình dịch mình hơi bị khắt khe với bản thân? càng ngày càng không dịch cảm giác cũng rất ư là vô tích sự cơ mà bắt ép dịch tiếp thì độ chán cứ thế tăng dần thôi rồi có khi một ngày mình lại đâm ra ghét dịch, nên thôi giờ tự cho phép bản thân nghỉ một thời gian tìm lại cảm hứng (nghe cứ như viết văn ấy, mà có phải đâu).

mình không hứa hẹn được quay lại hay gì, tại mình rất sợ hứa xong lại gở mồm gở miệng không về nữa thì chết = )))))))))))))) ơ nhưng đừng lo nhé huhu đây không phải mình deep shit hay gì đâu mình hết hứng thật nên chúng ta ở đây lập dàn cầu hứng của poe về đi ha = ))))))))))))))))))))))))))))))

à mình nghỉ dịch chứ mình không nghỉ các thứ khác nên các cậu vẫn sẽ thấy mình trên này lảm nhảm vớ va vớ vẩn đại loại thế don't worry i'm still here 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro