04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin cảm thấy cú sốc đang dần biểu hiện ra trên gương mặt.

"Có gì đó không đúng sao?" - Taehyung ngạc nhiên khi thái độ của Jimin thay đổi.

"K-Không," - Những suy nghĩ trong đầu cậu trở nên hỗn loạn.

Jimin dừng lại thêm một giây nữa, không thể hình dung được một Kim Taehyung ngốc nghếch lại ở trong một chuyên ngành quá đỗi bình thường như khoa học máy tính.

"Cái gì? Cậu nghĩ rằng tớ quá ngu ngốc, hoặc gì đó hả?" - Taehyung hỏi, đôi lông mày sẫm màu nhíu vào giữa trán.

"K-Không! K-Không phải như vậy!" - Jimin lắp bắp, sự sợ hãi khiến cho điều đó trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Rồi sao?" - Taehyung đặt câu hỏi, di chuyển ra khỏi chỗ ngồi của mình để anh có thể ngồi cách Jimin vài chỗ. Một cái cau mày thay thế cho nụ cười trước đó của anh.

"Tớ không biết nữa," - Jimin lẩm bẩm, nhìn xuống bàn tay của mình để cậu có thể tập trung vào chiếc nhẫn bạc trên ngón tay trỏ. "Chỉ là cậu có vẻ như một người rất tuyệt vời. Cậu luôn luôn nói về tất cả các thủ thuật trượt ván, và cậu có những người bạn thật tuyệt vời," - Jimin nói, di chuyển đến phòng ngủ của Yoongi và Hoseok. "Tớ đoán tớ chỉ nghĩ rằng khoa học máy tính có vẻ hơi nhàm chán đối với một người thú vị như cậu mà thôi," - Jimin nhún vai, sự tập trung của cậu vẫn còn đặt trên chiếc nhẫn.

"Awww, Jimbles!" - Taehyung ré lên, quàng tay qua vai Jimin. "Tớ nghĩ cậu cũng là một người tuyệt vời đó," - anh cười toe toét, ép má hai người vào nhau.

"Cảm ơn," - Jimin lẩm bẩm, nhẹ nhõm khi Taehyung buông cậu ra.

"Nhưng cậu biết đấy," - Taehyung nhìn Jimin với ánh mắt tinh nghịch. "Khoa học máy tính có thể rất vui. Muốn tớ cho cậu thấy phần mà tớ yêu thích nhất không?"

Jimin gật đầu, thành thật rất sợ những gì Taehyung sẽ làm nếu Jimin từ chối.

"Tuyệt cú mèo!" - anh rống lên, với tay lấy cái cặp học sinh để lấy laptop ra.

Jimin theo dõi cẩn thận khi Taehyung khởi động máy tính, không thể thừa nhận rằng cậu thực sự rất tò mò về những gì Taehyung muốn cho cậu thấy.

"Được rồi, tớ biết điều này có thể rất khó tin, nhưng ở trường trung học, tớ là một kẻ chuyên gây rắc rối."

Jimin kiềm chế để không đảo mắt, bởi vì cậu ấy là người như vậy mà.

"Tớ đã bỏ bê rất nhiều bài tập để trốn tiết rồi đi trượt ván trong bãi đậu xe. Dù vậy nhưng tớ không đần độn đâu. Tớ chỉ gặp khó khăn để tập trung trong lớp vì tớ luôn cảm thấy buồn chán. Tớ chỉ cần một thứ gì đó để khiến mình tập trung, vậy thôi."

Jimin gật đầu hiểu chuyện khi Taehyung liếc nhìn để chắc chắn rằng cậu vẫn đang theo dõi.

"Vì vậy, trong một ngày khi tớ đang buồn chán ở nhà, tớ đã xem qua bài viết này trên lập trình máy tính. Nó chỉ là những thứ cơ bản thôi, thực sự đấy. Nó giải thích tất cả các dãy mã hóa dùng vào việc tạo ra các trang web và các chương trình khác nhau."

"Đó là khi cậu bắt đầu hứng thú với máy tính?" - Jimin đoán, sự chú ý của cậu hoàn toàn tập trung vào những ngón tay của Taehyung đang bay trên bàn phím với vận tốc một dặm một phút.

"Không hẳn," - Taehyung trả lời, mắt anh quét qua một cái gì đó trên màn hình mà Jimin không thể nhìn thấy. "Tớ chỉ trở nên quan tâm hơn khi tớ bắt đầu tìm hiểu về các mã tạo nên một trang web. Kiểu như là tớ có thể tìm ra cách để truy cập vào các trang web mà tớ không được phép truy cập bằng cách thay đổi một chuỗi mã đơn giản."

Lông mày của Jimin nhíu lại. "Giống như hack ấy hả?"

"Ừ thì, khi cậu nói như vậy thì nghe có vẻ tệ hại, nhưng phải. Về cơ bản, tớ bắt đầu hack các trang web."

"Loại trang web nào?" - Jimin nheo mắt.

"Không có gì to tát cả!" - Taehyung trấn an. "Tớ không thích những gã cậu thấy trên TV, những người đột nhập vào các tập tin của chính phủ ấy. Tớ vừa mới bắt đầu hack Facebook của mọi người như một trò đùa. Tớ sẽ thay đổi trạng thái của họ thành một thứ gì đó ngu ngốc, cậu biết chứ?"

Jimin thở dài, ít nhất đã nhẹ nhõm hơn một chút rằng Taehyung đã không hack NASA, hay gì đó.

"Chỉ cho tới năm tớ là sinh viên năm hai và một người nào đó đã đánh Namjoon-hyung, tớ mới bắt đầu sử dụng kỹ năng hack để trả thù."

Đôi mắt Jimin mở to vì sốc. "Cậu đã làm gì?"

"Tớ đột nhập vào hệ thống trường học và thay đổi tất cả các điểm cuối năm của anh ta thành "Trượt", " - Taehyung trả lời, không hối hận dù chỉ một chút. "Anh ta cũng là sinh viên năm cuối. Khi trường đại học đã cấp phép cho anh ta nhập học sớm phát hiện ra số điểm đó, họ đã tước đi học bổng mà họ đã trao cho anh ta. "

Jimin thở hổn hển, tay cậu nắm chặt lấy cánh tay Taehyung - "Cậu không cảm thấy tội lỗi sao?"

" Không," - Taehyung trả lời ngay lập tức. "Anh ta đáng bị như thế lắm. Anh ta đã đánh hyung mạnh đến mức huyng ấy không thể nhìn rõ mọi thứ bằng mắt phải trong nhiều tháng. Nếu cậu hỏi tớ, một anh chàng như thế không xứng đáng được nhận học bổng ngay từ đầu."

Jimin ngả người xuống ghế, khá ấn tượng với sự trung thành của Taehyung dành cho người anh trai của mình.

"Cậu có bị phát hiện không?"- Jimin hỏi, không biết rằng bàn tay cậu vẫn nắm chắc quanh cánh tay của Taehyung.

Taehyung chế giễu, một cái nhếch mép hiện lên trên mặt anh. "Họ đã mong như vậy. Không có cách nào một trường học với hệ thống tường lửa nhảm nhí sẽ có thể nhận ra là tớ đã thay đổi điểm số của gã đần đó."

Jimin gật đầu, sự chú ý của cậu hướng về phía máy tính của Taehyung - "Cậu đang làm gì vậy?" - Jimin hỏi, đầu tựa lên vai Taehyung để cậu có thể nhìn thấy màn hình một cách rõ ràng hơn.

"Vâng, Jimbles bé nhỏ của tớ," - Taehyung cười toe toét, quay máy tính về phía Jimin. "Trong khi tụi mình đang trò chuyện, tớ đã đột nhập vào tài khoản Facebook của anh Namjoon.

"Tại sao?" - Jimin hoàn toàn bối rối.

"Bởi vì, anh ấy đang khát khao muốn cưa đổ một người hyung khác của tớ tên là Seokjin. Cậu đã thấy anh ấy chưa? Cao to, đẹp trai, bờ vai rộng đến mức một chiếc máy bay có thể hạ cánh xuống?"

Jimin lắc đầu, không thể nghĩ ra bất kì ai phù hợp với mô tả mơ hồ đó.

"À, tớ đã nói với anh trai rằng anh ấy nên mời Seokjin ra ngoài vì một lý do nào đó, Jin-hyung đã khiến Namjoon hyung dặt dẹo như mấy cọng mì mấy ngày nay đấy."

Jimin nheo mắt, chú ý đến tên Kim Seokjin trên màn hình máy tính của Taehyung

"Taehyung, cậu đã làm gì?" - Jimin hỏi, gần như sợ phải nghe câu trả lời.

"Tớ nhắn tin với Jin-hyung giả vờ là Namjoon hyung, và hẹn ảnh ra ngoài," - Taehyung tự hào thông báo, màn hình của anh tràn ngập cuộc trò chuyện tán tỉnh dài dòng giữa Seokjin, và người mà Seokjin nghĩ là anh trai của Taehyung

"Như vậy là không đúng!" - Jimin mắng, không thể tin rằng Taehyung đã lừa một người rằng anh là Namjoon.

"Dù sao thì ảnh cũng đồng ý mà," - Taehyung bĩu môi.

"Điều đó vẫn không-"

Câu nói của Jimin bị gián đoạn bởi đoạn mở đầu bài hát Bang Bang Bang của BIGBANG .

Taehyung thò tay vào túi áo khoác, rút ​​điện thoại ra và nhìn vào màn hình với khuôn mặt hoảng loạn.

"Xin lỗi nhé, Jimbles. Tớ phải nhấc máy đây."

"KIM TAEHYUNG!"

Taehyung co rúm lại, một cái nhìn tội lỗi lướt qua mặt anh.

Bằng cách nào đó, Jimin đã đoán ra được rằng Namjoon đã phát hiện ra kế hoạch của Taehyung.

___

"Thôi nào, Jimbles! Để tớ vào đi," - Taehyung rên rỉ, cố gắng đẩy mình vào phòng kí túc xá của Jimin bằng cơ thể cao gầy.

Mời Taehyung đến phòng kí túc không phải là ý tưởng của Jimin. Taehyung chỉ đơn thuần đi theo Jimin cho đến khi họ đến được kí túc xá và yêu cầu được vào bên trong.

"Taehyung, về nhà đi. Tớ không thể để cậu vào được," - Jimin rên rỉ, chặn lối vào để cậu bạn cao hơn không thể xông vào phòng của mình.

"Nhưng tại sao không? Tớ đã cho cậu thấy nơi tớ sống rồi mà," - Taehyung phồng má, dậm chân bình bịch xuống đất.

"Taehyung, cậu cho tớ thấy nơi ở của anh trai cậu và bạn cùng phòng của anh ấy. Cậu đã bao giờ cho tớ thấy ký túc xá của cậu đâu," - Jimin cãi lại, đảo mắt trước thái độ trẻ con của Taehyung.

"Giống nhau cả mà," - Taehyung nhún vai, một lần nữa cố gắng đẩy mình vào.

"Taehyung, tớ nói không," - Jimin lặp lại, nhìn Taehyung nghiêm khắc.

"Nhưng tại sao?" - Taehyung rên rỉ, khó chịu trước sự thiếu hợp tác của Jimin.

"Tớ đã nói rồi. Bạn cùng phòng và tớ đã thỏa thuận là sẽ để cho nhau biết khi nào bọn tớ sẽ mời một người bạn đến chơi. Tớ không thể cho cậu vào mà không để bạn ấy biết trước. Như vậy là thô lỗ," - Jimin trả lời, khoanh tay trước ngực.

"Nhưng Jimbles, tớ không chỉ là người nào đó. Tớ là bạn thân của cậu! Có một sự khác biệt rõ ràng ở đây," - Taehyung nói với một cái lắc đầu.

"Bạn thân? Tớ mới biết cậu có hai tuần thôi," - Jimin chế nhạo, nhưng lại không thể không mỉm cười.

"Vậy thì đã sao? Cậu đã gặp anh trai tớ và hầu hết các hyung mà tớ yêu thích. Chưa kể, hôm trước tớ còn cho cậu mượn ván trượt nữa," - Taehyung lập luận một cách thông minh.

"Cậu không cho tớ mượn ván trượt," - Jimin rít lên, đẩy vai Taehyung. "Cậu ném ván trượt cho tớ và bảo tớ giấu nó đi để không bị cô Go tịch thu!"

Taehyung nhún vai, nở một nụ cười rạng rỡ thay cho câu trả lời.

"Taehyung, tớ thực sự không hiểu tại sao cậu lại cần phải nhìn thấy phòng ký túc xá của tớ nhiều đến vậy. Nó có nhiều khả năng sẽ giống với căn phòng của cậu mà."

Điều đó có lẽ không đúng. Taehyung sống trong những tòa nhà đẹp hơn bên kia khuôn viên trường. Cửa sổ của anh thường xuyên mở toang, và anh có lẽ sẽ không phải đối phó với những vết bẩn đáng ngờ trên tường.

"Tớ chỉ muốn thấy em trai từ một người mẹ Hàn Quốc khác của tớ sống ở đâu. Thêm vào đó, tớ muốn gặp bạn cùng phòng của cậu! Cậu ấy ở nhà mà, phải không?" - Taehyung ngọ nguậy vòng quanh Jimin, đẩy cánh cửa mở ra mà không chờ đợi một câu trả lời.

"Bọn tớ về nhà rồi đây!" - Taehyung hét lên, kéo một Jimin rất bất mãn vào trong.

"Hyung?" - Jungkook nằm trên giường lên tiếng. Cậu đã mặc đồ ngủ, một cái áo thun cũ kĩ đầy mồ hôi, với âm thanh quen thuộc của Crossy Road đang vang lên.

"Xin lỗi, Jungkook. Cậu ấy chen chân vào đây," - Jimin thở dài, cố gắng nắm lấy Taehyung.

"Đừng quá căng thẳng, ChimChim," - Taehyung cười khúc khích, đi quanh từng ngóc ngách chật hẹp của căn phòng với sự quan tâm chân thành.

"Vậy cậu là bạn cùng phòng với Jimbles bé nhỏ của tôi, đúng không?" - Taehyung hát, vẫy tay với một Jungkook rất bối rối cùng một nụ cười tươi sáng.

"Vâng ạ..." - Jungkook trả lời, mắt anh hướng về phía Jimin như thể hỏi xem cậu đã tìm thấy một người bạn lạ lùng như vậy ở đâu.

"Thật tuyệt vời! Anh là Kim Taehyung, anh bạn thân nhất của Jimbles. "

Đôi mắt của Jungkook thậm chí còn mở tròn hơn nữa, trố mắt nhìn Taehyung quấn cả cơ thể quanh người Jimin để anh có thể ép má mình vào đôi má phúng phính của người còn lại.

"Tae, dừng lại đi!" - Jimin mắng, đẩy Taehyung để anh cách cậu một khoảng bằng chiều dài cánh tay.

"Anh xin lỗi, Jungkook. Anh biết chúng ta đã có một thỏa thuận về việc đưa bạn về ký túc, nhưng anh hứa anh ấy sẽ không ở đây lâu đâu. "

Jungkook gật đầu, ngồi dậy trên giường để cậu không còn lúng túng nằm ngửa trên giường.

"Đừng lo lắng về chuyện đó Jimin-hyung. Em có thể để hai anh một mình trong một lát. Em vừa định đi đến phòng nghỉ sinh viên để lấy đồ uống," - Jungkook trả lời, lấy đôi xăng đan từ dưới gầm giường. "Hai anh có cần gì không?"

Jimin sắp sửa từ chối, xấu hổ khi Jungkook cảm thấy cần phải rời đi, nhưng Taehyung đã lên tiếng trước khi Jimin kịp mở miệng.

"Ồ! Em có nghĩ rằng quầy sữa chua đông lạnh vẫn còn hoạt động không?" - Taehyung hỏi, nhảy tưng tưng tại chỗ.

"Em không chắc nữa," - Jungkook trả lời, vò rối mái tóc trên đỉnh đầu trong sự khó chịu.

"Đừng lo, Jungkook. Bọn anh không cần gì cả," - Jimin trả lời, phớt lờ cái bĩu môi của Taehyung bên cạnh.

"Dạ vâng, ưm... Em sẽ quay lại trong vài-" - Jungkook trông giống như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng thay vào đó, cậu quay lại cầm lấy điện thoại của mình trước khi rời khỏi căn phòng nhanh như khi Taehyung đã cố vào trong.

"Cậu bé có vẻ tốt bụng," - Taehyung nói, bước vài bước đến giường Jimin trước khi thả người xuống.

"Taehyung, cậu phải rời đi," - Jimin nài nỉ, nắm lấy tay Taehyung, nỗ lực kéo anh lên.

"Nhưng tại sao? Giường của cậu rất thoải mái! Hơn nữa, nó có mùi rất thơm," - nụ cười của Taehyung nở rộng khi anh vùi mặt vào gối của Jimin.

"Vì đã muộn rồi. Quá muộn để tớ tiếp một vị khách."

Taehyung nhăn mặt với từ 'vị khách', ngồi trên giường Jimin để hai người gần như ngang tầm mắt.

"Cậu thật xúc phạm khi gọi tớ là một vị khách," - Taehyung nhăn nhó, mắt anh nhìn ngó xung quanh và ngay lập tức phát sáng khi chúng đặt trên thứ gì đó phía sau Jimin. "Nhưng cậu có thể đền bù cho tớ bằng cách cho tớ máy Gameboy Color này!"

Taehyung nhảy ra khỏi giường Jimin, tay anh cố gắng chộp lấy thiết bị chơi game được đằn lên một vài tờ giấy trên bàn của Jungkook.

"Không!" - Jimin hét lên, kéo Taehyung lại trước khi anh có thể đặt tay lên chiếc máy Gameboy.

"Tại sao không? Tớ sẽ trả lại mà. Tớ chỉ muốn mượn nó thôi," - Taehyung bĩu môi, cố thoát khỏi cái nắm tay mạnh mẽ của Jimin.

"Bởi vì, đó không phải của tớ. Đó là Gameboy của Jungkook."

Taehyung tiếp tục cựa quậy, hoàn toàn lờ đi những lời của Jimin vừa nói. "Thì sao chứ? Em ấy có vẻ là một anh chàng tuyệt vời. Chưa chắc em ấy sẽ để tâm nếu tớ mượn nó trong vài ngày... hay vài tháng đâu."

Jimin kéo mạnh hơn, ruột gan cậu nặng trĩu.

"Không, như vậy không tuyệt đâu," - Jimin rên rỉ, việc dùng sức để giữ Taehyung lại khiến cơ thể cậu đổ một tầng mồ hôi mỏng." - Tớ không chắc Jungkook sẽ đánh giá cao một người lạ mượn đồ của em ấy."

Taehyung thở hổn hển, cuối cùng cũng dừng lại để nhìn Jimin.

"Nhưng tớ không phải là một người hoàn toàn xa lạ. Tớ là bạn thân nhất với bạn cùng phòng của em. Điều đó thực tế làm cho chúng tớ trở thành bạn cùng phòng. Cậu sống ở đây, vì vậy tớ cũng sống ở đây. Cậu biết đấy, nhà (casa) của cậu là nhà (casa) của em ấy là nhà (casa) của tớ mà? "

Jimin lắc đầu, kéo Taehyung ra khỏi bàn của Jungkook bằng mũ của chiếc áo khoác của anh. "Tớ thậm chí còn chẳng biết cậu vừa nói gì," - Jimin lẩm bẩm, đảo mắt.

"Điều tớ đang nói là hai người là bạn bè nên em ấy sẽ ổn với việc người bạn thân nhất của cậu mượn một cái gì đó từ em ấy."

Jimin lắc đầu, hoàn toàn ấn tượng với cách Taehyung xoay chuyển tình huống theo ý anh.

"Chỉ có một vấn đề với quan điểm của cậu thôi. Jungkook và tớ không phải là bạn bè," - Jimin lẩm bẩm, ngồi xuống giường.

"Vậy sao?" Taehyung hỏi, ngồi vào chỗ trống trên giường Jimin. "Nhưng em ấy có vẻ là một anh chàng tốt bụng. Cậu không thích em ấy à?"

Jimin lắc đầu. "Tất nhiên tớ thích em ấy. Như cậu đã nói, em ấy là một anh chàng tốt bụng," - Jimin trầm ngâm, nhích người khỏi Taehyung để có thêm khoảng trống giữa họ trên giường.

Taehyung, dường như không nhận thức được Jimin đang cố gắng làm gì, cố gắng tiến lại gần Jimin, thực tế đang bẫy cậu vào đầu giường.

"Vậy tại sao hai người không phải là bạn? Không thể nào em ấy không thích cậu được. Cậu đáng yêu thế kia mà," - Taehyung kêu lên, vươn người về phía trước để siết chặt má Jimin, một thói quen anh đã có được vài ngày sau khi gặp cậu.

"Tae!" - Jimin cười khúc khích, không thể giữ cho tiếng nói tuôn ra khỏi má.

"Jim-Jam nhỏ bé của tớ thật đáng yêu!" - Taehyung trêu chọc, đè Jimin trên giường trong một cuộc chiến cù lét.

"Tae, dừng lại đi!" - Jimin ré lên, không thể hô hấp bình thường vì cười quá nhiều.

"Ugh, hai anh..."

Jimin ngay lập tức đẩy Taehyung ra, ngồi thẳng dậy và nhìn chằm chằm vào một Jungkook đang thích thú.

"Em không làm gián đoạn điều gì đó chứ?" - Jungkook nhếch mép, cho Jimin một cái nhìn hiểu chuyện mà Jimin đã sớm phớt lờ.

tbc.

___

Cái máy Gameboy Color nó trông như thế này nè :>>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro