[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Sùng để cho Vương Nguyên nghỉ ngơi thật tốt, anh đi lên lầu giáo huấn Vương Tuấn Khải một chút, hắn không thể đối xử như vậy với Vương Nguyên một lần nữa, nam hài này, thật sự quan tâm hắn, thương hắn, nếu còn không biết quý trọng, đáng thương hơn nữa cũng chẳng ai ở bên hắn.

"Xuống dưới lầu nhận lỗi đi!"

Vương Tuấn Khải đã tắm xong, dựa vào ban công hút thuốc, Vương Sùng mở cửa lập tức nói với Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải hừ một tiếng, không động.

"Cậu ấy là người vô tội, mày hôm qua cường bạo người ta, còn ngược đãi cậu ấy, mày còn có thể thoải mái ở đây hút thuốc hả? Nhìn cậu ấy xem, toàn thân đầy vết thương, mày rốt cục đã làm tổn thương người ta đến mức nào, đúng là không có nhân tính! Mày phát điên nên mới làm ra chuyện này, mày làm tổn thương một người, phải chịu trách nhiệm với những gì mình làm. Cậu ấy yêu mày không hề sai, yêu mày là phải chịu đựng tất cả sự tàn độc của mày hả?"

"Ngày hôm qua em uống say, ai biết được cậu ta có phải giả vờ đáng thương hay không? Em phải xin lỗi Tô Văn mới đúng, cậu ta vũ nhục em!"

Vương Sùng không thể nhịn được nữa, Vương Tuấn Khải mất đi lý trí rồi, hắn không quên được Tô Văn đã tạo nên thương tổn, còn nói ra những lời này? Thật sự không nhịn được nữa, giơ tay lên, cho hắn một cái tát. Vương Triệt nhanh tay ngăn anh lại.

"Đánh anh lại đau lòng, tiểu thiếu gia chỉ là nghĩ chưa thông, phải để cậu ấy từ từ nhận thức. Vương Tuấn Khải, chuyện này cậu sai rồi, cậu cưỡng bức người ta, người ta vẫn còn nhỏ, cậu đã tạo thành nỗi sợ hãi trong lòng cậu ấy rồi, cậu ấy cả đời này sẽ không dám yêu ai nữa, tội của cậu thật sự to lắm. Đàn ông dám làm dám chịu, cậu cũng đã hai năm chưa làm việc này, cậu ấy còn giúp cậu thỏa mãn dục vọng tích tụ lâu ngày, cậu phải cảm ơn cậu ấy. Loại chuyện này không phảilàm nhục, cũng không phải phản bội, Tô Văn chết rồi, cậu có nhớ thì người chết cũng không thể sống lại cùng cậu làm tình được. Cậu thủ thân hai năm vì không muốn làm Tô Văn thất vọng, từng có lần thứ nhất thì có thể có lần thứ hai, cậu luôn đặt Tô Văn trong lòng là được rồi, không nhất thiết phải như vậy. Cậu xem cậu hành hạ bản thân thành cái bộ dạng gì? Giống như Black Widow của xã hội cũ vậy!"

Vương Tuấn Khải dập điếu thuốc, hắn không sai, tại sao phải nhận lỗi?

"Đi nhận lỗi, cậu ấy đã được anh giữ lại, mày về sau phải đối xử tốt với nguời ta. Cậu ấy thậy sự yêu mày, rất yêu mày, yêu đến bao dung hết thảy cho mày, mày không thể phụ lòng người ta, sống cho tốt đi, cuộc sống của mày cần phải thay đổi, không phải cậu ấy ở bên cạnh cảm xúc của mày rất tốt sao? Quên hết chuyện ngày hôm qua đi, yêu thương cậu ấy, cậu bé ấy là người lương thiện, cũng không có tâm địa gì với mày, chỉ cần mày đối xử tốt, cậu ấy sẽ trao cho mày cả sinh mệnh. Trên đời này, có thể gặp được người như vậy thật sự không dễ dàng, Tô Văn chết, có cậu ấy quá tốt rồi!"

Cậu ta vẫn ở lại? Cậu ta rút cuộc là đang nghĩ cái gì? Chuyện ngày hôm qua cậu ta không sợ hãi sao? Còn ở lại, không sợ chuyện kia lại phát sinh lần nữa sao? Vừa rồi ngôn ngữ của hắn đúng là khốn nạn, hắn cưỡng bức người ta, còn nói người ta làm bẩn hắn, hắn tùy hứng như vậy cũng chỉ có Tô Văn bao dung được, nhưng Vương Nguyên vẫn ở lại, làm Vương Tuấn Khải có chút bất ngờ cùng cảm động.

Vương Tuấn Khải gục đầu xuống, lý trí của hắn đã khôi phục, nhưng hắn phải cúi đầu nhận sai trước một người, điều này không có nhiều khả năng.

"Đi xem xem cậu ấy có khỏe không! Nếu phát sốt thì đưa đến bệnh viện, gây chuyện như côn đồ, cũng không quan tâm người ta có chịu hay không."

Vương Sùng thấy Vương Tuấn Khải không gây sự nữa, cúi đầu, biết là hắn đã nghĩ thông. Ngữ khí ôn hòa hơn một chút, muốn xoa xoa đầu hắn, nhưng thấy hắn đã trưởng thành, chẳng thấp hơn anh bao nhiêu nên lại thôi. Đứa nhỏ này từ bé cùng hắn chịu không ít khổ sở, vốn tưởng rằng sau khi có người yêu có thể hạnh phúc hơn, thật không ngờ lại trải qua đau đớn thế này, tự tôn của hắn rất cao ngạo, luôn ngẩng cao đầu không chịu cúi xuống.

"Tiểu thiếu gia dũng mãnh vô cùng, đừng gây sức ép cho cậu ấy, hai chân rùn lên rồi kìa!"

Vương Sùng trừng mắt nhìn Vương triệt, tên này nói mà không suy nghĩ gì cả.

Vương Tuấn Khải đẩy cửa ra, thấy Vương Nguyên đang ngồi ở đầu giường, trên mặt vẫn còn ngấn nước, vừa nhìn đã biết nhất định là cậu khóc, nhưng vừa nghe thất âm thanh thì vội vã lau đi. Ánh mắt quật cường, một chút tươi tỉnh cũng không có. Bộ dáng nghiêm túc như thế này lần đầu tiên hắn thấy, tính cách Vương Nguyên bướng bỉnh lần đó hắn đã biết rồi. Nhưng lúc đó cũng không thấy cậu nghiêm túc thế này.

"Chuyện kia..."

Vương Tuấn Khải hạ tầm mắt, nhìn thấy bộ dạng này của Vương Nguyên, lòng càng áy náy. Ngày hôm qua cậu bị trói chặt, trên người đầy máu, lúc hắn tiến vào trên mặtcậu ngập tràn nước mắt, hắn vẫn nhớ rõ, lúc sáng sớm, hắn nói ra những lời vô cùng tuyệt tình, người dù kiên cường đến đâu cũng vô cùng tổn thương, hắn có chút hối hận, thật lòng xin lỗi Vương Nguyên, hắn ngày hôm qua đúng là một tên súc sinh.

"Em có khỏe không? Tôi gọi bác sĩ tới khám cho em? Em hôm qua bị thương rất nhiều, nhiều vết thương như vậy rất dễ bị nhiễm trùng."

Vương Nguyên không hề muốn đề cập tới chuyện này, quá khứ thì cho qua đi, sau này cậu sẽ vẫn đối tốt với Vương Tuấn Khải,những vết thương này lành, hi vọng vết thương trong lòng cậu cũng chóng lành.

"Tôi không sao."

"Em nghỉ ngơi đi, tôi sẽ xin nghỉ phép cho em."

Vương Tuấn Khải hiện tại trong ngực vô cùng khó chịu, hắn ở trước mặt Vương Nguyên không dám ngẩng cao đầu, không dám nhìn vào mắt cậu, thấy trong ánh mắt ấy tràn ngập đau xót cùng trách móc, vẫn chưa để ý Vương Nguyên bị băng trắng toàn thân, hắn vẫn chưa thấy có lỗi cho lắm, nhưng khi để ý thấy cậu toàn thân băng bó như xác ướp, hắn hô hấp cũng không nổi. Ngày hôm qua hắn đúng là tên cầm thú.

Xoay người muốn rời đi, bọn họ như thế này, có thể quay về như trước đây được sao? Hắn còn có thể vui vẻ trêu đùa Vương Nguyên sao? Khoảng cách đã tồn tại, căn bản chẳng có cách nào rút ngắn lại, Vương Nguyên biết rõ điều này, tại sao còn muốn ở lại? Lý do là vì yêu hắn, có còn hiệu lực không?

"Vương Tuấn Khải."

Khi Vương Tuấn Khải chạm vào tay nắm cửa Vương Nguyên gọi hắn lại, thanh âm đột nhiên lớn hơn, Vương Tuấn Khải dừng lại, quay nguwoif nhìn cậu.

Vương Nguyên ánh mắt trong suốt như phát sáng, môi mang theo một nụ cười nhạt, giống như là đã có một quyết định lớn.

"Vương Tuấn Khải, từ nay về sau tôi sẽ không làm vật thay thế Tô Văn nữa. Tôi là người độc lập, một lần cuối cùng, tôi ở lại. Vậy nên tôi cũng hy vọng anh có thể yêu thương tôi. Tôi không muốn làm người thay thế, tôi muốn thay Tô Văn ở bên cạnh anh. Tôi muốn anh thật lòng yêu thương tôi, yêu một người là Vương Nguyên.

Vật thay thế? Thay thế Tô Văn?

"Tôi sẽ không quên Tô Văn!

Tôi cũng không cần anh quên anh ấy, anh ấy là vì anh mất đi sinh mệnh, là vợ của anh, cũng là ân nhân của anh, không thể không nhớ, nhưng anh ấy đã chết, người ở bên cạnh anh hiện tại là tôi, tôi sẽ khiến anh yêu tôi, thay thế vị trí của Tô văn, làm vợ của anh."

Vương Tuấn Khải thấy ánh mắt của cậu, không lay động, cậu nói thì nhất định phải đạt được sao? Thay thế Tô Văn? Muốn hắn hoàn toàn quên đi Tô Văn sao? Chuyện này không có khả năng.

"Tùy em, nếu không chịu được tôi nữa, hiện tại có thể đi."

"Sẽ không, anh ấy làm được tôi cũng làm được, tôi nhất định sẽ làm được!"

Vương Tuấn Khải đóng cửa rầm một tiếng, trong lòng hắn có chút mâu thuẫn, người thay thế thì làm sao? Vậy thì phải xem bản lĩnh cả cậu, có bản lĩnh thì làm hắn yêu cậu đi, nếu không chỉ là lời nói gió bay thôi.

Vương Sùng vỗ vai Vương Nguyên, trong mắt mang theo tán thưởng.

"Em cũng gọi tôi là anh cả đi, anh rất hy vọng từ nay về sau, Vương Tuấn Khải luôn có em bên cạnh, hai đứa trở thành vợ chồng. Vương Tuấn Khải này có đôi khi mạnh miệng nhưng rất dễ mềm lòng, có hơi tùy hứng nhưng cũng rất tốt, nếu có vấn đề gì em có thể nói với anh. Nếu gặp khó khăn Thiết giáp quân đoàn sẽ làm hậu thuẫn cho em, không ai dám gây khó dễ cho em. Mẹ của em anh cũng sẽ tìm chuyên gia để điều trị, em chỉ cần làm tốt điều em vừa nói, còn những chuyện khác em không cần lo lắng. Nếu như nó yêu em, em sẽ thật sự hạnh phúc đấy!"

Thật là kiên định, ai nói cậu tầm thường? nam hài tinh xảo này tâm chí mạnh mẽ sao có thể nói là tầm thường? Vương Tuấn Khải là người khó thu phục, sau này phải xem bản lĩnh của Vương Nguyên, cậu phải dùng tình yêu của mình để cảm hóa Vương Tuấn Khải.

"Tô Văn đã chết, đây là ưu thế rất lớn. Đừng ăn dấm chua của người đã chết, cậu ta chết rồi, chỉ còn lưu lại trong trí nhớ của Tuấn Khải thôi. Nhưng em còn có thời gian cả đời, dùng thời gian dài như vậy để yêu thương hắn hắn có thể không cảm động sao? Thành công của em đang ở ngay trước mắt! Đừng nản lòng, anh đây sẽ bày cách cho em."

Vương Triệt lần này cười vô cùng chân thực, không hề giả tạo. Vương Sùng hừ nhẹ một tiếng.

"Mưu kế của cậu sẽ chỉ làm em trai tôi càng thêm đau khổ. Đừng nhúng tay vào là tốt rồi." – Vương Sùng nói với Vương Triệt, sau đó nói với Vương Nguyên: "Đợi đến khi Vương Tuấn Khải thật lòng yêu thương em, anh sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa."

-Hoàn chương 26-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro