[Transfic/Khải nguyên] Thay thế ái tình - chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh cả, anh....."

Vương Nguyên vừa muốn mở lời, Vương Tuấn Khải đã giữ cậu lại, lắc đầu ra hiệu với cậu, đây là việc riêng của anh cả, bọn họ đứng một bên xem là được rồi.

"Mấy đứa cũng ở đây à, như thế cũng tốt, đây là chuyện riêng của anh, mấy đứa cũng có thể cho anh ý kiến."

Cũng chẳng có gì lạ, đây là quán bar của Vương Tuấn Khải, hắn có mặt ở đây là rất bình thường.

Vương Nguyên nhìn đứa bé kia, dáng người loắt choắt, không ầm ĩ không náo loạn, rất ngoan. Nhưng ánh mắt lại có chút quái dị, tận mắt nhìn thấy cha mẹ đùn đẩy trách nhiệm, nó nhất định rất thương tâm.

"Anh cả, đây là chuyện riêng của anh, em chỉ muốn nói, anh là anh trai của em, cho dù anh đưa ra quyết định thế nào em sẽ luôn ủng hộ anh."

Vương Tuấn Khải cất lời, những ngày tháng đen tối ấy, hắn và anh cả cùng nhau trải qua, khi đó hắn vẫn còn nhổ, đắng cay của cuộc đời cũng chỉ biết chút chút, thế cục của ngày hôm nay là do một tay anh cả dốc sức gây dựng, bội phục y, kính ngưỡng y, tất cả các quyết định của y, cho dù lãnh khốc vô tình hắn cũng đều ủng hộ.

"Đây không phải Tuấn Khải sao? Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái, một đứa trẻ đã trở thành mĩ thiếu niên rồi. Nhìn em bây giờ cũng không khác trước quá nhiều, có một người anh trai tốt nuôi dưỡng, Toàn thì lại số khổ, lớn như vậy cũng không biết cha mình là ai."

"Chị Yến."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng gọi một tiếng, nhìn đứa bé kia, nếu như kích động, có lễ hắn đã xin anh cả thu nhận nó, nhưng mà, người phụ nữ này đã thay đổi, hắn không thể để anh cả cõng thêm cái mác coi tiên như cỏ rác, như thế sẽ làm tổn hại tới thanh danh của anh cả.

"Tôi sẽ không nhận nuôi một người không có quan hệ với tôi, lại càng không vô duyên vô cớ mà đáp ứng bất cứ điều kiện gì, con của cô, cô mang đi đi."

Vương Nguyên cầm cốc nước trái cây, đưa cho đứa bé tên là Toàn kia, đứa bé rất quật cường, chỉ lạnh lùng nhìn cậu, dáng vẻ lạnh lùng này, rất giống hai anh em nhà kia.

"Tôi gần đây có việc, không thể chăm sóc nó, cho dù anh muốn kiểm tra ADN cũng phải đợi một thời gian nữa, ngày mai tôi và người đàn ông của tôi ra nước ngoài, không thể đưa Toàn theo, anh cho dù là nể tình chuyện mười năm về trước, tôi cứu các người, các người giúp tôi chăm sóc nó vài ngày không được sao? Hơn nữa đứa bé này thật sự là con của anh."

"Cô cũng biết tôi làm nghề gì, mang theo một đứa trẻ bên người quả thật không tiện, bản trạch rất nhiều người, ra ra vào vào, sẽ để lại tin đồn không hay. Cô tìm một cô nhi viện gửi nó vào đi, tiền tôi sẽ cấp."

Đã nói rất rõ ràng, không cần tiếp tục nữa, y là lão đại một tổ chức, không phải chỉ ngồi không uống cafe đâu.

Tim Vương Nguyên có chút nguội lạnh, thương cảm nhìn đứa bé kia, lòng người có thể đạm mạc đến thế sao? Sao lại có thể đùn đẩy trách nhiệm cho nhau như vậy, nếu là cậu, cho dù không có điều kiện kinh tế, nhặt được một đứa trẻ, cậu sẽ dụng tâm chăm sóc nuôi dưỡng nó, đưa bé này rất ngoan, không khóc không nháo, nhìn thấy đã khiến người thích, lại có vài điểm tương tự Vương Tuấn Khải, rất giống Vương Tuấn Khải khi còn bé, thật sự đáng yêu.

Chị Yến xem chừng là sốt ruột lắm rồi, đẩy Toàn về phía Vương Sùng xoay người bước đi.

"Giao cho anh, mặc kệ anh luốn nó làm một đứa trẻ lang thang, hay một đứa bé bị bỏ rơi tôi cũng không quan tâm, đợi tôi trở lại sẽ chứng minh cho anh thấy. Thuận tiện cùng con anh bồi dưỡng tình cảm đi."

Toàn khẽ chạm vào chân Vương Sùng, Vương Sùng đỡ lấy nó, nhưng khi muốn đuổi theo nữ nhân kia, ả đã chạy ra khỏi quán bar, mất hút.

Vương Sùng giống như là chạm phải thứ gì đó không sạch sẽ, nhanh chóng đẩy nó ra.

Mục Dạ không biết đã đứng ở cửa từ khi nào, khẽ đẩy gọng kính, nhìn về phía Vương Sùng, khi Vương Sùng nhìn thấy Mục Dạ, ánh mắt thoáng qua nét rối bời. Tránh khỏi Toàn, cách một khoảng khá xa. (Có bạn nào thấy hai anh này có JQ không nà???)

"Mục Dạ, chúng ta trở về bản trạch."

Mục Dạ hơi cúi người, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Toàn, vẫn luôn nhìn về phía nó, trong mắt ánh lên chút bi thương.

Vương Tuấn Khải thấy có chút kì quái, Mục Dạ bất kể là lúc nào, vẫn luôn tĩnh lặng giống như một cái bóng, vậy mà hôm nay lại có biểu hiện giống con người, chẳng lã không kì quái sao? Lẽ nào nói, Mục Dạ và đưa nhỏ này có vấn đề gì đó?

"Tổng tài, đứa bé này thì sao?"

"Mục Dạ, đây không phải con tôi, em không cần quan tâm. Cứ mặc kệ nó đi, tôi không phải cha nó, không có nghĩ vụ phải quan tâm nó."

"Thật sự không phải con của ngài sao? Thật sự không phải sao?"

Mục Dạ nhỏ tiếng hỏi, khi ngầng đầu lên lần nữa, tia bi thương hồi nãy đã biến mất tăm.

"Tổng tài, tôn chỉ của Thiết giáp quân đoàn, không ức hiếp người già trẻ em, đứa bé này cho dù không phải của ngài, theo đạo làm người, ngài cũng phải quản."

Vương Sùng nhìn Mục Dạ, gằn từng tiếng: "Nó không phải giống của tôi, tôi đã nói vài lần rồi, không phải con tôi tôi sẽ không quan tâm."

Mục Dạ không nói gì, nhưng vẫn đứng đối diện với Vương Sùng, không ai chịu nhường ai. Vương Tuấn Khải đi tới đi lui, anh cả và Mục Dạ nhất định có gì đó, neus không bọn họ dã không thế này. Không lẽ, không lẽ...

Vương Nguyên kéo tay Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải mỉm cười với cậu.

"Đứa bé này chúng ta cứ giữ lại vài ngày, chờ sau khi kiểm tra ADN sẽ quyết định sau. Nếu là con của anh cả anh cả sẽ đón về, nếu không phải sẽ giao lại cho mẹ nó, Chúng ta cứ coi như là đang tích đức đi."

Vương Nguyên mặt mày rạng rỡ, cậu chính là có ý này, Vương Tuấn Khải mở lời, cậu thật sự rất vui, vươn tay kéo đứa bé lại, nhưng đứa bé lại gạt tay cậu ra. Ánh mắt kjhoong hề bi thương, chỉ kiên định nhìn bọn họ.

"Tôi sẽ không theo ai hết, tôi không phải là quả bóng để các người muốn làm gì thì làm, không cần lo cho tôi, người phụ nữ kia rời đi vừa hay tôi có thể tự do rồi, đừng quấy rầy cuộc sống tự do của tôi."

Vương Tuấn Khải cảm khái, thằng bé này rất có cá tính, đưa tay xách nó lên, vác lên vai, vẫy vẫy tay với Vương Sùng. Toàn vừa đấm vừa đá Vương Tuấn Khải, hắn hung hăng đánh vào mông nó một cái.

"Anh cả, các anh nói chuyện đi, em đưa thằng nhóc này về, hi vọng có thể kiểm chứng nhanh một chút, bằng không đứa bé này bị em ngược đãi chết mất, đến lúc đó nó lại chính là con của anh thì có khóc cũng không tìm được con về đâu."

"Nhị thiếu gia, để đứa bé lại đi, tôi sẽ cử người chăm sóc nó."

"Anh cùng anh cả giải quyết vấn đề đi rồi nói sau, anh cả, em giúp anh một việc, cảm ơn anh đã tìm bác sĩ cho mẹ Vương Nguyên. Có qua có lại, anh giải quyết chuyện của mình cho tốt đi."

Mộ tay kéo Vương Nguyên, một tay khống chế đưa bé đang giãy dụa, bọn họ còn phải tới siêu thị, phải mua thật nhiều thức ăn ngon, không cho thằng nhóc này ăn, trêu chọc nó một phen, ai bào nó kiêu ngạo như thế chứ, không thể tin được, một đứa bé mới mười mấy tuổi thì cuộc sống tự do cái gì chứ, không trêu Vương Nguyên nữa, thằng nhóc này sẽ làm đồ chơi cho hắn, sẽ vui lắm đây.

Vương Nguyên chỉ thiếu chút nưa vui mừng đến nhảy cả lên, vẫn luôn theo sau bọn họ, tiếng hét của đứa bé, tiếng dỗ dành của Vương Nguyên, tiếng dọa dẫm của Vương Tuấn Khải, hòa vào nhau, giống như một gia đình hạnh phúc, ồn ào náo nhiệt, hạnh phúc đến tột cùng.

Mục Dạ xoay người muốn rời đi, Vương Sùng bước tới giữ lại.

"Cho tôi thời gian, Mục Dạ, tôi sẽ lập tức sắp xếp dể bác sĩ làm xét nghiệm, em phải tin tưởng tôi."

"Tổng tài, tôi rất hi vọng đó là con của ngài, ít nhất, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, không phải nữ nhân, nếu như có nữ nhân vác bụng tới tìm ngài, tôi không phải cũng chẳng còn cách nào sao? Nếu thật sự là con ngài thì tốt quá, tôi sẽ liên hệ trường học, giáo viên, dạy dỗ nó bất kì cái gì, xin tổng tài yên tâm, tôi sẽ giúp tiểu thiếu gia trở thành một người nối nghiệp xuất sắc."

Vương Tuấn Khải dự tính sai rồi, Vương Nguyên căn abnr không đứng về phía hắn, đưa bé kia tóm chuẩn rồi, ai hòa nhã dễ gần, chỉ cần một tiếng "anh Vương Nguyên", đồ ăn nó thích sẽ nhanh chóng nằm trong xe đẩy, những thứ này hắn đề không thích.

"Không thích cá mực, thích tôm cơ."

"Anh, em thích ăn cá mực, mua đi mua đi."

Toàn không hề sợ người lạ, năm slaays vạt áo của Vương Nguyên, lắc qua lắc lại, Vương Nguyên lấy một túi cá mực nhưng lại không lấy tôm.

Toàn hất hàm khiêu khích Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải trừng mắt với nó, bê một đống đồ bỏ vào xe đẩy, tiền do hắn trả, phải nghe lời hắn.

"Vương Tuấn Khải, chúng ta còn phải sống nữa, anh đừng tiêu tiền như nước vậy chứ, mua một túi là được rồi."

"Anh, em còn muốn ăn hoa quả ướp lạnh."

Vương Nguyên lấp tức lấy một túi hoa quả ướp lạnh, miệng vừa nói là phải tiết kiệm, giờ lại quay ra cười meo meo với thằng nhóc kia.

"Còn thích gì nữa, nói với anh, anh mua cho em."

"Ví của anh hết tiền rồi, không mua nữa."

Vương Tuấn Khải tức giận, không đưa ví, để xem tiểu quỷ này định làm gì."

"Không sao, anh có tiền, anh mua cho em."

Toàn làm mặt quỷ với Vương Tuấn Khải, xem đi, bây giờ ai được yêu thích hơn nào.

Vương Nguyên, em làm phản cũng quá nhanh rồi, anh mới là người yêu của em đấy nhé, em vừa mới gặp tiểu quỷ này còn chưa được một giờ đâu, anh cả, anh mau dọn dẹp hậu viện của anh đi, Mục Dạ cũng không phải người không hiểu lí lẽ, anh mau rước tiểu quỷ này đi, mới qua chỉ có một tiếng đông hồ mà hắn đã không chịu nổi rồi, may mà hắn là đồng tính, sẽ không sinh con, không phải chịu tra tấn như thế này, quá may mắn rồi.

-Hoàn chương 36-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro