[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình chương - 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

H đã về đây a~~


Vương Tuấn Khải hôn lên da thịt trắng nõn của Vương Nguyên, hắn biết cơ thể Vương Nguyên mềm mại như tơ tằm vậy, hôn ở nơi nào cậu cũng sẽ rên khẽ lên, theo cánh tay trượt xuống, nâng tay trái lên, khẽ hôn lên ngón tay cậu, trên tay cậu có vài vết chai. Nhìn người nhỏ bé vậy thôi nhưng trong cơ thể Vương Nguyên lại ẩn chứa một sức mạnh rất lớn, đây là do cuộc sống cực khổ của cậu lưu lại, cậu dùng hai tay này để vận chuyển hàng hóa, mồ hôi đổ như mưa, dùng tiền vất vả kiếm được để mua quà cho Vương Tuấn Khải, nhìn thấy hắn vui vẻ, Vương Nguyên cũng sẽ vui, dường như những vất vả cậu phải gánh đều đáng giá, dù cho tay bị thương chảy máu, đau thấu tận tim, cậu vẫn chịu đựng một mình không nói, đây chính là một người thật lòng thương yêu hắn, đưa hắn thoát ra khỏi thống khỏ, nếu không thương yêu cậu, hắn chính là tên mặt người dạ thú, một tên khốn nạn không biết tốt xấu, Vương Nguyên một lòng một dạ yêu hắn, đó chính là hạnh phúc của hắn.

Vương Tuấn Khải hôn khắp cơ thể Vương Nguyên, cậu dang tay ôm lấy hắn, cẩn thận yêu thương từng li từng tí, để cậu thả lỏng thân thể, trong cơ thể chỉ để lại một ngọn lửa nóng rực, hừng hực thiêu đốt cậu, thiêu rụi lí trí của cậu, chỉ có thể thuận theo Vương Tuấn Khải, không ngừng rên rỉ. Hôm nay Vương Tuấn Khải rất nhẹ nhàng, nếu như trước đây hắn cuồng dã xâm chiếm cơ thể cậu, hôm nay lại dịu dàng khám phá cơ thể cậu, rốt cục là vì sao.

Vương Tuấn Khải nâng chân trái của Vương Nguyên lên, môi theo chân hôn xuống, khẽ gặm lên phần da thịt non mềm bên trong đùi, đầu lưỡi ram ráp ẩm ướt của Vương Tuấn Khải lướt trên da thịt cậu, khiến Vương Nguyên không ngừng run rẩy.

Xuống dưới nữa, khi đến cẳng chân của cậu, giữ lấy mắt cá chân, Vương Nguyên luôn mang lại cho hắn rung động đẹp nhất, vóc dáng cậu có chút nhỏ, bàn chân cũng nhỏ hơn bình thường, nhưng chân cậu lại không giống như vậy, lại một lần nữa biết tại sao nhũ danh của cậu lạ là Nguyên Nguyên, đầu ngón chân cậu tròn trong mập mạp, trắng nõn đáng yêu, giống như chân trẻ con vậy.

Há miệng, ngậm lấy ngón chân Vương Nguyên, Vương Nguyên giật mình,vội cử động cơ thể, muốn liều mạng rút chân về. Vương Tuấn Khải trong lòng cậu giống như một vị thần, sao hắn có thể làm ra hành động nhưu vậy được, cho dù hai người đang thân mật, cậu cũng không thể tiếp nhận Vương Tuấn Khải làm ra hành động này.

"Vương Tuấn Khải, đừng, đừng làm như vậy, không hợp với thân phận của anh."

Vương Tuấn Khải hôn môi cậu, một tay vẫn giữ chặt chân cậu.

"Anh có thân phận gì? Anh chỉ là người yêu của em thôi, anh còn muốn hôn khắp cơ thể em, hôn chân em, hôn môi em, này, này..."

Ngón tay Vương Tuấn Khải điểm lên phần thân đã bán cương, phấn phấn nộm nộm, sau đó khẽ xoa hai quả cầu nhỏ, Vương Nguyên chỉ có thể cắn môi dưới, nhưng vẫn không thể năng chặn tiếng rên rỉ mê hồn.

"Đáng yêu quá, em tên là Vương Nguyên thật không sai mà, ngón chân tron trogn nộm nộm, thật muốn cắn mà.

"Bẩn, Vương Tuấn Khải đừng........."

Vương Nguyên cũng không hề biết chân cậu lại mẫn cảm đến vậy, chỉ được Vương Tuấn Khải hôn một cái cảm giác tê liệt lập tức truyền từ ngón chân lên thẳng đại não, toàn thân run rẩy, câu cự tuyệt không thể nói nên lời, chỉ có thể thuạn theo Vương Tuấn Khải, trơ mắt nhìn hắn ngậm cắn ngón chân mình, được hắn sủng ái như vậy, tim Vương Nguyên sắp bay lên mây r.

Lòng bàn chân non mịn, Vương Tuấn Khải hôn lên đó một cái, đầu lưỡi lành lạnh lại có chút thô ráp, nhẹ nhàng chuyển động, khiến cho dây thẫn kinh mẫn cảm của Vương Nguyên xao động, khiến cho Vương Nguyên có chút buồn, lại nhịn không được mà run rẩy, muốn rụt chân lại, nhưng cậu giãy giụa liệu có đá vào mặt Vương Tuấn Khải hay không, nếu như vậy Vương Tuấn Khải nhất định sẽ tức giận.

Lòng bàn chân không ngừng bị Vương Tuấn Khải kích thích, Vương Nguyên nhịn không được nữa cười thành tiếng.

"Cười cái gì chứ? Phá hỏng bầu không khí rồi, em phải rên rỉ mới đúng."

Cầm lấy bàn chân Vương Nguyên, giả vờ tức giận cắn một cái, nhưng lại không nhịn được nụ cười vui vẻ trên môi. Vương Nguyên chỗ nào cũng đẹp, ngay cả bàn chân cũng trắng trẻo hồng hào, như trẻ con vậy.

Đứng dậy lấy bôi trơn và bảo hộ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, đây là cần thiết, hắn không thể để Vương Nguyên bị tiêu chảy, nam nhân dù sao cũng không giống nữ nhân, không chuẩn bị đầy đủ Vương Nguyên sẽ bị thương mất.

Cơ thể được khai khẩn chu đáo, đã sớm trở nên mềm mại, Vương Tuấn Khải thì thầm trấn an bên tai cậu, từng chút từng chút tiến vào thân thể Vương Nguyên, cho đến khi hoàn toàn nằm trong hậu huyệt nóng bỏng kia. Vương Nguyên hít thở sâu thả lỏng, thân thể bị Vương Tuấn Khải áp lên, lồng ngực phập phồng, ánh mắt mê man, nhìn thửng vào Vương Tuấn Khải,nhìn vào đôi mắt ẩn chứa yêu thương của Vương Tuấn Khải, cho dù thân thể có đau đớn, nhưng đau đớn này so với đau đớn Vương Tuấn Khải phải trải qua có là gì, đưa tay lên, ôm lấy bả vai Vương Tuấn Khải.

"Thật sự, muốn cùng en bốc cháy, biến thành tro bụi, cùng nhau hôi phi yên diệt.

Như vậy, trong thân thể Vương Nguyên có sự tồn tại của hắn, theo gió bay đi, trong anh có em, trong em có anh, triền triền miên miên, lưu lạc chân trời, sẽ không bao giờ tách ra nữa.

Cánh tay Vương Tuấn Khải chống bên cạnh sườn Vương Nguyên, bốn mắt nhìn nhau, má kề má, Vương Tuấn Khải càng tiến sâu vào trong cơ thể Vương Nguyên.

Vậy chúng ta hôm nay cùng nhau bốc cháy đi, nếu như ngày mai có biến thành tro tàn, vậy để anh cả hợp táng chúng ta cùng một chỗ, như thế sẽ không phải xa nhau nữa."

An táng cạnh phần mộ của Tô Văn, làm gì có chỗ cho cậu chứ.

Vương Nguyên cười, rên rỉ đáp lại sự vận động của Vương Tuấn Khải, không ngừng thở dốc, cánh tay ôm chặt lấy Vương Tuấn Khải, thật sự có chết ngay vào lúc này cậu cũng cam tâm, như thế, cậu sẽ mãi mãi có được cảm giác hạnh phúc này, lúc này Vương Tuấn Khải là của cậu, chỉ của riêng mình cậu, Vương Nguyên đã thỏa mãn rồi.

Vương Tuấn Khải thật sự muốn liều chết, quấn lấy Vương Nguyên, không ngừng luật động, hắn từng nói, tình yêu không đơn thuần chỉ là nói đến tình cảm, cũng có thể dùng hành động để thay lời yêu thương, thân thể phù hợp, tinh thần cùng thân thể dung hợp, hắn thích cảm giác này.

Xuống khỏi người Vương Nguyên, hắn nằm xuống bên cạnh không ngừng thở dốc, hoan ái đến cực hạn, cuồng dã đến cực hạn, đem nỗi nhớ và tình cảm hắn dành cho Vương Nguyên đều biến thành hành động, tình cảm của hắn đối với Vương Nguyên hiện giờ vô cùng sâu đậm. Vương Nguyên trong lúc hoan ái đã ngất đi, lại bị hắn dùng sức vận động đánh thức, sau đó cũng nhau rên rỉ, thở dốc, cùng nhau đến cao trào, đạt được khoái cảm mãnh liệt nhất.

Vương Nguyên thật sự không còn chút khí lực nào, một ngón tay cũng không thể động,toàn thân run rẩy, dư vị của màn cao trào lúc nãy vẫn còn trong cậu, đại não cũng chưa hoàn toàn thanh tỉnh, thân thể như lơ lửng trên mây, tất cả đều tốt đẹp như vậy.

Vương Tuấn Khải xoay người ôm Vương Nguyên vào trong ngực.

"Vương Nguyên, Vương Nguyên, em thật sự là thiên sứ nhỏ của anh, có em ở bên, anh có lên thiên đàng cũng thấy tốt đẹp."

Âm thanh còn mang theo hơi thở dốc, có chút hụt hơi, nhưng hơi thở lại nóng rực, lướt qua tai Vương Nguyên, khiến cậu khẽ rụt vai lại, mắt khép hờ, môi nở nụ cười, mỗi lần hoan ái, hắn như chết đi sống lại vậy, cho cậu kích động lớn nhất.

Vương Tuấn Khải hôn lên thái dương cậu, tay ôm chặt lấy cậu, sẽ không buông ra nữa.

Vương Tuấn Khải thấy trên người Vương Nguyên lưu lại không ít hôn ngân, lớn có nhỏ có, rất vui vẻ, điều này chứng minh Vương Nguyên là của hắn, chỉ của riêng hắn mà thôi.

"Ngày mai phải gia tăng thể lực, chúng ta hoan ái cả một đêm rồi, anh rất hạnh phúc."

"Anh có muốn người ta sống nữa không ."

Giận dỗi trong vòng tay của Vương Tuấn Khải, xoay người, rúc vào trong ngực hắn, kéo tay hắn, nhắm mắt lại.

"Vương Nguyên ....."

Vương Nguyên không mở mắt chỉ khẽ "dạ" một tiếng.

"Vương Nguyên..........." - Vương Tuấn Khải gọi lại lần nữa.

Lần này Vương Nguyên mở mắt ra, vừa bực vừa buồn cười nhìn hắn.

"Dày vò người ta xong còn không cho người ta nghỉ ngơi nữa, em mệt chết được, người cũng đau nữa,để em ngủ đi..."

Vương Tuấn Khải nâng cằm cậu lên, không cho cậu nhắm mắt.

"Anh lúc này chỉ muốn gọi em, nghe được câu trả lời của em anh thật sự rất vui, sau khi hoan ái, anh thích nhất là được ôm em, cùng em trò chuyện, sau đó cùng nhau ngủ, anh phát hiện, gọi tên em lúc này thật sự rất gợi cảm.

Thật là, đâu có như vậy chứ, thân thể thỏa mãn rồi còn muốn nói chuyện phiếm với cậu, bị hắn "dày vò" xong làm gì còn sức lực nữa, xương cốt cũng như bị tháo hết ra sau đó lắp lại, cậu hôm nay không biết đx bị hắn dày vò bao nhiêu lâu, đổi qua bao nhiêu tư thế, thân thể hoàn toàn bị mở rộng, thắt lưng đau, chân mỏi, ngay cả mắt cũng không muốn mở nữa.

Vùi mặt vào trong ngực Vương Tuấn Khải, mặc kệ hắn nháo.

"Ngày mai em làm xương sườn cho anh, để em ngủ đi."

Vương Tuấn Khải thấy cậu thật sự mệt mỏi, thời điểm hưng trí lên cao, chỉ có thể nghịc ngợm vuốt ve thân thể cậu, câu được câu chăng nói chuyện với Vương Nguyên, bân đầu Vương Nguyên còn thỉnh thoảng đáp lời, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng hô hấp đều đều, hắn vuốt ve cổ Vương Nguyên, nghĩ từ mai nhất định phải giúp cậu gia tăng thể lực, nuôi cậu mập mạp một chút, nếu Vương Nguyên mập mạp, nhất định càng đáng yêu hơn nữa.

-Hoàn chương 43-

Sao tuôi edit H càng ngày càng khô khan thế này :(((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro