[Transfic] Thay thế ái tình chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Nguyên thực sự là một người ôn hòa, chỉ cần là yêu cầu không quá thân phận cậu đều cười đáp ứng. Cho dù là Vương Tuấn Khải khuya khoắt muốn ăn cơm, Vương Nguyên cũng sẽ mặc quần áo vào chạy tới, nấu cho hắn một bát mì. Sau đó Vương Tuấn Khải liền sẽ cho cậu ở lại nơi này, buổi sáng Vương Nguyên lại nấu điểm tâm cho hắn, gọi Vương Tuấn Khải dậy uống một chút sữa.

Bọn họ không có cùng giờ học, mặc dù là học cùng một trường. Nhưng là, Vương Nguyên hướng Ánh Triệt hỏi thăm qua, Ánh Triệt đối với Vương Tuấn Khải cũng rất mơ hồ. Hắn rất ít đến trường học, vừa hoàn thành quá học liền rời đi, không lưu lại tại trường, Người quen biết hắn cũng rất ít, cơ hồ đối với Vương Tuấn Khải không hề biết gì cả.

Vương Tuấn Khải ở quán bar xem sổ sách, năng lực của Dịch Dương Thiên Tỉ không tồi, việc quản lí quán bar rất có tổ chức. Hắn xem sổ sách cũng là làm cho có lệ, nói như thế nào đây cũng là quán bar hắn cùng Tô Văn mở, Tô Văn đi rồi, hắn muốn cho quán bar này phát triển lâu dài.

"Mấy hôm nay xem ra tinh thần của cậu không tồi, đúng là trong nhà có người chiếu cố có khác."

Dịch Dương Thiên Tỉ thật cao hứng, mang tới một cốc bia đặt trước mặt Vương Tuấn Khải, thời điểm này thần thái của hắn thật tươi tỉnh, giống như hai năm trước. Có điều, mới chỉ có nửa tháng, nhìn mặt của Vương Tuấn Khải đã khỏe mạnh hồng hào, không còn gầy yếu nữa, cằm cũng đầy hơn, rất ít say rượu, 10h trở về nhà. Điều này đều khiến người ta giật mình.

"trong nhà có nam giúp việc không tồi, cậu ấy chiếu cố rất tốt!"

Xem thời gian, đã tới 7h rồi, hắn phải về nhà rồi! Hôm nay Vương Nguyên sẽ làm xương sườn hắn thích ăn, Vương Nguyên tay nghề thật sự rất không tồi, hắn đá yêu đồ ăn cậu làm, đò ăn bên ngoại đều bị xem như rác rưởi, căn bản không sánh với Vương Nguyên được.

"Có thời gian thì đưa cậu ấy tới đây gặp mặt đi, tôi rất muốn muốn nhìn một chút xem cậu ấy là người như thế nào có thể bắt được khẩu vị ăn uống của cậu."

"Cậu ấy bộn bề nhiều việc, mỗi ngày đều đi làm thêm."

Mỗi ngày đều là vội vội vàng vàng, không biết rốt cuộc cậu có bao nhiêu thể lực? Đi học, hai công việc làm thêm, còn phải nấu ăn cho hắn, dọn dẹp nhà cửa, xoay mòng mòng... vậy mà vẫn cười đến thật vui vẻ. Cậu là một người rất nhu hòa, đáng tin tưởng, cho dù là hắn nửa đêm tỉnh lại, muốn ăn cơm... cậu cũng có thể chạy như bay đến đây, chỉ để nấu cho hắn một bát mì, không thể nào không cảm động. Trừ bỏ anh cả, Tô Văn, Vương Nguyên là thật tâm tốt với hắn. Cho dù ở bên ngoài dạo chơi, hắn vẫn sẽ nghĩ hôm này Vương Nguyên lại làm món ngon gì cho hắn. Cố gắng không ở bên ngoài quá khuya, là không muốn cậu phải chờ đợi quá lâu.

Nụ cười tươi vui vẻ trên mặt hắn không hề gợn chút đau thương, cũng không nhắc tới Tô văn nữa, có phải hay không hình bóng Tô Văn đang dần dần phai nhạt? Bên cạnh có người giống Tô văn chăm sóc hắn, Vương Tuấn Khải cô đơn lâu lắm rồi, mới có thể rất nhanh trầm luân đi.

"Về nhà thôi! Vương Nguyên hôm nay lại làm nhiều món ngon a!"

Vừa mới 7h hắn đã trở về nhà, Dịch Dương Thiên Tỉ bật cười, nhìn thấy Vương Tuấn Khải có chút gấp gáp muốn rời đi, trong lòng trào dâng xúc động. Trước đây hắn ghét nhất phải trở về nhà, xem ra hiện tại tất cả mọi thứ đang tiến triển rất tốt. Anh à, anh phù hộ cho Vương Tuấn Khải đi, hai năm qua hắn đã chịu nhiều thống khổ, để cho người này ở bên cạnh hắn, thay thế anh chiếu cố hắn.

"Anh đã về a! Mau mau rửa tay, lập tức sẽ được ăn cơm."

Cửa vừa mở ra, Vương Nguyên đã mang đôi dép lê đặt xuống chân Vương Tuấn Khải, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, quần jeans trắng, còn có tạp dề của Tô Văn, đúng ở cửa cười với hắn.

Vương Tuấn khải đã hình thành thói quen với sự có mặt của Vương Nguyên nhưng hắn vẫn có vài giây thất thần. Mỗi lần nhìn thấy Vương Nguyên, hắn sẽ cos một loại cảm giác như thấy Tô Văn.

Vương Tuấn Khải theo Vương Nguyên nở một nụ cười, cậu cười lên rất có sức cuốn hút, mỗi lần hắn đều cười theo cậu, cho dù là chẳng có chuyện gì cao hứng. Chỉ cần thấy Vương Nguyên tươi cười, hắn cũng cảm thấy thật vui vẻ. Nụ cười của cậu trong sáng, thuần khiết thật giống người của hắn.

Cởi áo khoác ngồi xuống bàn cơm, Vương Nguyên tư nhiên bê tới một đĩa thịt bò, Vương Tuấn Khải nhăn nhăn cái mũi:

"Tôi muốn ăn xương sườn, không phải thịt bò! Em không phát hiện ra cằm tôi mấy hôm nay nhọn ra rồi sao? Tôi phải ăn xương sườn hảo hảo bồi bổ, ăn xương sườn!"

Vương Tuấn Khải giống như một tiểu hài tử kén ăn, còn thiếu chút nữa đập bàn hét to muốn ăn xương sườn, không ăn thịt bò.

"Hôm nay siêu thị bán hết xương sườn mất rồi, em chỉ có thể mua thịt bò. Lần trước không phải anh nói thật thích ăn thịt bò sao? Hôm nay ăn tạm một bữa, ngày mai em lại mua xương sườn."

Vương Tuấn Khải một tay kéo Vương Nguyên qua, một tay ôm lấy eo nhỏ, gắt gao ôm trong lòng hắn, làm cho bọn họ mặt đối mặt, cầm tay của cậu đặt trên mặt mình.

"Em sờ thử mà xem, có phải cằm tôi biến nhọn rồi không? Nếu không nấu xương sườn cho tôi, tôi sẽ càng gầy. Vương Nguyên, em phải hảo hảo chiếu cố cơ thể của tôi, nếu tôi không béo lên, sẽ có người rất không cao hứng."

Mặt Vương Nguyên đỏ bừng, nào có xấu như vậy chứ? Không phải là chỉ có hôm nay không làm xương sườn hắn thích ăn thôi sao? Sao có thể gầy nhanh như thế được? Nhưng được ngón tay thon dài, trơn nhẵn của hắn tiếp xúc da thịt, khiến cho trái tim của cậu rộn ràng. Cuối cùng cũng được tiếp xúc với đối tượng thầm mến, cậu không dám. Thầm mến Vương Tuấn Khải, muốn chạm vao hắn, nhưng mỗi lần thân thể đều sẽ cứng ngắc. Vương Tuấn Khải ở trong lòng cậu chính là một thiên sứ, cậu không dám bất kính. Tay hắn trên lưng cậu thật nóng, nóng tới nỗi tứ chi của cậu có chút nhũn ra, hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên mặt cậu, càng làm cho cậu mất đi thần trí.

"Thấy chưa! Ngày mai phải mua xương sườn về nấu cho tôi ăn, vào chua ngọt, kho tàu hay nấu canh đều được, tôi chính là muốn ăn xương sườn!"

Vương Nguyên không tự chủ được mà gật đầu.

"Được, ngày mai cho dù phải chạy mười siêu thị cũng sẽ nấu xương sườn cho anh ăn, làm một bữa tiệc xương sườn thật lớn!"

Làm sao có thể từ chối được ánh mắt cầu xin của hắn? Tuy là có chút bắt buộc, nhưng cậu cũng thật cao hứng. Vương Tuấn Khải ánh mắt ướt át nhìn cậu chằm chằm, cậu không thể cự tuyệt, không phải chỉ là xương sườn thôi sao? Nếu thật sự không mua được, cậu phải đi giết lợn, liều chết cũng phải làm cho hắn.

Vương Tuấn Khải lúc này mới buông Vương Nguyên ra, cau mày tư nhiên ăn thịt bò.

"Em ăn đi, tôi hôm nay không muốn ăn. Em phải ăn hết, tôi phát hiện, em thật sựu rất gầy, không phù hợp với cái tên Vương Nguyên này. Đem cả bàn thịt bò này ăn hết, tôi lại ôm em thêm một cái, xem trên lưng có thêm chút thịt nào không!"

Chiếc đũa Vương Nguyên cầm trên tay rơi xuống đất. Lại ôm cậu một cái? Hắn nghiện ôm rồi sao?

Vương Tuấn Khải nhảy tới, kéo Vương Nguyên, giở trò vuốt ve cậu.

"Trên lưng chẳng có thịt, mông lại thực cong, ngực cũng không đủ dày, ánh mắt rất đẹp, miệng cũng rất thích hợp để hôn môi, làn da cũng không tồi, chỉ là săc da không tốt lắm, còn có đôi mắt đen. Nam nhân sẽ không có ai giống như em...Vương Nguyên, em đồng tính sao?"

Mặt Vương Nguyên đỏ ửng căn bản không tiêu trừ được, hắn đang làm gì a? Sao lại sờ mông của cậu, tay hắn còn khéo léo luồn vào trong áo sơ mi vuốt ve thân thể của cậu, cậu chỉ không biết đây là đang làm những gì a! Này... này gọi là phi lễ.

"Buông em ra! Không được nháo em, em phải kêu to phi lễ a!"

Ôm thắt lưng của hắn, như thế nào còn vuốt ve tới không để yên? Thật ngứa ngáy a. Ở chung đến nay, Vương Tuấn Khải là người tốt, chỉ cần trừ bỏ những lúc hắn nhất thời nổi hứng thích trêu đùa thói quen của cậu, Vương Tuấn Khải là một người bạn rất tốt. Mỗi lần đều sẽ chọc cho cậu oa oa kêu to, hắn mới có thể cười đến thật vui vẻ đắc ý, trêu đùa cậu có phải thật sựu rất vui không?

"Tôi phi lễ em? Em kêu đi! Đem cảnh sát gọi tới, nhìn xemlaf em phi lễ tôi hay tôi phi lễ em?"

Ai bảo không làm xương sườn cho hắn ăn? Hắn sẽ trêu cợt Vương Nguyên. Vương Nguyên giống như món đồ chơi của tiểu nữ sinh, sẽ kêu giống như vậy. Chỉ cần cầm một chút, nhéo một phen, cậu sẽ chiêm chiếp kêu. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn nộn thịt, cắn lên đó một ngụm chắc chắn không tồi.

Xem đi! Mặt đỏ bừng, hét to lại còn phản kháng. Áo sơ mi bị hắn lôi kéo tới thực loạn, mái tóc mềm mại cũng rối loạn, nhìn thế nào cũng giống một người lương thiện bị khi dễ, bộ dạng xinh đẹp, thật đáng yêu! Sau lần đầu tiên trêu chọc cậu, hắn đã yêu thích loại cảm giác này.

"Em mới không cần, anh bại hoại! Mau buông em ra!"

Cơ hồ mỗi ngày đều bị trêu chọc một lần, Cậu cũng không phải món đồ chơi của Vương Tuấn Khải, cậu chính là người giúp việc, không đè cập tới sẽ phục vụ hắn chơi đùa.

"Nói cho tôi biết, em là đồng tính sao? Tôi thích nam nhân, còn em? Cái người học trưởng kia rốt cuộc cùng em là quan hệ gì?"

Vương Nguyên giãy dụa một chút, đầu nhẹ nhàng dựa đầu vào hõm cổ hắn, không có tâm tư tự hỏi tư thế của hai người bọn học hiền tại có bao nhiêu mờ ám? Quần áo quấn cùng một chỗ, thân thể quấn cùng một chỗ. Nếu nói bọn họ là tình nhân, tư thế này chính là quá mức thân mật.

"Học trưởng? Ai a?"

Bọn họ là học cùng một trường, nhưng chưa bao giờ chạm mặt, Vương Tuấn Khải thế nào lại biết được vị học trưởng kia?

"Vóc dáng cao lớn, bộ dạng rất được."

Vương Tuấn Khải cũng không nhận biết được trong lời nói của mình có bao nhiêu dấm chua, giống như bắt được người yêu ở bên ngoài vụng trộm.

"Ánh Triệt?"

Hẳn là Ánh Triệt, bọn họ là bạn tốt, hắn luôn quan tâm cậu.

"Hừ, đi đến trước mặt tôi, nói tôi phải hảo hảo chiếu cố em, nói em thật đơn thuần, lương thiện, hy vọng tôi đừng khi dễ em. Tôi có khi dễ em sao? Từ đầu tới cuối đều là em khi dễ tôi, em không hảo hảo nấu ăn cho tôi, ngược đãi tôi!"

Có chút dở khóc dở cười, Ánh Triệt cúng chưa bao giờ quản công việc làm thêm của cậu, hôm nay như thế nào lại cố ý tới tìm Vương Tuấn Khải. Hắn cũng không phải một người sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ở trước mặt hắn, làm ơn sẽ bị hắn lý giải trở thành uy hiếp này không phải là hiểu lầm sao.

Tô Văn, người này thật sự rất dễ bắt nạt, khi dễ cậu ấy, trêu dùa cậu ấy, làm cho anh rất vui vẻ. Em không phải mong anh mỗi ngày đều được thực tâm vui vẻ sao? Em xem, anh đang cười, em cũng cười đi, em yên tâm rồi chứ? Anh hiện tại rất ổn, xem như là vui vẻ, nhưng mà, nếu là em ở bên anh, anh đang ngủ cũng sẽ cười thành tiếng.

- Hoàn chương 10 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro