[Transfic] Thay thế ái tình chương - 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Tuấn Khải quay người, hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt của Vương Nguyên sau khi bị hắn khi dễ đáng thương cỡ nào, đây là muốn tốt cho cậu, vì sao lại lần nữa cự tuyệt, cậu không biết rằng bị người khác bắt nạt rất khó chịu sao? Cậu không biết hắn làm như vậy là muốn tốt cho cậu sao? Còn bốc đồng không muốn nhận sự giúp đỡ của hắn, thật là không biết tốt xấu.

Vương Nguyên hai tay run rẩy, cậu cũng không phải là cún con, cho dù là muốn ở cạnh Vương Tuấn Khải, cũng không thể có tôn nghiêm. Vương Tuấn Khải không hề tôn trọng cậu, làm cho cậu rất đau lòng. Cởi bỏ tạp dề màu lam trên người, đặ ở một bên, tắt bếp, bọn họ trước tiên phải bình tĩnh lại đã, bây giờ nếu nói với hắn cậu nhất định phải ra ngoài làm thêm, Vương Tuấn Khải nhất định không cho cậu tới nhà của hắn nữa. Nói như vậy, tình cảm của bọn họ sẽ chấm dứt, thật vất vả mới chậm chạm chuyển biến tốt một chút, cậu thật sự không nỡ rời xa Vương Tuấn Khải.

"Xương sườn em nấu xong rồi, anh nói muốn ăn nên để nguội một chút. Cơm thì ở trong nồi cơm điện, rau xanh chưa xào, nếu anh muốn ăn, em làm xong sẽ đi."

Vương Tuấn Khải đem đống đồ ăn vặt trên sofa vứt hết xuống đất, hắn mỗi lần tức giận đều thích vứt đồ đạc lung tung, ai cũng không có biện pháp, cho dù là lúc Tô Văn còn sống, hắn đập phá đồ đạc cũng chỉ có thể im lặng đứng một bên mà nhìn.

"Đây chính là nói em muốn ra ngoài làm thêm?"

Vương Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy con ngươi đỏ lừ của Vương Tuấn Khải, gật đầu thật mạnh. Cẩu phải đi, đi làm thêm cậu mới kiếm được tiền, mới có thể an bài cuộc sống của mình tốt một chút, làm cho Vương Tuấn Khải đồ ăn ngon, mẹ sẽ có tiền mua thuốc. Đây là lí do cậu không thể an phận ở nhà, làm một sinh viên đơn thuần.

"Em thật sự cần phải đi làm thêm, thật xin lỗi."

Vương Tuấn Khải nghe được câu này của cậu, đem bình nước trên bàn trà ném mạnh xuống đất, chỉ tay ra cửa lớn:

"Cút đi xa xa vào! Sau này không cần tới đây nữa!!!"

Mắt hạnh vủa Vương Nguyên đã tràn ngập nước, cậu chưa bao giờ nghĩ Vương Tuấn Khải sẽ vô tình với cậu như vậy. Ở chung với nhau đã nhiều ngày, hắn còn giúp cậu trừng trị bà chủ, trong lòng luôn rất vui vẻ, chẳng lẽ vì chút mâu thuẫn nhỏ này mà chia tay sao? Cậu phải đi làm thêm, Vương Tuấn Khải tại sao lại giận dữ tới như vậy? Chẳng qua là một việc nhỏ mà không nghe lời hắn, cậu cũng có tự trọng của mình, cậu có cách sống của cậu, chẳng lẽ không thể ngồi xuống cùng nhau nói chuyện được sao?

"Anh phải tự chăm sóc chính mình, anh đưng uống rượu nữa, ban đêm cũng đừng thức khuya, dạ dày của anh không tốt phải ăn đồ ấm, đồ cay nóng ăn ít đi... Những ngày này em không thể ở cạnh anh, anh đừng sinh bệnh..."

Cho dù là tức giận, vẫn cứ như vậy mà dặn dò hắn, cậu thà rằng chính mình thương tâm mất mát, cũng không hề muốn Vương Tuấn Khải sinh bệnh.

Vương Tuấn Khải thở mạnh, nhìn bộ dạng kia của Vương Nguyên, trong lòng không biết là nổi lên tư vị gì. Giận cậu, trách cậu không biết tốt xấu, nhưng khi thấy cậu trước khi rời đi còn căn dặn hắn phait tự chăm sóc mình thật tốt, điều này làm cho oán hận trong lòng hắn tiêu tan hết. Trên đời này, còn có một người có thể vì hắn mà dốc toàn bộ sức lực, có thể vì hắn làm tất cả, nếu như để người này rời đi, hắn thật sự quá ngu ngốc. Vương Nguyên lúc nào cũng đều muốn tốt cho hắn. Chuyện hôm này cũng không có gì đáng kể, Tô Văn cũng giống như Vương Nguyên, cuối cùng đem sinh mệnh giao cho hắn, hiện tại có người đối tốt với hắn như vậy, hắn đành lòng buông tay sao? Đối tốt với hắn mà không cần hồi báo, hắn nhất định không thể để Vương Nguyên rời đi.

Lần này rời đi, liệu có thể quay lại không? Vương nguyên sợ hãi, tính tình Vương Tuấn Khải rất kì quái, hắn là một người vô cùng kiêu ngạo, không thể bắt hắn cúi đầu nhận sai trước. Chính là Vương Tuấn Khải không thèm để ý đến cậu, làm cho cậu rất khổ sở, cậu không ở bên cạnh hắn, chỉ hi vọng hắn có thể sống tốt, đừng tiếp tục cái cuộc sống say xỉn trước kia nữa, thân thể hắn sẽ không chịu được. Bảo trọng, Vương Tuấn Khải! Khi em không ở bên anh, hãy sống thật tốt cuộc sống của mình.

Tay vừa chạm tới chốt cửa, Vương Tuấn Khả i biết lần này cậu đi, hắn cúng sẽ không thể sống vui vẻ; nhà sẽ lại như trước kia trở nên trống vắng, hỗn loạn, không có đồ ăn ngon, không có ánh mắt luôn dõi theo hắn, không có gương mặt tươi cười chào đón hắn, hắn có thể không cô đơn sao? Cô đơn quá lâu rồi, hắn thấy sợ rồi.

"Đừng đi!"

Vương Tuấn Khải bật dậy, gắt gao ôm lấy eo nhỏ của Vương Nguyên, đem cậu ôm chặt trong vòng tay, nắm lấy tay cậu, không cho caaujcos ý định mở cửa rời đi nữa.

"Vương Nguyên, anh sẽ không để em đi, cho dù là giam cầm, anh nhất định trói em lại bên người. Lưu lại, ở lại bên anh đi!"

Không thể để một người tốt như cậu rời đi, huống chi Vương Nguyên không chỉ đối tốt với hắn, mà đối với hắn luôn dốc hết tâm hết sức, người như vậy càng không thể buông tay. Vì thế, hăn sgawts gao ôm Vương Nguyên, không cho cậu kịp phản ứng , xoay người cậu lại, làm cho hai người mặt đối mặt, hung hang, mạnh mẽ ép môi hôn lên miệng nhỏ xinh xắn của cậu, đầu lưỡi lập tức tiến vào, quấn lấy lưỡi cậu , hấp dẫn cậu, khuyến khích cậu.

Tô Văn, anh và Vương Nguyên hôn môi, em có nhìn thấy không? Em từng nói làm người phải ích kỉ một chút, không thể buông tha những gì có lợi cho mình, anh đã quyết định, cho dù là dùng chách nào cũng phải lưu cậu ấy lại.

Vương Nguyên là một người đơn thuần, dè dặt, tính tình cũng rất giản đơn, chỉ cần hôn câu, ôm lấy cậu, cậu nhất định sẽ ở lại bên hắn. Hắn đã quyết một lòng giữ cậu bên mình, vậy thì dùng cách này giữ Vương Nguyên ở lại đi, mặc dù có chút đê tiện, nhưng đây là biện pháp dễ dàng mà hiệu quả nhất.

Ngón tay men theo vạt áo của Vương Nguyên, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh, chuyển động khắp thân thể nhỏ nhắn của cậu. Thật gầy! Nhưng với hắn mà nói lại có một sự hấp dẫn rất lớn.

Đầu lưỡi của hắn chu du khắp khoang miệng, liếm láp môi cậu, tinh tế thăm dò, răng nanh nhẹ nhàng cắn môi dưới. Những động tác này cứ liên tục nối tiếp nhau, khiến chân Vương Nguyên mềm nhũn, không thể đứng thẳng nữa mà men theo cánh cửa trượt ngã xuống đất. Vương Tuấn Khải cũng thuận thế mà khuỵu xuống chính giữa trên thân thể cậu, tay vươn tới cởi quần áo của cậu. Thật là muốn xé nát quần áo của cậu, chiếm giữ lấy cậu.

"Ân, Vương Tuấn Khải, đừng như vậy."

Ở dưới thân thể hắn mà hô hấp khó khăn, Vương Tuấn Khải đối mặt với cậu như lang như hổ mà tấn công, chỉ có thể vô lực kháng cự tay hắn, nghiêng nghiêng đầu. Vương Tuấn Khải cắn mút trên cổ cậu, cậu chỉ có thể mềm nhũn thử dẩy tay hắn ra. Bàn tay chạm vào ngực cậu, nóng bỏng đến dọa người. Hắn như ghim trên ngực cậu, có thể cảm nhận được tim cậu đang đập liên hồi... một nhịp, hai nhịp...làm cho trái tim hắn cũng rộn ràng theo, thật nhanh, thật mạnh.

Mặt Vương Tuấn Khải chôn ở hõm cổ cậu, tinh té hôn qua động mạch chủ, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn. Tô Văn không còn ở đây, những hôn ngân này sẽ khắc ở trên người Vương Nguyên, chỉ cần cậu ra khỏi cửa, mọi người dều sẽ biết cậu đã có người yêu, hơn nữa bọn họ rất ân ái.

Ngậm lấy vành tai của cậu, cơ thể Vương nguyên gầy gò nhưng vành tai lại khá dày, rất có thịt; nếu đi xem tướng số thầy tướng số thường nói người có vành tai như vậy rất có phúc khí. Phúc khí của Vương Nguyên, hắn hi vọng cậu có thể mang tới cho hắn, cho hắn một cuộc sống thật tốt. Con người vốn ích kỉ, hắn không nghĩ tới lúc phải trả giá, càng muốn nhiều hơn.

"Đừng rời đi, Vương Nguyên! Em hứa với anh, đừng đi!"

Vương Nguyên nhìn thấy ánh mắt của Vương Tuấn Khải, trong đó ngập tràn khẩn cầu, giống như một con thú nhỏ sợ bị bỏ rơi. Đối mặt với ánh mắt như vậy, bạn nhỏ đơn thuần Vương Nguyên sao có thể kháng cự? Cho dù là có người dùng 10 con ngựa tới lôi cậu đi, cẫu cũng sẽ nhất định không đi.

Ôm lấy gương mặt hắn, kìm lòng không được, môi anh đòa chủ động hôn lên khóe môi hắn. Bờ môi của cậu vốn đã bị Vương Tuấn Khải hôn tới sưng đỏ, trong ánh mắt Vương Tuấn Khải mang theo phong tình không giới hạn.

"Anh có tiền, có thể nuôi em, cho em học đại học, cho em một cuộc sống tốt, chỉ cần em ở lại bên anh, anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất... đừng đi làm thêm nữa, tính tình của em như vậy không thích hợp, anh rất sợ em bị khi dễ... Em có hiểu hay không?"

"Nghe em giải thích đã, được không? Vương Tuấn Khải, đừng tự tiện làm chủ, phải nghe em giải thích. Chúng ta không ầm ĩ nữa, cãi nhau sẽ làm tổn hại tới tình cảm của chúng ta, em không thể để anh vì chúng ta cãi nhau mà tổn hại thân thể!"

Gắt gao ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải, để bọn họ sít sao ôm lấy nhau. Lúc này, trận cãi nhau lúc nãy đã trôi vào quá khứ, bọn họ chính là lo lắng cho đối phương, không nỡ nhìn đối phương chịu khổ, điều này làm cho cậu cảm thấy muốn khóc, không có mẹ ở bên, đã lâu lắm rồi mới có người quan tâm cậu như vậy. Cậu biết tính cách của bản thân có chút yếu đuối, Vương Tuấn Khải làm chỗ dựa vững chắc cho cậu, khiến cậu vô cùng cảm động.

Vương Tuấn Khải sít sao ôm thắt lưng cậu, ở trên cổ cậu gật gật đầu.

"Em nói đi! Chỉ cần có thể nói ra với anh. Anh liền đáp ứng!"

Trong tình yêu mọi người đều như vậy sao? Khi hắn cùng Tô Văn chung sống, cho dù là cãi nhau Tô Văn cũng yên lặng không kêu một tiếng, tùy hắn nháo ra sao thì nháo. Nhưng Vương Nguyên thì không như vậy, cậu muốn công bằng. Cho hai người một cơ hội, hảo hảo nói chuyện bọn họ sẽ không ầm ĩ nữa.

"Chúng ta đứng dậy trước đã, ngồi trên mặt đất thế này sao có thể nói chuyện được."

Trong lúc đó Vương Tuấn Khải vẫn dán chặt lấy thân thể cậu, bọn họ trừ hai chân ra không có điểm nào không dính lấy nhau. Cậu có thể cảm nhận được thân thể Vương Tuấn Khải có chút thay đổi, nụ hôn vừa rồi đã làm cho hắn động tình, thân thể có chút thay đổi, làm cho cậu có chút thẹn thùng.

"Đừng, cứ như vậy nói đi!"

Vương Nguyên mặc dù rất gầy, nhưng cảm giác ôm vào ngực thật thích, hắn vẫn còn chưa ôm đủ mà nên không thể buông tha được. Hư không rất lâu rồi mới có một người cho hắn cái ôm ấm áp, có thể ôm trong tay mới gọi là hạnh phúc, ôm vào trong ngực làm vợ một đời. Hắn nhớ rõ lời này, không thể buông tay.

"Mẹ của em nằm viện, em phải đóng tiền chữa bệnh cho bà. Trong nhà chẳng có nguồn kinh tế nào, học phí của em, sinh hoạt phí đều dùng đến tiền... Em còn muốn cho anh một cuộc sống thật tốt, không muốn dùng tiền của anh để mua đồ ăn, nếu dùng tiền của anh, em sẽ cảm thấy bản thân mình không phải thật vô dụng sao? Vậy mà cũng không thể cahwm sóc tốt cho người mình yêu. Vì tự trọng của bản thân, vì bệnh tình của mẹ, em không thể không đi!"

Vương Tuấn Khải rời cậu ra, nhìn thẳng vào mắt cậu:

"Bệnh gì?"

"Đau tim thấp khớp. Rất khó chữa, em lại không đủ tiền cấp cho bà dưỡng bệnh, chỉ có thể ở nhà uống thuốc. Em biết bà rất khó chịu, nhưng là nhà em không có điều kiện kinh tế không thể trường kì nằm điều trị trong bệnh viện. Em cũng tưng muốn bỏ học, nhưng mẹ không cho phép, bà thà rằng chính mình chết đi cúng không cho em bỏ học. Tình hình hiện tại có tốt hơn một chút, tuần trước em gọi điện thoại cho bà, bà ở nhà rất tốt, nhưng mà Dương thúc thúc nói mẹ tốt nhất vẫn nên nằm viện, bệnh đã thật sự nghiêm trọng rồi... Vương Tuấn Khải, em có thể làm gì đây? Không phải em không nghe lời, không phải em không biết anh rất tốt với em, nhưng sự tình như vậy, em có thể một mình ở nhà an tâm đọc sách, mặc kệ mẹ em sao?"

Không phải cậu sống vô tư vui vẻ, cậu cúng có nỗi khổ của mình. Ánh Triệt biết hoàn cảnh của cậu nên mới giúp cậu tìm việc. Vương Tuấn Khải cũng có giúp đỡ cậu, cậu chính là đang đi làm công, không phải một đi không trở lại. Lại nói, có ông chủ là người tốt, sẽ không khi dễ cậu. Vương Tuấn Khải lo lắng thái quá rồi, cậu cũng là nam nhân, cũng có tính cách của riêng mình, chẳng lẽ cậu sẽ ngồi yên đợi người ta khi dễ sao? Cậu phải đi làm thêm, Vương Tuấn Khải rõ sự tình rồi có thể sẽ đáp ứng cậu hay không?

Vương Tuấn khải nhíu mày, sự việc lần này là hắn không đúng, thfi ra Vương Nguyên không phải chống đối hắn mà là bất đắc dĩ. Chuyện này không phải nên xử lí tốt sao, đón mẹ cậu lên đây, đưa đến bệnh viện tim không phải là ổn rồi sao? Chuyện này hắn có thể giúp, hắn sẽ đón mẹ cậu lên, tìm cho mẹ một bác sĩ giỏi. Chẳng trách vương Nguyên sao lại làm thêm tới điên cuồng như vậy, cuộc sống bức bách thôi!


-Hoàn chương 17-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro