[Transfic] Thay thế ái tình - chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vương Nguyên mỗi ngày đều nấu cơm chiều cho Vương Tuấn Khải xong sau đó sẽ cùng nhau tới quán bar. Hắn an vị ở quầy bar lẳng lặng uống rượu, có đôi khi sẽ cùng Dịch Dương Thiên Tỉ nói chuyện phiếm, có đôi khi sẽ cùng một vài khách quen tán chuyện qua lại, nhưng phần lớn thời gian ánh mắt đều dõi theo Vương Nguyên, hắn sợ chỉ lơ là dời mắt một chút sẽ có người khi dễ Vương Nguyên. Vương Nguyên là người hiền hòa, hay cười, tính tình thân thiện, mọi người trong quán bar cũng đều biết cậu là do ai đưa tới, biết chỗ dựa vững chắc phía sau cậu không chỉ là một Vương Tuấn Khải mà là cả "Thiết giáp quân đoàn", càng không có ai dám khi dễ cậu, chính là có người nói chuyện với Vương Nguyên, có người giúp đỡ. Vương Nguyên biết những người này đều là người tốt, công việc cũng rất thuận lợi, nhân duyên rất không tồi.

Ban đầu khi đưa cậu tới đây Vương Tuấn Khải sợ sẽ có người bắt nạt cậu, nhưng sau một tuần quan sát, thấy Vương Nguyên như cá gặp nước, cũng dần dần yên tâm, cậu cũng có việc làm, sẽ không cùng hắn cãi nhau nữa, cũng không có ý nghĩ muốn buông tay hắn nữa,thời điểm Vương Nguyên làm việc, hắn cũng trở về phòng ngay lầu trên làm công việc thiết kế của mình. Trong ngành thiết kế mỗi năm đều có một cuộc thi, quy mô toàn quốc, hướng mọi người triển lãm những xu hướng thịnh hành hiện nay, ở nhà là thoải mái nhất, ngoài ra thiết kế một số đồ nội thất các tính, hắn muốn thành công nhất trong công việc kiến trúc sư, thiết kế một ngôi nhà ấm áp nhất. Hắn muốn cùng người tri kỉ của mình chung sống trong ngôi nhà đó, đó là ước mơ của hắn.

"Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải đâu? Kỳ lạ thật, hôm nay cậu ta ta lại mang em để ở đây."

Yên tâm đi, Vương Tuấn Khải dường như có chút lo lắng thái quá, ở địa bàn của bọn họ còn có ai dám gây sự với Vương Nguyên sao? Vương Nguyên trong lòng hắn có vị trí cao như vậy, quan trọng như vậy, trước kia đều là Tô Văn đối xử như thế với Vương Tuấn Khải, đón nhận mỗi ngày, thường thường gọi điện thoại hỏi thăm một chút. Vương Tuấn Khải sống hạnh phúc trong sự sủng ái của Tô Văn 2 năm, hiện tại vai trò đã thay đổi, biến thành Vương Tuấn Khải sủng ái Vương Nguyên, Vương Nguyên trên môi nở nụ cười tươi, chứng tỏ cậu rất hạnh phúc, có một người tri kỉ như Vương Tuấn Khải yêu thương, Vương Nguyên nhất định rất hạnh phúc.

"Anh ấy nói hôm nay muốn ở nhà, cơm tối cũng không ăn, tan học liền rời đi."

"Nghe nói cậu ta muốn tham gia cuộc thi, tiểu thiếu gia này, cũng sẽ có lúc nghiêm túc, nếu như Tô Văn không chết làm cho cậu ta suy sụp mất hai năm hắn đã trở thành một kiến trúc sư hàng đầu, là Khải Khải – niềm tự hào của đại ca Vương Sùng."

Vương Sùng không hi họng nhất chính là Vương Tuấn Khải cũng bước vào xã hội đen, hắn có thể lên đại học, còn có sự nghiệp của bản thân, đó chính là tâm nguyện của mỗi một người anh trai. Hai năm trước, Vương Tuấn Khải cũng từng tham gia một cuộc thi như thế này, lúc đó là năm nhất đại học, với thân phận là người mới, đoạt thứ hạng cao nhất. Lần đó, Vương Sùng mở đại yến 50 mâm mời khách, đó cũng là ngày Vương tuấn Khải cùng Tô Văn xác định quan hệ. Thật không ngờ, thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, một người tinh thần sa sút tới mức thấp nhất, một người chết đi, mãi mãi xa cách. Là nối đau sâu sắc nhất trong lòng Vương Tuấn Khải.

"Cậu ta vui vẻ là tốt rồi, mặc kệ cậu ta làm gì, cho dù cả ngày không ra ngoài, chỉ cần cậu ta vui vẻ đã là rất tốt rồi."

Hắn đã trải qua chuyện tình thế nào cậu không biết, hiện tại mới là chân thật nhất, người đang ở bên canh Vương Tuấn Khải không phải Tô Văn, mà là cậu. Cậu phát hiện khi nhìn cậu, ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ có chút phức tạp, có chút oán hận, còn có chút cảm kích, rất nhiều xa cách. Nếu như khi ở canh Vương Tuấn Khải còn tốt một chút, nhưng vài ngày gần đây, Vương Tuấn Khải chỉ xuất hiện một lúc sẽ rời đi, ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ càng trở nên phúc tạp, cậu qua lời của Tiểu Hổ được biết, Dịch Dương Thiên Tỉ là em họ của người yêu trước đây của Vương Tuấn Khải, đại khái chính là nguyên nhân này, Dịch Dương Thiên Tỉ mới có thể hơi tí là lại nahwcs tới chuyện tình 2 năm trước của Vương Tuấn Khải.

Thật sự có thể không để ý sao? Dịch Dương Thiên Tỉ cũng vì Vương Tuấn Khải cảm thấy vui vẻ, vẫn là không nhịn được so sánh với Tô Văn. Thấy Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải ở cùng một chỗ, Dịch Dương Thiên Tỉ liền cảm thấy đau lòng, nếu như anh họ còn sống, nam hài xinh đẹp này sẽ không xuất hiện, Vương Tuấn Khải thật sự đã quên rồi sao? Những ân ái làm cho mọi người hâm mộ này đều đã chết theo Tô Văn rồi sao? Dù sao Tô Văn cũng vì Vương Tuấn Khải mà chết.

"Vương Nguyên, anh sắp mệt chết rồi!"

Một âm thanh than phiền truyền đến, còn không đợi Vương Nguyên xoay người, Vương Tuấn Khải đã dán trên người Vương Nguyên.

"Em xem anh đi, chiều nay chạy qua chạy lại tê cả chân rồi, không tin em sờ chân anh đi, anh rất vất vả, mệt mỏi quá a!"

Vương Nguyên không nhịn được cười, hăn sẽ luôn làm nũng như vậy, câu tiếp theo chính là nói về cằm của hắn.

"Anh đói quá, cằm của anh hôm nay đói đến nhọn cả rồi, em phải làm món ngon cho anh."

Vương Nguyên sờ sờ cằm của hắn, vẫn là không có nhiều thịt, mặt vẫn rất gầy, phải làm sao để hắn có thể béo thêm một chút, hắn chính lăm ăn rất nhiều mà chẳng thấy tăng thêm chút thịt nào.

"Trong quán bar không bán cơm."

Dịch Dương Thiên Tỉ cộc cằn cắt ngang, thật giống như Vương Tuấn Khải vẫn làm nũng với Tô Văn, Dịch Dương Thiên Tỉ thấy không được tự nhiên.

"Để em đi xem nhà bếp phí sau còn cơm không em liên flamf cơm rang thập cẩm cho anh, anh ăn một chút cho ấm bụng, về nhà lại ăn tiếp, em làm đồ ăn khuya trong nồi rồi, có canh xương sườn."

"Thật sự là càng ngày càng thích em!"

Vương Tuấn Khải hôn lên mặt Vương Nguyên một cái, cười hì hì đánh Dịch Dương Thiên Tỉ một phát.

"Này, cậu muốn tôi chết đói à còn không mau giúp bổn thiếu gia đi mua chút đồ ăn vặt, tôi muốn ăn khoai tây chiên."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhin không được mà lắc đầu, lôi từ phía sau quầy bar ra một bịch popcorn, một gói mứt sơn trà, thường dùng làm đồ ăn vặt cho khách, Vương Tuấn Khải cắm đầu ăn, thiếu chút nữa ăn luôn cả ly, đĩa. Vương Nguyên nhanh chân chạy xuống nhà bếp, chính là nơi phục vụ ăn uống cho nhân viên, có khi là mọi người trong quán tự mình khai hỏa. Quan bar không bán cơm, quán bar chỉ bán rượu, cậu cũng là cố gắng làm cho hắn một đĩa cơm rang thập cẩm, lúc sau về nhà sẽ nấu cho hắn nhiều món ngon hơn.

"Hôm nay đi đâu vậy? cả người toàn mùi lạ."

Vương Nguyên vừa mới mang đồ ăn lên cho Vương Tuấn Khải đã bị khách gọi mang rượu tới, Dịch Dương Thiên Tỉ đưa cho Vương Tuấn Khải một cốc nước, để hắn ăn chậm lại một chút.

"Tôi đi chọn sơn, ở trong đống sơn lòng vòng nửa ngày trách sao bị ám mùi. Hôm nay cho Vương Nguyên về sơm một chút, tôi phải về nhà ăn cơm, thay quần áo."

"Được được, lời nói của Đại thiếu gia tôi dám không nghe sao? Vương Tuấn Khải, cậu có vẻ rất thích nam hài này?"

"Cậu ấy là người tri kỉ, có thể ở cùng tôi tôi sẽ không tịch mịch."

Có thích không? Không sai, là rất thích! Thích nhìn thấy cậu cười, thích nhìn cậu nấu cơm, thích nhìn cậu lo liệu việc nhà, thích cảm giác cậu mang lại cho hắn, như vậy là đủ rồi. Hiện tại hắn vui vẻ là tốt rồi, còn lại cái gì cũng không muôn nghĩ, nỗi đau hai năm qua cũng đã phai nhạt, hắn không phải không nhớ Tô Văn, mà là Vương Nguyên cho hắn cảm giác rất giống. hắn dường như xuyên qua Vương Nguyên có thể thấy được Tô Văn, điều này cứ luẩn quẩn trong đầu hắn rất khó đoán định. Trừ bỏ diện mạo bất đồng, cảm giác thì không lệch đi đâu được, hiện tại hắn chỉ cần cảm giác.

"Quên anh họ tôi rồi?"

Đang ăn cơm bỗng nhiên dừng lại, cảm thấy ăn không vào nữa.

"Cậu có ý gì? Không muốn thấy tôi vui vẻ?"

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu, không phải, hắn cũng mong Vương Tuấn Khải vĩnh viễn như bây giờ, vui vẻ như một tiểu hài tử. Nhưng mà, cái chết của Tô Văn có đáng hay không?

"Tôi chỉ hi vọng, lúc cậu vui vẻ, hạnh phúc cũng đừng quên anh họ tôi."

"Nếu như có kiếp sau, người tôi chọn sẽ là cậu ấy, không phải Vương Nguyên. Như vậy cậu an tâm chưa? Cậu ấy đã chết, tôi không thể sống như vậy nữa, cậu muốn tôi tiếp tục sống tốt, không phải cậu đã từng nói như vậy sao? Tôi đã thoát ra được sao cậu còn có thái độ này? Đừng tưởng tôi không biết, cậu trước mặt Vương Nguyên cũng luôn luôn "vô tình" mà nhắc tới Tô Văn. Nhìn ánh mắt cậu ấy ảm đạm, tinh thần ủ rũ cậu cũng rất cao hứng đi. Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi thật không ngờ, là người hy voingj tôi hạnh phúc nhất, lại bắt đầu cố ý ngăn cản hạnh phúc của tôi!"

Dịch Dương Thiên Tỉ hiện tại bất công thay Tô Văn sao? Thấy Dịch Dương Thiên Tỉ lúc hắn không có ở nơi này kích động Vương Nguyên một chút. Lời nói của cậu ta, hành vi của cậu ta như một mũi gai, thỉnh thoảng đâm một nhát làm cho cuộc sống của hắn và Vương Nguyên có lúc không được hoàn mĩ. Giữa hai người có thêm cái chết của Tô Văn, hắn biết, vương Nguyên biết, chỉ là không đề cập tới, vậy cũng không có vấn đề gì. Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ năm lần bảy lượt nhắc tới, làm cho hắn và Vương Nguyên xuất hiện khoảng cách. Lúc trước quyết định cho Vương Nguyên tới quán bar làm có phải là sai lầm hay không?

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới cảm thấy mình qua mức vô ý làm ra chuyện rất hỗn đản, giống như là phá hỏng hạnh phúc của Vương Tuấn Khải. nếu như để Vương Sùng biết được nhất định sẽ bị Vương Triệt "đùa" chết.

"Không, cậu tự mình suy nghĩ đi, tôi giống như anh họ tôi, luôn mong cậu sống hạnh phúc."

"Tôi là người rất vì bản thân mình, Vương Nguyên đã nhận định là người của tôi, nếu có người dam tổn hại em ấy, tôi nhất định sẽ trả thù!"

Dịch Dương Thiên Tỉ lộ ra một nụ cười khổ, hắn hiện tại lại tự biến mình trở một ác nhân, trở thành kẻ thù của Vương Tuấn Khải.

"Có thời gian xem báo cáo tài vụ một chút, tôi ra ngoài trước đây."

Nói sang chuyện khác, Dịch Dương Thiên Tỉ biết từ nay Vương Tuấn Khải sẽ không tâm sự cùng hắn nữa, hắn đã làm một việc ngu ngốc sao? Đơn thuần hi vọng Vương Tuấn Khải hạnh phúc là tốt rồi, Dịch Dương Thiên Tỉ muốn tới trước mộ anh họ, cùng anh họ trò chuyện, kể cho anh họ nghe cuộc sống hiện tại của Vương Tuấn Khải, nói cho anh họ biết đã có người thay thế chiếu cố Vương Tuấn Khải, anh họ có thể yên tâm rồi.

"Nói với Tô Văn, tôi mãi mãi yêu cậu ấy."

Hắn yêu Tô Văn, lúc đang yêu Tô Văn lại có thể thích Vương Nguyên sao? Hắn cần phải có người làm bạn, Vương Nguyên là lựa chọn tốt nhất, cuộc sống hiện tại rất tốt, hắn không muốn thay đổi. Vương Nguyên ở cùng hắn, chiếu cố hắn, hắn còn có sự nghiệp của chính mình, đều tích cự hường về phía trước... Những điều này nhất định không để bất kì ai thay đổi. Dịch Dương Thiên Tỉ là muốn gây sự, Tô Văn đã chết, hắn phải sống tiếp, sống thật tốt. Thật sự không ngờ, không ngờ Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ nói ra những lời này, cho dù là Vương Nguyên không nói với hắn, lời nói của Dịch Dương Thiên Tỉ rất kì lạ nên hắn cảm nhận được. Có đôi khi ánh mắt của Vương Nguyên trở nân thật ảm đạm, vài ngày gần đây cậu còn hay thở dài, ngày hôm qua còn nói bâng quơ một câu Nếu như Tô văn còn sống, có phải chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt?

Hắn chỉ có thể nghĩ tới Dịch Dương Thiên Tỉ, nhất định là Dịch Dương Thiên Tỉ đã nói cái gì đó bằng không cậu sẽ không vô duyên vô cớ hỏi như vậy. Hôm nay tới đây là muốn cảnh cáo Dịch Dương Thiên Tỉ, không cho quất rầy cuộc sống hạnh phúc của hắn, lo lắng cùng không cam lòng giữ trông tâm là được, ở trong góc tối xem là tốt rồi, không cần nói ra.

-Hoàn chương 19-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro