[Transfic] Thay thế ái tình chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Cậu ấy chết rồi."

Vương Tuấn Khải thản nhiên nói ra, trên môi nở một nụ cười rất nhẹ. Hắn cho dù không muốn thừa nhận chuyện Tô Văn đã chết là thật, nhưng vẫn có thể nói ra. Thống khổ của hắn không cần phải nói với người khác.

Vương Nguyên trên mặt lộ ra biểu tình hối hận, cậu không nên nhắc đến, chính là chạm tới vết thương trong lòng người ta, chình là cậu sai rồi.

"Không cần biểu cảm như vậy, cậu ấy đã mất hơn hai năm rồi. Tôi đi đây!"

Còn không đợi Vương Nguyên kịp nói câu gì, Vương Tuấn Khải đã muốn rời đi. Chờ tới thời điểm Vương nguyên chạy ra, đã không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa... Đi nhanh vậy sao? Còn không biết hắn sống ở đâu, còn không biết tình hình của hắn. Cậu muốn gần gũi người này, muốn vỗ về thương tâm trong hắn. Ngày hôm qua, từng tiếng, từng tiếng gọi, đều làm cho cậu cảm thấy đau lòng. Cậu phát hiện cậu có một chút thích Vương Tuấn Khải, vốn đang tính làm sao để hắn nói cho cậu biết nơi ở, cùng hắn gần gũi tiếp xúc, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm. Hiện giò còn không thấy bóng dáng của hắn, đoạn tình cảm đơn phương này giống như sẽ không có kết quả.

Vương Tuấn Khải tất nhiên thể lực không có tốt như vậy để mà rất nhanh biến mất, thời điểm hắn xuống lầu, đã có một chiếc xe ô tô màu đen đỗ trước cổng đợi hắn, đứng bên cạnh chiếc xe chính là thư kí của anh trai Vương Sùng của hắn – Mục Dạ.

Đầu Vương Tuấn Khải càng đau, hắn thật muốn xoay người trở lại trên lầu. Gặp mặt anh trai, hắn hôm nay không cần nghỉ nữa. Vốn đang nghĩ có thể trốn đi thần không biết quỷ không hay. Hiện tại tin tưởng, anh trai chính là một vị thần, mọi sự tình phát sinh anh ấý đều biết.

"Nhị thiếu gia, Tổng tài tìm cậu."

Không đi không được, hắn nhớ rõ người thư kí này, nhìn thư sinh yếu ớt, kì thực là thượng tá trong quân đoàn. Có năng lực tổ chức, có thân thủ, là trợ thủ đắc lực của anh trai hắn, quân hàm trên người là dùng thực lực của chính mình đợt lấy. Bên trong quân đoàn, thượng úy chính là sát thủ, năng lực của người này còn trên cả sát thủ. Không hoài nghi chút nào, nếu hắn dám không đi, Mục Dạ sẽ một giây đánh ngất hắn.

Hắn cũng là thượng tá, luận về thân thủ hắn nhất định không đánh lại Mục Dạ. Mục Dạ cơ hồ là thần kinh bách chiến, mà công phu của anh ta đều thể hiện khi đánh nhau, ẩu đả.

"Thiết giáp quân đoàn" áp dụng chế độ quân hàm. Mỗi năm đều có thi sát hạch, phân chia cấp bậc như quân đội Mĩ. Tiểu đệ bình thường là binh nhì, tiểu đệ trung bình chính là binh nhất, sau đó theo thứ tự phân ra: hạ sí, trung sĩ, thượng sĩ, chuẩn úy, thiếu úy, trung úy, thượng úy, đại úy, thiếu tá, trung tá, thượng tá, đại tá, thiếu tướng, trung tướng, thượng tướng, đại tướng. (type xong đống này muốn phát điên :v)

Anh trai Vương Sùng không có tham gia vào loại phân chia quân hàm này, còn lại tất cả mọi người bên trong quân đoàn, chỉ cần nhắc tới quân hàm, theo đó thi hành, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh. Đây là kỉ luật của "Thiết giáp quân đoàn".

Ô tô nghênh ngang rời đi, Vương Tuấn Khải không nhìn thấy thân ảnh Vương Nguyên đuổi theo sau.

Vương Sùng là một người thật sự rất nghiêm túc, nhưng thời điểm anh nhìn thấy em trai, ngoài tự trách, còn có đau lòng. Anh biết thương tổn của Vương Tuấn Khải, biết sự khổ sở của hắn, nhưng không có biện pháp giúp hắn giải thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ngược đãi cuộc sống của chính mình.

Nhìn miệng vết thương này xem, anh biết thân thủ của Vương Tuấn Khải, nếu hắn chú ý một chút, sẽ không bị thương tới mất máu nhiều như vậy. Nếu ý niệm sống của hớn lớn một chút, hắn sẽ không nói ra câu "muốn sớm được giải thoát" trong ngõ tối. Tô Văn chết đi đã để lại cho hắn quá nhiều thương tổn.

"Tháng này không được phép ra khỏi cửa, ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng, nơi nào cũng không được đi!"

Cau mày nhìn Vương Tuấn Khải ngồi ở trên giường ăn hoa quả hắn không thể ngoan ngoãn ở yên trong phạm vi bảo hộ của anh sao? Giống như hiện tại, thật ngoan ngoãn, không ầm ĩ, không náo loạn thật tốt. Chính là trong thân thể Vương Tuấn Khải không có cái gene ngoan ngoãn này.

"Em, ngay ngày hôm nay, nếu không cho em ra ngoài, em đã nghĩ tận biện pháp đào tẩu. Nếu thủ hạ của anh bởi vì vây khốn sẽ làm em bị thương, em xem anh còn ngăn cản em hay không? Anh, để em sống cuộc sống của mình đi!"

"Vương Tuấn Khải, mày thật sự không phải người! Không thể cứ tiếp tục như thế được! Nghe lời, đem học vị về, tới công ty giúp anh, thế nào?"

Vương Tuấn Khải lấy thân thể của chính mình ra uy hiếp, anh cũng chẳng còn cách nào. Cầu chính là Vương Tuấn Khải bình an, anh không thể nhìn hắn ở tại chính nhà của mình còn bị thương được?

"Anh cả, em học chính là thiết kế nội thất, anh muốn em trang trí phòng ốc trong biệt thự của anh còn được, nhưng nhiệm vụ quản lí công ty thì em không thể hoàn thành. Không thì anh hỏi thủ hạ của anh một chút, xem ai mua phòng mới, cần em giúp đõ thiết kế. Cho dù là em muốn tốt nghiệp cũng phải giao luận văn."

"Trao đổi một chút! Ngày mai anh sẽ để mày rời đi. Nhưng mà thương thế hiện tại thật nghiêm trọng, thân thể bị chà đạp cũng không thành dạng người nữa. Cuộc sống rất lộn xộn, phải có người chiếu cố ăn uống, chăm lo cuộc sống hàng ngày. Mày phải tìm một người giúp việc, chiếu cố mày, phải trải qua cuộc sống bình thường một chút: đúng giờ đến trường, về nhà, hạn chế tới quán bar, hạn chế đánh nhau. Chỉ cần đáp ứng yêu cầu đó của anh, anh liền để mày trở về."

Vương Tuấn Khải cầm quả hạch trong tay mắt nhìn xa xăm hồi lâu, vỗ vỗ tay, ánh mắt có vài phần khiêu khích nhìn anh trai.

"Nếu em không đòng ý thì sao? Anh, anh cho rằng có thể quản cuộc sống của em sao?"

Vương Sùng so với hắn càng đắc ý, ngồi ở bên cạnh em trai, xoa xoa đầu hắn.

"Mục Dạ bị anh phái đến trông phòng, bảo vệ em an toàn, cậu ta đã muốn an bài hơn mười Đại úy bảo vệ an toàn cho em. Một Đại úy không thể cản em rời đi, 10 người thì sao? Còn có một thượng tá nữa. Anh sẽ hạ lệnh bằng mọi giá phải giữ em lại, em còn đi được không?"

"Ngày mai em liền rời đi."

Nằm xuống, kéo chăn lên, điền này chứng tỏ hắn đồng ý rồi. Vương Sùng cười đi ra, ở cửa đối diện còn nháy mắt với Mục Dạ một cái.

Anh hiện tại sẽ bảo Mục Dạ soạn thảo thông báo tuyển dụng, dán thông báo trên bảng thông báo tại trường em. Anh biết nếu tìm cho em một người lớn tuổi nhất định không thích hợp, vậy thì tìm người độ tuổi xấp xỉ đi. Trường học cũng rất nhiều người muốn đi làm thêm, cho bọn hộ một cơ hội, em cũng cùng bạn học hảo hảo tiếp xúc một chút. Hai năm này, em trừ bỏ giờ học bắt buộc, kì thi cũng ít tới trường học. Anh hi vọng em có cuộc sống bình thường một chút.

Vương Tuấn Khải bất động, Vương Sùng chính là xoa xoa đầu hắn rồi mới đúng dậy.

"Vương Tuấn Khải, Tô Văn đã chết rồi! Em phải chấp nhận chuyện này đi! Nếu em đừng trốn tránh nữa, cũng đừng giày vò bản thân nữa, giải thoát chính mình đi! Đem Tô Văn đặt ở một góc trong trái tim, tiếp nhận sự vật mới, em sẽ phát hiện một nơi nào đó, có người yêu em, sau đó hai người liền sống một cuộc sống hạnh phúc. Cậu ấy đã đi rồi! Em không phải tiêu hài tử, phải biết đứng dậy sau vấp ngã. Hai năm đã là quá khứ rồi, em vẫn còn như vậy, một chút khởi sắc cũng không có. Kiên cường một chút, nghĩ thoáng một chút, để cho bản thân mình được sống thoải mái một chút."

Vương Tuấn Khải vẫn là không hề cử động, Vương Sùng biết những lời anh vừa nói Vương Tuấn Khải rất ghét phải nghe nhưng anh vẫn cần phải nói. Vương Tuấn Khải cả đời này đều thoát ra không được, hắn chính là giống như giam chính mình trong nhà tù do chính mình tạo nên, là tựu bản thân hắn không muốn thoát ra. Mặc kệ mọi người bên ngoài gọi hắn như thế nào. Hắn chính là giam mình trong đó, chìa khóa hắn cầm trên tay nhưng hắn không muốn mở, ai muốn vào cũng không được, hắn cũng ra không được.

Phòng không còn âm thanh dư thừa, Vương Tuấn Khải ở trong chăn, mắt mở thật to.

- Hoàn chương 7 -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro