Momoi Satsuki 『Thử thách』

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator: jussaeriz.
Beta: thanhmybatxa

______________________

"Dai-chan! Dai-chan! Cậu đừng chạy lung tung với điện thoại của tớ chứ!" Momoi ngừng bước, thở hổn hển. Bạn thân thời thơ ấu hung hãn đang chạy khắp nơi với công cụ liên lạc duy nhất của cô, là một người bình thường, cô không thể bắt kịp với tốc độ của một tuyển thủ bóng rổ, nên hết cách đành phải bỏ cuộc.

Ki-chan đã thông báo bên phía gia đình Akashi rồi. Các đàn anh Touou cũng bảo họ hãy nhanh chóng đến đó. Nhưng việc ưu tiên hàng đầu hiện giờ là tìm đồng đội của cậu ấy và huấn luyện viên bên Rakuzan để thông báo cho họ rằng Akashi-kun đang nằm viện.

Đã muộn thế này hẳn là mọi người cũng đang rất lo lắng nhỉ?

Với suy nghĩ này, Momoi đi về phía phòng chờ của Cao trung Rakuzan.

Tuy nhiên, qua khe cửa hé mở, cô chỉ nhìn thấy ba vị "Ngũ tướng không ngai" và "Ánh sáng mới" Mayuzumi Chihiro.

"Xin lỗi, huấn luyện viên Shirogane có ở đây không ạ?" Momoi gõ cửa lịch sự hỏi.

"Are? Đây không phải là cô quản lý đáng yêu của Touou sao?" Mibuchi Reo ngẩng đầu lên, nỗi chán nản vừa thoáng qua biến mất, anh nhanh chóng nở một nụ cười quyến rũ.

"Huấn luyện viên và những người khác đều đã rời đi sau đó. Chúng tôi chỉ ở lại đây để đợi Sei-chan. Nếu có việc gì, anh có thể chuyển lời đến em ấy."

"Dạ, không..." thật sự đã đi rồi sao? Ngay cả đối với một đội thua cuộc, rất hiếm khi thấy người huấn luyện viên bỏ mặc cả các thành viên trong đội lẫn đội trưởng như thế này. Liên hệ với bầu không khí nặng nề vừa thấy, Momoi đại khái hình dung được điều gì đang xảy ra ở Rakuzan.

Không phải Touou chưa gặp phải tình huống ấy, nhưng đội trưởng Rakuzan chỉ mới là học sinh năm nhất, lại vô cùng giàu có, nên cũng không thể tránh khỏi chuyện này.

"Bạn em vừa thông báo rằng Akashi-kun đã bất tỉnh không rõ nguyên nhân, và tối nay cần phải ở lại bệnh viện để tiện theo dõi thêm. Nên các anh có thể-"

Cô chưa kịp dứt lời, ba người đang ngồi đột nhiên nhảy dựng lên. Mibuchi, người có mối quan hệ tốt nhất với Akashi-kun đang nắm lấy vai cô và lay mạnh. "Sei-chan đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao em ấy lại bất tỉnh?!"

"Nếu như ở lại bệnh viện để tiện theo dõi thì đây không phải là chuyện nhỏ!" Nebuya cư xử rất bình tĩnh, nhưng trong lời nói không giấu khỏi lo lắng, "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Có phải cậu ta đã kích động vì thua cuộc không?" Hayama đoán, nhưng lại nhận được hai cái lườm cùng lúc từ hai người đồng đội của mình, "Đừng trừng mắt nhìn tớ! Akashi không phải đã bị Kagami và Kuroko đánh bại trước đó hay sao?"

"Cậu đang nói linh tinh gì thế? Tinh thần em ấy đã ổn định ngay sau đó mà!" Mibuchi gay gắt phản bác và tiếp tục hỏi Momoi, "Rốt cuộc Sei-chan đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Này này! Các người định nắm lấy vai cô gái đó đến khi nào?" Tên học sinh năm ba, người duy nhất bình tĩnh, à phải nói là "thờ ơ" đặt cuốn sách trên tay xuống, tiến tới can ngăn.

"Kích động cũng có giới hạn. Tên thiếu gia đó vẫn còn nằm trong bệnh viện để tiện theo dõi có nghĩa là cậu ta vẫn chưa chết!"

Đây là biểu hiện của sự nhẹ nhõm hay hả hê? Momoi thực sự không thể nào phân biệt được. Cô có rất ít thông tin về Mayuzumi Chihiro. Đây có lẽ là do Akashi-kun luôn bảo vệ anh ta rất tốt. Và vì điều này, cô cũng không tài nào đoán được tính cách của người trước mặt.

"Xin lỗi, tôi chỉ nghe nói Akashi-kun đột nhiên ngã xuống khi đang nói chuyện cùng với Midorin. Lúc Takao-kun nghe lén, cậu ấy nói rằng họ chỉ đang trò chuyện, nhưng Akashi-kun đột nhiên không thở được rồi sau đó bất tỉnh. Midorin lập tức đưa cậu ấy đến bệnh viện, chỉ một chút nữa thôi..."

Nói đến đây, Momoi đột nhiên do dự, có thực sự ổn không khi nói với bọn họ? Ngay cả Ki-chan cũng lo lắng về việc nếu người khác biết Akashi-kun đã gần như tử vong, thì nó sẽ không tốt đối với gia đình Akashi.

Thấy vậy, Mibuchi liền tinh ý buông tay đang đặt trên vai cô, thay vào đó là nắm lấy hai bàn tay, nghiêm túc nhìn vào mắt nhau, khẩn cầu nói từng câu chữ: "Momoi-san, anh bây giờ rất lo lắng cho Sei-chan, anh có thể lập tức đến trước giường em ấy và nguyện chết thay-"

"Cậu đang nói cái quái gì thế? Akashi vẫn chưa chết!" Nebuya đã kịp thời cắt ngang màn độc thoại cảm động của anh.

"Cậu biết gì không? Cậu vừa mới phá hỏng cách nói hoàn mỹ của tôi đấy! Nếu lúc đó tôi không mắc lỗi chạm người, nếu lúc đó tôi không để người đó thực hiện cú ném phạt thì chúng ta đã không thua trận vì số điểm chết tiệt đó! Và, Sei-chan sẽ không thể nào mà gặp chuyện được! Uwah... Sei-chan tội nghiệp của tôi!" Mibuchi đột nhiên bật khóc.

Đây là lần đầu tiên Momoi chứng kiến một chàng trai với vóc dáng cao to khóc ở cự ly gần như vậy. Cô choáng váng trong giây lát và không thể phản ứng một lúc lâu, đặc biệt là khi Hayama khéo léo chuẩn bị khăn giấy lau nước mắt cho anh. Cô chợt cảm thấy thật tốt khi người có cá tính mạnh mẽ trong đội Touou lại là Aomine Daiki.

Mayuzumi vỗ vỗ vai Momoi để cô tỉnh táo lại: "Tên thiếu gia đó làm sao vậy? Hãy mau nói đi, tôi thật sự đang rất lo lắng."

Tính cách người này thực sự rất tệ, hơn nữa, "Tôi chỉ muốn hỏi rằng, tại sao anh lại gọi Akashi-kun là thiếu gia?" Anh ta không biết Akashi-kun rất ghét được gọi là thiếu gia hay sao?

"Chỉ là một cái danh xưng mà thôi, tôi cũng chưa bao giờ gọi như thế trước mặt cậu ta, không biết có phải cậu ta là đội trưởng của chúng tôi hay không, nhưng việc này cũng hơi tuỳ tiện quá." so với cái tên "Đế vương" ra thì "Thiếu gia" có lẽ nghe sẽ gần gũi hơn nhiều.

"Mayuzumi-san!" Nebuya liền cảnh báo, Mayuzumi bất chợt nhún vai.

"Không cần phải lườm tôi như thế! Tôi chỉ đang đùa thôi. Dù có phải tàng hình trong trường, tôi vẫn có thể sống sót, nhưng đối với các người và Akashi thì lại là một chuyện khác. Đặc biệt là Akashi, có thể cậu ta đã biết được về việc bài thi sẽ trực tiếp bị huỷ bỏ không chừng."

"Bài thi gì cơ?" Momoi bối rối hỏi. Cô thực sự lo lắng rằng linh cảm vừa rồi của mình sẽ thành hiện thực.

"Rakuzan thực sự có ý định muốn thay đổi vị trí đội trưởng?" Họ định xoá sạch mọi thành tích của Akashi-kun chỉ vì một trận đấu à?

"Ngũ tướng không ngai" nhìn nhau một lúc, cuối cùng Hayama lên tiếng giải thích.

"Không chỉ Akashi, ngoại trừ Mayuzumi-san gần tốt nghiệp ra, ba người chúng tôi đều phải tham gia bài kiểm tra này, nếu vượt qua bài thi thì sẽ ở lại đội hình chính thức, còn nếu trượt thì phải ngồi ghế dự bị. Bởi vì Akashi là con át chủ bài của đội, nên bài kiểm tra của cậu ta sẽ được diễn ra đầu tiên. Huấn luyện viên muốn chúng tôi nói riêng điều này cho Akashi biết."

Đôi mắt Momoi hơi mở to. Cô không nghi ngờ gì rằng Akashi có thể giữ được vị trí chỉ huy của mình, nhưng chỉ khi cậu có sức khoẻ thể chất và tinh thần tốt.

"Nhưng tim Akashi-kun đã ngừng đập trong một khoảng thời gian ngắn và cậu ấy vẫn đang nằm hồi sức trong bệnh viện vô cùng khó khăn. Trong hoàn cảnh như vậy, việc trải qua một bài kiểm tra thật là quá đáng!"

"Gì cơ?"

"Tim ngừng đập?" Hayama bắt đầu lo lắng nhảy quanh phòng, "Không phải cậu ta đã chết rồi sao?"

"Còn nói chuyện này không to tát? Tôi còn tưởng các cậu đang nói đùa!" Nebuya ngạc nhiên đến mức quên ợ, mặc dù anh chưa ăn gì cả.

"Oa! Sei-chan bé bỏng của anh. Anh sẽ đến đó ngay!"

Mibuchi nói xong, định nhặt cái nĩa mà anh đã giấu trước đó để chết thay cậu, nhưng may mắn thay nó đã bị Hayama chạy xung quanh đánh bay đi mất. Điều này cũng khiến Momoi sợ hãi đôi chút, còn Mibuchi, người tự tử không thành, lại bắt đầu khóc, nội dung chẳng qua là tự trách bản thân lại phạm lỗi không đáng ấy.

Mayuzumi muốn thở dài khi nhìn những tên bực bội trước mặt, nhưng anh không phải là Akashi và anh cũng không thể nào trở thành cậu. Anh không thể làm họ bình tĩnh lại nên phải quay sang Momoi.

"Sao cô không nói điều này sớm hơn? Vậy tính mạng của tên nhóc đó không gặp nguy hiểm đúng không?"

"Vâng. Bác sĩ nói cậu ấy có thể xuất viện sau vài ngày theo dõi. Bởi vì chức năng cơ thể không có vấn đề gì nên Ki-chan nghĩ rằng có thể có gì đó xảy ra ở đây." Momoi chỉ tay vào ngực mình và nói.

"Dai... Aomine-kun đang vội đến bệnh viện, Midorin và Ki-chan đều ở đó từ trước, nghe nói Kasamatsu-san bên Kaijo cũng ở đó. Ki-chan đã thông báo chuyện này đến gia đình cậu ấy rồi, nên các anh không cần phải quá lo lắng."

Ánh mắt cô quét qua ba tên kia vẫn còn đang chạy khắp phòng, cô cảm thấy bây giờ người đáng lo lắng là họ mới phải. Không ngờ rằng... "Ngũ tướng không ngai" đều là những kẻ kỳ lạ. So ra Aomine chỉ có phần kiêu ngạo, chứ thực chất anh cũng là một người bình thường.

"Tôi sẽ nói lại chuyện này với huấn luyện viên." Mayuzumi cảm thấy thật tuyệt khi anh là người duy nhất giữ được ý thức vào lúc này, "Còn về bài kiểm tra?"

"Tôi sẽ nói với Akashi-kun." Mặc dù điều này có vẻ không thể nhưng Akashi-kun chắc chắn phải tham gia bài kiểm tra như đã định đúng không? Ít nhất Momoi nghĩ Akashi-kun, người đã trở lại bản chất thật của mình sẽ làm điều này.

"Xin hãy cho tôi biết chi tiết về bài kiểm tra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro